Chương 29: Đồ mã*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


*Giết ngựa

   Lên núi, cũng không phải là không có khả năng, dù sao Đào Uyên Minh này tính tình lãnh đạm, nói không chừng có thể sẽ ẩn cư trong núi.

   Không có ngựa, chúng ta chỉ có thể đi bộ. Nội tâm của ta còn đang vì năm lượng vàng kia gào thét đến chảy máu, sau đó cũng không buồn nói tới Chúc Anh Đài. Người ta đã làm đại tiểu thư quen rồi, sẽ không để ý đến chút tiền nhỏ kia, nhưng còn ta là dựa vào chút vàng đó sống đây này! Tuy nói tình hình lúc đó, coi như Chúc Anh Đài không cản Mã Văn Tài thì cũng không nhất định có thể chặn những tên đạo tặc kia, nhưng nàng là dập mất một tia hy vọng minh manh.

   Ta không biết đây có phải do ảnh hưởng tư tưởng trung nghĩa của Lương Sơn Bá hay không, gặp chuyện gì cũng muốn lấy lý lấy đức phục người, không thể đánh càng không thể giết người. Ta và Mã Văn Tài đều nóng tính, có lẽ nàng đúng, nhưng là ta chính là khó chịu khó chịu khó chịu đó!

   Đụng đến vàng của ta đều là kẻ đáng chết!

   Lên núi được chốc lát, chân Chúc Anh Đài có chút đau, muốn nghỉ ngơi một chút. Mặc dù vừa rồi lẫn nhau phát sinh xung đột, nhìn ra được Mã Văn Tài đối với Chúc Anh Đài vẫn là nhẫn nại hơn chút, nàng nói mệt, liền tìm tảng đá gần bóng cây, để Chúc Anh Đài sang ngồi nghỉ ngơi, cũng thuận miệng hỏi ta có mệt không. Cơ thể này của ta kỳ thật cũng không khá lắm, giờ phút này cũng thở hổn hển chút, nhưng ta cũng không muốn ngồi cùng Chúc Anh Đài, liền lắc đầu cự tuyệt, cách xa bọn họ, tự mình dựa vào thân cây nghỉ ngơi.

   Chúc Anh Đài và Mã Văn Tài bên kia thì trò chuyện giết thời gian. Hừ, giờ bắt đầu làm thân sao? Cũng không sợ sau này bị Mã phủ cướp tân nương đi à, cuối cùng ngươi chỉ có thể gặp Sơn Bá huynh trong mộ. Ta không hiểu sao cảm thấy trong lòng có chút khó chịu, lại cảm thấy trạng thái này của mình không đúng, liền xoay mặt qua chỗ khác nhìn chằm chằm mây bay trên trời, lỗ tai lại nhịn không được lén nghe bọn hắn ở bên kia nói gì.

   "Chân thốn quá". Chúc Anh Đài hình như đang xoa chân mình, đồng thời phàn nàn, "nếu ngựa của chúng ta không bị trộm đi thì tốt rồi".

   Nói mà không biết xấu hổ. Ta nâng cằm lên liếc mắc nhìn trời, trong lòng cảm thấy vừa buồn cười vừa bực bội. Chúc Anh Đài bên kia không nhìn thấy nét mặt của ta, vẫn tiếp tục nói chuyện với Mã Văn Tài.

   "Con ngựa kia từ nhỏ theo ngươi, bây giờ bị trộm đi, ngươi nhất định không nỡ?"

   "Ừ". Mã Văn Tài lên tiếng, giọng nói trầm thấp mang theo thương cảm, "nó là con ngựa ta thích nhất"

   Thế mới nói, hai người này trong lúc ta bất tri bất giá không nắm rõ tình hình đã bàn sâu đến vậy ha...... Xưa nay ta không biết ngựa kia theo Mã Văn Tài từ nhỏ, xem ra lần này ta ra ngoài là sai, rất có thể trong lúc vô hình quấy rầy đến tiến độ tình cảm của bọn họ

   Lúc này không biết sao, chợt nghe Chúc Anh Đài hét to một tiếng: "Ây, ở đó! Văn tài huynh ngươi nhìn xem, ngựa của ngươi ở đó kìa!"

