Chương 21: Thăm dò

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Được thôi, ta thừa nhận ta là cố ý.

   Lời này vừa nói ra, đúng như ta dự tính là mặt toàn bộ người trong giảng đường đều tái hết rồi, người trong cuộc là Mã Văn Tài thì không nhúc nhích hay lên tiếng, vẫn như cây thương đồng đứng thẳng kế bên ta, nhìn bên ngoài giống như lạnh nhạt không thèm để ý, mà ta lại rõ ràng nghe được lòng bàn tay hắn để dưới bàn học truyền đến một tiếng "rắc"!

   Hửm, giống hắn bút bóp nát bút vậy.

   Trần Phu Tử đã sớm quên đi mục đích trước đó của mình, giờ phút này run rẩy duỗi ra một cánh tay chỉ vào người ta, mặt đầy chỉ hận rèn sắt không thành thép quở trách:

   "Diệp Hoa Đường, ngươi đúng là đồ háo sắc dâm dục! Tại sao ngươi lại có thể đối với thư sinh đồng môn của mình, lại phát sinh tà môn ác niệm bất chính hả? Thật sự là, tội không thể tha thứ! Ta, hôm nay ta nhất định phải lên báo sơn trưởng, trục xuất ngươi khỏi thư viện!"

   Ta cười nhạt một tiếng, bước lên nói với phu tử: "Phu tử ngài thật muốn...... Báo cáo sơn trưởng?"

   Trần Phu Tử khẽ giật mình, giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nhanh chóng ngậm miệng lại, ngẩng đầu lên, do dự một chút mới lại hắng hắng yết hầu, ra vẻ trang nghiêm nói: "Diệp Hoa Đường, vậy ngược lại ngươi nói một câu đi, tại sao ngươi muốn viết thơ tình cho Mã Văn Tài?"

   Ổng nói chưa dứt lời, nói tới hai chữ thơ tình, lúc này dưới đáy bàn họ lại truyền tới một tiếng "rắc" vang hơn. Đằng sau có mấy học sinh nín cười tới nỗi mặt đều nghẹn đỏ lên, Tuân Cự Bá không kiềm nén nổi, phụt cười một cái, lại nhanh dùng sách che mặt. Mã Văn Tài thì nghiêng đầu hung tợn nhìn chằm chằm ta, nếu như ánh mắt có thể hóa thành vật hữu hình thật, gáy ta tất nhiên đã sớm bị khoét thành một cái động sâu.

   "Khụ khụ, phu tử ngài nói cũng không đúng lắm". Ta sửa cổ áo lại một chút, bắt đầu ngông nghênh đổi trắng thay đen, "bài thơ này mặc dù là đơn giản khiêm tốn, nhưng nói dung tục không chịu được là thế nào, lại sao có thể nói nó là một bài thơ tình chứ? Phu tử mới giảng, quyết không thể từ mặt chữ đem đi lý giải những việc nam nữ...... Đó là những chuyện ô uế, tiểu sinh viết bài thơ này, cũng chỉ đơn giản vì biểu đạt sự tôn kính ngưỡng mộ đối với Văn Tài huynh, tuyệt đối không có chút ý tứ gì khác. Phải biết rằng Văn Tài huynh phẩm tính cao khiết, làm người đoan chính đại nghĩa, tiểu sinh đối với huynh ấy chính là ngưỡng mộ như nước sông cuồn cuộn, bôn ba ngàn dặm kéo dài không dứt......"

   "Ngươi căn bản chính là đang nói bậy!" Vương Lam Điền nghe ta càng nói càng không chịu nổi, bày đặt tiên phong đứng ra phản bác lại lời ta, "trong bài thơ này là Chức Nữ Hằng Nga, lại là đêm thất tịch trăng tròn, rõ ràng chính là chỉ nỗi nhớ nhung của nữ tử. Chẳng lẽ nói, ngươi đang đem Văn Tài huynh tôn kính của chúng ta, xem như nữ nhân mà đối xử?"

