Chương 22: Cuồng loạn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Cũng không biết được Mã Văn Tài nói sao với phu tử, sáng sớm thứ hai, ta khỏi phải lên lớp, mà bị hắn vội vàng hốt theo xuống núi. Lúc ta đến thư đến viện cũng không mang yên ngựa, Mã Văn Tài liền đuổi Mã Thống đi, dắt ngựa của hắn đến để ta cưỡi.

   Kỳ thật ta là rất thắc mắc tại sao hắn lại rủ ta đi săn, bởi vì xem xét đàng hoàng, tiễn thuật của ta không tính là giỏi, lúc bắn bia thường xuyên bắn chệch. Mã Văn Tài nghe ta hỏi thăm, liền lạnh lùng hỏi ngược lại, "vậy ngươi cảm thấy ta hẳn là  nên đi tìm ai?"

   Ta cứng họng.

   Nếu như là ta, tìm người hỗ trợ tốt nhất khẳng định là Lương Sơn Bá hoặc Tuân cự bá, Chúc Anh Đài là xong, mọi người quan hệ bình thường, cũng khó giúp hết lòng. Mã Văn Tài lại khẳng định là không thể tìm đám người Lương Sơn Bá kia hỗ trợ, ta nghĩ trong mắt hắn, đám người kia cùng hắn nên tính là quan hệ đối địch, mà ta mặc dù không biết Chúc Anh Đài nàng ta chiếm vị trí nào trong lòng Mã Văn Tài, nhưng nàng có Sơn Bá của nàng ở đó, chắc là không chịu cùng Văn Tài huynh xuống núi rồi.

   Về phần Vương Lam Điền cùng Tần Kinh Sinh, đừng thấy bọn chúng ngoài mặt tất cung tất kính với Mã Văn Tài, sau lưng cũng nói xấu hắn không ít, Mã Văn Tài thì coi chúng như chó hô đến gọi đi, đoán chừng cũng chưa từng tâm sự, về phần những người khác cơ bản càng không có lý gì gặp mặt. Kiểu này tính ra, toàn bộ trong thư viện, quan hệ hơi thân với Mã Văn Tài, hình như chỉ duy nhất mình ta

   == Thế mới nói, đây coi như là nghiệt duyên ha......

   Sau đó tên kia lại ngẩng đầu vênh váo tự đắc nói thêm một câu thế này:

   "Hừ, bản công tử tin rằng ngươi cũng không dám không đến"

   Lại nói ngươi đó cuối cùng cái sự tự phụ nghịch thiên này là từ đâu chui ra? Mặc dù ta đồng ý xuống núi đi săn động vật hoang dã chung với ngươi, thế nhưng nhìn thấy tên kia phách lối ép người thế này thì luôn cảm thấy có chỗ không thoải mái. Được thôi, kệ hắn......

   Nói là đi săn, bất quá ta cũng không rõ vị trí cụ thể, chỉ có thể cưỡi ngựa theo đuôi hắn khắp đủ thứ nơi, ước chừng chạy hơn một canh giờ sau, ta bắt đầu cảm thấy dạ dày khó chịu, lại không muốn ở trước mặt hắn yếu thế, ráng nhịn đến xanh cả mặt. Thật ra nguyên nhân chủ yếu vẫn là trước kia ta không biết cưỡi ngựa, vào thư viện rồi học từ đầu mọi thứ. Hiện tại mặc dù có thể miễn cưỡng khống chế ngựa, lại không quen cảm giác xóc nảy kịch liệt trên lưng ngựa.

   Ta thật rất khó tưởng tượng những cái trong tiểu thuyết gì mà nhóm hiệp khách động một chút là cưỡi ngựa bôn ba ba ngày ba đêm, chân của bọn hắn đều là cốt thép làm ra sao? Ta đoán chừng sáng nay nếu trước đó không lót nệm bông, khẳng định bây giờ đã sớm mài hỏng.

   Phía trước Mã Văn Tài giống như đang nói cái gì với ta, ta không nghe rõ được, hắn lại hô vài câu, có lẽ thấy ta có gì lạ, ruổi ngựa quay lại bên cạnh ta, hỏi ta thế nào. Ta liên tục khoát tay, biểu thị không có việc gì, để hắn tiếp tục đi, đến trường săn còn cách một đoạn, ta nghĩ thầm cái thứ gấu này cũng không dễ tìm như vậy, chỉ riêng tìm nó khả năng phải tiêu tốn kha khá sức lực, sau đó còn phải nghĩ cách làm nó chết, cuối cùng còn phải kéo về...... Hửm, chỉ dùng thời gian một ngày, thật đủ sao?

   "Không thoải mái cứ việc nói thẳng, ngươi cứng đầu làm gì?" Mã Văn Tài không khách khí một câu cắt ngang dòng suy nghĩ của ta, níu dây cương ngựa ta để ngựa dừng lại, ra hiệu ta nhảy xuống. Ta bất đắc dĩ tung người xuống ngựa, lúc chân chạm đến mặt đất hơi có chút lơ mơ, thân thể lảo đảo mấy lần, rốt cục vẫn không chịu nổi, đặt mông ngồi phịch xuống đồng cỏ, chỉ cảm thấy cánh tay đau nhức, đầu cũng choáng váng. Mắt ưng của Mã Văn Tài từ trên người ta quét ngang qua, cũng xuống ngựa, ngồi xuống cạnh ta, ngẩn người ngước nhìn mây phiêu đãng trên trời.

