Chương 19: Chứng cứ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


    Trong thư viện bình thường phối phát phổ thông đều là mũi tên gỗ, bởi vì chỉ dùng để luyện tập bắn bia, cũng không phải ra chiến trường giết người, không cần thiết phải làm cầu kỳ. Cao cấp hơn một chút thì cơ bản đều do mọi người mang theo từ nhà mình vào, còn có cái khác, như là đều cùng một giống ngựa, tóm lại nếu ngươi có tiền, phương diện khí cụ đồ vật thích mang cái gì thì mang. Mã Văn Tài ở phương diện kỵ xạ đều tinh thông, tin tức ngày đó trước cổng lớn bắn một tên, làm cho vô số học sinh nhớ rõ vị hỉ nộ vô thường Mã đại công tử này. Bất quá nguyên nhân chính đây, tên của hắn cũng bị nhiều người nhớ rõ hình dáng, đến mức hôm nay mới vừa thấy, lập tức có không ít người nhận ra được, đây không phải là tên của Mã Văn Tài sao!

   Chứng cứ vừa ra, Lương Sơn Bá lập tức trợn mặt, bước lên nắm chặt Mã Văn Tài chất vấn hắn rốt cuộc có thâm thù đại hận gì với Anh Đài, nhất định phải đưa đệ ấy vào chỗ chết! Mã Văn Tài sắc mặt tái xanh, lạnh lùng hất Lương Sơn Bá ra, biểu thị bản công tử thích, không mượn ngươi xen vào, nói xong tiến lên cầm tên kia, bẻ gãy thành hai đoạn ném xuống đất.

   Lúc này sắc mặt Tạ tiên sinh cùng phu tử đều có chút không dễ nhìn, Trần Phu Tử cảm thấy hành vi của Mã Văn Tài làm mất mặt ổng, không khỏi có chút bực bội, dọa Mã Văn Tài nói là muốn viết thư nói cho phụ thân Mã Thái Thú hắn biết, trục xuất hắn khỏi thư viện, Mã Văn Tài cười lạnh, nói với phu tử ông đi cáo đi, cứ việc cáo, nếu ta sợ thì không gọi là Mã Văn Tài! Nói xong lời này hắn quay người muốn rời đi, bị ta chặn ở cửa ra vào.

   "Ngươi không cần đi". Ta ở cạnh cửa nghe nửa ngày, giờ phút này nhất quyết chặn cửa, không cho hắn bực bội rời đi, cũng xông vào phòng la cho đám người kia biết, "hung thủ không phải hắn!"

   "Ngươi đang lấy lòng ta?" Mã Văn Tài cười lạnh, "Diệp Hoa Đường, chọn lúc như thế này lấy lòng ta, đầu của ngươi có phải là bị đập vào đâu không?"

   Ai muốn lấy lòng ngươi? Ta lười tranh luận cùng hắn, chỉ tóm tay áo của hắn nói cho hắn biết đừng đi, sau đó sải bước đi đến trung tâm y xá, tóm chặt Vương Lam Điền đang trốn sau đám người kia, rõ ràng nói với mọi người, tên này là nguồn cơn mọi chuyện. Hôm qua hắn lén vào phòng ta và Mã Văn Tài, tất nhiên là trộm đi tên của Mã Văn Tài bắn bị thương Chúc Anh Đài, để giá họa Mã công tử.

   Vương Lam Điền cãi rằng hung thủ không phải hắn, tên rõ ràng là của Mã Văn Tài, nói bọn ta đồng minh vu khống hắn. Không thể không nói, Vương Lam Điền canh giờ rất chuẩn, vừa lúc chúng ta đánh nhau xong tới lúc đám người xem náo nhiệt vừa mới tán đi mà Chúc Anh Đài đang từ y xá trở về. Khi đó Mã Văn Tài vừa vặn cùng Mã Thống cùng tới y xá lấy thuốc, song phương trên đường cũng có thể gặp được, sau đó tiện dùng tác phẩm thư pháp khiến ta cùng Mã Văn Tài cãi lộn, phàm ta mà tâm nhãn hẹp hòi, giờ phút này tất nhiên sẽ không đứng ra làm chứng cho hắn, mà là tùy ý để hắn bị đuổi khỏi Ni Sơn thư viện.