   Ta nghe xong lời ấy, không khỏi hy vọng, vội vàng quay đầu nhìn, chỉ thấy giữa rừng cây phía trước mơ hồ có một cái bóng ngựa, Chúc Anh Đài đã đứng dậy hưng phấn đuổi tới. Ta lo khả năng những tên đạo tặc kia cũng ở bên đó, sợ nàng đánh cỏ động rắn, còn chưa kịp lên tiếng gọi lại, Mã Văn Tài bên cạnh đã cấp tốc cầm cung tiễn phía sau lên, phóng tên về phía con ngựa kia!

   "Ngươi làm gì vậy!" Sắc mặt ta đại biến, nhưng giờ phút này ngăn cản đã không còn kịp rồi, chỉ nghe một tiếng gào thét, tên xuyên thấu cổ ngựa, con ngựa kia giãy dụa hí mấy lần, bịch một tiếng ngã xuống mặt đất, người Chúc Anh Đài lập tức đứng hình tiến lên. Nàng ngơ ngác đi đến cạnh thi thể ngựa, ngồi xổm xuống nhìn nó, vuốt ve nó, phảng phất không thể tin được nó đã bị chínhchủ nhân giết chết. Ta cũng không rảnh vì một con ngựa mà buồn xuân mẫn thu, vội vàng quan sát bốn phía nhìn tung tích tặc nhân, lại chẳng phát hiện bất cứ thứ gì. Xem ra con ngựa này tất nhiên do hai tên tặc nhân kia không thể cưỡi đi, vì sợ chúng ta cưỡi ngựa truy chúng nên mới bỏ của chạy lấy người

   Nói cách khác, thi vọng truy hồi vàng lại thất bại. Ta thở dài, trở về bên cạnh Chúc Anh Đài, mà vị đại tiểu thư kia đang ngồi xổm bên cạnh thi thể ngựa, vuốt lông bờm trên người nó, khắp mặt là bi phẫn cùng thống khổ.

   "Vì sao? Vì sao lại vậy? Ngươi không phải thương yêu nó nhất sao?" Chúc Anh Đài đau lòng sờ miệng vết thương trúng tên, kêu lên với Mã Văn Tài, "ngươi nhìn nó lớn lên, cùng nó trèo non lội suối, sao ngươi phải giết nó!"

   Lời này ngược lại nói không sai. Ngựa nuôi từ nhỏ, vất vả lắm mới tìm về, nói giết liền giết, cũng chỉ có công tử nhà lắm tiền không có chỗ tiêu mới làm được loại chuyện này. Mua một con ngựa cũng phải tốn không ít vàng!

   Mã Văn Tài chậm rãi đi tới, trong tay còn cầm trường cung giết ngựa. Đối mặt chất vấn Chúc Anh Đài, hắn hừ lạnh một tiếng nói:

   "Cũng bởi vì nó trung tâm hữu dụng, cho nên ta mới thương nó. Không nghĩ tới một tên đạo tặc sẽ cưỡi được nó, loại súc sinh này nên giết! Không có gì đáng tiếc". Hắn nói xong lời này, quay đầu nhìn ta một cái, khẽ mím môi, muốn rời khỏi. Ta nhanh chóng chụp tay áo hắn lại, lên tiếng kêu: "Văn Tài huynh, chờ một chút!"

   Mã Văn Tài có chút dừng lại, ánh mắt nhìn về phía ta nhiều tia dị dạng. "Diệp Hoa Đường", mắt ưng hắn nhắm lại, thanh tuyến cất lên "sao đây, ngươi cũng muốn giống Chúc Anh Đài chỉ trích ta sao?"

   "À không". Ta gãi gãi đầu, "kia cũng không phải ngựa của ta, ta chỉ trích ngươi làm gì? Đừng nói giết nó, chặt nó thành tám khúc ta cũng mặc kệ. Bất quá...... Văn Tài huynh, ngươi thật đối với ngựa kia không có bất kỳ tình cảm gì, thậm chí rất chán ghét, không thích nó sao? Vậy nếu ta làm gì với nó, ngươi cũng sẽ không để ý ha?"

   "Hừ, ngươi thích chôn, thì tùy ngươi, nếu không chê phí sức". Mã Văn Tài lạnh lùng nói. Chúc Anh Đài bên kia trong mắt tỏ vẻ cảm kích, giọng cũng hóa nhu hòa nói: "Diệp huynh......"

