Chương 26: Thăm viếng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thăm viếng

Họ Diệp? Tuân Cự Bá nhìn ta một lát, ta lắc đầu tỏ ý không biết. Tuân Cự Bá liền kéo ta như một làn khói chạy tới sơn môn, tốc độ của hắn nhanh quá ta theo không kịp, chỉ một mình chạy trước, bỏ ta lại phía sau lết lết tới sơn môn. Chưa kịp tới sơn môn, đã nghe được tiếng ồn ào bàn tán, có giọng nam nói:

"Tiểu sinh tới Ni Sơn thư viện này, chính là muốn tìm một vị công tử họ Diệp, nhờ các vị huynh đài gọi huynh ấy ra giúp ta"

"Công tử họ diệp trong thư viện bọn ta nhiều lắm, ngươi muốn tìm tên nào?" Hình như người trả lời chính là Vương Lam Điền, lúc không chạm mặt với Mã Văn Tài, không hiểu sao khẩu khí của hắn liền trở nên kiêu căng, tỏ ra mình là anh lớn anh nhỏ không ai qua được.

"Là một vị tao nhã nho nhã, hiền lành thuần thiết tuấn tú công tử". Nam tử kia nói vậy, "khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn mỏng manh, ánh mắt lại rất đen rất sáng, thanh tịnh đến nỗi nhìn lướt qua thôi cũng tựa như một dòng suối trong"

Vương Lam Điền cười ha hả.

"Vị huynh đài này, ngươi tới lộn chỗ rồi. Ni Sơn thư viện bọn ta tới bây giờ không có cái gì gọi là tuấn tú, lại còn là công tử phong lưu ôn nhu họ Diệp, ngược lại vớ va vớ vẩn thì có mấy người đó. Trừ cái đó ra, còn lại chỉ có một viên đạn phích lịch họ Diệp, sợ huynh đài ngươi tiêu không nổi nha! Ha ha ha ha!" Người xung quanh cũng hùa theo cười, mơ hồ nghe được giọng Tuân Cự Bá lớn tiếng quát đủ rồi, bất quá hắn cũng nghiêm túc nói với nam tử kia rằng, trong thư viện hoàn toàn chính xác không có công tử ôn nhu nào họ Diệp, có phải hắn nhớ lầm tên thư viện không? Cũng có thể là thư viện khác không chừng.

Ta bị đám người này chọc giận đến mém chút nổi ôn, vội đẩy đám người kia ra chen lên, công tử trẻ tuổi gây rối trước sơn môn vừa nhìn thấy ta lập tức xông lại, trên mặt khó nén vẻ vui mừng, vội vã tới bắt lấy vai ta nói: "Diệp huynh, huynh quả nhiên ở đây, tiểu sinh tìm huynh cực thật đó. Những người này cương quyết nói ta tới nhầm thư viện, ta nhớ rõ mà, hẳn là Ni Sơn thư viện mới đúng". Hắn một bên nói một bên siết chặt tay ta, giống như sợ ta chạy mất không bằng, lại không phải kẻ nào khác, chính là bạn mới quen biết trong Tạ phủ cách đây mấy ngày trước, Lang Gia Vương Huy Chi.

Thế mới nói ngài nhàn rỗi không chuyện gì thật đúng là tới tìm ta ha, Vương gia không phải nằm trong dàn trọng thần của triều đình sao? Đệ tử trong tộc chạy loạn xạ thế này cũng không quản à?

Ta định giật tay ra, cố gắng mấy lần mới thành công. Vương Huy Chi cũng đã tựa như quen đưa tay khoát vai ta, tỏ vẻ kiểu ở đây có thể gặp được Diệp huynh chính là rất vui vẻ rất phấn khởi. Đồng thời nói là muốn đi dạo thư viện một vòng, hi vọng ta có thể dẫn đường cho hắn, sẵn chào hỏi sơn trưởng luôn.

