Chương 30: Tâm kết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


   Mã Văn Tài đứng hình, xanh hết mặt, Chúc Anh Đài tỏ ý cười, tiến lên một bước nói: "Vị đại thúc này, thật sự là không cố ý đâu. Chúng ta lạc đường núi, lại bị tặc nhân trộm cướp, bất đắc dĩ đến đây, mong rằng người có thể cho chúng ta tá túc ở đây một đêm, ngày mai sẽ lập tức rời đi"

   Thật lòng mà nói, người này hẳn là cỡ bốn mươi đến năm mươi tuổi, nói là lão bá, cũng hơi oan uổng. Quần áo ông ấy đơn giản mộc mạc, trên người không có bất kỳ đồ lồng lẫy nào, cả người lại toát ra một khí chất văn nhã uy nghiêm. Ta nháy mắt liền đánh giá được, bối cảnh người này tuyệt đối không phải chỉ đơn giản là một người bán trà

"A? Ta nói mấy vị sao lại vào cái nơi thâm sơn cùng cốc này của lão nhi ta mà tá túc, thì ra là do bạc bị trộm. Ây, nghĩ không ra đại nhân vật tùy tiện động một tí lại xuất mười lượng hoàng kim để tìm người, cũng sẽ rơi vào tình cảnh như vậy, đáng tiếc, đáng tiếc ha!" Đại thúc kia vuốt vuốt chòm râu, miệng tuy đang nói chuyện cùng bọn ta, ánh mắt lại nhìn thẳng Mã Văn Tài. Tên phía sau lập tức giận dữ, cất bước muốn ra ngoài, bị ta nắm chặt tay áo. Mã Văn Tài tránh hai lần nhưng không hất ra, căm giận nhìn ta một chút, cũng không còn động đậy.

   Lúc này đại thúc kia đã chú ý tới ta, không khỏi cười chào ta: "Ây, vị tiểu huynh đệ kia, chúng ta lại gặp rồi. Nếu cậu tới tá túc, ta kiểu gì cũng đại hoan nghênh hết!"

   "Đại thúc cứ nói đùa. Chúng ta là cùng đi, tất nhiên cũng muốn cùng nhau tá túc chứ. Hôm nay làm phiền rồi, mong rằng lão nhân gia người chiếu cố hơn chút". Vị đại thúc này tính tình rất tốt, ta rất thích, mà lại nhìn ra được ông ấy không phải loại người hẹp hòi. Sau khi được đối phương cho phép, ta dẫn Mã Văn Tài thoáng có chút không quá tình nguyện, và Chúc Anh Đài lên lầu.

   Trong phòng bày biện cũng rất đơn giản, chỉ có vài món tủ ghế, trên mặt bàn dùng dây cỏ buộc mấy con cá, còn chưa dọn dẹp, đại thúc kia cũng hào phóng, kể chúng ta biết ổng đang định làm cơm tối, thì chúng ta đến, hầm cá cũng phiền phức, chi bằng mọi người cùng nhau ra vườn nướng cá ăn. Chúc Anh Đài tất nhiên là miệng đầy đáp ứng, ta cũng không dị nghị, chỉ có Mã Văn Tài đối với vụ này từ chối ý kiến, kiêu căng đối mặt với đại thúc trà phiến kia, bộ dạng rất không thích phản ứng người ta. Chúng ta trong vườn dựng lên đống lửa, lúc dùng trường côn cắm cá lật nướng, hắn cũng chỉ là tự mình ngồi trong đình, không biết từ đâu lấy ra hai vò rượu nhot, dựa bàn đá một mình chậm rãi rót uống.

   Chúc Anh Đài một bên nướng cá trong tay, một bên mang theo áy náy nói với vị đại thúc bán trà kia: "Đại thúc, hôm nay trên đường, thật sự rất xin lỗi"

   "Cậu cho ta tiền trà nước, ta đâu có có lỗ vốn ha". Đại thúc bán trà lười biếng nói, lại nói, ánh mắt ổng hướng trong đình, "nên xin lỗi vụ này, cũng không phải là cậu".

