Chương 18: Nghĩ ngợi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Bên trong đã hoàn toàn hỗn độn thành một đống, có rất nhiều người cùng theo vào can ngăn, kêu la loạn xạ. Sư mẫu cũng tới, đang sơ tán đám người xem náo nhiệt.

   Ta bị Lương Sơn Bá lôi kéo, trên người lẫn mặt lộn xộn búa xua, Mã Văn Tài bên kia cũng không hơn gì, lúc ta bổ nhào tới bị cho đầy người dính phải mực nước, một con mắt bầm tím, hình như là ăn phải quả đấm của ta rồi. Đúng lúc này ta đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhanh hóng lấy tay vuốt lung tung trên áo, lấy trong ngực ra bức thư lúc trước Tần Kinh Sinh đưa ta, soi kỹ thì không thấy bị nhiễm mực, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

   Ta đương nhiên không thể là vì bất kỳ ai mà đi thanh lâu đi một chuyến, chẳng qua là bởi Tuân Cự Bá đột nhiên tới nên không thể đem thư trả lại hắn mà thôi. Nhưng cũng không thể vì thế mà làm bẩn thư người ta, nhất định phải nguyên dạng trả lại.

   Nhanh đem thư nhét lại trong ngực, Lương Sơn Bá cùng sư mẫu đều lại gần bên, vội vã hỏi ta rốt cuộc xảy ra chuyện, tại sao muốn đánh nhau. Ta thoáng nhìn Mã Văn Tài ở bên kia lấy con mắt bầm tím trừng ta, không khỏi cuối đầu xuống, thấp giọng nói: "Hắn giội mực vào con".

   "Bởi vì dùng mực giội con, con liền xuất thủ đánh nó sao?" Sư mẫu cảm thấy rất không thể tưởng tượng nổi, sắc mặt nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn giáo huấn ta, "đứa nhỏ này, mặc kệ nguyên nhân là gì, con làm vậy thật sự hết sức không ra gì!"

   Ta tự biết đuối lý, đứng tại chỗ ngại không mở miệng. Bên kia Mã Thống còn đang xoa thuốc lau mặt cho chủ tử hắn, có lẽ là ta ra tay hơi nặng, khóe miệng Mã Văn Tài đều sưng lên, lúc bôi thuốc rất đau nhức. Sư mẫu bên này tiếp tục giáo huấn ta, nói con đánh người ta nặng tay như vậy, nhưng người ta có trả lại con cái nào không? Lại giáo huấn ta làm người phải phúc hậu, bảo ta đi xin lỗi Mã Văn Tài. Ta hiểu ra xác thực mình không bị phản kích lại, liền tiến lên một bước, hướng người bị đánh xin lỗi: "Đả thương ngươi, thật xin lỗi".

   "Ngươi nói lời này làm gì?" Mã Thống không cam lòng nói, "theo ngươi nói vậy, nếu không đả thương công tử nhà ta, ngươi sẽ không xin lỗi hả?"

   "Đúng vậy đó". Ta lãnh đạm nhìn thẳng hắn, "nếu không đả thương, ta sẽ không xin lỗi đâu". Hắn đã oan uổng ta, tất nhiên phải chịu sự phản kích của ta. Nhưng ta đả thương hắn, hắn lại không tổn thương ta, nên là ta không đúng, ta cam tâm nhận sai

   "Ngươi nói đây là cái loại lý luận gì!" Mã Thống cả giận nói, "chỗ nào có đánh lộn mà không có ai bị thương? Công tử nhà ta kia là không so đo với ngươi, nhường ngươi, nếu thật cùng ngươi động thủ, ngươi bây giờ còn có thể ung dung đứng ở đây, diễu võ giương oai với chúng ta không?"

   "Ta không có diễu võ giương oai, ta chỉ là muốn nói cho thiếu gia của ngươi biết". Ta hơi gục đầu xuống, thầm cắn môi, cuối cùng nói ra quyết định của mình, "ta đánh ngươi, ngươi không đánh trả lại, mặc dù do ngươi bắt oan ta trước, cũng coi là ta nợ ngươi. Trước đó tại ngươi kiếm chuyện trước, Diệp Hoa Đường ta chỉ thiên thề, tuyệt đối sẽ không động vào ngươi dù một cái móng tay, bằng không mà nói sẽ bị thiên lôi đánh, được chưa......"