Ta cảm thấy hắn để tay hắn lên vai ta khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái, nhưng thấy hắn cao hứng, cũng không đành lòng làm hắn tuột hứng, dẫn theo hắn lên núi. Trước khi đi còn nhớ dùng mắt tia Vương Lam Điền một cái, ra hiệu nếu hắn dám lại nói xấu ta, để tối rồi coi. Vương Lam Điền run lập cập, không dám ở trước mặt Vương Huy Chi lại nói không tốt về ta, vội vã dẫn theo đám người chạy trốn. Tuân Cự Bá thì đi lại gần, tỏ vẻ hết sức kinh ngạc đối với chuyện Vương Huy Chi thì ra tới tìm ta.

Đợi đến sau khi ta dẫn Vương Huy Chi đến chỗ sơn trưởng, Tuân Cự Bá liền vội vã kéo ta đến chỗ vắng vẻ, hỏi ta sao mà quen biết cái cuồng nhân kia. Ta có chút thắc mắc, không hiểu hắn sao nói Vương Huy Chi là cuồng nhân, Tuân Cự Bá liền nói ta uổng là sĩ tộc, tin tức thực sự quá hạn hẹp. Nói Vương Huy Chi kia chính là nổi danh Sơn Âm cuồng đồ, cuồng ngạo phóng túng, tự cao tự đại, mặc dù tài hoa hơn người, nhưng làm người cực đoan tùy tính không thích trói buộc, muốn làm cái gì thì làm cái đó.

Nghe nói có một lần hắn uống rượu say, cùng bạn bè, dí nhau trên đường thật lâu, đến cửa nhà người ta đột nhiên mất hứng, cái cổng cũng không bước nửa chân vào, quay người về nhà. Hắn còn từng tiền nhiệm hoàng môn thị lang, kết quả chịu không nổi quy củ trong triều, không bao lâu thì từ quan quy ẩn, cả ngày ngao du đông tây, không làm chính sự.

Nghe ý Tuân Cự Bá, tựa hồ đối với hành vi của Vương Huy Chi rất xem thường, nói rằng hắn hành động bất chính, cũng không phải là bạn tốt. Trong số những học sinh ở thư viện, tính cách Tuân Cự Bá coi như tương đối thoải mái rộng lượng, nhưng ngay cả hắn cũng cảm thấy tính Vương Huy Chi phóng túng bất ky, có thể thấy được người này xưa nay tùy tính đến mức nào. Nghĩ đến hắn ở Tạ phủ dám đóng vai ca ca đến ra mắt, lại tại trước mặt mọi người giả bộ té xỉu, đi chân không, tính cách cũng có thể như thế.

Bất quá nói thật, ta ngược lại cảm thấy tính cách của hắn không có gì là không tốt. Danh sĩ Ngụy Tấn vốn là lấy phong lưu bất ky mà nổi danh, huống hồ Vương Huy Chi đa tài, không có nghĩa là hắn nhất định phải đem những cái đó sử dụng để làm quan đi, tiêu dao tự tại, ngao du sơn thủy cũng rất tốt mà.

Lời tuy nói như thế, đối với việc Vương Huy Chi tới chơi, ta cũng không ôm ý gì đặc biệt, nghĩ đến dẫn hắn đi dạo bốn phía thư viện vài vòng, thì cũng thôi đi. Ai ngờ lúc chạng vạng tối sơn trưởng đột nhiên triệu tập học sinh toàn viện, tuyên bố một tin tức, nói là văn sĩ Vương Huy Chi tự nguyện vào chỗ giáo tịch thư viện, phụ trách dạy mọi người thư pháp khóa.