   Ông ấy vừa nói lời này, ánh mắt ta và Chúc Anh Đài không khỏi đều nhìn lại về phía trong đình. Mã Văn Tài nghe được, để ý tới chúng ta đều đang nhìn hắn, không khỏi đem quăng ngã vò rượu trong tay trên bàn đá, bọt nước văng khắp nơi. Hắn nghiêng đầu hừ một tiếng, chỉ để chúng ta thấy cái ót.

   Cá nướng xong. Chúng ta nhao nhao đứng lên, rời đống lửa hướng về phía bàn đá, đem cá để trong khay. Chúc Anh Đài thuận tay cầm một con cá vừa nãy ta mới nướng, đưa cho Mã Văn Tài nói: "Văn Tài huynh, ngươi cũng ăn đi". Mã Văn Tài liếc nàng một cái, cũng không đưa tay tiếp, bỗng nhiên đứng lên bước khỏi đình, một mình ngồi cạnh đống lửa, bắt đầu ném gỗ vụn vào nổ lên lốp bốp.

   "Xem ra, có người muốn hành cái bụng của mình kìa". Đại thúc nhún vai. Chúc Anh Đài cũng nói theo: "Văn Tài huynh, đứng làm khó bản thân nữa, mau tới đây ăn đi".

   Mã Văn Tài tiếp tục ném gỗ vụn, tận nửa ngày mới lạnh lùng phiết ra một câu: "Quân tử không ăn đồ bố thí". Ta đang gặm một con cá, hắn vừa nói xong, ta mém chút bị hóc xương luôn.

   Đại thúc vòng tay. "Mã công tử này", ông ấy lãnh đạm mở miệng nói, "cậu có phải con cháu nhà quan lại không?"

   "Hừ". Mã Văn Tài nghe vậy quay lại, ngẩng đầu lên lườm đại thúc một cái, lại quay đầu về đồng thời lấy một mảnh gỗ vụn nghiên cứu hoa văn. Đại thúc bán trà cười một tiếng, hàm dưới hơi thu lại, chỉ Mã Văn Tài một cái, tán thán nói: "Ồ, nhìn cái khí chất này, uy phong bát diện. Vậy nhà các cậu, hẳn là vơ vét không ít mồ hôi nước mắt nhân dân đi?"

   Mã Văn Tài biến sắc, dùng sức bóp mảnh gỗ vụn trong lòng bàn tay thành hai đoạn, quẳng mạnh xuống đất, phất tay áo đứng dậy, hai mắt bỗng nhiên trừng đại thúc bán trà. Đại thúc kia tỏ ra giật mình bối rối, vỗ ngực nói: "Ô, lực mạnh thật nha". Ổng nói rồi ánh mắt chuyển hướng sang Chúc Anh Đài, lộ ra sắc mặc khó xử thở dài nói, "ngựa vác ngàn cân, người vác trăm cân, mà sao không rõ lắm ta. Là người cưỡi ngựa hay là ngựa cưỡi người đây?"

   "Ông!" Mã Văn Tài tức tới nói không ra lời. Chúc Anh Đài cười ra tiếng, nói với đại thúc kia: "Đại thúc, người so sánh thật thâm mà"

   "Ngươi hùa theo hắn?" Sắc mặt Mã Văn Tài có chút biến thành màu đen, "ngươi rốt cuộc theo phe ai đây?"

   Thần sắc Chúc Anh Đài khẽ biến, không lên tiếng. Đại thúc bán trà thì vòng tay sau lưng, hắng một tiếng nói: "Ây da, đạo bất đồng tắc bất tương dữ mưu*. Tiểu huynh đệ này, cậu nói các cậu và người tâm tính ngược ngạo cùng đồng hành......" Ổng nói rồi quay đầu nhìn Mã Văn Tài một cái, lại nhìn ta, nhún vai, nói lên quan điểm, "không mệt ư?"

*Suy nghĩ khác biệt thì không cùng chí hướng.

   Ta thấy lời này nghe rất khó chịu, muốn mở miệng phản bác, đã thấy ánh mắt Mã Văn Tài chăm chú trên người ta, trong lúc nhất thời không hiểu sao hơi hốt hoảng, lại quên động tác bước kế tiếp. Ánh mắt hắn rất nhanh lại quét về phía Chúc Anh Đài, ta chú ý tới, Chúc Anh Đài gục đầu xuống, không phản bác, cũng không mở miệng lên tiếng, trên mặt lộ ra thần sắc do dự

   "Ông, ông có ý gì?" Mã Văn Tài thở ra một hơi, lạnh lùng lên tiếng nói, "ông nói rằng, ta không xứng làm bạn với bọn hắn?"

