Chương 16: Lén la lén lút

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Mặc dù vết thương trên vai đã sớm khá hơn lắm rồi, nhưng hắn đưa tay khoác lên ta kiểu vầy, ta vẫn là cảm thấy có chút không thoải mái. Phải biết ngoại trừ đại ca, vẫn chưa có người nào đối xử với ta như thế.

    Ta vốn định tránh, bất quá lại cảm thấy mình làm như vậy tựa hồ có chút già mồm, học sinh trong thư viện thân chút cũng đều sẽ kề vai sát cánh lẫn nhau, khả năng là thói quen giữa nam nhân với nhau mà thôi, nếu ta tùy ý bài xích, nói không chừng sẽ khiến người khác hoài nghi. Huống hồ cổ nhân Chúc Anh Đài này có thể thường xuyên cùng Lương Sơn Bá khoác vai, không có lý do gì mà ta làm không được. Ừ, điểm này là nhất định phải, ta nhất định phải sớm ngày quen thuộc mới được.

   "Sơn Bá đang hỏi ngươi đó, ngây người cái gì vậy?" Chúc Anh Đài vươn tay ra quơ quơ trước mặt ta, ta giật mình ngẩng đầu nhìn nàng, nàng ngược lại nhịn không được che miệng cười, đưa tay đập vai ta, thoải mái xin lỗi ta: "Được rồi, đừng để ý. Trước kia là ta không đúng, hiểu lầm ngươi, hiện tại sao đây, thành tâm thành ý mà xin lỗi ngươi". Nàng nói chắp hai tay lên, cố ý trước mặt ta vái sâu, trong miệng cười nói, "mong rằng Diệp công tử đại nhân đại lượng, tha thứ ta đi!"

   "Tại sao ngươi muốn xin lỗi ta?" Ta có chút thắc mắc, "ngươi không phải một mực cùng Vương Huệ liên hợp lại bài xích ta ha?" Sao giờ tự nhiên đổi tính rồi?

   "Được rồi. Anh Đài trước kia nghe một vài lời đồn đại, có hiểu lầm huynh, nói rất nhiều lời không hay". Lương Sơn Bá cười nói, "bất quá ta đã giải thích rõ với đệ ấy, Diệp huynh tính cách hồn nhiên ngây thơ, căn bản không phải người có thể sẽ làm ra loại chuyện này. Nên Anh Đài hôm nay đặc biệt ở đây xin lỗi huynh, hi vọng huynh có thể tha thứ đệ ấy đó".

   Hồn nhiên ngây thơ...... Ta bị từ này đánh đến run lập cập. Bất quá đã Chúc Anh Đài nguyện ý cùng ta nắm tay làm hòa, ta cũng không ngại. Đương nhiên, con người ta trong lòng vẫn thù rất dai, nên điểm liên quan tới ta cũng là nữ giả nam trang này, ta quyết định sẽ không nói với nàng, mặc dù ta ngược lại thật ra có rất nhiều vấn đề muốn hỏi nàng một chút, tỉ như, nàng làm sao thay quần áo tắm rửa.

    Trong thư viện có nhà tắm lớn, nhưng chúng ta tất nhiên không có khả năng đến đó để tắm chung với một lũ đàn ông rồi, chỉ có thể tự nghĩ ra cách lấy thùng gỗ nấu nước tắm. Chúc Anh Đài có nha hoàn đi theo nàng cùng ăn mặc thành thư đồng vào thư viện, rất có thể là bình thường nha đầu kia canh chừng, bản thân nàng trong phòng lén tắm. Nhưng bản thân ta tới nơi này là một mình cô độc, đừng nói nha hoàn, thân phận văn kiện ta đều không có, coi như trong tay có vàng cũng không có cách nào tìm người môi giới mua một đứa nha đầu.

   Vừa nghĩ tới kế tiếp còn phải ở thư viện này đần độn ba năm, ta liền không nhịn được cảm thấy có chút đau đầu. Trong ba năm này, ta không chỉ phải đọc sách luyện chữ, che giấu thân phận, còn muốn thời gian rảnh cố học một chút nghề, để tương lai sau khi xuống núi có thể tự mình sinh tồn. Ta không giống bọn hắn có cây có nhà, ta chỉ có một mình, cái gì đều muốn tính toán lâu dài.

