Chương 2: Ni Sơn thư viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Việc này là đả kích cực lớn với ta, đến độ một khoảng thời gian tiếp theo ta đều ngơ ngơ ngác ngác, cũng không biết đã đồng ý chuyện gì với hai con người kia, cho tới lúc xuống thuyền, mới để ý tới một câu Chúc Anh Đài nói với ta: "Vậy xin phép Diệp huynh tiểu đệ cáo từ trước, đừng quên ngày mai gặp lại tại thư viện"

   Não ta vẫn có chút khớp khớp như cũ, mơ mơ màng màng xuống thuyền, mơ mơ màng màng lết theo dòng người vào thành Hàng Châu, lại mơ mơ màng màng tìm khách điếm trọ, thẳng đến lúc giao dịch tiền bạc, đầu óc mới lập tức thức tỉnh.

   Tất cả bên trong hành lý của thư sinh kia, tổng cộng có ba mươi lượng hoàng kim, lại thêm một chút vụn hốt được từ trên người sơn tặc, cộng lại chắc là ba mươi bảy hay ba mươi tám gì đó. Tiền thuê khách điếm này cũng không đắt lắm, còn bao một ngày ba bữa sáng trưa chiều, nhưng mà ta cũng không thể cứ vậy mà ở hoài trong khách điếm. Nếu là mua chỗ bất động sản, đừng nói không nhất thiết sẽ mua được chỗ tốt, nếu như có thể, ta cũng đâu dám dùng thân phận hay văn thư của người khác đi mua đất đai, càng nghĩ, tạm thời chỉ còn con đường tới thư viện này.

   Ta nhớ ra, nãy mới nghe học sinh trong thuyền bàn, Ni Sơn thư viện ba năm nội trú, hình như chỉ cần tám lượng hoàng kim.

   Tám lượng hoàng kim, ba năm bao ăn ở, ngược lại là lựa chọn tốt. Nửa đường cũng có thể trong thư viện làm tạp dịch, kiếm chút thu nhập thêm, sau đó tìm cách trở lại thế giới của ta. Tất nhiên, không thể không nói, ta muốn tới thư viện ngoại trừ vì nguyên nhân tới tiền, mặt khác có một nhân tố, thật lòng mà nói, là ta muốn đi xem thử một người.

   Người đó chính là Mã Văn Tài

   Bình thường mà nói, rất nhiều trong tiểu thuyết đều cho thấy tên Mã Văn Tài này là loại đàn ông lỗ mãng, tướng mạo hèn mọn không nói, còn ngang nhiên chia rẽ lương duyên của hai vợ chồng người ta. Nhưng cũng có chỗ ghi Mã Văn Tài này văn võ song toàn, đối với Chúc Anh Đài là chấp mê bất ngộ, kết quả người ta là sống chết không gánh nổi. Kỳ thật bản thân ta cảm thấy, người cổ đại viết văn cứ na ná nhau, nhân vật chính nhất định là chính nghĩa, xinh đẹp, tài hoa hơn người; Về phần vai phụ mà còn phản diện tất nhiên sẽ khốn nạn số một, ỷ thế hiếp người số một, có tiền không là không biết xấu hổ số một.

   Nói thì nói vậy thôi, dù sao cũng muốn đi thư viện, sẵn tiện kiểm chứng một chút cũng được. Vừa rồi trên thuyền nhìn Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài kia đều là mặt mũi tuấn tú thanh tú, cũng làm cho tâm ta sinh ra một chút cảm giác không đành lòng.

   Mấy cha cổ nhân viết tiểu thuyết kia, động tí là nói cái gì mà hóa bươm bướm ha, tình nghĩa vợ chồng ha, ở đâu ra có loại chuyện này ha? Hai người kia cuối cùng khẳng định là chết hết, vừa đúng lúc trước mộ phần có hai con bươm bướm bay qua bay lại, liền chém vào cái gì mà hóa bươm bướm, nhà văn mà, giỏi nhất nói láo, ta còn lạ gì nữa.

   Đã phải vào thư viện, phải có tư thế học sinh. Ta hạ quyết tâm, lấy ra mấy lượng, muốn đi mua mấy cuốn sách, kết quả ba cái sách kia một quyển so với một quyển khác càng lúc càng mắc! Chính trong lúc lo lắng thì vừa vặn có du côn đến tiệm quậy, bị ta dùng một cước dậm hết thảy cửa lớn, hừ hừ lăn đầy đất. Ông chủ lòng tràn đầy cảm kích, cho ta một gánh sách lớn, mặc dù đều là hàng qua tay có chút cũ, ta cũng rất cao hứng, chỉ cần không tốn tiền là được.

