Chương 27: Tam nhân hành

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Trần Phu Tử nhíu mày.

   "Rốt cuộc chọn ai?"

   "Mã Văn Tài!"

   "Lương Sơn Bá!"

   Lại là hai cái tên khác biệt.

   Chúc Anh Đài có chút tức giận nhìn về phía ta, ta cũng tức giận nhìn lại nàng. Ta vậy thì thôi, ngươi nói Chúc Anh Đài ngươi cùng Lương Sơn Bá đó là quan hệ gì chứ? Hiện tại hảo huynh đệ, tương lai hảo phu thê, ngươi chọn tướng công nhà ngươi không chọn, ở đây ngược ngạo với ta hô Mã Văn Tài cái gì, cuối cùng ngươi muốn sao đây!

   "Hai người các trò, thương lượng xong rồi tính tiếp!" Trần phu tử tức giận. Mã Văn Tài thì hung hăng liếc mắt tia ta, trừng ta xong chưa đủ, trừng luôn Vương Huy Chi bên cạnh ta, khiến hắn không hiểu, liên tục hỏi ta: "Diệp huynh, vị kia học trò bên kia phải thành kiến với tiểu sinh không?"

   "Không có, Vương công tử hiểu lầm rồi, người kia trời sinh đã thế". Ta vội vàng mở miệng trấn an. Lúc này Lương Sơn Bá hình như nói gì đó với Chúc Anh Đài, Chúc Anh Đài vẫn không chịu để ý đến hắn như thế, thậm chí một tiếng đáp lại đều không có.

   "Anh Đài......" Lương Sơn Bá thở dài, giơ tay ra hiệu với phu tử, "phu tử, trò không đi nữa, để Văn Tài huynh đi cùng với họ đi".

   "Cũng được". Trần Phu Tử gõ định bản, "vậy thì Mã Văn Tài, Diệp Hoa Đường, Chúc Anh Đài ba người, lập tức xuống núi, tìm Ngũ Liễu tiên sinh Đào Uyên Minh".

   ..................

   Sau khi tan học, Lương Sơn Bá đặc biệt đến tìm đến ta, xin ta quan tâm Chúc Anh Đài giúp. Hắn nói Anh Đài tuổi còn nhỏ, không hiểu chuyện, cũng chưa từng một mình đi xa nhà, hắn rất lo lắng. Bất quá may mắn có ta ở đây, hắn tin ta nhất định có thể giúp hắn chăm sóc tốt tiểu hiền đệ của hắn

   Thế mới nói, quả nhiên là thân sơ hữu biệt ha? Ta ngoại trừ vóc dáng cao hơn so với Chúc Anh Đài một chút, trên thực tế chỗ khác cũng không khác với nàng lắm, huống hồ coi như ta chịu chiếu cố nàng, người ta sẽ chấp nhận để ta chiếu cố sao? Nhưng Lương Sơn Bá đã kiên định cho rằng ta là nhân vật cường thế, không thể không muốn giúp hắn đảm đương.

   Thật ra ta ngược lại rất muốn nhắc nhở hắn một chút, có đệ nhất nam phụ Mã Văn Tài ở đó, an toàn của Chúc Anh Đài hẳn là không tới phiên ta quan tâm. Không thấy Chúc Anh Đài nói muốn xuống núi, người ta liền lập tức giơ tay muốn đi cùng sao? Đoán chừng vừa rồi trừng ta, cũng chắc vì chê ta nhiều chuyện làm bóng đèn đi. Bất quá tính toán, lúc đầu ta cũng vì tránh Vương Huy Chi nên phải xuống núi, hai người bọn họ muốn sao, không liên quan gì đến ta.

