Chương 24: Tiệc đính hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Tạ Đạo Uẩn lúc đầu cũng rất khẩn trương, bất quá có lẽ là nhìn thấy ta so với cổ còn khẩn trương hơn, cổ ngược lại thả lỏng, chỉ nhign ta cười, làm ta càng căng thẳng hơn. Từ lúc đến thế giới này đến, vẫn là lần đầu tiên ta mặc nữ trang, tấn váy nữ phục rất đẹp, chỉ bất quá ta không quen mặc, tự mình làm cho loạn thất bát tao, tóc cũng búi không xong, vẫn là tự Tạ Đạo Uẩn tới giúp ta làm. Đang lúc giúp ta cài trâm lên tóc, hình như ta nghe cổ ở đằng sau ta hít một câu:

   "Nha đầu ngốc, biết rõ mình hậu đậu, trốn đi bụi cũng không biết mang theo đứa nha hoàn nào". Ta nghe vậy giật mình, suýt từ trên ghế nhảy dựng lên, hoảng loạn nói: "Cái gì? Tỷ mới vừa nói gì?'

   "Ta có nói gì đâu". Tạ Đạo Uẩn mỉm cười nói, "A Đường nhất định là nghe lầm, không nên quá khẩn trương, không sao đâu, tin ta đi".

   Hử, là ta nghe lầm sao? Hoặc là bởi vì khẩn trương quá mức mới nghe nhầm rồi?

   Ta buồn bực nghĩ gãi đầu một cái, bàn tay giơ đến một nửa thì nhớ tới người ta đang cài tóc cho ta, lại hậm hực rụt về, cải thành cào ghế.

   Tạ Đạo Uẩn giúp ta cài tốt xong, lại cầm bút vẽ lên giúp ta vẽ lông mày, cũng bôi son trét phấn. Son phấn cổ đại rất thơm rất ngọt, ta nhịn không được le đầu lưỡi ra liếm liếm, Tạ Đạo Uẩn liền cười, cũng sai nha hoàn đưa một hộp, thêm một chút điểm tâm trái cây, nói rằng lúc hồi thư viện cho ta mang về. Ta cảm thấy một đại nam nhân tự nhiên khơi khơi mang hộp son phấn về hình như không ổn lắm, thì không muốn, chỉ để họ chuẩn bị nhiều điểm tâm hơn chút

   Trang điểm hoàn tất, người ta một bộ hỉ phục đỏ chót, trên đầu mang theo kim thúy trang sức, có mấy sợi tóc mai buông xuống, vẩy tới ta ngứa. Tấn bào đó giờ theo kiểu giương nhẹ phiêu dật, khoan bào đại tụ, nhưng nữ phục so với nam phục, lại có khác khác biệt. Chỗ khác rất nhỏ ta ngược lại thật ra không rõ lắm, nhưng thắt lưng vẫn có chỗ khác, nữ phục bó mảnh một chút, phầm ngực cũng nâng lên chút. Ta vốn cho rằng Tạ Đạo Uẩn sẽ hỏi ta có phải đệm thứ gì không, cũng có chuẩn bị kỹ càng trước lấy cớ là nhét hai quả trái cây vào, bất quá cổ không hỏi, chỉ khen ta cải nữ trang không tệ, rất xinh đẹp. Hai nha hoàn bên cạnh cũng khen theo, nói ta không tự chủ được đỏ mặt, cúi đầu, họ trêu đến một trận cười vang.

   Kỳ thật con người ta đối với tướng mạo mình đó giờ từ không có khái niệm gì, lúc thời hiện đại trước kia chưa từng tiếp xúc với người ngoài, bạn học trong lớp đều không thân, cũng không có người kể ta về vấn đề tướng mạo. Đám đàn ông trong võ quán từng bị ta cho ăn đập bình thường đều nói ta là chằn cái, cọp cái, trước khi bị đập cũng có mấy thằng tính điêu ta, sau khi bị đánh cũng thay đổi không giống trước đó. Chỉ có đại ca thường xuyên nói ta đáng yêu, bất quá ta đều cảm thấy ảnh đang an ủi ta thì phải, tựa như nhân viên trong mấy shop quần áo gặp người ta là liền gọi gái đẹp hết trơn. 