   "Bậy bạ!" Sư mẫu túm ta một cái, sẵng giọng, "đứa nhỏ này con lại thề thốt kiểu gì kỳ cục thế? Tất cả mọi người đều là đồng môn, có cừu hận gì ghê gớm đâu? Con thật lòng xin lỗi Mã công tử, đem hiểu lầm nói rõ ràng không phải tốt sao, cương như vậy làm gì?"

   Ta cũng không nghĩ sẽ làm quá lên như thế. Thế nhưng trên đời này luôn có một số người, khiến ngươi không cách nào cùng họ chung sống hoà bình. Ta thừa nhận ta tới bây giờ không phải người thông minh, làm việc cũng manh động, bất quá hôm nay ta xác thực hổ thẹn, cũng không phải là bởi đánh nhau với Mã Văn Tài động thủ, mà là bởi, ta chơi bình thường với mọi người không được.

   Trước kia tại võ quán, xưa nay ta không cần kiềm hãm tính tình của mình. Bởi vì trong võ quán, đứa nào mạnh đứa đó chính là lão đại, đây là quy tắc mà mọi người ngầm thừa nhận. Gặp nhau hứng lên là đập lộn, càng cần vũ lực trấn áp, mới có thể thu phục những người kia, chúng mới không lại đến gây sự, càng huống hồ coi như ta đánh không lại hoặc là xuống nặng tay, đằng sau tự có đại ca giúp ta thu dọn, giải quyết cục diện rối rắm cho ta. Ảnh luôn nói với ta: "Tiểu Lam, không sao, chỉ cần em vui vẻ là được".

   Thế nhưng nơi này lại không có hình bóng cao lớn kia của đại ca, chỉ có một Lương Sơn Bá, ở bên tai ta không ngừng nhắc tới: "Diệp huynh, về sau đừng lại kiểu này, đánh người là không đúng, thế này là không đúng đâu".

   Đánh người có đúng hay không, chuyện này ta cũng không rõ, xưa nay cũng chưa từng để ý tới vấn đề này. Bất quá ta biết, ảnh hưởng tới người khác, tóm lại là không tốt.

   Có lẽ là bởi vì ta chủ động nhận sai, do thái độ tốt (sai), sư mẫu cũng không nói thêm gì nữa, cũng không trừng phạt chúng ta, chỉ là an ủi vài câu rồi đi. Lương Sơn Bá vẫn chưa yên tâm, nhất định phải để hắn vào phòng ta đêm nay. Ta không thấy Chúc Anh Đài theo tới, trong lòng luôn cảm thấy có chút không yên, thúc hắn trở về lo Chúc hiền đệ của mình, Mã Văn Tài bên này không thể làm gì ta, cùng lắm thì đánh ta một trận, ta mặc hắn đánh là được rồi

   Đám người khuyên nhủ một phen, đều trở về rồi, chỉ còn lại đống bừa bộn đầy đất bên này, Mã Thống chậm rãi thu dọ , ta và Lương Sơn Bá đi lấy nước rửa mặt, đổi lại váy bị nhuộm đầy mực nước. Bạch nội y ta cũng bị nhiễm lấm mực, ta không thể thay trước mặt hai chủ tớ bọn hắn được, trước liền ráng chịu, khoác cái váy phục khác, tới ghế dài đọc sách.

   Lúc đầu muốn nói cho Mã Văn Tài bớt chuyện về Vương Lam Điền, bây giờ nghĩ lại, nói cũng vô ích, đoán chừng hắn còn có thể cảm thấy ta là đang cố ý mang Vương Lam Điền ra làm cớ. Bất quá ta vẫn âm thầm nói với Mã Thống, coi chừng cẩn thận đồ đạc của công tử nhà hắn một chút, đừng quăng cái gì hết, Mã Thống hơi kinh ngạc lời ta nói, bất quá vẫn biểu thị rằng vàng bạc tiền tài khóa kỹ trong rương, những vật khác cũng thế, đồng thời nó còn nói coi chừng đồ đạc, chi bằng giám sát chặt chẽ nội tặc còn hơn, làm ta nghẹn nửa ngày nói không ra lời.