   "Thật xin lỗi". Ta thấp giọng nói, nam tử bên người mang chút kinh ngạc quay đầu nhìn ta, ta liền bổ sung thêm một câu: "Thật xin lỗi, làm trễ thì giờ của ngươi"

   "Hừ, nói cái qué gì vậy?" mũi Mã Văn Tài thở nhẹ, "nếu ngươi cùng Mã Văn Tài ta xuống núi, ta chắc chắn nhân tiện sẽ chăm sóc tốt cho ngươi. Huống chi, là ta rủ ngươi, dù cho ngươi xảy ra vấn đề gì, cũng chỉ có thể trách ta nhìn không đúng người, ngươi không cần cảm thấy tự trách".

   == Lời này là đang an ủi ta à? Thế nhưng sao mà có cảm giám có chút chói tai...... Cái kia, chỉ là ta ít cưỡi ngựa nên hơi khó chịu thôi, đừng nhìn ta như phế vật ha!

   Nghỉ ngơi nửa khắc đồng hồ, lại ăn hai miếng bánh nướng trước khi lên đường thủ sẵn từ cơm xá, ta định hối Mã Văn Tài lên ngựa đi tiếp. Ai ngờ cái thằng này ngược lại tỉnh bơ, hai tay gối đầu nằm trên đồng cỏ, nói là đột nhiên không muốn đi săn, muốn ở đây nằm một hồi. Thế nhưng ngươi không phải muốn đi săn gấu về hầm tay cho mẹ sao? Giờ nói không đi thì không đi. Ta thử hối hắn lần nữa, thế là Văn Tài huynh nổi giận, hướng ta gầm thét một câu: "Ngươi có thấy phiền không?" Mém nữa ta cũng xù lông lại, thế mới nói, ngay từ đầu đi cùng thằng âm binh chính là sai lầm! Nếu ta không phải bởi vì nghe ngươi nói muốn săn tay gấu cho mẹ ngươi, thì còn lâu ta mới đi!

   Ta không hiểu sao bị la ó phát bực, dứt khoát kệ người nào đó trên đồng cỏ, tự mình tiến lên con sông phía trước cách đó không xa bắt cá. Không có cần câu lưới đánh cá, ta địng dùng tên mang theo người đi đâm cá, quấy con sông đến loạn thất bát tao, một con cũng không đâm được, cuối cùng không thể không kéo tay áo lên tự dùng tay mình, mò được hai con, tìm chỗ ít cỏ ít tự cao tự đại nướng cá

    Lúc đi có mang theo gia vị và đá mồi lửa, ta luôn cảm thấy nguyên liệu nấu ăn ở cổ đại rất nhiều, không chừng nơi nào cũng có thể lấy được lương thực, hiện tại xem ra quả thật như thế. Chỉ tiếc tiễn thuật ta không tốt, nếu không còn có thể săn hai con chim trĩ thỏ rừng vài thứ làm món mặn.

   Mã Văn Tài từ đầu đến cuối chỉ là ngốc tại đó nhìn hành vi của ta, không nói không rằng, cũng bất động, ngơ ngác nhìn lên trời không biết nghĩ gì. Ta nướng cá cho hắn, hắn cũng không nhận lấy, ta liền đem cá đặt bên cạnh hắn trên lá cây, rồi bản thân ăn. Thổi cho nguội bớt, mới cắn một cái, ta đột nhiên nghe được Mã Văn Tài đằng sau ta lẩm bẩm nói: "Kỳ thật mẹ ta người, không thích ăn tay gấu, xưa nay cũng không thích ăn ăn mặn".

   Ta đột nhiên có loại cảm giác bị lừa, căm giận quay đầu nhìn hắn, thấy hắn mím môi cầm cá nướng đặt dưới cỏ lên, kình đạo trong tay mạnh tới như muốn bóp nát con cá trong lá, khắp mặt chứa tịch mịch và thống khổ.

   "Người không thích, người không thích, người cho tới bây giờ đều không thích! Tại sao phải thế này? Tại sao muốn dồn người vào đường cùng!" Mã Văn Tài quẳng cá nướng xuống cỏ, đưa tay ôm lấy đầu. Đột nhiên hắn xoay người vọt lên, thần sắc hoảng loạn chạy về phía ngựa, ta ở phía sau liều mạng gọi hắn đừng, trở mình lên ngựa cũng đừng liều mạng xông về phía trước.

   Hửm, Văn Tài huynh tựa hồ như đang hóng gió.

   Bất quá trạng thái hắn thực sự có chút kỳ quái, khiến cho người khác không an tâm. Ta sợ cháy, đạp đạp mấy cước dập đống lửa nướng cá, mắt thấy Mã Văn Tài Đã ruổi ngựa xa xa thành một cái chấm nhỏ, nhanh chóng nhặt cung tiễn của hắn làm rơi dưới đồng cỏ lên, lên ngựa quất mấy roi liên tục, để nó tăng tốc độ chạy về phía trước. Ước chừng chạy được nửa canh giờ, phía trước xuất hiện một ngọn núi lớn, ta chú ý thấy Mã Văn Tài trực tiếp ruổi ngựa chạy như điên về hướng một cái sơn động tối om!

   Trên mặt đất một loạt dấu chân dã thú, bên trong hang núi này có gấu! Thế nhưng Văn Tài huynh không mang theo cung tiễn, rốt cuộc hắn vào sơn động là muốn làm gì?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net