   "Chôn? Không phải, các ngươi hiểu lầm rồi". Ta không nghĩ tới hắn lại nghĩ vậy, nhanh chóng mở miệng giải thích, "ta chôn nó làm gì? Mọi người cũng chưa ăn trưa, hiện tại không có tiền mua, vừa vặn có thể nướng một chút thịt ngựa lót dạ, chỗ ta có chủy thủ, còn có sẵn đá lửa......"

   "Không được!"

   Mã Văn Tài và Chúc Anh Đài đồng thời mở miệng, thanh âm lại nhất trí một cách lạ kỳ. Ta vừa định rút thanh chủy thủ từ bên hông ra, nghe vậy động tác không khỏi khớp. Chúc Anh Đài đầu tiên chắn trước thi thể ngựa, phẫn nộ la lớn với ta: "Diệp Hoa Đường, ngươi sao có thể chứ? Văn Tài huynh thì cũng thôi đi, ngươi vậy mà còn muốn ăn thịt nó, nó là bạn đồng hành của chúng ta, ngươi sao có thể tàn nhẫn như vậy!"

   Ta không thèm để ý tới nàng, đem ánh mắt chuyển hướng về Mã Văn Tài cách đó không xa. Sắc mặt càng lúc càng xanh, rốt cục mở miệng nói: "Ngươi muốn ăn cái gì, ta đi săn về cho ngươi, đừng ăn loại động vật này!" Hắn nói xong cũng không quay đầu lại, nhanh bước đi.

   Ta lắc đầu cười khẽ, trở lại chỗ Chúc Anh Đài. Nha đầu kia còn đang bảo vệ thi thể ngựa không chịu tránh ra. Ta từ trong ngực lấy dao găm ra đưa cho nàng, mặt nàng đầy cảnh giác, gầm với ta "Diệp Hoa Đường ngươi đừng mơ làm gì với con ngựa này", ta thấy buồn cười, tự mình đi tìm tảng đá bén nhọn, dùng sức đục đất, nói với nàng:

   "Đồ đần, ai muốn ăn nó thật? Ngươi vẫn chưa rõ sao?" Thấy Chúc Anh Đài vẫn nhất định không hiểu như cũ, ta thở dài, "tính gì, nhanh đào hố đi!"

   Vẻ cảnh giác trên mặt Chúc Anh Đài dần dần tiêu tán, biến thành nghi ngờ. Ta cũng lười giải thích với nàng, hai người ở giữa khu rừng cùng đào hố, nàng dùng chủy thủ, ta dùng tảng đá. May mà đất nơi này tương đối ẩm mềm, cũng không quá cứng, chẳng bao lâu đào ra được một cái hố to, miễn cưỡng đem chôn con ngựa kia ở dưới, làm xong chuyện này, thái đôn Chúc Anh Đài đối với ta cũng tốt hơn. Ta ngược lại thật ra không thèm để ý đến nàng, lấy lại chủy thủ lau sạch rồi qua chỗ Mã Văn Tài. Tên kia cuối cùng vẫn không chịu qua phụ bọn ta đào hố, nhưng cũng không có xa, chỉ là một mực yên lặng đứng đằng xa sau cái cây, thân ảnh nhìn rất là cô quạnh. Ta không hiểu sao thấy có chút khó chịu, đi đến bên cạnh hắn, thấy trên gương mặt kia ngày hiện lên ngang tàng cùng phách lối như thường ngày, cảm giác kỳ lạ trong lòng mới dần dần tiêu tán.

   Thật sự là kỳ lạ, tại sao ta phải để ý tình trạng của hắn ha, từ cái ngày cái thằng này cho ta ăn bát tay gấu khó nuốt về sau, ta liền có chút là lạ, ừ, khẳng định nguyên nhân bởi vì chén tay gấu kia, nói không chừng là nó làm hỏng sợi dây thần kinh nào của ta rồi. Chờ ta bắt được do ai làm chén kia, nhất định phải đánh cho hắn một trận mới được! Hại ta nhiều ngày không dám ăn điểm tâm ngọt.

   Lại đi hơn nửa ngày, bọn ta tính bắt vài con thỏ rừng hoặc gà rừng, hết lần này tới lần khác chả gặp được con gì trên đường, cứ như vậy đi tận đến chân núi, phía trước xuất hiện một cái hồ xanh biếc, còn có một tiểu đình, một rừng đào. Chúc Anh Đài dừng bước, thở phào một hơi dài nói: "Nơi này đẹp thật đó".