Đây thật là chuyện vui ngoài ý muốn. Được Vương Huy Chi dạy mọi người, thật ra việc giảng dạy học sinh vẫn là đại tài tiểu dụng. Vì thế sơn trưởng trắng trợn tán dương ta, nói là ta kết giao hảo bằng hữu, học sinh toàn viện nhận ân trạch, phần ân trạch này cũng rất nhanh truyền đi. Thứ hai công bố xếp hạng phẩm trạng, tên ta cao chót vót trên bảng, song đệ nhất cùng Lương Sơn Bá

Lương Sơn Bá lên bảng còn có thể chấp nhận được, mà ta hoạc hành cùng thành tích khác cũng không tốt, phương diện phẩm trạng vì cãi nhau với Mã Văn Tài, lúc đầu đang lẽ là xếp cuối, kết quả vì Vương Huy Chi thế này, lập tức nhảy lên đầu luôn, tất nhiên có người không vui. Đầu tiên Chúc Anh Đài thấy ta sắc mặt liền không đổi, nha hoàn Ngân Tâm của nàng càng trừng ta ghê hơn, trong miệng thì thầm vốn công tử nhà nàng song đệ nhất với Lương công tử. Vương Lam Điền và Lưu Bá Tích công nhiên châm chọc ta bắt quàng làm họ, dựa vào người khác thượng vị, tận đến khi Vương Huy Chi hậm hực tới tìm ta mới ngừng nói.

Lương Sơn Bá ngược lại là thản nhiên lỗi lạc, đầu tiên đến an ủi tiểu hiền đệ Chúc Anh Đài của hắn, tiếp theo tới chúc mừng ta, dáng vẻ nhìn rất mừng thay cho ta. Lúc này Mã Văn Tài lên phía trước, đầu tiên là cười lạnh với Lương Sơn Bá nói câu chúc mừng, tiếp theo lại quay đầu tia ta một cái. Ta bị hắn trừng mà không hiểu gì hết trơn, lúc đang muốn trừng lại, Vương Huy Chi nhắc tới phòng hắn có một bộ tranh chữ thúc phụ đưa, muốn ta đến bình phẩm giúp một chút, ta nhớ đến đã lỡ hẹn chiều luyện chữ với Tuân Cự Bá rồi, liền mở miệng cự tuyệt, Vương Huy Chi lại nói trùng hợp, hắn có thể hướng dẫn luyện chữ giúp cho. Được gia thân từ nổi danh hướng dẫn tất nhiên là quá tốt, ta đang chuẩn bị đồng ý, Mã Văn Tài lại lạnh lùng mở miệng nói:

"Diệp Hoa Đường, ngươi không phải đã nói trưa đá cầu cùng bọn ta sao?"

Hử, đá cầu? Ta có nói hả?

Thấy ta mãi không trả lời, Văn Tài huynh đột nhiên hất tay áo lên phán câu "ngươi về sau đừng hối hận", rồi hầm hầm bỏ đi. Vương Lam Điền Tần Kinh Sinh vội vàng đuổi theo sau, Vương Lam Điền còn nói ta câu gì đó, giọng hắn quá nhỏ, ta cũng không nghe rõ, chỉ mơ hồ nghe được mấy chữ "đồi phong bại tục", đang muốn đuổi theo hỏi, nhưng Vương Huy Chi giữ ta lại, tỏ ý không cần quan tâm tới bọn họ, mình không thẹn với lương tâm là được rồi.

Tiếp đó hắn cùng ta đi ăn trưa, lúc chiều luyện chữ, Tuân Cự Bá cũng không biết xảy ra chuyện gì, nói có việc, luyện chưa được mấy bút liền vội vàng cáo từ rời đi. Vương Huy Chi tiện nắm tay dạy ta tư thế chính xác, nói phương pháp viết chữ của ta không đúng, hẳn phải thế này thế kia. Ta luôn cảm thấy giữa bọn ta hình như có chút quá gần gũi, tính giữ khoảng cách với hắn, Vương Huy Chi lại buồn bực hỏi ta sao đây, giữa bằng hữu không phải đều thế này sao, có cái gì không đúng, hay tính nói, ta vốn không coi hắn là bằng hữu? Thấy ta nghẹn lời, hắn lại an ủi ta bảo không sao đâu, mọi người đều là nam tử, không cần để ý đến tiểu tiết

Hắn không để ý, nhưng ta để ý ha. Mấy ngày tiếp theo ta cũng cố ý né hắn, thế nhưng phàm là ta ở đâu, Vương Huy Chi tất nhiên sẽ xuất hiện. Lúc hắn giảng bài còn đỡ, khi không giảng bài thì nhất quyết ngồi cùng ta nghe giảng, ăn cơm cũng cùng ta ăn, ban đêm đi ngủ hắn còn nói phòng hắn rộng, muốn ngủ chung với hắn cũng được. Ta cảm thấy âm binh này nhiệt tình quá mức, có chút chịu không nổi, Mã Văn Tài cũng một mực thái độ với ta, Tuân Cự Bá Lương Sơn Bá đều bởi vì hắn mà đối với ta có chút xa lánh.

