Chương 20: Thơ tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Ta và Tạ Đạo Uẩn xưa nay cũng không qua lại nhiều, ngược lại thấy cổ và Chúc Anh Đài đôi bên rất thân, thường xuyên cùng nói chuyện trên trời dưới đất, ngẫu nhiên đàm đạo hoa cỏ trăng, thuận tiện tâm sự luôn lý tưởng cả đời, không nghĩ tới cổ vậy mà lại tìm ta thương lượng. Có cái gì thương lượng chứ?

   Hửm, cổ khích lệ ta.

   Cổ nói, không nghĩ tới ở chỗ này gặp được Diệp hiền đệ, lần này gặp mặt, thật khiến cổ rất xúc động. Cổ khích lệ ta cố lên, rốt cục hiểu được khổ tâm của Diệp đại nhân, không còn cả ngày lưu luyến tửu sắc, gom về cả đống tiểu thiếp. Còn khen ta hiểu chuyện, tính tình cũng thay đổi rộng lượng hơn, tại thời khắc mấu chốt mở miệng giúp người mình không ưa, mà không phải bỏ đá xuống giếng, sắc mặt hồng nhuận khỏe mạnh, xem ra không còn dùng ngũ thạch tán* nữa, nói chung tổng kết lại một câu:

*Ngũ thạch tán: Viaga thời cổ đại ((:

   Diệp Hoa Đường à, lâu không gặp lại, ngươi đó rốt cục từ súc sinh tiến hóa thành người rồi.

   Ta đen mặt lại, chỉ có thể ừ ừ à à gật đầu phụ họa. Cứ sao sao, nhìn Tạ tiên sinh kiểu như cũng quen biết ta thế? Nhưng mấy bữa nay, cổ rõ ràng không nói chuyện với ta tới nửa câu mà! Cổ không nói, ta làm sao biết mình quen cổ? Không đúng, ta vốn có quen biết cổ đâu! Vụ này, đến cùng là tình hình gì đây, chính bản thân ta cũng không hiểu gì hết trơn. Tạ Đạo Uẩn còn đang bên kia trách ta thù dai, thậm chỉ vì chuyện lần trước ngay cả nhìn thấy cổ toàn giả bộ như không biết, còn để cổ phải chủ động tới bắt chuyện.

   Nhìn Tạ Đạo Uẩn tựa hồ cùng cái thân phận này là người quen cũ, sau đó cổ lại không ý kiến gì với tướng mạo ta, nói cách khác, tướng mạo ta và tên Diệp Hoa Đường kia, hẳn là có chút giống nhau. Thế nhưng trên đời này làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Lúc ta mới vừa tới đây, đúng lúc có được một thân phận, vóng dáng phân phận này còn vừa trùng hợp cực kỳ giống ta nữa, giống đến nỗi người khác cũng không phân biệt được!

   Lại liên tưởng đến mấy ngày gần đây cơ thể phát sinh dị trạng, ta nghĩ đến có khả năng sự thật chỉ có một, đó là —— Ta chính là Diệp Hoa Đường.

   Ta xuyên qua, là nhập vào cơ thể người khác.

   Nhưng Diệp Hoa Đường này, hẳn là một nam tử, mà cơ thể này của ta lại nữ chính cống. Như thế xem ra, Diệp Hoa Đường kia cũng không phải là nữ cải nam trang, trong đó tất nhiên có huyền cơ khác.

   Ta mặc dù may mắn mình có thân phận để lưu lại thư viện coi như là an ủi, lại không muốn bị dính vào tình trạng phức tạp của thân thể mới, lại nghe thấy Tạ Đạo Uẩn nói muốn viết thư báo tin khen ta gửi Diệp gia, dọa đến nhanh chóng ngăn cản, bảo ta tạm thời không muốn để người trong nhà biết chuyện này, mong rằng Tạ tiên sinh chịu khó giữ bí mật. Tạ Đạo Uẩn liền cười, nói không nghĩ đến đệ mới đọc sách được mấy ngày, học hành là lại giấu, có phải mặt khác đang giấu cổ chuyện gì? Cũng đừng nghĩ muốn ra tay với con gái sơn trưởng người ta. Ta không nghĩ tới mình danh dự mình rớt trầm trọng, vội vàng khoát tay nói không phải, chỉ là không muốn nhà thêm phiền phức, năn nỉ cổ nhất định chớ nói ra ngoài.