   Tiếng vang lại từ chỗ Mã Văn Tài kế. Ta thấy hắn đã đem đồ nào phá được đều phá hư hết rồi, cũng đoán không ra lúc này rốt cuộc hắn đang phá của công gì, bất quá nhìn đám học sinh đằng sau đã không ai dám cười nữa, biết cái thằng này muốn xù lông rồi, lặng lẽ nhanh nhích ra bên ngoài một bước giữ khoảng cách với hắn một chút, cũng tiếp tục mở to mắt nói tào lao:

   "Không phải vậy, Vương công tử nói sai rồi. Văn tài huynh chính là đấng nam nhi đường đường chính chính, nếu coi như bị đui, cũng không thể nhìn hắn thành là nữ tử nha. Tại hạ sở dĩ dùng Chức Nữ Hằng Nga ví von, chính là vì khen ngợi phẩm hạnh Văn Tài huynh tự cường chăm chỉ như Chức Nữ, ngây thơ thanh khiết giống như Hằng Nga. Về phần đêm thất tịch cùng trăng tròn ấy, đó là bởi gần tới thất tịch rồi, tại hạ đoán mặt trăng Trung thu nhất định tròn như đêm thất tịch, nên thuận tay viết đại"

   "Ngươi!" Vương Lam Điền bị một đống lời ngụy biện của ta làm nói không ra lời. Hắn còn muốn cãi tiếp, Trần Phu Tử lại nhanh đứng ra hoà giải, ý nói cái bài thơ này, nếu đã không phải thơ tình, vậy không cần tranh luận làm gì nữa. Mọi người nên làm gì thì làm cái đó đi. Đám người lải nhải thế là tính giải tán, lại bị Mã Văn Tài lạnh lùng ngăn, nói với Tần Kinh Sinh:

   "Tần Kinh Sinh, ngươi nói thơ này là nhặt được từ kế bên chỗ Chúc Anh Đài ngồi, nhưng ngươi có tận mắt thấy, do hắn viết không?"

   Tần Kinh Sinh lập tức hiểu ra Mã Văn Tài đang tính cho mình vô thế, vội vàng nói: "A, thơ này thì, là lấy từ bên cạnh hắn. Nhưng là cũng có thể là của người khác làm rơi xuống chỗ hắn, rơi xuống chỗ hắn ngồi đó"

   Mã công tử cười lạnh, "có ai mới đi ngang qua chỗ Chúc Anh Đài?" Hắn nói xong quay đầu tiếp tục dùng ánh mắt lăng trì ta, "Diệp Hoa Đường. Chẳng lẽ vừa rồi ngươi xuất hồn lướt qua chỗ Chúc Anh Đài ư, làm rơi thơ ở kế bên chỗ hắn ngồi?"

   "Đúng đó đúng đó". Ta hào phóng gật đầu, sắc mặt Mã Văn Tài lại bắt đầu phát xanh, Trần Phu Tử nhanh chạy ra tiếp tục hoà giải: "Ây ây được rồi được rồi, đã thế, đã thế bài thơ này cũng tra không ra ai, chuyện này thì, coi như chưa từng xảy ra! Ha?" Ổng ưỡn cổ một cái, rồi lại rụt về, ánh mắt đảo một vòng, hạ giọng nói, "nhất là ở chỗ sơn trưởng đó, các trò, đều không được phép mách!"

   "Như vậy nói cách khác, thơ này không phải Diệp Hoa Đường viết". Mã Văn Tài lạnh lùng liếc ta một cái, Trần Phu Tử liền vội vàng gật đầu nói "không phải" "không phải". Tần Kinh Sinh liền hỏi "vậy thơ này giờ sao đây?" Phu tử đại nhân bước nhanh tới, đoạt lấy nói:

"Tịch thu!"

Đám người bừng ngộ ra, trong giảng đường ồn ào lải nhải. Trần Phu Tử đỏ mặt nóng nảy mất bình tĩnh nói: "A cái gì mà a? Ta đây là, đợi lát nữa đem nó đi thiêu hủy!"

Đốt cái gì, căn bản chính là ông viết, còn làm màu! Ta và Tuân Cự Bá bên này nhìn bóng lưng ổng cười trộm, Tuân huynh lại gần nắm vai ta, nhỏ giọng nói với ta: "Ngươi cái tên này, Văn Tài huynh cũng dám giỡn mặt, lá gan thật không nhỏ!"