   Lại đi mua y phục thường nhật và ít vật dụng, sáng sớm ngày thứ hai, ta đi Ni Sơn thư viện. Xung quanh rộn ràng học sinh hình như bên người đều mang thư đồng, ta không có thư đồng, bất quá ngược lại thuê một tên kiệu phu, để hắn hỗ trợ gánh lên núi. Đi được nửa đường, trùng hợp gặp hai người Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, liền cùng nhau lên núi.

   Lúc bước nhanh đến sơn môn thư viện, đột nhiên có một nam tử áo lam nhanh chân một bước, dắt theo mấy gã sai vặt ngăn ở cổng chính thư viện. Đám người không khỏi sững sờ, chỉ thấy nam tử kia trong tay đong đưa quạt xếp, mặt mũi đầy vẻ ngang tàng lớn tiếng nói: "Các ngươi đều nghe rõ cho ta! Muốn vào học viện này, phải bái ta là lão đại, nếu không các ngươi cố mà chịu đấm ăn xôi!"

   "Vương Lam Điền, hắn cũng tới đây học sao?" Ta ở kế bên nghe được Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài nói chuyện, "Hắn lại ở đây ức hiếp người khác"

   "Sao, hai người biết hắn à?" Ta thắc mắc. Không nghĩ tới hai người Lương Chúc tính tình tốt như vậy, lại quen biết loại người tính tình phách lối như thế, thật là quái đản mà.

   "Chúng ta chỉ là trên đường gặp qua hắn, tên kia trắng trợn bắt nạt dân nữ, còn làm không ít chuyện xấu!" Giọng Chúc Anh Đài nghe tựa hồ có chút phẫn nộ. Ta ngược lại không ý kiến gì, tiếp tục đi đến sơn môn

   "Ngươi, đứng lại cho ta!"

   Đần dã man, nhiều người lên núi như vậy, ngươi kêu ai dừng lại đây? Ta bĩu môi, đang muốn cất bước, đột nhiên phát hiện hình như có gì không đúng

   Ê

   Sao tất cả mọi người tại nhìn ta?

   Nhìn hết bốn phía, ta mới phát hiện, lúc mình thất thần vậy mà bất tri bất giác lết tới sơn môn, mà tên nam tử áo lam trong tay cầm quạt xếp kia chỉ không phải người khác, chính là ta. Thêm ta còn kinh ngạc quay đầu nhìn hắn, tên kia hừ một tiếng, dùng quạt xếp hung hăng gõ một cái lên đầu ta, cả giận nói: "Quỳ xuống cho ta!"

   Dám đánh đầu ta, còn muốn ta quỳ xuống? Đúng là không biết điều mà, ta giận quá hóa cười, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn chằm chằm: "Ngươi cũng không phải bia mộ, sao muốn lão tử quỳ lạy ngươi?"

   "Dựa vào ta nhìn ngươi không vừa mắt! Dựa vào ta là lão đại của cái thư viện này!" Mắt trâu của Vương Lam Điền trừng một cái, ra lệnh cho sai vặt, "Không quỳ? Muốn chết, đánh cho ta!"

   ? Nằm mơ! Ta đá một cước ra, liên tiếp đạp ngã hai gã sai vặt, tiếp theo một tay bóp lấy cổ nam tử kia, tấn tới gần cười lạnh nói: "Sao đây, ngươi là cái rễ hành nào? Dám xưng lão đại với ta?"

   "Ta, ta chính là Thái Nguyên Vương Lam Điền! Ta cho ngươi biết, khôn hồn thức thời liền lập tức thả ta ra, không, nếu không......"

   "Gì? Nếu không ngươi sẽ thế nào?"

   "Diệp huynh......" Lương Sơn Bá vốn định tới khuyên can, nhưng nhìn thấy động tác ta như vậy, nói ra một nửa thì nghẹn lại trong cổ họng.