   Ta ngó tứ phương một vòng, cũng cảm thấy nơi đây thanh tĩnh thoải mái, sống ở đây tâm tình cũng sẽ lãnh đạm lại. Mã Văn Tài chậm rãi đi đến bên cạnh ta, thuận tay đưa một trái cây không biết hái ở đâu đặt vào tay ta, cái cằm nghênh nghênh như cũ. Chúc Anh Đài đi đến hồ rửa tay, quay đầu nói: "Diệp huynh, Văn Tài huynh, các ngươi không mang theo gì ăn à?"

   Ta sờ bối nang, phát hiện bên trong đã trống không, lúc đang tính đưa quả trong tay cho Chúc Anh Đài, Mã Văn Tài đè tay ta lại, nói với Chúc Anh Đài: "Trên người bọn ta không có đồ ăn, ngươi lấy cái túi Lương Sơn Bá cho ngươi ra đi"

   Chúc Anh Đài nhếch môi, xê dịch túi vải xám ở eo, mặt căng lại, cứng giọng nói: "Trong đầu ngươi đừng hòng nghĩ đến động tới cái này". "Yên tâm đi, không ai thèm đồ của ngươi đâu, ngươi cứ mà giữ lấy đi". Nàng vừa nói lời này, ta chợt cảm thấy khó chịu, vốn muốn cho quả cũng tự thu lại. Chúc Anh Đài khả năng cũng ý thức được nàng có chút quá đáng, không khỏi nhanh nói sang chuyện khác: "Sắc trời không còn sớm nữa......" Nàng vừa nói chuyện vừa quay đầu, bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, cười nói, "bên kia có một nhà dân, đêm nay chúng ta có thể tá túc ở đó, ngày mai tiếp tục tìm người".

   Thế nhưng cứ thế này mà tới, không phải sẽ làm phiền đến người ta sao? Hoặc nhà dân kia vạn nhất không chịu cho chúng ta tá túc thì sao? Ta còn chưa đồn ý, Mã Văn Tài đã gật đầu trước, Chúc Anh Đài cũng hưng phấn, ta không nói gì nhiều, theo bọn hắn đi. Dù sao hiện tại trên người chúng ta cũng không có tiền, lại không thể ngủ ngoài trời, trước tìm nhà dân kia hỏi một chút.

   Vòng qua hồ nước, chúng ta vào rừng hoa đào. Nhìn ra được cây trong rừng đào này phân bố tinh tế xen kẽ nhau, rõ ràng do nhân công trồng. Tại cây đào thấp thoáng một đình gỗ tầng hai lầu nhỏ, xung quanh đình còn có các hành lang, tổng thể dù không hoa lệ, lại đơn giản tiêu sái, ta thấy rất thích thú.

   "Có người không? Ở đây có người không?" Chúc Anh Đài vừa đi vừa kêu lên, giọng nàng thanh thúy êm tai, làm chim tước đang đậu ở nhánh cây đào tán đi không ít. "Bên trong có người không? Xin hỏi nơi này có người không!"

   Câu cuối cùng thanh âm đặc biệt lớn, lỗ tai ta bị chấn một cái. Nghe thấy trên cửa gỗ một tiếng cọt kẹt rồi mở ra, một giọng quen thuộc ung dung truyền đến:
  
   "Ai đó?"

   Ta nghe tiếng liền ngẩng đầu, thấy một vị lão đầu mặc áo gai vải thô từ từ ung dung từ trong cửa bước ra, tóc đen lớt phớt mấy sợi bạc, một bộ râu dài tam giác đung đưa theo gió, cúi đầu nhìn xuống. Thấy lại là chúng ta, ông ấy không khỏi thở dài, trên mặt lộ ra thần sắc khó xử. Người Mã Văn Tài thì khớp lại hút, bộ pháp cũng trở nên nặng nề.

   Người đang đứng trước mặt chúng ta đây, không phải ai khác, chính là vị lão bá bán trà hoa cúc trước đó bị Mã Văn Tài hất đổ bát trà lại còn muốn đánh ông ấy. Giờ phút này ông ấy một tay chống nạnh, ngữ khí bất thiện cảm nói: "Ba vị tiểu huynh đệ, không biết hôm nay đến thăm, có chi không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net