Nhưng thư viện tuy lớn như vậy, mà tránh cũng tránh không khỏi, Vương Huy Chi quan tâm chiếu cố ta nhiều thế, ta cũng không thể thẳng thắn cự tuyệt giống đối đãi với Vương Lam Điền bọn hắn, mấy ngày kế tiếp hao tâm tổn trí quá độ, vào một ngày dở sống dở chết lên lớp nghe giảng, tự nhiên Trần phu vội vàng rời đi, sau khi trở về liền cấp tốc đến bục giảng, nói bọn ta biết vì ích lợi việc học của bọn ta trong thư viện, nên quyết định mời Ngũ Liễu tiên sinh Đào Uyên Minh đến đây giảng dạy

Đám học sinh tức thời hưng phấn lên, ta nghe được Lương Sơn Bá cao hứng kể với Chúc Anh Đài chuyện Đào Uyên Minh không chịu khom lưng với Ngũ Đấu Thước, sau đó không biết vì sao rất không thích kiểu phản ứng của ổng. Lúc này phu tử ra hiệu mọi người an tâm chớ vội, lại tỏ ý Đào tiên sinh sơn thủy hữu tình, không có chỗ ở cố định, nên ổng muốn phái mấy học sinh xuống núi tìm, hỏi ai muốn đi, mọi người lập tức nhao nhao giơ tay. Nhưng Trần Phu Tử lại nói mọi người, mấy ngày nay triều đình phái thẩm tra đánh giá tuyển chọn quan hiền lương, muốn vào thư viện, nếu xuống núi tìm Đào Uyên Minh, sẽ bỏ lỡ cơ hội được triều đình tuyển chọn.

Đám âm binh này nghe xong không muốn bỏ lỡ cơ hội tốt nhập sĩ, lập tức đồng loạt biểu thị không đi. Ta đối với làm quan không hứng thú, lại thấy không ai muốn đi, nghĩ thầm đây là cơ may có thể thoát khỏi Vương Huy Chi, lúc này giơ tay lên biểu thị ta đi. Chúc Anh Đài hết lần này tới lần khác cũng giơ tay lên, quát to một tiếng "phu tử trò đi"! Hai chúng ta đều sửng sốt.

Trần Phu Tử cũng không để ý, gật gật đầu tán thưởng nói: "Tốt. Quyết định Diệp Hoa Đường cùng Chúc Anh Đài đi tìm Ngũ Liễu tiên sinh Đào Uyên Minh. Nhưng mà, nhiệm vụ lần này gian khổ, không bằng lại phái thêm một người đi cùng, các vị học sinh, các trò có ai nguyện ý đi cùng hai người họ không?"

"Trò!!!"

Ba người đồng thời giơ tay, khiến Trần Phu Tử sững sờ, đầu tiên bài trừ một vị nói: "Ể, Huy Chi huynh, thế nhưng ngài đang là giáo tịch của thư viện, sao có thể để ngài xuống núi bôn ba đây? Học trò của chúng ta thì còn có thể". Còn lại hai vị thì theo thứ tự là Mã Văn Tài và Lương Sơn Bá, Trần Phu Tử hắng giọng một tiếng, hướng bọn ta nói:

"Chúc Anh Đài, Diệp Hoa Đường, hai người các trò tự mình chọn đi. Cuối cùng muốn chọn Mã Văn Tài? Hay chọn Lương Sơn Bá đây?"

"Lương Sơn Bá!"

"Mã Văn Tài!"

Ta cùng Chúc Anh Đài đồng thời hô lên, đôi bên kinh ngạc nhìn nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net