   Lúc về phòng thu dọn đồ đạc, xa xa còn chứng kiến Vương Huệ lâu rồi không gặp mang theo cái rổ trúc nhỏ đi đến phòng Chúc Anh Đài, thật giống như là muốn gì cho nàng. Nói đến, ta ngược lại thật ra có một đoạn thời gian dính lấy y xá, gần đây bọn Vương Lam Điền không hiểu sao yên ắng rất nhiều, cũng không dở chứng chọc ta. Mã Văn Tài gần đây thì hình như bắt đầu thích dùng ánh mắt giết người đầu độc ta, ta cũng trừng hắn, không để ý lắm. Ta thừa nhận thần kinh con người ta tương đối đần, bất quá đoán chừng nếu tính tình ta mẫn cảm như người ở nơi này, hẳn là sớm đã bị Văn Tài huynh bức điên đi?

  Thu xếp mấy bộ y phục, mang một chút vàng và tiền đồng cùng vũ khí phòng thân, hành lý của ta coi như chuẩn bị hoàn tất. Bởi vì không quen dùnh cung tiễn, lúc này ta ra ngoài ngoại trừ thủ dao găm thì đặc biệt mang theo một cây gậy không dài không ngắn, ngoại trừ có thể đánh người ra, cũng có thể lấy đập thỏ cùng thọc quả dại.

   Khoảng thời gian này ta cũng có cố gắng luyện tập mã kỹ, kỹ năng cưỡi ngựa nói không chừng khá lên rất nhiều, lại không cần phải gấp gáp đi đường, trên đường cũng tiêu dao tự tại. Duy nhất tương đối sầu não chính là, Mã Văn Tài và Chúc Anh Đài hình như thương lượng xong, hai người cùng nhau lờ ta đi, chỉ ở phía trước cùng thương lượng việc tìm Đào Uyên Minh.

   "Văn Tài huynh. Sơn trưởng cho bái thiếp của Đào tiên sinh, nhưng không có địa chỉ, giờ tính sao đây?"

   "Yên tâm đi, có tên tuổi tự khắc có thể tìm ra"

   "Nhưng biển người mênh mông mà". Chúc Anh Đài cau mày nói, Mã Văn Tài lại mỉm cười, ngẩng đầu lên tự tin nói: "Vậy liền đem biển người đều tập trung lại một chỗ! Ta có cách". Hắn nói rồi quay đầu liếc ta một cái.

   Lúc Mã đại gia quay đầu, vừa lúc ta lấy một trái cây trong bọc hành lý ra định ăn, có lẽ là biểu hiện trên mặt có thể không làm hắn hài lòng, Mã công tử hừ lạnh một tiếng, quay đầu lại hung hăng tóm dây cương đem. Chúc Anh Đài do dự một chút, rốt cục nhịp đi chậm dần, hướng về phía ta đang bị bỏ phía sau nhàn nhạt nói:

   "Diệp huynh, mọi người là cùng nhau xuống núi tìm người, trong lòng ngươi có ý kiến gì, dễ thực hiện nhất cứ nói ra, đừng cố ý xa lánh chúng ta như vậy. Đến lúc đó xảy ra chuyện gì, chúng ta cũng không hoàn thành tốt nhiệm vụ sơn trưởng giao".

   Ta xa lánh các ngươi? Rõ ràng là các ngươi không để ý tới...... Hử, được thôi, coi vậy cũng, tùy ý hai vị.

   Thấy ta không nói chuyện, Chúc Anh Đài lại liền nói: "Liên quan tới việc tìm Ngũ Liễu tiên sinh Đào Uyên Minh, không biết Diệp huynh có cao kiến gì không ?"

   Ta dùng sức nuốt thịt quả đang nghẹn tại yết hầu, liên tục khoát tay nói: "Không có, không có kiến giải. Diệp mỗ nguyện toàn bộ nghe theo hai vị huynh đài an bài, chỉ cần các ngươi đừng dẫn ta vào đường chết, vậy thì sao cũng được". Lời này vừa nói ra, mặt Mã Văn Tài lại đen. Chúc Anh Đài cũng không quá cao hứng, thế là hai vị quý công tử đại tiểu thư này lại không phản ứng ta tiếp. Loại tình hình này tiếp tục đến khi tới trước một tiểu trấn, Mã Văn Tài từ trong bối nang lấy ra mấy cái tranh chữ, giương cung lắp tên, ghim vào tranh rồi bắn thẳng lên, tại trước cổng trấn, chỗ tấm biển rủ xuống một loạt chữ lớn:

   Treo thưởng mười lượng hoàng kim để tìm Ngũ Liễu tiên sinh Đào Uyên Minh.