   Bất quá bây giờ đến cổ đại được khen ngợi, ta vẫn là đầy cao hứng. Mặc dù biết trong lời nói khẳng định chỉ là cho có, cũng cao hứng, hê hê.

   Bởi vì trong tiệc đính hôn tân nương muốn thi tân lang, Tạ Đạo Uẩn lại là tài nữ nổi danh, ta là đứa thất học vô thuật ăn chơi trác táng sợ lòi đuôi, cố ý trước đó chuẩn bị hai bộ khảo đề, một bộ đơn giản, một bộ khó. Bởi vì tân nương phải đội khăn cô dâu, không thể phân biệt rõ   ta và Tạ Đạo Uẩn theo như kế hoạch bàn trước đó, tới chỗ bàn tiệc phía trên ngồi quan sát tân lang, nếu cổ hài lòng, thì ra hiệu ta một cái, ta bắt đầu hỏi đơn giản một chút; Nếu không hài lòng, thì ra hiệu ta hai lần, ta sẽ hỏi khó một chút. Nghe nói đối phương ra mắt chính là Vương Ngưng Chi ca ca của Vương Huy Chi, cũng là hậu duệ của đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, kỳ thật rất muốn một bộ thư pháp, bất quá ta ngại nói, vẫn là thôi bỏ đi. Nếu có được bút tích chính chủ của Vương gia nhân về hiện đại đi bán, vậy coi như đáng giá.

   Chuẩn bị xong, cách lúc khai tiệc đính hôn khoảng một chút, Tạ Đạo Uẩn trong phòng cùng ta nói chuyện phiếm, nói một, liền nhắc tới Mã Văn Tài. Cổ biết ta và Mã Văn Tài cùng phòng, nghe như cổ nói, còn giống như biết chuyện bọn ta đánh nhau. Nhìn ra được, ấn tượng của Tạ Đạo Uẩn đối với Mã Văn Tài không tốt lắm, cổ khuyên ta tốt nhất sớm đổi phòng mà chung phòng với Lương Sơn Bá hoặc Chúc Anh Đài đi, lên tiếng nói bọn hắn mới là bạn tốt của ta.

   "Lương Sơn Bá kia tuy là đệ tử thứ tộc, nhưng quang hoa nội liễm, chất phác giản dị, làm người chính trực thiện lương, tiếp xúc với nó lâu rồi, đối với muội* cũng có chỗ tốt. A Đường, muội nghe tỷ tỷ một câu, Mã Văn Tài kia tâm cơ quá nặng, sát khí qua mạnh, hai người bọn muội tính tình tương xung, cho dù sau này ở bên nhau, cũng thể không lâu dài".

*Trong tiếng Tàu từ "Ni" chỉ người đang nói chuyện với bạn không phân biệt nam nữ như tiếng Việt. Trong trường hợp này Tạ tiên sinh đã biết thân phận của A Đường là nữ nên ta đổi thành muội cho xuôi

   "Gì mà sau này có bên nhau cũng không thể lâu dài?" Ta hơi kinh ngạc trừng to mắt, hướng Tạ Đạo Uẩn biểu thị không hiểu cổ đang ám chỉ cái gì. Kết quả Tạ Đạo Uẩn cũng nghiêm túc, đột nhiên một lúc sau phang câu có thể đập ta choáng váng: "A Đường, muội có tình cảm với Mã Văn Tài ư?"

   Đùa kiều gì thế này! Ta thế nhưng là một đại nam nhân ha, làm sao ta lại có tình cảm với cùng giới? Được thôi, coi như Diệp Hoa Đường này nam nữ không tha, vậy ta cũng không thể có ấn tượng tốt với Mã Văn Tài ha, mặc dù Mã đại gia dáng dấp quả thật không tệ, nhưng tính tình không được à, nếu ta thích hắn, thì đúng là tự mình tìm đường chết rồi! Ngày đó săn gấu về, giờ cánh tay vẫn còn thốn đây, mấy ngày nay ta lên lớp đều không ngồi cùng hắn, Vương Lam Điền vội vàng tới thế vào vị trí ta còn bị hắn đạp hai cước, loại người này, thật nên né xa một chút mới tốt

   "Muội đó, không thừa nhận là coi như xong à". Tạ Đạo Uẩn vươn tay ra thân mật điểm điểm cái mũi ta, "dù sao những chuyện này, tự có Diệp Lão gia của mấy người thay mấy người lo rồi. Trốn tránh cũng không phải là cách, phải đến kiểu gì cũng sẽ đến". Cổ lời nói này rất có thâm ý, ta còn chưa kịp hỏi kỹ, đã có một nha đầu đứng ở ngoài đi vào, trong tay bưng một khay gỗ lim, bên trong có đặt hai cây gậy, hỏi chúng ta chọn cây nào.