   Hửm, chẳng lẽ do ta quá hung hăng ư? Đúng ha, văn sĩ thư sinh hẳn là phải ôn tồn lễ độ, hào hoa phong nhã mới đúng. Ta nhanh chóng thu tay lại, làm ra bộ dạng văn tử chất phác đạo đức: "Vương huynh, tất cả mọi người là thư sinh đồng môn, ngươi nhìn thử đi luôn miệng nói ai làm lão đại đủ kiểu, đâu có hay ho gì".

   Chúc Anh Đài bên cạnh chẳng biết tại sao đột nhiên đưa tay che miệng lại nở nụ cười, ta chợt cảm thấy xấu hổ, Vương Lam Điền kia đã dùng dằng, rống cổ lên tức giận hừ đáp: "Ta, ta nói cho các ngươi biết, muốn sống yên ổn ở cái thư viện này, lập tức phải bái ta làm lão đại! Nếu không cha ta sẽ cho các ngươi kết cục tốt!"

   "Hừ, ngươi mà cũng xứng làm lão đại của ta, xem ta có khi là lão đại của ngươi ít ra còn tạm được!" Thấy Vương Lam Điền kia lại có ý đồ sai thủ hạ xông lên đánh ta, ta không khỏi giận tím mặt, bay lên một cước đạp hắn ngã xuống đất, đang muốn chửi nữa, lại nghe sau lưng vang lên tiếng vó ngựa.

   "Làm lão đại, ngươi xứng sao!"

   Một con tuấn mã toàn thân mặc giáp lao vụt đến, trên cưỡi một người thân mặc cẩm phục, lưng đeo bao đựng tên, khuôn mặt lạnh lùng kiêu ngạo. Câu đó hẳn là lời nói với Vương Lam Điền, nhưng con mắt lại dừng trên người ta! Ta đứng nhìn, trong miệng không tự chủ được phản kích một câu: "Ta dù không xứng, ít ra cũng xứng hơn ngươi!"

   "Ngươi nói gì?" Nam tử kia trừng mắt, Vương Lam Điền bên cạnh ta không biết sợ chết kêu lên, "Ta cảnh cáo ngươi nha, ta là Thái Nguyên Vương gia Vương Lam Điền, nếu ngươi dám động vào ta, cha ta không tha cho ngươi!"

   "Vậy để âm hồn của ngươi báo mộng cho cha ngươi đi, bảo ông ta tới tìm ta!" Ưng nhãn của nam tử kia âm trầm cười lạnh, buông dây cương ra, đưa tay cầm cung lên kéo tên, một tên hướng về phía ta và Vương Lam Điền ở bên này phóng tới! Đậu má, bố mày chẳng phải chỉ nói thêm có một câu sao, loại ngành nghề diễn viên quần chúng hay chết trôi này sao tự nhiên dớp trên người bố mày!

   "Diệp huynh, cẩn thận!" Cái đồ đần Lương Sơn Bá kia không để ý tới Chúc Anh Đài ngăn cản, không biết lúc nào đã cầm một ống trúc vút ra đánh qua chỗ ta, kết quả là đáng lẽ lúc đầu ta đã có thể tránh được, bởi vì cái đẩy này của hắn, ba người cùng nhau ngã xuống đất, Vương Lam Điền trực tiếp bị dọa đến hôn mê bất tỉnh, ta thì không bị thương gì lớn lao, nhưng cái trán cũng bị đập cái bốp.

    Cái con mọt sách chết tiệt này, ai mượn ngươi tới cứu ta! Cứu cũng không cứu nên thân, hại ta té một cái!

   "Ca, huynh sao rồi!" Chúc Anh Đài vội vã bổ nhào qua kiểm tra thương thế Lương Sơn Bá, hai huynh đệ hữu ái tình thâm, ta ở một bên thấy mà ớn óc. Lúc này sau lưng có một miếng vải lụa bố đưa tới, kèm theo là một cái giọng nữ dễ nghe: "Vị công tử này, người không sao chứ?"

   Ta quay đầu lại, phát hiện đằng sau chẳng biết từ lúc nào có một thiếu nữ nhã nhặn, áo trắng lả lướt, dung mạo xinh đẹp. Nàng nhìn ta nở nụ cười, thấy ta không có gì quá mức lo ngại, liền qua chỗ Lương Sơn Bá xem xét thương thế, ta thì vỗ vỗ bụi đất trên người đứng dậy, hầm hầm đi tới phía cái thớt cùng con ngựa mặc một thân tạp sắt nát kia, đôi mắt ưng của nam tử trên lưng ngựa cũng không e dè nhìn lại ta, môi mỏng khẽ nhếch cười lạnh.