   "......" Thật đúng là kẻ có tiền, Mã đại công tử.

   "Cách này được sao?" Chúc Anh Đài ngẩng đầu nghi ngờ hỏi, Mã Văn Tài cười cười.

   "Người vì tiền mà chết, chim vì ăn mà vong, đây là bản tính trời sinh của con người". Hắn nói rồi dùng sức kéo cương ngựa một cái, đi đến phía bầy người dần dần chen chúc chật ních chỗ tranh chữ lớn.

   Giờ phút này đã rất thật nhiều nhàn tản hán tử và tiểu thương quy tụ đến, bàn tán xôn xao.

   "Ây, người này là ai vậy? Đáng tiền đến thế!"

   "Mắt ngươi mù à? Cái này không phải viết Đào Uyên Minh sao?" Có người nói.

   "Người này đáng tiền như thế, lão tử lập tức về nhà, đổi tên nhi tử ta thành Đào Uyên Minh!"

   ..................

   Cả khu bàn tán xôn xao. Mã Văn Tài lộ ra nụ cười hài lòng, bước lên trước, kêu một tiếng "im lặng!" Sau đó hướng về phía đám người vây tụ kia nói: "Các ngươi có ai quen biết Ngũ Liễu tiên sinh, chỉ cần nói với ta, tất có mười lượng hoàng kim trong tay! Bản công tử quyết không nuốt lời!"

   "Ta, ta biết Đào Uyên Minh".

   "Ta là biểu đệ Đào Uyên Minh, ta rất thân với hắn!"

   "Hắn nói mò! Ta mới là Đào Uyên Minh, ta căn bản không biết hắn, vàng là của ta!" Thêm ấy người tranh thưởng phát biểu. Ta cũng không nhịn được nữa tiến tới ý kiến: "Văn Tài huynh, thật ra ta cũng quen Đào Uyên Minh, ngươi đem vàng cho ta đi, ta thề nhất định giúp ngươi tìm!"

   Mã Văn Tài nhíu mày hoành mục quét qua, ta không thể không hậm hực rút về, trong lòng thầm than vàng của Mã công tử quả nhiên là không tới tay nổi. Mắt thấy đám người tranh đoạt thành đoàn, một tiểu lão đầu cũng buông đòn gánh xuống, ở bên cạnh cười xem náo nhiệt.

   "Được rồi!" mắt Chúc Anh Đài thấy huyên náo thực sự không chịu nổi, tiến lên một bước dẹp bọn người đang nhao nhao, lớn tiếng nói, "thì ra các vị đều là Ngũ Liễu tiên sinh Đào Uyên Minh. Vậy xin hỏi, câu tiếp theo của thải cúc đông ly hạ* là gì?"
Hái cúc đông dưới rào

   "Ta biết! Đây là thơ do ta làm, ta sao mà quên được?" Một tên nam tử đầu hoẵng mắt chuột nhanh chóng tiến tới góp mặt, vuốt cằm nói, "thải cúc đông ly hạ........ Hát oản cúc hoa trà*"

Uống chén trà hoa cúc.

   Phụt! Ta xém chút cười bể bụng, Mã Văn Tài không khỏi nổi điên, một cước đạp lăn tên nam tử nói bậy, chỉ vào hắn mắng: "Ngươi còn là Đào Uyên Minh nữa không? Ngươi muốn tìm đường chết sao!" Chúc Anh Đài vội ngăn hắn lại, phàn nàn nói: "Được rồi, ta nói ngươi nghe, cách này không thể dùng được đâu".

   Kỳ thật cũng không phải không dùng được, thế công vô luận tiền tài ở đâu đều là hữu hiệu nhất, chỉ bất quá hai người kia dùng sai phương pháp mà thôi.