   Chỉ tiếc, Vương Lam Điền phen này dụng tâm lương khổ, hết lần này tới lần khác chọn lầm người. Ta thừa nhận con người ta tính tình có lúc nóng nảy chút, làm việc thường xuyên không suy nghĩ, nhưng không có nghĩa là ta  sẽ để mặc người khác nhào nặn. Trước tiên không đề cập tới Mã Văn Tài rời khỏi thư viện sẽ có bao nhiêu lợi ích với ta, coi như ta cùng hắn có khoảng cách, đó là chuyện giữa bọn ta, chưa tới phiên Vương Lam Điền ngươi tới lợi dụng!

   "Diệp Hoa Đường, ngươi đừng nghĩ ở đây ăn không nói có trắng trợn vu khống người tốt!" Vương Lam Điền để ý thấy Mã Văn Tài đã dừng bước, nghiêng đầu chuyển đao mắt lạnh như băng nhìn hắn, không khỏi hốt hoảng, bắt đầu hướng ta réo ầm ĩ, muốn ta đưa ra chứng cứ ở đó vu hãm người tốt, đồng thời cắn ngược lại ta một cái, nói ta đã sớm nhìn Chúc Anh Đài không vừa mắt, lại cùng Văn Tài huynh chung phòng, cơ hội trộm tên so với hắn phải lớn hơn nhiều, càng thêm khả nghi. Ta chỉ cảm thấy buồn cười, được lắm, ngươi muốn chứng cứ đúng không? Ngươi đã muốn chứng cứ, như vậy ta liền cho ngươi chứng cứ.

   "Ta nhớ được hôm qua lúc Vương Lam Điền huynh từ phòng ta bước ra, trong tay không có tên, cho nên nhất định là giấu ở nơi nào đó trong người. Chỗ ngực thì quá lộ liễu, không thể nhét vào, như vậy cũng chỉ có thể là trong tay áo. Chỉ là ta thấy mũi tên này của Văn Tài huynh đầu nhọn đuôi lợi, sơ suất một chút sẽ làm rách quần áo, không biết Lam Điền huynh có thể cuốn tay áo lên, để chúng ta xem một cái không?"

   Mặt Vương Lam Điền lập tức trợn trắng. Lương Sơn Bá cùng Tuân Cự Bá không để hắn làm thêm gì, mỗi người một bên xông về phía trước, bắt đầu nắm chặt tay áo hắn. Vừa rồi ta để ý, cổ áo sau của Vương Lam Điền thoáng có chút rạn đường chỉ, hẳn là bị ta kéo hôm qua, vị trí hắn cũng khó cho hắn phát hiện ra, nói cách khác hôm nay hắn cũng không thay quần áo, cho nên phương pháp này rất có thể thực hiện được! Kiến thức ta đối với tên của Mã Văn Tài, nhớ rõ trước đó hắn đã từng cố ý đem cung tên đặt ở nửa giường che lại, kết quả ta nằm xuống, quần áo liền bị rách mấy lỗ, Vương Lam Điền nếu quả như thật đem tên giấu trong tay áo, khẳng định cũng tránh không được vụ này.

   Quả nhiên, chưa được mấy phút Tuân Cự Bá liền phát hiện trong tay áo Vương Lam Điền bị rách miệng, chiều dài vừa đủ chứa một mũi tên. Vương Lam Điền mạnh miệng, nói do hắn không cẩn thận xé rách, nói chứng cứ này không đủ, nhưng đám người trong phòng đã bắt đầu chuyển đối tượng bị tình nghi, ta lại đề nghị mọi người tới phòng ta cùng Mã Văn Tài nhìn thanh cung. Những ngày gần đây Mã Văn Tài thích chơi đá cầu, không sử dụng tới cung tên, đã mấy ngày không hề động qua cái thanh cung kia, bởi vì đặt trong góc tương đối khuất, phía trên khẳng định ít nhiều phủ một lớp bụi. Nếu hôm qua Mã Văn Tài dùng nó bắn Chúc Anh Đài, cung nhất định sạch sẽ.