   "Dám cầm tên bắn ta! Có giỏi xưng tên ra!" Mặc dù lý tưởng đời ta là làm người bình thường, nhưng từ nhỏ ở võ quán đánh đấm một chút thành ra sỗ sàng nóng tính quen rồi không kiềm chế được. Đại ca trước kia thường xuyên vì chuyện này mắng ta, nói bản tính ta chẳng ra sao cả, tính tình ngược ngạo là̉ thiên hạ đệ nhất, không ngọt một chút thì sớm muộn cũng sẽ gây chuyện. Bị ổng mắng nhiều năm, tính tình của ta tương đối có chút đầm xuống, nhưng một phát là nổ tung vẫn chẳng biết sao mà khắc chế không nổi.

   "Ngươi hỏi ta?" Mắt ưng nam tử kia híp lại cười lạnh một tiếng, "Hàng Châu Mã Văn Tài!"

   Ta bị sặc chính nước miếng của mình

   Thằng âm binh này, thằng âm binh này là Mã Văn Tài? Dung mạo cũng không tồi, bất quá nhìn thế nào cũng đâu rẻ mạt, cũng không giống một tiểu bạch kiểm* ha. Cơ bản là tức trào máu, vừa nghe đến cái tên máu chó này lửa giận bay sạch bách, tên Chúc Anh Đài kia còn đang khẩn trương chăm sóc Sơn Bá ca ca của nàng, không có tâm tình để ý tới bên này. Trong lòng ta thầm kêu không ổn rồi, vẫy vẫy tay áo cắm đầu quay ngược về.

*Tiểu bạch kiểm: Thư sinh kiểu con nhà lành ấy

   "Ngươi không phải muốn tới đây tìm ta báo thù sao?" Mã Văn Tài đằng sau ta cười lạnh, "Sao rồi, ngươi sợ à?"

   "Sợ quá sợ luôn đó. Lão nhân gia ngài tài cao thế lớn, tiểu nhân đắc tội không nổi." Ta cũng không có hứng muốn dính dáng gì tới trùm phản diện máu chó đâu, thờ ơ khoát khoát tay, sờ sờ trán, trong lòng gào ghét năm cùng tháng tận. Đằng sau bắt đầu có mấy thằng âm binh thi nhau cùng tên Mã gia Đại công tử kia thiết lập quan hệ, giễu cợt ta nhát gan sợ phiền phức các kiểu. Không đi quá hai bước, vị nữ tử trước đó đưa cho ta khăn lụa bước lại, muốn ta và Lương Sơn Bá bọn họ cùng đi y xá xem xét một chút.

   Thì ra người này là con gái sơn trưởng, tên Vương Lan. Đến y xa rồi ta mới phát hiện nàng hóa ra còn có muội muội gọi Vương Huệ. Chỉ tiếc là Vương Huệ cô nương này dung mạo không đẹp bằng tỷ tỷ nàng, người cũng rất mập, để một đám bọn sắc lang không khỏi thất vọng. Vương Lan cô nương dung mạo xinh đẹp, dụ theo một đám ong bướm, chen lấn ngoài cửa y xá chật như nêm cối, bất quá cô nương kia xem ra đối với Lương Sơn Bá có tình ý, tỉ mỉ lau mặt bôi thuốc cho người ta, khiến Chúc Anh Đài ở một bên nắm chặt rèm cửa cho hả giận, ta nhìn mà thấy buồn cười.

   "Nhìn ánh mắt nhẹ nhàng không dời của Diệp công tử, vậy là thích tỷ tỷ nhà ta?" Vương Huệ một bên giúp ta bó thuốc trên trán, trong miệng đột nhiên phun ra câu như vậy. Ta còn đang lén nhìn Vương Lan và Lương Sơn Bá bên kia nhất thời giật mình, nhớ tới mình bây giờ là thân nam tử, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, ngồi nghiêm chỉnh, làm dáng vẻ chính nhân quân tử. Vương Huệ kế bên chế giễu ta, rốt cục thành công làm ta lúng túng, vội vã đứng dậy cáo từ, rời y xá. Đi tới cửa còn nghe Lương Sơn Bá và những người bên trong cười nói: "Ây da, thật là nhìn không ra lúc Diệp huynh nổi giận hung mãnh như vậy, cũng lại dễ dàng thẹn thùng đến thế"

   Xùy, ai thẹn thùng? Khủng khiếp quá, ta đối với con gái không có hứng thú.