   Thu dọn xong phòng, Mã Văn Tài được Mã Thống đỡ đi y xá bôi thuốc, ta thì nhân cơ hội này tranh thủ đổi quần áo. Có vẻ như Mã công tử từ lúc tới thư viện là lần đầu tiên thụ thương, kết quả do một tay ta, thế nhưng, ta đã làm sai điều gì? Hắn dựa vào cái gì lấy mực hắc ta!

   Trong lòng ta cảm thấy rất mâu thuẫn, ngủ không được, một mình núp ở ụ đá trước phòng nhìn cảnh đêm. Trên trời ánh trăng luôn luôn sáng tỏ như thế, các ngôi sao thì nhấp nháy, đêm qua thưa thớt, hôm nay liền bao phủ đầy trời, giống như minh châu thất lạc, chỉ khác là đang chiếu người.

   Thế giới này, ngay cả mặt trăng, cũng đang không ngừng thay đổi. Con người thì sao? Trong thư viện này, có lẽ chỉ có ta vẫn đang dậm chân tại chỗ.

   "Diệp huynh". Lưng không biết được ai khoác cho một cái áo, lại là Lương Sơn Bá chậm rãi đi tới, ngồi xuống cạnh ta. Ta có chút thắc mắc sao tự nhiên hắn tới đây, hỏi hắn Chúc Anh Đài đâu, hắn nói Anh Đài ngủ trước rồi, hắn ngược lại có chút không yên tâm ta, liền tới xem, kết quả vừa đến đã nhìn thấy ta ở chỗ này hóng gió, hỏi ta sao không vào phòng đi.

   Ta lắc đầu, tiếp tục ôm đầu gối ngẩn người. Con người ta, rất thích chạy tới chỗ đất trống, hiện tại mặc dù là ban đêm, lại có ánh trăng, cũng coi như thấy đường. Ta không thích ở chỗ nhỏ hẹp hắc ám, chỗ kiểu thế sẽ khiến ta cảm thấy ngực bị né , thở không nổi, mà ở chỗ thoáng đãng gió thổi thế, ngược lại làm cho ta cảm thấy rất an tâm

   Lương Sơn Bá cũng ngồi bên cạnh ta, cùng ta ngắm trăng. Ta vốn cho là hắn sẽ nói với ta về chuyện vừa rồi, nhưng kết quả Lương Sơn Bá không nhắc tới lời nào, chỉ đột nhiên hỏi ta: "Diệp huynh, chúng ta tới thư viện này cũng được một thời gian rồi. Huynh cảm thấy, thư viện này thế nào?"

   "Ờ, giường rất cứng, phu tử rất phiền, học thuộc lòng rất mệt". Ta ngắn gọn tổng kết, nghĩ lại xong nói thêm câu, "cơm nước không tệ".

   "Còn đồng môn đâu? Huynh cảm thấy trong thư viện này, bạn bè đồng môn, có cái nhìn thế nào?"

   "Đồng môn hả....." Vấn đề này không biết trả lời sao, bất quá Lương Sơn Bá mặt đầy nghiêm túc, ta không muốn qua mặt hắn, liền thành thật nói, "đa số rất chướng rất ghét, luôn xuyên tạc ta. Bất quá ngươi cùng Tuân Cự Bá còn được, ta không ghét. Sư mẫu sơn trưởng cùng Vương Lan cô nương cũng rất tốt, còn có Tô An và Tô đại nương, bất quá bọn họ không tính trong phạm trù đồng môn, nên không liên quan".