   Lời ta vừa nói ra, sắc mặt Vương Lam Điền lại thay đổi, mà như cũ mạnh miệng nói không phải hắn làm. Trần Phu Tử sốt sắng mà, đang chuẩn bị mang theo một đám học sinh tới phòng ta và Mã Văn Tài tra ra rõ ràng, lúc này Tạ Đạo Uẩn lại rốt cục mở miệng, nói không cần, đoán chừng cũng là bởi những chứng cứ này đủ chứng minh Mã Văn Tài trong sạch, lại không cách nào định ra tội Vương Lam Điền. Huống hồ Chúc Anh Đài bị thương không nặng, thiết nghĩ thư viện cũng không nên làm lớn chuyện, làm đến không thể cứu vãn. Hai người tới an ủi Chúc Anh Đài vài câu, lại cảnh cáo mọi người loại chuyện này không cho phép có lần sau, nếu không tất nhiên sẽ nghiêm tra tới cùng, tuyệt không nhân nhượng.

   Giằng co một trận, cũng đến trưa rồi. Phu tử tuyên bố có thể giải tán, nhưng lại gọi ta và Mã Văn Tài, Vương Lam Điền ba người ở lại, giáo huấn một trận liên quan tới vấn đề phương diện bạo lực học đường. Được phép rời đi đã là buổi chiều, Vương Lam Điền mới vừa ra khỏi cửa liền muốn chạy, bị Mã Văn Tài nắm lại tẩn banh xác, đá một cước tới bậc thang, mới cho phép hắn lộn nhào chạy. Cũng may mà Vương Lam Điền là một thế gia công tử, bị xung đột  nhiều phía như vậy, còn có thể duy trì được sức sống ngang tàng như con gián, cũng thật là chuyện lạ.

   Khó chịu duy nhất chính là lúc hắn lâm chạy mắng ta cùng Mã Văn Tài là hai đầu chó dại, ngược lại làm ta rất ủy khuất. Ta rõ ràng vẫn luôn chỉ đứng trên bậc thang nhìn mà? Đâu có động thủ đánh người, dựa vào cái gì nói ta là chó dại?

   Hiện thời gian này, tới cơm xá đã muộn rồi, trên người lại còn phải mang theo sách cần đưa về phòng. Ta mặc dù không quá cam lòng, cũng không thể không cùng Mã Văn Tài chung đường về phòng. Trên đường chẳng biết tại sao bầu không khí khớp khớp, ta đang cắm đầu đi, lại nghe Mã đại gia phía trước dùng mũi hừ lạnh một tiếng, sau đó miệng lại hừ lạnh một tiếng, lúc này mới chậm rãi ung dung cười lạnh nói: "Ngươi không phải cùng nhóm với Lương Sơn Bá sao? Tại sao lại quay ra giúp ta?"

   Mã đại gia thật gắt quá, trước khi nói một câu còn thêm hai đạo âm giọng.

   "Bởi không phải ngươi làm. Ta rõ ràng bắt được Vương Lam Điền vào phòng trộm đồ, không có lý do để hắn ung dung ngoài vòng pháp luật mà để tội đổ lên đầu ngươi"

   "Vậy nếu ngươi không thấy Vương Lam Điền tới phòng thì sao?" Mã Văn Tài không biết sao nói một câu như vậy. Hắn đột nhiên dừng bước, quay đầu dùng ánh mắt bén nhọn liếc nhìn ta, "nếu ngươi không bắt được hắn, chuyện hôm nay, do ta gây nên, đúng không?"

   "Cũng không phải ngươi!" Ta không chút nghĩ ngợi nhân tiện nói, "con người ngươi mặc dù chẳng ra sao, muốn giết Chúc Anh Đài cũng không cần động thủ sau lưng, coi như thực xui xẻo ra tay, cũng không có khả năng ngốc đến độ dùng tên của mình tố cáo mình. Cho nên khẳng định không phải ngươi"

   "Hừ, cũng coi như ngươi thông minh!" Mã Văn Tài đột nhiên quay người, tiếp tục bước lên phía trước, âm điệu chẳng biết tại sao trở nên rất nhẹ nhàng, "ta ngược lại thật ra không nghĩ tới, ngươi còn biết suy luận xử án bắt hung thủ".