   Tạ Đạo Uẩn thái độ kiểu muốn cô ấy không nói cũng được, có điều ta phải giúp cổ một chuyện vào Tết Đoan Ngọ. Ta đồng ý kịch liệt, tưởng gì hóa ra chỉ là chút việc nhẹ như lông gà vỏ tỏi, kết quả sau khi nghe xong bị hù tới mém chạy thục mạng, Tạ tiên sinh cổ vậy mà muốn ta bận nữ trang, thay cổ tham gia lễ đính hôn, thăm dò phu quân tương lai của cổ một lần, Vương Ngưng Chi

   "Đệ, đệ là nam mà!" Ta hoảng hốt nói, mặc đồ nữ, bảo đảm lập tức sẽ bị nhận ra!

   "Làm màu!" Tạ Đạo Uẩn dùng bút lông gõ gõ đầu ta, còn đưa tay nhéo nhẹ mặt ta, "đệ đó, còn bày đặt làm như mình tốt lành lắm, cũng đâu phải chưa từng cải nữ trang, còn dám ở đây giả vờ giả vịt. Lúc đệ ở Thái Nguyên giả làm nữ nhi có ít gì, đi trên đường cố ý trêu chọc tài tử văn nhân, người bên ngoài đều nói đệ và Vương Huy Chi kia của Vương gia là một cặp, không ra thể thống gì. Hiện tại ngon rồi, đọc sách được mấy ngày, cũng thích giả thành thánh nhân quân tử ư!"

   Nói xong lời này, cổ lại thở dài một cái, có lẽ là cảm thấy bản thân không nên ép buộc người khác, không khỏi lắc đầu nói: "Thôi, nếu đệ thật sự không chịu, chuyện hôm nay vậy coi như bỏ đi. Cũng do ta sốt ruột, nhất thời không tìm thấy người thích hợp, ngược lại làm đệ khó xử......"

   Cuộc đời ta sợ nhất chính là cho ăn ngọt. Cô ấy vừa nói như vậy, ta lại không tiện mở miệng cự tuyệt, lưỡng lự nửa ngày rốt cục ôm quyết tâm theo Tạ tiên sinh an bài. Tạ Đạo Uẩn không khỏi cao hứng lại, trách ta trưởng thành rồi lại trở nên lạnh nhạt, không giống trước kia gọi cổ tỷ tỷ. Ta trong lời nói thăm dò vài câu, mới biết được Diệp gia và Vương gia có giao tình thân thiết, Diệp Hoa Đường còn từng qua Tạ phủ ở mấy ngày, mới quen biết Tạ Đạo Uẩn. Về sau Diệp lão tiên sinh từ quan trở về nhà, Thái Nguyên mua ngàn mẫu ruộng, giàu có một phương, cũng vui vẻ tiêu dao.

    Con người của ta tứ chi không phát triển, đầu óc thì đơn giản, không hiểu lắm những chuyện liên quan đến sĩ tộc. Từ nhỏ đến lớn chuyện duy nhất ghi nhớchính là trước khi ăn cơm hay sau khi ăn xong phải rửa tay, đèn đỏ ngừng còn đèn xanh đi, về nhà phải làm bài tập đầy đủ lên lớp phải tập trung nghe thầy cô giảng bài. Cổ đại tôn sư trọng đạo, tất nhiên tiên sinh so với trời còn muốn lớn hơn. Tiên sinh muốn ta bận nữ trang, ta liền phải bận nữ trang; Tiên sinh muốn ta chết, ta liền...... Dứt lại tiên sinh. Được á, đối với loại người sợ chết như ta mà nói, tính mạng là không thể mang ra nói chơi được.