   Có đôi khi nghĩ đến, cảm thấy nếu như mình là nam thì thật tốt. Không nói những cái khác, chí ít ra mặt hành tẩu đều có thể thuận lợi một chút, thân nữ nhi, động tay động chân nhất định sẽ không có người thèm, thật sự là phiền phức cực độ.

   Suy nghĩ kỹ một chút, có lẽ ta còn thực sự hẳn là nên chơi cùng bọn Lương Sơn Bá. Tên Mã Văn Tài kia âm tình bất định, cả ngày không rõ động kinh cái gì, ở gầ hắn đối với ta không có ích lợi gì. Huống hồ nếu như ta luôn một mình, rất nhiều chuyện cũng không có cách nào nghe ngóng, riêng dạng kiếm sống này không phải cái đầu, còn phải vì chính mình tương lai suy nghĩ thêm

   Lúc nghĩ được như vậy, vừa vặn Lương Sơn Bá hỏi ta đi hoán y phòng đưa quần áo xong sau đó tính làm gì, ta liền nói thật rằng không có gì đặc biệt muốn làm, chỉ định đi tìm tên học sinh nói xấu ta đập hắn một trận. Lời này vừa mới nói xong, Lương Sơn Bá liền lập tức hỏi ta muốn cùng học trong phòng với hắn không, nói hôm nay phu tử giảng bài có vài chỗ không rõ, muốn thỉnh giáo ta. Ta nói cho hắn biết thật ra ta cũng không rõ, chỉ sợ không dạy được hắn, hắn lại đổi giọng nói vậy thì thật tốt, bọn ta có thể cùng đi thỉnh giáo Anh Đài, cũng không quên nháy mắt ra hiệu cho Chúc Anh Đài. Chúc Anh Đài hiểu ý, cũng tới khuyên ta.

   Ta hoài nghi bọn hắn tựa như là sợ ta đi đánh người mới nói như vậy, lúc đầu không muốn đi, Chúc Anh Đài lại nói hôm qua nàng mới xuống núi mua chút điểm tâm xốp giòn, muốn mời ta cùng nếm thử.

   Điểm tâm xốp giòn......

   Hmm, được nha. Thật ra ta cũng đang muốn đi thỉnh giáo học vấn. Còn nghe nói rằng trong ngày sẽ có kỳ nghệ khóa, chắc hẳn là cờ vây, ta không biết chơi mấy, đến lúc đó cũng không thể nào cái gì cũng không biết, vẫn học một chút luật là tốt nhất

   Trước đi hoán y phòng đưa quần áo và giày, tiếp ta theo hai người Lương Chúc về phòng của bọn hắn. Rõ ràng đều cùng hoàn cảnh, nhưng phòng ta với Mã Văn Tài lại lạnh lẽo xa cách như vậy, phòng của bọn hắn, vừa vào cửa liền cảm giác một cỗ ấm áp đập vào mặt.

    Rõ ràng chỉ là trên bàn đặt mấy chậu hoa, bày chút vật khác mà thôi, sao lại cho người khác cảm giác, khác biệt lớn như thế?

    Ta chần chừ ngồi xuống bàn, Lương Sơn Bá giúp ta pha chén trà nóng, còn bảo ta chậm rãi uống, coi chừng bỏng. Chúc Anh Đài cũng thật bưng tới một bàn điểm tâm tinh xảo, mùi điềm hương lượn quanh cả phòng.

   "Diệp huynh huynh nếm thử xem, cái này ăn ngon lắm". Lương Sơn Bá lấy một khối đưa tới tay ta, mặt khác tự mình cũng cầm một khối lên cắn một cái, trên mặt lập tức lộ ra vẻ kinh dị, quay đầu nói với Chúc Anh Đài, "Anh Đài, sao mà hương vị không giống lần trước?"