   "Ta cũng đâu nói như vậy". Đại thúc ngẩng đầu lên, nhìn trời nói, "ta mới quen biết ba người các cậu, làm sao biết xứng hay không?"

   Mã Văn Tài lại hít sâu thở ra một hơi, ta chú ý thấy trên mặt hắn hiện lên vẻ bối rối. Hắn nhìn ta, lại nhìn Chúc Anh Đài, chần chừ cúi đầu, không muốn chạm mắt hắn, mặt đại thúc thì đầy vẻ hiểu thấu. Thấy cái bộ dáng này của hắn, đột nhiên lòng ta cảm giác rất khó chịu, không tự chủ được bỏ con cá đang ăn một nửa xuống, xông lên phía trước, chắn trước mặt Mã Văn Tài, chỉ cảm thấy người đứng phía sau chấn động, hô hấp cũng mang theo một chút rung rung

   Ngực ta cũng không khỏi có chút khó chịu, trong lòng không hiểu sao trở nên nặng nề.

   "Đại thúc, Văn Tài huynh không phải bụng dạ khó lường, tâm tính khác người đâu, các người đều hiểu lầm hắn rồi".

   "Diệp huynh......" Chúc Anh Đài thì thào một câu, phía sau lại không nói gì. Đại thúc bán trà lại chỉ nhìn ta cười, ta cắn môi, cố gắng hắn giải thích với bọn họ:

   "Văn Tài huynh xác thực không phải người như vậy. Mặc dù tính cách hắn ngang ngược, hở tí phát cáu đánh người khác, hay động kinh, bình thường cũng hầu như làm mấy chuyện rất kỳ lạ không giải thích được, còn thường xuyên quăng đồ lãng phí tiền, thư đồng cũng là cái thằng âm binh cực kỳ làm người ta ghét, nhưng con người hắn kỳ thật không tệ lắm đâu, không có xấu như các người nghĩ vậy".

   Ta vừa dứt lời, đã thấy đại thúc bán trà lắc đầu, đưa tay chỉ chỉ sau lưng ta, ra hiệu ta quay đầu nhìn. Ta vừa nghiêng đầu, phát hiện người phía sau mất tiêu

   Ể? Tình hình gì đây, Văn Tài huynh đâu? Ta kinh hãi, cố gắng quay đầu nhìn bốn phía, chỉ thấy rừng đào tối om như mực hòa vào bầu trời đêm. Mã Văn Tài đã sớm không thấy bóng dáng đâu.

   "Đừng, đừng nhìn ta". Đại thúc bán trà thấy ta nhìn ổng, vội vô tội khoát tay, "hắn nghe được phân nửa là bỏ đi, ta chưa làm gì hết".

   Ai, chẳng lẽ ta mới vừa nói sai câu nào sao? Ta vỗ mạnh đầu mình một cái, co cẳng chạy về hướng đằng sau, định kiếm Mã Văn Tài về. Sau lưng mơ hồ nghe tiếng đại thúc gọi ta, cũng không có để ý. Thế nhưng kỳ quái chính là, Mã Văn Tài thật giống tan thành mây khóu, vô luận tìm cỡ nào, cũng không thấy, ta cứ cuống cuồng hơn một canh giờ, trong trong ngoài ngoài tìm mấy lần, cũng không tìm được bóng dáng Mã Văn Tài, gọi tên hắn hắn cũng không trả lời. Sau đó Chúc Anh Đài nói ta đi nghỉ, ta cũng không đi, lại tiếp tục tìm khắp nơi nửa ngày, rốt cục chịu hết nổi, ngồi nghỉ bên cạnh bàn đá trong vườn, đồng thời nghĩ đến Mã Văn Tài sẽ tới đó.

   Cung tên hắn đều còn đây, nói cách khác cũng chưa hề rời khỏi vườn này, nhưng hắn có thể ở đâu đây?