   Ta không rõ đây là muốn làm gì, Tạ Đạo Uẩn liền giải thích cho ta, nói đây là tập tục dân gian, tân nương phải  đánh tân lang, biểu thị vợ chồng kết hợp, một người muốn đánh, một người muốn bị đánh. Ta cảm thấy cái tập tục này thú vị, liền chọn cây lớn, Tạ Đạo Uẩn thấy thế vội vàng nhắc nhở ta, đừng ra tay nặng, mặc kệ thành hay không, sau này cũng khỏi sinh hận. Ta biểu thị tỷ yên tâm, ta sẽ không ra tay nặng.

   Trong nháy mắt qua chiều, Tạ Đạo Uẩn biểu thị thời gian đã đến, liền phủ khăn cô dâu lên cho ta, đỡ  ta đi đến chính đường. Tiếng người huyên náo trên đường đi, rất nhiều người đang thì thầm nói chuyện, cơ thể ta hơi có chút trở nên gấp, bất quá rất nhanh trấn lại tâm thần, cẩn thận đi đến ghế bát tiên ngồi xuống, cảm giác Tạ Đạo Uẩn hơi dừng một chút, tay rất nhanh duỗi xuống, kéo tay áo ta một cái, do dự một giây, lại kéo một cái.

   Hai lần, đây chính là không hài lòng. Lòng ta đã rõ, rồi trao đổi ngày sinh tháng đẻ về sau, bắt đầu ra đề mục khảo nghiệm tân lang.

   "Vương công tử, xin đắc tội". Đầu tiên ta lên tiếng nói, sau đó nghe được giọng đối phương lười biếng "Ừ" một tiếng, liền nhớ lại đề thi trước đó mình cố nuốt, mở miệng nói:

   "Sinh sô nhất thúc".

*Ý một bó cỏ xanh

"Thanh tửu bách hồ*". Nam tử kia phản ứng cực nhanh, giọng trong sáng, đối đáp trôi chảy.

*Ý rượu ngọt ấm dạ

Ta tiếp tục: "Tam Sơn bán lạc thanh thiên ngoại*".

Ba ngọn núi chênh trời xanh đổ

*Trong bài thơ Đăng Kim Lăng Phượng Hoàng đài của Lý Bạch

   "Nhị thủy trung phân Bạch lộ châu*".

Hai nhành sông rẽ bãi chia đôi

*Trong bài thơ Đăng Kim Lăng Phượng Hoàng đài của Lý Bạch

   "Lão tẩu thải chi, đạp phá sơn đầu lạc nguyệt;"

   "Nông phu canh dã, phiên lai lũng diện nùng vân".

   "Chu Dịch tam bách bát thập tứ hào, hào hào cát hung chi hữu chuẩn;"

   "Xuân thu cửu vạn lục thiên ngũ tự, tự tự bao biếm chi vô soa"

*Đối thơ thì ta chịu, sức người hạn hẹp, có hiểu chút nhưng nghĩ sợ không đúng

   Tiếng vỗ tay xung quanh thay nhau nổi lên, tiếng khen hòa với âm thanh ủng hộ vang lên liên miên. Ta có chút luống cuống, vắt hết óc nghĩ ra vài đề mục khó hơn thử hắn, kết quả người kia liên tiếp diệu đối, vô luận khó cỡ nào cũng đều lần lượt giải được hết. Đám người vỗ tay rần rần, Tạ Đạo Uẩn đột nhiên mở miệng nói:

   "Đủ rồi, tiến hành bước tiếp theo đi"