   Ra ngoài tìm hành lý của mình, trả hết thù lao cho kiệu phu, lại tính đóng học phí, mà trở thành ta ôm hầu mừng thầm. Tên Mã Văn Tài kia vung tay thật hào phóng, một mình trực tiếp đóng học phí cho hơn hai mươi người, bởi vì ta xếp phía sau, vừa vặn trong phạm vi được thụ ân, hai người Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài kia hai có lẽ nhìn không thuận mắt dáng vẻ phách lối của âm binh Mã Văn Tài, cứ vậy mà tiến lên tự đóng học phí, ta thừa dịp bọn họ chưa phát giác được mình thì liền phắn mất tích

   Với ta mà nói, lúc này tuyệt đối không phải làm thánh nhân quân tử. Trên người ta chỉ có ngần ấy vàng, lại không nhà không cửa, không tài chính, có thể tiết kiệm một chuyện thì hay một chuyện. Mã Văn Tài thích coi tiền như rác, vậy thôi thỏa lòng mong ước của hắn đi, ta cũng không thích đẩy vàng đã dâng tới trước cửa đâu.

   Lúc tế tự đại điển*, Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài lại biểu diễn một màn phản kháng kịch liệt với Trần phu tử, Trần phu tử kia cũng dám cá là tính tình cổ quái, vô duyên vô cớ vì hai lượng vàng khó dễ học sinh, may mà về sau Sơn trưởng ra mặt, thay bọn họ giải vây. Qua việc này ta cũng coi như nhìn ra tính cách của hai người Lương Chúc kia, theo lẽ công bằng mà chấp nghĩa, chính trực thiện lương. Bất quá kiểu tính cách nàu, về sau cũng sẽ gây không ít chuyện, ta vẫn là quyết định âm thầm né xa bọn họ một chút thì hơn

*Tế tự đại điển: Kiểu làm lễ khai giảng

   Ăn hành một phen, nháy mắt đã là buổi chiều, nên là lúc chia phòng thì phải. Ta lúc ra cửa trùng hợp gặp được hai người Lương Chúc, liền được mời đi cùng. Kỳ thật ta vốn không ý giao tế với bọn họ, nhưng hình như Lương Sơn Bá cảm thấy rất hứng thú với ta, trên đường nhìn thấy ta liền sẽ cười lớn tiếng chào hỏi ta, tính tình hắn đơn thuần chất phác, ta cũng không nỡ cự tuyệt, đành phải rất là bất đắc dĩ ở đây chen ngang một cặp giữa đường

   Người phân chia phòng ở là phu nhân Sơn trưởng học viện, phong thái  người yểu điệu, tướng mạo có chút na ná Vương Lan, cũng là mỹ nhân hiếm có. Không thể không nói tập tục của Ngụy Tấn có chỗ thoáng, mặc dù và địa vị của nữ nhân vẫn không cao như thế, nhưng cũng không như thời Minh hay Thanh chỉ có thể ở trong nhà cổng lớn không ra cổng nhỏ không bước, mà ở trong học viện này tùy ý hoạt động. Văn thư phổ biến miêu tả, kể danh sĩ Ngụy Tấn vốn phong lưu, từng tên văn nhân đều tô son điểm phấn, bất quá nhìn đi trong thư viện có học sinh nào bôi son trét phấn đâu, hết sức đáng tiếc.

   "Các học sinh, các trò hãy nhìn kỹ, phòng ở đều thống nhất mà chia, bởi vì số lượng phòng ốc không đủ, nên phân phối là hai người một phòng". Sư mẫu vừa nói ra lời này, phía dưới lập tức loạn bấy bá, xác định từ nay về sau là trong một phòng chỉ có một cái giường, ta và Chúc Anh Đài hình như là đồng thanh lên tiếng phản đối

   "Sư mẫu ơi sư mẫu, con muốn một mình một phòng!"

   "Sư mẫu, tại sao con lại cùng phòng với Mã Văn Tài!"

   Ta vừa nói, ánh mắt của mọi người thoáng chốc đều tập trung trên người ta, Mã Văn Tài cười lạnh một tiếng, vòng tay lại. Ta cảm giác được tầm mắt của bốn phương tám hướng đều nả tới chỗ ta xen lẫn đồng tình và chế giễu, không khỏi lớn tiếng nói: "Sư mẫu, con muốn cùng phòng với Chúc Anh Đài!"