"Không biết là ai hôm qua thả cá chạch trong nước trà của Vương Lam Điền? Như nhau thôi". Ta le lưỡi với hắn, hai người tụ một chỗ cười ha hả.

Cùng Tuân Cự Bá tào lao, ta tính cất một chút sức lực ranh ma cũng bị hắn làm mang ra hết, kết quả hôm nay cũng không biết là chuyện gì xảy ra, đột nhiên muốn trêu Mã Văn Tài một chút. Bất quá Tuân Cự Bá cũng có chút lo lắng cho ta, nói tính tình tên Mã Văn Tài kia ngươi cũng biết rồi, ngươi làm vậy, không sợ sau khi trở về hắn sẽ đánh ngươi? Ta lắc đầu ý không thể. Văn Tài huynh gần đây đang chiến tranh lạnh với ta, đều chỉ cho ta thấy một cái ót như thế, nhàn hạ thoải mái không phản ứng ta. Kết quả nói còn chưa xong, ta liền cảm giác lưng mình bị một ngón tay điểm một cái, đồng thời có âm thanh ở phía sau vang lên nói:

"Ai nói ta nhàn hạ thoải mái không đánh ngươi?"

Hửm, chính chủ tới rồi.

Tên Tuân Cự Bá kia không có lương tâm hướng ta chắp quyền cáo từ, nói câu Diệp huynh ngươi bảo trọng cho tốt rồi nhanh như chớp không thấy hình bóng đâu nữa. Chỉ khổ ta bên này tứ cố vô thân, không thể không theo Mã đại gia hắn ánh mắt lăng trì hậm hực trở về phòng. Mã Văn Tài ngồi xuống ghế dài, chỉ thị Mã Thống pha chén trà, tự bưng lên chầm chậm uống. Ta cũng muốn ngồi, lại bị hắn trừng, chỉ nghe tên kia hừ nhẹ một tiếng, lạnh lùng nói ta:

"Nói đi"

"Nói gì?" Ta cảm thấy tình hình này rất giống quan thẩm vấn đang tra hỏi nghi phạm, hết lần này tới lần khác rất không may vị nghi phạm kia chính là tại hạ bản nhân.

"Thơ kia" Mã Văn Tài lộ ra một mặt căm ghét, kiểu như rất không muốn nhắc tới, "tại sao ngươi nói là viết cho ta?"

Quả nhiên vẫn là tức giận ha? Ta gãi gãi đầu, hết sức nhẹ nhàng ngoan ngoãn hồi đáp, "Ờ, cái này sao, thật ra...... Thì thật ra là, là ta nói lộn tên"

"A?" Mã Văn Tài nhíu mày, "vậy lúc đầu ngươi muốn nói tên ai?"

"Đương nhiên là Trần Phu Tử!" Mặt ta đầy nghiêm trọng, Văn Tài huynh thì bị sặc nước trà. Mã Thống nhanh đi vuốt lưng cho hắn, ta cũng giả mù sa mưa tiến tới nói: "Không sao chứ Văn Tài huynh? Có phải tiểu đệ nói sai cái gì, huynh sao lại kích động như thế?"

"Bỏ đi!" Mã Văn Tài vẩy mạnh tay đẩy Mã Thống đi, nhưng lời này hẳn là nói với ta. Hắn cầm quả táo lên cắn một cái, nhai thịt quả đến vang thành tiếng, ta nghi hắn có phải đem quả táo kia xem như thịt ta mà phát tiết nộ khí trong lòng không. Bất quá nhắc tới cũng lạ, hắn thật không đánh ta. Ta vốn đang cho là hắn sẽ nổi trận lôi đình.

Có lẽ thấy ta ở bên trừng mắt nhìn hắn, Mã Văn Tài ăn táo hơi khớp một chút, kéo căng mặt hướng ta quát: "Đứng đó ngốc cái gì! Tự mình đi tìm chỗ ngồi, chẳng lẽ muốn ta nhường ngươi chỗ này?"