   Lương Sơn Bá thở dài. "Diệp huynh huynh......" Hắn hình như là đang tìm kiếm từ ngữ phù hợp, nhưng cuối cùng lại từ bỏ, trầm mặc nửa ngày sau mới nói, "về sau đừng đánh người nữa"

   Ta cắn chặt môi nhìn hắn, chỉ nghe hắn tiếp tục nói: "Mặc kệ chuyện gì, không nhất thiết phải dùng nắm đấm mà sẽ có cách giải quyết. Chúng ta là thư sinh, chính là học đạo lý làm người, ta biết Diệp huynh võ nghệ không tệ...... Nhưng chúng ta sau này kiểu gì cũng sẽ gặp nhiều vấn đề và khó khăn khác, chỉ dựa vào quyền cước, là không đủ"

   Tiếp theo Lương Sơn Bá lại nói thêm mấy câu, đại ý là làm thư sinh, tất nhiên cần làm người trung hậu chính trực, trước khi làm phải suy nghĩ các thứ. Tâm tư của ta dần dần có chút bị phân tán, mà cảm thấy nghi ngờ. Theo hắn nói, thường xuyên đánh người sẽ bị ghim, Vương Lam Điền bị ta đánh rất nhiều lần, rất có thể ghim tận xương tủy rồi. Nhưng theo tính cách của hắn, không có lý do gì tới phòng một chuyến vì hủy hoại tác phẩm thư pháp của Mã Văn Tài để hắn nổi giận với ta, nhưng theo Mã Thống nói, lại không mất đồ, vậy rốt cuộc Vương Lam Điền đến làm gì?

   Lương Sơn Bá thấy ta bắt đầu thất thần, cũng không nói thêm nữa, đứng dậy cáo từ. Ta cảm kích hắn tới khuyên ta những lời này, đặc biệt tiễn hắn đến cửa phòng, cũng bởi vì nghĩ đến phu tử trước đó, thuận tiện hỏi chút chuyện liên quan tới thanh lâu. Kết quả Lương Sơn Bá nói với ta, đây là chuyện rất nghiêm trọng, sơ sẩy liền sẽ bị sơn trưởng phê trên sổ phẩm trạng là dâm tà háo sắc, cho ta biết ngày mai lúc ứng đáp nhất định phải cẩn thận một chút.

   Kỳ thật trong thư viện này, ta từng nghe tới mấy tên học sinh bàn rằng vào ngày nghỉ thường lén đi đàn đúm uống rượu, còn đang nghĩ thầm quả nhiên Ngụy Tấn lắm phong lưu, thanh lâu mà cũng dám trắng trợn đi, đồng thời những người kia chỉ trích ta là bởi lời đồn nói ta nuôi nam sủng, hiện tại xem ra, quả nhiên thanh lâu vẫn là nơi phải âm thầm mà đi, không thể công khai tới. Tần Kinh Sinh tên kia dùng dằng cũng là vì tránh bị hiềm nghi, thậm chí muốn cố ý hãm hại ta đi tới chỗ đó rồi bắt tại trận, thật mém nữa bị hắn chơi. Việc này đương nhiên không thể không truy cứu, lại chậm rãi nói.

   Lúc về phòng thì Mã Văn Tài đang ở trong, con mắt vẫn bầm tím như cũ, cũng không giống như đã được bôi thuốc. Bầu không khí xấu hổ từ hai phía, ta tất nhiên cũng sẽ không đi chọc hắn, thu dọn xong quần áo vốn tính đi ngủ, kết quả phát hiện ghế dài củ mình bị ai hất nga , chân ghế cũng mất một đoạn, căn bản không có cách nào ngủ tiếp. Ta vốn muốn phát tiết, nghĩ lại nén giận, tự ôm chăn đến chõ trống trải ra đất ngủ

   Ngày thứ hai trước khi vào tiết, phu tử quả nhiên xin phép sơn trưởng, trước mặt toàn thể học sinh chất vấn ta có làm ra những chuyện như mấy cái tin đồn không, có lẽ sợ ta phủ nhận, lại đặc biệt mời chứng nhân, quả nhiên là tên Vương Lam Điền kia, ngoài hắn ngoài ra còn có mấy tên học sinh gầy còm khác, nhao nhao làm chứng rằng Vương Lam Điền thực sự nói thật, kể ra những chuyện tiêu biểu Diệp Hoa Đường ngày xưa đủ từng làm, hợp lý đến độ hoàn hảo khiến ta không thể không cam bái hạ phong trong vụ này.