   "Hai vị tiểu huynh đệ đừng buồn bực ha". Tiểu lão đầu bán trà kia không biết lúc nào bưng hai bát trà, đem tới. "Uống chén trà hoa cúc đi, nào nào, hạ hỏa".

   "Ngươi là ai, dám đến cười nhạo ta!" Mã Văn Tài giận tím mặt, phất đổ bát trà từ tay lão nhi xuống. Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, ta một bước xa vụt lên phía trước, trước khi bát trà đổ nhào mà bắt lại nó về tay. Mặt mọi người xung quanh đầy kinh ngạc, ta thì hài lòng hai bát trà đều không đổ, thừa hứng làm hai câu thơ nói:

   "Trà oản soa điểm sái, nhất bả tiếp trụ tha"

Bát trà xém chút đổ, một thanh bắt được nó.

   "Thơ hay thơ hay!" Lão nhi kia vỗ tay cười to, "tiểu huynh đệ cũng thật là diệu nhân". Ta tiện thể cầm lấy một bát trà hoa cúc uống, chỉ cảm thấy vị hương thơm thuần, vừa vặn giải khát cho ta quãng đường đi mệt nhọc. Ta thuận tay đưa một bát trà cho Chúc Anh Đài, chưa kịp mở miệng nói lời cảm tạ với lão nhi kia, Mã Văn Tài đã hầm hầm vung tay lần nữa, hất đổ chén trong tay và bát trà còn lại xuống đất

   "Hừ, thơ nát mà đòi tiếp, nói cũng không cảm thấy ngượng mồm." Hắn hừ lạnh một tiếng, ngóc cằm lên. Ta đã sớm quen thuộc kiểu châm chọc khiêu khích của vị đại gia này, cũng không cảm thấy gì, lão nhi kia lại có chút bất mãn, đến Mã Văn Tài trước mặt duỗi ra một cái tay nói:

   "Một bát trà hoa cúc, hai cái bát, hết thảy bảy văn tiền. Xin trả tiền đi".

   "Ông đúng thật muốn chết!" Mã Văn Tài giận dữ tiến lên trước một bước, Chúc Anh Đài vội vã ngăn hắn lại, tự mình lấy từ trong túi ra bảy văn tiền đưa lão nhi kia. Sau khi nhận tiền, nói câu "ta tìm chút tiền lẻ chứ không muốn chết", sau đó lại đưa tay vỗ vai ta nói, "còn chén trà hoa cúc kia, mời vị tiểu huynh đệ này, hi vọng ngày sau hữu duyên có thể gặp lại". Ổng nói rồi bốc đòn gánh lên, lại đi về trước, lúc đi ngang qua tranh chữ, một tay giật nó xuống, rồi tiếp tục đi về phía trước

   Mã Văn Tài giận dữ, tiến lên ngăn tiểu lão đầu kia lại, chất vấn ổng có ý gì. Lão nhân kia cười lạnh một tiếng, hỏi Ngũ Liễu tiên sinh này là đắc tội quan phủ à, hay giết người, phóng hỏa, mà các ngươi muốn treo thưởng mười lượng hoàng kim đến bắt hắn? Phút cuối cùng ném một câu, trên thế gian này căn bản không có ai là Ngũ Liễu tiên sinh, các ngươi tìm nhầm nơi rồi. Mã Văn Tài tức giận tới mức nổi điên, giương nắm đấm muốn đánh ông ấy, bị Chúc Anh Đài cản lại, vội vã giục lão nhi kia đi mau. Ta cũng không đi xen vào, ở phía sau lười biếng dắt ngựa phất tay từ biệt với lão đầu, khiến Mã Văn Tài quay đầu hằm hằm nhìn ta.

   "Diệp Hoa Đường, ngươi có phải chủ tâm chống đối ta không!"

   A? Không có ha, sao đây, các ngươi hỏi mình đi, ta làm việc ta, có chỗ không đúng sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net