Ờ, được thôi, nhưng ghế dài là chỗ ta ha. Ngươi chiếm ghế dài, để ta ngồi đâu? Ta ngó ngó bốn phía không có chỗ, cuối cùng đành phải tự tìm cái ghế vuông nhỏ ngồi xuống, lấy quyển sách. Mã Văn Tài thì tiếp tục ở đó răng rắc răng rắc ăn táo, liên tiếp ăn xong mấy trái, cũng không sợ nửa đêm đau bụng. Hắn phun một đống hột ra, để Mã Thống dẹp, duỗi thẳng chân, kiểu muốn nằm xuống ghế dài, dáng vẻ giống như muốn nghỉ ngơi. Thấy ta kinh ngạc trừng lớn mắt nhìn hắn, tên kia mi tâm nhăn lại thành một chữ "Xuyên", không nhịn được nói ta: "Ngươi nhìn gì?"

"Ờ, không có, không có gì". Ta lại vò đầu, duỗi tay ra chạm búi tóc, nhận ra sẽ làm rối, nhanh chóng thả tay xuống. Mã Văn Tài dựa nghiêng trên ghế dài, một tay nâng cằm lên, ánh mắt du tán, cũng không biết đang nghĩ gì. Hắn đuổi Mã Thống ra ngoài, lẳng lặng ngây người một hồi lâu, đột nhiên nói:

"Diệp Hoa Đường".

"Hử?" Ta quay đầu nhìn hắn.

"Ngày mai, cùng ta xuống núi".

"Làm gì?" Ta có chút thắc mắc, thật cũng không suy nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi.

"Gần tới Đoan Ngọ rồi". Hắn lẩm bẩm nói, "ta định đi săn một con gấu".

A? Đoan Ngọ thì liên quan gì đến gấu? Ta lại càng thấy lạ, trừng to mắt nhìn hắn, lại thấy trên mặt Mã Văn Tài vô tình lộ ra thần sắc hoảng hốt. Hắn ngẩng đầu nhìn chao đèn bằng vải lụa, ánh mắt nhẹ nhàng di chuyển nửa ngày, lúc này giọng mới khàn khàn nói: "Khi ta còn nhỏ, mỗi lần đến Tết Đoan Ngọ, mẫu thân kiểu gì cũng sẽ hầm một bát tay gấu cho ta ăn"

Lòng ta đột nhiên bị nhói mạnh một cái, trong đầu không tự chủ được hồi tưởng lại chuyện mình từng làm trước kia mỗi khi đến Đoan Ngọ, thế nhưng trong trí nhớ lại trống rỗng, cái gì cũng không có.

Có lẽ rất nhiều năm trước đã từng có, nhưng chắc sớm đã phai mờ theo tháng năm dài đằng đẵng rồi, rốt cuộc không tìm lại được.

"Ngươi, muốn ta đi chung với ngươi sao?" Tiếng nói ta cũng đột nhiên có chút khàn khàn, mồ hôi trong lòng tay thấm ướt cả sách Luận Ngữ. Mã Văn Tài lại hình như phát giác ra gì đó, đột nhiên xoay người ngồi dậy, trong cổ tràn ra cười lạnh nói: "Nếu ngươi không thích đi, cũng tùy ngươi. Mã Văn Tài ta không cần người khác hỗ trợ......"

"Ta đồng ý đi". Ta đột nhiên lên tiếng cắt ngang hắn, trong thanh âm mang theo một tia nghẹn ngào, "ta rất vui vì ngươi đã rủ ta đi". Hắn đi săn gấu, là tính đưa tay gấu cho mẹ hắn chắc? Ta cũng muốn săn cho mẹ một cái tay gấu đó, bởi vì ta biết, bà cùng ba khẳng định chưa từng nếm qua loại đồ này.

Là ai quy định tiết Đoan Ngọ phải ăn bánh chưng đây? Ăn tay gấu, nhìn chung cũng là chuyện động tâm đáng giá, bởi dù sao vụ săn gấu này cũng đâu phạm pháp thế giới.

"Hừ". Mã công tử liếc ta một cái, không biết tại sao đột nhiên có chút bồn chồn. Hắn mím môi từ ghế dài đứng lên, phất vạt áo một cái, thẳng đi ra cửa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net