   Ta tự nhiên tới cái thế giới này, cũng không biết thân phận này trước kia đã làm qua chuyệ gì xấu xa, bất quá bây giờ xem ra, thanh danh ta bị bốn chữ dâm tà háo sắc này đánh rớt, nhất thời muốn thanh minh, cũng hơi khó, liền tương kế tựu, cho thấy trước kia hoàn toàn chính xác làm qua một vài chuyện hồ đồ, nhưng những cái lồn đồn kia cũng có khuếch đại, huống chi hiện tại có phu tử dạy bảo, sớm đã hối cải để làm người mới, chưa từng làm càng, Phật giáo có câu buông bỏ đồ đao lập địa thành Phật mà, ta ở Ni Sơn thư viện cũng chưa từng có hành vi bẩn thỉu đối với ai, vì sao không thể thay da đổi thịt, làm người lần nữa. Đám người Lương Sơn Bá cũng ở bên nói giúp, biểu thị Diệp huynh là người chính trực thiện lương, tất nhiên là có người ở sau lưng nói điêu.... Nhìn ra được Sơn Trưởng vẫn còn ấn tượng tốt với ta, không muốn làm lớn chuyện, nghe nói thế này thế kia, cũng định lúc này qua loa chấm dứt. Phu tử thì không chịu bỏ qua, lại lấy chuyện nam sủng ra chất vấn.

   Thanh lâu thì thôi đi, đối với vụ nam sủng vớ vẩn mà nói, thì ta kiên quyết phủ nhận. Phu tử liền hỏi Mã Văn Tài cùng phòng với ta, nói ta bình thường trong phòng có biểu hiện dị thường nào không. Mã Văn Tài sờ vết bầm quanh mắt, không nói gì, ánh mắt lại sắc như dao, nhàn nhạt liếc qua, đám người lập tức hiểu hết ngọn nguồn, thế là ta bị phạt tội bắt nạt đồng môn cùng Lương Sơn Bá làm tạp dịch na tháng.

   Việc này cuối cùng cũng xong, bắt đầu lên lớp. Phu tử lại lề mà lề mề không chịu đi, ở đằng sau nhìn Tạ tiên sinh dạy chúng ta đánh cờ. Ván đầu tiên Vương Lam Điền ra sân liền làm trái quy tắc, bị Tạ tiên sinh giễu cợt làm việc tùy tiện vô pháp vô thiên, hậm hực xuống đài. Ván thứ hai Mã Văn Tài thi thố tài năng, từng bước ép sát vòng vây, về sau cờ đen bị Tạ Đạo Uẩn vây cứng, tự tìm đường chết, lật úp lại thế cờ, tìm đường sống trong chỗ chết. Tạ Đạo Uẩn đánh giá hắn chính là "loạn thế kiêu hùng, trị thế cũng kiêu hùng", minh bao thực biếm, trách hắn vì muốn thắng mà không để ý đến sống chết đồng đội, Mã Văn Tài lại nói nhất tướng công thành vạn cốt khô, chết vài người, không ảnh hưởng toàn cục, hai bên cuối cùng hết ván trong không vui.

   Kế tiếp là Chúc Anh Đài cùng Tạ tiên sinh đối kháng. Chúc Anh Đài kỳ nghệ không tệ, chỉ là xem thời điểm cẩn thận từng li từng tí, động tác cổ quái. Ta để ý tới Vương Lam Điền cố ý có lúc đụng nàng một cái, Chúc Anh Đài kêu thảm một tiếng, chỗ cánh tay lại chảy máu, đám người kinh hãi, Lương Sơn Bá vội vã xem xét tình trạng, là cánh tay phải thụ trúng tên!

   Trong thư viện này tiễn pháp lợi hại nhất là ai?

   Ánh mắt của mọi người trong lúc nhất thời nhao nhao nhìn về phía Mã Văn Tài, Mã công tử tức thời giận dữ, đạp đổ bàn cờ, chất vấn tên cẩu vật nào dám đổ tội hắn. Tạ Đạo Uẩn cùng phu tử đều biểu thị lại có ai dám ở thư viện thiêng liêng này đả thương người, nhất định phải truy xét rõ ràng. Kết quả vụ này tra một cái là ra, thật đúng là Vương Huệ cô nương ở y xá phát hiện một mũi tên, đúng là song lông vũ mạ vàng mà Mã đại công tử hắn hay dùng


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net