   "Huynh đó, chính là trâu gặm mẫu đơn!" Chúc Anh Đài mím môi cười một tiếng, tự đi thu dọn giường chiếu. Ta chú ý tới chồng sách dày ngăn giữa giường nàng và Lương Sơn Bá, chia ra làm hai nửa phân biệt hai người giữa Sở Hà và Hán giới, phân biệt rõ ràng, nước giếng không phạm nước sông.

    Bọn hắn...... Thì ra đúng là ngủ như thế sao? Ta quay đầu nhìn Lương Sơn Bá, chỉ thấy hắn gãi đầu một cái, có chút ngượng ngùng nói: "Anh Đài đệ ấy tính tình kỳ lạ, không thích cùng người khác chung giường ngủ. Lúc đầu cũng náo loạn một chút, sau này thì làm vầy, Diệp huynh huynh đừng chê cười"

   "Lương huynh khách sáo rồi, ta có gì mà phải cười, thế này rất tốt". Bất quá đơn giản là ở giữa ngăn một chồng sách như vậy, hai người đều có thể ngủ trên giường, Chúc Anh Đài thật sự là thông minh. Bất quá, đại khái cũng bởi vì đối tượng là Lương Sơn Bá đi......

   Suy nghĩ kỹ một chút ta cùng Mã Văn Tài ngủ cùng trên giường đồng thời lấy sách ngăn giữa, ta cuối cùng cảm thấy, vẫn là sớm dẹp đi. Dựa vào tính cách Mã Văn Tài, nếu ta dám làm vậy, hắn còn không nhất định không nghi ngờ ta, làm không tốt lập tức liền đoán ra được thân phận của ta hoặc cảm thấy ta là đang cố ý khiêu khích, sau đó bắt đầu nổi giận mắng chửi người đánh người. Ta không sợ cùng hắn đánh nhau, nhưng ngại phiền phức, mà vạn nhất lại bị hắn phát hiện cái gì, làm không tốt về sau không có cách nào ở lại thư viện, vậy mất nhiều hơn được.

   Vẫn là điểm tâm rất mềm rất ngon, nhưng cũng không biết lý do, ta lại đột nhiên mất khẩu vị. Hai người trước mặt tươi tắn khuôn mặt tươi cười chỉ khiến ta cảm thấy ngực liên tục khó chịu, đột nhiên đứng lên nói cáo từ, cũng như chạy khỏi gian phòng kia.

    Ngoài cửa sổ khung trời tươi đẹp sáng ngời, gió mùa hè khô nóng, lại thổi không tan khí lạnh bủa vây lấy lòng ta. Lúc về đến phòng, trong phòng chỉ có duy nhất Mã Thống, đang giúp công tử nhà hắn dọn hòm xiểng. Thấy ta tiến đến, hắn cấp tốc bịt vật dưới giường bịt, phắn như bay chạy đi.

   Thật ra, ta đâu muốn đánh hắn.

   Cảm giác trống trải cô quạnh đập vào mặt. Trong nháy mắt, trong phòng này chỉ còn lại mình ta. Nhìn ra được Mã Tống cũng chưa làm xong việc, trên mặt bàn còn bày biện nghiêng mực chưa khô cùng giấy tuyên trải rộng, mực trên đầu bút lông lại đã sớm khô. Nhìn ra được là Mã Văn Tài lúc đầu viết chữ, lại bởi vì chuyện gì đó tự nhiên rời đi, đồ cũng quăng chỗ này.

   Ta tiến tới liếc nhìn, phát hiện trên giấy tuyên chỉ viết một hàng chữ này.

   Thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết.

   Câu nói này lại từ 《 Trang tử Đạo chích 》, đại ý chính là theo ta thì sống chống đối ta thì chết. Bất quá đây cũng không phải nội dung phu tử dạy, cũng không phải bài tập hôm nay cần luyện, sao hắn lại viết mấy này lên giấy như vậy?

   "Diệp huynh, Diệp huynh mau ra đây!"

   Bên ngoài có người đang gọi ta, lại là Tuân Cự Bá tới rủ ta đi bắn tên. Từ khi cùng ta quen về sau, không hiểu sao hắn không đi tìm Lương Sơn Bá nữa, có lẽ là bởi hai người Lương Chúc luôn dính chặt như keo không rời.