   Bất quá bận đồ nữ...... Thật đúng là có chút ngu người à. Ta xuyên qua mặc nam trang ở thế giới này lại vô cùng phù hợp, cảm thấy rất giống đồng phục luyện võ ở võ quán. Nhưng Tạ Đạo Uẩn yêu cầu mà ta không tiện cự tuyệt, lại nếu có thể, ta ngược lại thật ra rất muốn làm rõ, đến cuối cùng chuyện về thân phận của ta là thế nào.

   Bất kể nói thế nào, có thân phận, vẫn là so với vô danh tự do hành tẩu tổ hơn nhiều. Thời đại này địa vị giữa sĩ tộc và dân thường chênh lệch rất lớn, nếu có thể, ta đương nhiên vẫn hi vọng mình êm đềm sống một chút

   Hôm sau, vào tiết học, Trần Phu Tử gật gù đắc ý, ngâm đọc [Kinh Thi].

   "Hán chi quảng hĩ!
Bất khả vuống (vịnh) ti.
Giang chi dượng (vĩnh) hĩ!
Bất khả phỏng (phương) ti.
Kiều kiều thác tân,
Ngôn ngải kỳ sở.
Chi tử vu quy,
Ngôn mạt kỳ mã
..."
Sông Hán rộng vậy!
Cho nên không thể lặn qua được.
Sông Trường giang dài vậy!
Cho nên không thể dùng bè mà đi được
Trong bụi cây lộn xộn tươi tốt,
Thì tôi cắt lấy cây sở, thuộc loại cây kinh.
Nàng ấy đi lấy chồng,
Thì tôi cho ngựa nàng ăn để nuôi giùm nàng, cũng là toại nguyện.
Phu tử đang trầm bổng du dương ngâm nga, ánh mắt của không ít học sinh lặng nhìn về phía sau, đột ngột cùng chuyển hướng về một chỗ

   Ta lặng lẽ lườm phu tử một cái, để ý tới cha kia đang mãi mê đắm chìm trong thơ văn, cũng quay đầu theo nhìn, chỉ thấy ở giữa Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài, từ đâu trên trời rớt xuống một ngọn núi lớn sờ sờ ra đó, chắn ở giữa.

   Sơn Bá huynh hắng giọng một cái, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Tiểu Huệ cô nương. Cô ngồi ở chỗ này...... Không chê chật sao?"

   "Không chê". Vương Huệ một thân hồng y thẹn thùng cười nhẹ một tiếng, ngượng ngùng nói, "Chúc công tử gọi ta đến, thì ta vui vẻ đến thôi".

   Lương Sơn Bá có chút hậm hực, lúc này Tuân Cự Bá ló nửa người ra, nói với Chúc Anh Đài: "Ế ế, Chúc Anh Đài. Ban đêm có núi sách ngăn, ban ngày có núi người núi cản, hai người các ngươi thật sự là hảo bằng hữu ha, ha ha!"

   Phụt! Ta dùng Kinh Thi che mặt lại, suýt nữa cười ra tiếng. Mã Văn Tài kế bên nghiêng mắt nhìn ta một cái, dùng đầu ngón tay gõ gõ bàn, nhỏ giọng nói: "Đọc sách của ngươi đi!" Ta nhanh chóng ngồi nghiêm chỉnh lại. Lúc này Trần Phu Tử niệm chú đã xong

   "Thơ tam bách, nói tóm lại, viết tư vô tà". Ổng thu sách trong lòng tay lại, ngẩng đầu lên, bắt đầu để chúng ta tiến hành nghị luận, giảng là, "tư tưởng bên trong Kinh Thi, đều là thuần khiết. Cho dù là quốc phong hay lý ngữ phong tình, ý nói phần lớn thần dân đều đối quân chủ vô hạn kính yêu, quyết không thể chỉ ở mặt chữ mà giải thích tường tỏ lý giải chuyện nam nữ, biết tại sao không? Những cái nồng thơ diễm từ tuyệt đối không thể học!"

   Rõ ràng. Thật ra thế gian này tất cả chân tình đều là cặn bã, trong mắt phu tử ngày, toàn bộ má phấn hồng nhan đều là phu du, bọn ta đương nhiên là vô cùng vô cùng hiểu rõ!