   Vương Lam Điền âm hồn bất tán kia ở phía sau cười lạnh: "Ây da ây da, Diệp huynh thật đúng là không biết điều. Chúc Anh Đài người ta ngay cả cùng phòng với Sơn Bá huynh còn không chịu, thì sao mà chịu ở chung phòng với ngươi?"

   "Vậy làm sao bây giờ?" Ta ra vẻ cuống cuồng, "chi bằng...... Ngài muốn đổi phòng với ta không, Vương công tử?"

   "Không không không không, ta mới không thèm!" Vương Lam Điền nhanh chóng lùi lại phía sau, "Ta cũng không muốn cùng phòng với Mã Văn Tài! Ai bảo ngươi xui xẻo." Hắn nói còn chưa dứt lời, liền bị Mã Văn Tài hung hăng trừng một cái, dọa tới càng rúc người về phía sau. Mã Văn Tài cười lạnh quay đầu, ánh mắt như chim ưng lợi hại xoáy ta một cái, ta giả bộ như không nhìn thấy.

   "Xùy! Anh đài, đi theo ta!" Ta xông tới chỗ Vương Lam Điền thủ thế muốn bóp cổ, lại chuyển tay muốn lôi Chúc Anh Đài đi, nói cho nàng biết chuyện ta cũng là nữ giả nam trang. Ai ngờ tay còn chưa chạm được ống tay áo của nàng, liền bị Chúc Anh Đài hất ra, đồng thời nha hoàn của nàng là Ngân Tâm tới phía ta lớn tiếng nói: "Ngươi né ra! Công tử nhà chúng ta mới không cùng phòng với ngươi!"

   "Ngươi!" Ta tức giận đến nói không thành lời, Chúc Anh Đài nhanh chóng kéo Ngân Tâm về, khiển trách: "Ngân Tâm, đừng không lễ phép như vậy." Nói xong nàng lại vội vàng xin lỗi ta, "thật xin lỗi nha Diệp công tử, ta cũng không thể ở chung phòng với ngươi."

   "Anh Đài, ngươi qua đây, nghe ta nói một câu, chỉ một câu thôi là được rồi." Ta lại nhìn sang trên danh sách giấy trắng mực đen, trong lòng có chút khẩn trương, nhưng có mấy lời lại không thể trước mặt mọi người nói rõ ra được, chỉ cần kéo nàng ra nói một câu, liền khẳng định không có vấn đề gì nữa. Ai ngờ Chúc Anh Đài cũng không biết được đến cùng là chuyện gì xảy ra, không ngừng tránh né ta, để nha hoàn của nàng tới cản ta, không chịu nói chuyện với ta. Ta cũng nổi ôn lên, thôi, có cùng phòng với ngươi hay không thì sao, chị đây không thèm!

   "Con cũng muốn một mình một phòng." Mã Văn Tài nghiêng đầu lườm ta một cái, nói với sư mẫu.

   "Con cũng muốn một mình một phòng?" Sư mẫu lúng túng, "Mã Văn Tài, còn con là lý do gì đây?"

   "Thứ nhất, con đóng tiền nhiều nhất; Thứ hai, phòng ngủ ở đây quá nhỏ, chỗ nhỏ như vậy làm sao có thể ở tới hai người?" Mã Văn Tài nghênh mặt, "về phần thứ ba, con cũng không muốn ở chung phòng với phế vật vô dụng"

   "Vậy con cũng muốn đổi phòng, con cũng muốn một gian phòng!" Vương Lam Điền ở phía sau la hét ầm ĩ, mấy học sinh khác cũng hùa theo nháo loạn. Ta nghe thấy trong lòng bực bội, cũng lười quản cái gì nam nữ thụ thụ bất thân, cùng ở một phòng, dù sao bố đây cũng từ hiện đại tới, gì mà tam trinh ngũ liệt, chị đây không quan tâm!

   "Các vị từ từ mà quậy, tiểu sinh cáo từ trước". Ta chắp tay thi lễ với sư mẫu, rồi dùng sức hất ống tay áo lên một mạch đi chuyển hành lý. Lương Sơn Bá sau lưng giống như hú ta câu gì đó, ta cũng không nghe rõ, một mình rời khỏi trước

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net