   Sân tập bắn cách sân bóng đá rất gần, ta để ý tới Mã Văn Tài, Vương Lam Điền, Tần Kinh Sinh đều ở sân bóng chơi bóng, bọn hắn cũng không than vãn. Bất quá hình như mỗi lần đều nhìn thấy Mã Văn Tài đá bóng, những người khác thủ môn, tùy hắn ở đó đá mạnh tới cũng không ai dám lên tiếng. Ta nhìn thấy thủ môn là Tần Kinh Sinh vì nhận banh, bị đằng cầu đập trúng một bên mặt, đau đến méo nửa miệng, cũng không dám kêu đau, còn hồ hởi lấy Mã Văn Tài cười bợ đít, thật tình khiến người ta đồng tình không nổi.

   Tuân Cự Bá chú ý tới ta đang nhìn Tần Kinh Sinh, cũng nhô đầu ra liếc nhìn, bản thân ở đây thở dài, nói không biết tạo nghiệt gì mới có thể chung phòng với hắn. Ta có chút thắc mắc, Tuân Cự Bá liền bắt đầu kể cho ta, nói Tần Kinh Sinh mỗi lúc trời tối đều sẽ mộng du, nửa đêm rời giường ra ngoài du đãng một vòng rồi trở lại, muốn có bao nhiêu cổ quái liền có bấy nhiêu cổ quái, sau đó còn nói từ bản thân không hạp tính hắn vân vân. Nói một hồi, hắn đột nhiên hỏi ta và Mã Văn Tài sai khi cùng phòng sống sao, ta lắc đầu, biểu thị bản thân mình trải qua cũng không có gì đặc biệt, hắn liền đề nghị nói bằng không Diệp huynh ngươi đổi phòng được với Tần Kinh Sinh thật tốt, hai người chúng ta ở một phòng, không liều mạng với mấy kẻ kia khỏe hơn nhiều đúng không?

   Nếu như cùng phòng với Tuân Cự Bá, thật đúng là không sai. Bất quá ta luôn cảm thấy Tần Kinh Sinh không hẳn sẽ nguyện ý cùng phòng với Mã Văn Tài, Mã đại gia bên kia cũng không biết được là có ý gì, vẫn là biết rõ ràng trước tốt hơn. Ta vừa nghĩ, một bên dùng cung tiễn mượn của Tuân Cự Bá nhắm ngay mục tiêu, lúc run rẩy muốn buông tay, khóe mắt đột nhiên liếc về Vương Lam Điền thừa dịp những người khác không chú ý lén la lén lút rời sân bóng, bộ dạng nhìn có gì đó không đúng.

   Hắn định làm gì?

   Trong lòng ta khẽ động, lập tức đem cung tiễn nhét vào lòng Tuân Cự Bá, nói với hắn câu ta có việc chút nữa gặp sau liền co cẳng dí theo Vương Lam Điền

   Đuổi một hồi ta phát hiện có gì bậy bậy, đây chính là con đường về phòng ta! Vương Lam Điền muốn tới phòng ta, hắn định làm gì!

   Bởi vì khoảng cách hơi xa, lúc đợi ta thở hồng hộc đuổi tới cửa, đúng lúc Vương Lam Điền mới từ phòng ra, suýt nữa đụng trúng đầu ta! Ta đưa tay nắm chặt hắn cổ áo.

   "Vương Lam Điền! Ngươi đến phòng ta làm gì?"

   "Ta, ta tới tìm Văn Tài huynh!" Vương Lam Điền hơi kinh ngạc một chút, rất nhanh ngước cổ lên, mặt mũi đầy phách lối, "Diệp Hoa Đường, ngươi thức thời liền mau thả ta ra, nếu không đừng trách ta đối với ngươi không khách khí"

   Có cái qué ấy, Mã Văn Tài rõ ràng ở sân bóng, ngươi mới vừa rồi còn ở đó đá bóng với hắn, hiện tại thế mà có ý tốt nói đến tìm Văn Tài huynh!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net