   Cổ nói vậy, rốt cuộc ý cũng hẳn là chịu tân lang rồi chứ? Ta có chút nhẹ nhõm thở ra, nghe gã sai kia vặt tuyên bố: "Tân nương đánh tân lang", liền đem giấy sinh thần trong tay để vào khay, cầm cây gỗ lên hướng về phía đầu tân lang mà đánh tới. Ta tự thấy căn bản là có dùng sức đâu, ai ngờ thân thể tân lang kia đột nhiên ghiêng một cái, té xỉu xuống đất, toàn bộ người trong đại đường đều luống cuống, một gã sai vặt thì phóng tới chỗ tân lang đang nằm dưới đất gọi to "Tử Du", xem xét tình trạng của hắn. Thế nhưng không đúng! Tân lang này danh tự rõ ràng gọi là Vương Ngưng Chi, sao lại trở thành Tử Du rồi?

   Ta cũng có chút bối rối, kéo khăn cô dâu cùng Tạ Đạo Uẩn tiến lên trước xem, lại chú ý tới nam tử dưới đất kia tựa hồ lén mở một con mắt ra quét ta một chút, rồi cấp tốc nhắm lại, nằm dưới đất không nhúc nhích. Người xung quanh hoảng loạn lên, vội vã đem hắn đến phòng nghỉ ngơi, tên sai vặt kia xông lên gọi tân lang là Tử Du thì bị giữ lại tra hỏi, kết quả làm chúng ta đều thất kinh. Thì ra gã sai vặt này mới thật sự là Vương Ngưng Chi, mà vị tân lang kia bị ta thử hóa ra là Vương Huy Chi đệ đệ hắn, tự Tử Du, đặc biệt giúp giả mạo ca ca đến xem tân nương tử!

   Thân phận của ta cũng tự nhiên rất nhanh bị vạch trần, Vương Ngưng Chi cùng Tạ Đạo Uẩn đều bị Tạ thừa tướng gọi đi giáo huấn, hai người này thật đúng là một cặp, đều bài trò y chang nhau. Bởi vì Tạ Đạo Uẩn bị gọi đi, ta không tiện trực tiếp đổi nam trang, lại lo lắng cái tên tân lang giả kia bị ta đánh lăn ra bệnh, không thể không vào phòng nhòm qua tình trạng của hắn. Kết quả tên kia lúc đầu nằm trên giường không nhúc nhích, ta mới vào phòng, hắn lại đột nhiên yếu ớt tỉnh dậy, mặt mê mang nhìn quanh phòng nói: "Cô nương, nơi này là nơi nào? Ta vừa nãy không phải còn đang ở trong chính đường sao?"

   Ta không nói gì nhìn hắn. Ngươi cứ giả vờ đi, vừa rồi giả chết, hiện tại còn giả mất trí đúng không? Nãy ta vào nhà còn chứng kiến ngươi lấy một khối bánh ngọt trên bàn ăn đó, sau khi vào nhà người còn nằm dài trên giường, ta nói vị huynh đài này, muốn ta lật giường lên tìm chứng cứ à?

   "Ngươi căn bản không có bị ta đả thương đúng không?" Ta cũng không quanh co lòng vòng, há miệng hỏi thẳng, "tại sao phải làm bộ té xỉu?" Hại ta giật mình kêu lên, còn cho là mình lại ra tay nặng.

   Nam tử nói láo kia bị ta vạch trần, cũng không quan tâm nữa, trực tiếp từ trên giường nhảy xuống, cầm nửa khối bánh ngọt giấu trong tay nhét vào miệng (Biết ngay mà, ta nói hắn có trộm bánh ngọt), vỗ tay cười to nói: "Cô nương như thần nhân vậy, lập tức đoán ra là tiểu sinh đang nói dối, bội phục, bội phục".

   Hắn cũng không nói láo nữa. Ta không khỏi mím môi cười một tiếng, đã thấy ánh mắt nam tử đối diện trệ một chút, rồi thái đội rất mau trở lại như cũ, chắp tay thi lễ với ta nói: "Nếu tại hạ không đoán sai, cô nương tất nhiên cũng không phải là tài nữ Tạ Đạo Uẩn. Tại hạ lang gia Vương Huy Chi, không biết phương danh của nương, đã thành hôn hay chưa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net