   "Hê, hê hê!" Tần Kinh Sinh đột nhiên ở phía sau không hiểu sao bật cười, đồng thời giơ cao tay lên hét lớn, "phu tử phu tử, trò muốn hỏi, bài thơ này, có tính là nồng thơ diễm từ không? Ha ha".

   Phu tử trầm ổn duỗi một tay, ra hiệu: "Ngâm"

   Tần kinh sinh phẩy phẩy quần từ dưới đứng lên, trong tay cầm một tờ giấy, mặt mũi đầy nghiêm túc, lớn tiếng ngâm nga:

   "Sông ngân trời bát ngát,
đường nội tâm quanh co;
Chữ mực hóa Hỉ Thước,
hoa tươi tặng hồng nhan.
Chức Nữ nghĩ phế trữ,
Hằng Nga hạ xuống phàm;
Chớ đợi đêm thất tịch,
hữu nguyệt Trung thu tròn".

   Hắn niệm xong, tiếng vỗ tay lập tức nổi lên từng đợt trong giảng đường, có người châm chọc nói: "Hảo nồng hảo diễm!" Trong phòng cười vang một mảnh. Ta cảm thấy hứng thú nghiêng đầu đi, chỉ thấy Tần Kinh Sinh khoát khoát tay ra hiệu mọi người im lặng, đồng thời một mặt thần bí nói: "Các vị các vị, có muốn biết bài thơ này của ai không?"

   "Muốn chứ!" Đám người hùa theo ứng hòa. Phu tử chẳng biết tại sao có chút khẩn trương, lắp bắp nói: "Trò nói, là, là ai?"

   "Là...... Chúc, Anh, Đài!" Tần Kinh Sinh chuyển cổ tay, chỉ về Chúc Anh Đài người trước hắn. Đám người trong giảng đường giật mình, Chúc Anh Đài xù lông nói: "Gì ta? Ngươi nói bậy!"

   Tần Kinh Sinh biểu thị đừng tính chống chế, đây chính là mới lấy từ bên cạnh ngươi. Chúc Anh Đài tiếp tục xù lông, nàng sẽ không viết loại thơ nhàm chán như vậy, cái gì Chức Nữ Hằng Nga, tục không chịu được. Trần Phu Tử lại đột nhiên nổi giận, hầm hầm hỏi Chúc Anh Đài bài thơ này chỗ nào thấp kém, chỗ nào nhàm chán? Nhưng lời phun ra miệng lại phát giác không đúng, vội vàng đổi giọng, lại bắt đầu bức Chúc Anh Đài thừa nhận thơ này do nàng viết, cũng nói nếu nàng không thừa nhận liền để nàng đi đổ đầy nước thư viện, Chúc Anh Đài chết không đổi giọng, mắt thấy Trần Phu Tử muốn nổi giận, Lương Sơn Bá vụt đứng lên, nói: "Thơ là trò viết"

   Trần Phu Tử sững sờ, Vương Huệ bắt đầu ngại ngùng, nắm lấy bím tóc thẹn thùng nói: "Các huynh đừng tranh nhau cướp ta nữa, người ta ngại đó".

   Trong phòng đồng loạt lên tiếng nôn ọe, Chúc Anh Đài xanh cả mặt, hướng về phía Lương Sơn Bá chất vấn: "Thơ thật là huynh viết? Viết cho ai!" Lương Sơn Bá rầu rĩ nói không ra lời, ta thực sự không hiểu vị đại tiểu thư này như thế lại cũng tin là thật, dứt khoát đứng lên đem tội danh ôm lấy lên người: "Thơ thật ra do trò viết. Sơn Bá huynh chỉ là bao che cho trò, mọi người không nên làm khó huynh ấy".

   Lại một tên ra gánh tội thay. Trần Phu Tử cao hứng, chắp tay sau lưng nói với ta: "Diệp Hoa Đường. Bản phu tử đã sớm biết ngươi có hành vi không ngay thẳng, hay cho dâm từ diễm khúc kia. Ngươi nói đi, thơ này viết cho ai?"

   Ta mỉm cười, phẩy nhẹ tà áo, làm ra điệu bộ danh sĩ phong lưu tiêu sái

   "Thơ này, đương nhiên là viết cho Văn Tài huynh rồi".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net