   "Ngươi cho rằng ta sẽ chỉ nổi điên đánh người à?" Lời này nghe rất không lọt tai, ta bĩu môi, đối phương thế mà còn trả lời một câu "ờ", làm ta lập tức nghẹn lời, nửa ngày không nói nên lời, tận đến đi khi lúc cửa phòng mới mở miệng lại, giải thích cho hắn chuyện tối qua: "Hàng chữ kia không phải ta viết"

   "Chữ gì?"

   "Chính là mấy cái chữ nói ngươi là tiểu nhân đó". Cái thằng này trí nhớ kém như vậy sao?

   "À". Mã Văn Tài nhẹ nhàng lên tiếng, lời kế tiếp lại làm ta giật cả mình, "ta biết".

   "Ngươi biết!" Ta không khỏi trừng to mắt, "ngươi làm sao mà......"

   "Chữ của ngươi ta thấy rồi, so với chữ viết kia xấu hơn nhiều". Mã công tử tiếp tục mặt không đổi sắc châm biếm, "trên cơ bản chính là từng đoạn mực tàu nhìn không ra hình"

   "Vậy sao ngươi còn lấy mực hắc ta!" Ta nổi giận. Hóa ra thằng âm binh này căn bản chính là không có việc gì đi kiếm chuyện!

   "Không có gì, hôm qua nhìn ngươi không vừa mắt, bản công tử thích hắc thì hắc thôi". Mã Văn Tài phách lối kiểu ngươi làm gì được ta, ta tức đến suýt nữa lại vung nắm đấm. Ta lại cảm thấy cùng âm binh này ở một phòng sớm muộn cũng bị hắn làm cho tức chết, vì ngừa mình bị chọc giận mà đánh người, nhanh đem sách vở nhét lên giá, ôm lấy quần áo bẩn hôm qua chạy tới hoán y phòng, né hắn càng xa càng tốt

   Mấy ngày tiếp theo ta và Mã Văn Tài đều bình an vô sự, thư của Tần Kinh Sinh kia bị ta trả lại, ý bởi hiện tại phu tử đang quản nghiêm ngặt, không dám liều mạng dạo thanh lâu, chỉ có thể sau nay nới lỏng mới bàn tiếp, Tần Kin Sinh cũng không dám nói thêm nữa. Mối quan hệ của ta và ba người Lương Chúc Tuân càng lúc càng thân. Mà Mã Văn Tài thì hình như cố ý dồn Chúc Anh Đài vào góc tường, mấy ngày trước trên trường săn không hiểu sao hai người bọn họ cùng nhau mất tích, rồi cùng nhau trở về, cũng không biết được hai người đã xảy ra chuyện gì

   Lương Sơn Bá vừa nhìn thấy Chúc Anh Đài liền vội vã chạy lại xem nàng có bị thương không, sau đó phát hiện thụ thương liền chất vấn Mã Văn Tài, Chúc Anh Đài lại nói là Mã Văn Tài cứu nàng. Bởi Chúc Anh Đài thụ thương, Lương Sơn Bá vội vã dẫn nàng rời khỏi trường săn, thậm chí quên tạm biệt với ta cùng Tuân Cự Bá, Mã Văn Tài thì ném qua một ánh mắt đắc ý, mang theo điểm mỉa mai cùng chế giễu.

   Nói thật, ta chả hiểu hắn đang cười nhạo cái gì, hai người Lương Chúc này chính là trời sinh một cặp, một người bị thương người còn lại sốt ruột là chuyện đương nhiên. Theo lý thuyết nam phụ đệ nhất nhân vật phản diện như ngươi hẳn là phải vội vội vàng vàng theo sau chứ? Làm sao còn có thời gian không chút động thái nào ở đây ném ánh mắt vào ta?

   Trong nháy mắt, ta ở thư viện ngu người cũng đã một thời gian. Khoảng thời gian này trôi qua rất êm đềm, Mã Văn Tài và Vương Lam Điền đều không có tới tìm kiếm chuyện chọc ta, ta cũng cố gắng hạn chế, cố gắng luyện chữ và  học cái chút kỹ nghệ của con em thế tộc, lặng lẽ chuẩn bị cuộc sống của bản thân về sau xuống núi. Gần tới Tết Đoan Ngọ, Tạ Đạo Uẩn tiên sinh lại đột nhiên tìm đến đến ta, nói là có chuyện bàn bạc với ta.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net