   Quay đầu suy nghĩ một chút, ta cảm thấy hẳn do ta trước đó nói không giống hắn, mới trêu hắn đến bực mình chạy mất, thế nhưng cũng không biết sao, nói về con người hắn, bới lên hết tất nhiên cũng chỉ có một đống khuyết điểm, muốn tìm vài cái ưu điểm cũng không tìm ra. Nhưng nhiều chỗ thiếu hụt như vậy hội tụ lại, lại ngoài ý muốn không khiến người ta cảm thấy chán ghét, thậm chí sẽ vì hắn, cảm thấy khổ sở.

   Phải, khổ sở, có lúc không hiểu sao xuất hiện cảm giác này. Ta không thể không thừa nhận, không ít chỗ, chúng ta thật rất giống. Nhưng duy nhất một điểm khác nhau là, ta quen cô độc, mà hắn thì, sợ cô độc.

   Đêm đã khuya, gió lạnh thổi từng cơn, thổi đến người ta phát run, đánh bò cạp, chắc hẳn người nào đó bỏ chạy cũng thế. Ta đứng lên, đang định tiếp tục nhìn bốn phía, thực sự không được nữa thì ra vườn xem, lúc này lại chợt thấy Chúc Anh Đài cọt kẹt một tiếng đẩy cửa ra, thuận cầu thang xuống dưới, thấy ta nhìn về phía nàng, không khỏi vươn tay phất phất, lớn tiếng nói với ta: "Diệp huynh, ngươi đừng tìm nữa, đã trễ vậy, vẫn là về nghỉ ngơi đi. Ngày mai rồi hãy tìm người".

   Nói dễ nghe ghê, có thể mặc kệ đồng bạn của mình sao? Trong lòng ta không cao hứng, cũng không trả lời, thoáng nhìn một bao màu xám trong tay nàng, liền hỏi: "Ngươi không phải đi ngủ sao? Lại xuống làm gì?" Chúc Anh Đài vuốt ve bọc giấy trong tay, cười ngọt ngào. "Sơn Bá lo ban đêm ta ngủ không được, cho ta hương lôi uống, ta tính uống một chén rồi ngủ tiếp"

   "Ờ". Ta miễn lên tiếng ý kiến, cũng cảm thấy có chút khát, định theo nàng xuống sảnh nấu nước nóng uống. Bên ngoài thực sự quá lạnh, ta cảm thấy bị gió thổi kiểu này, ta có thể sẽ cảm lạnh. Cảm lạnh ngược lại không lớn lao gì, nhưng vạn nhất nhiễm phong hàn, chẳng phải là chuốc thêm phiền phức cho đại thúc bán trà sao?

   Ta tùy tiện nói hai câu với Chúc Anh Đài, nói cho nàng biết ta còn chưa tìm ra Mã Văn Tài, tạm thời không thể nghỉ ngơi, nếu ngủ thì các người ngủ trước đi. Chúc Anh Đài nghe xong cũng không nói gì, chỉ lo bưng cái bọc giấy kia len lén cười một mình, cũng không biết tột cùng nhớ tới cái gì đó. Chúng ta đều mang tâm sự riêng, vừa mới bước vào dưới tầng hầm, bước chưa được hai bước vào cửa, liền nghe được âm thanh đóng chặt kỳ quái vang lên trong tủ quầy, hình như là tiếng thở hổn hển. Chúc Anh Đài bị dọa đến khẽ run rẩy, lớn tiếng kêu: "Ai, ai ở trong đó!"

   Trong phòng im bặt không một tiếng động. Không lâu sau đó, lại là một tiếng thở thấp, từ trong tủ bát truyền đến.

   Ta tĩnh thần lại, sải bước ra trước, kéo cửa tủ ra, lại ngoài ý thấy Mã Văn Tài ôm gối, núp trong tủ bát run rẩy, mắt sưng đỏ, mặt đầy nước mắt, hô hấp rối loạn. Hắn liếc nhìn ta, sắc mặt mang theo chút bối rối, trong lúc nhất thời ta cũng sửng sốt, không nghĩ tới rằng người mà tìm ở ngoài lâu như vậy mà không tìm ra lại sẽ trốn ở cái chỗ u tối chật hẹp này. Ta chỉ cảm thấy lồng ngực từng cơ buồn bực đau nhức, lúc này Chúc Anh Đài cũng đi tới, liếc Mã Văn Tài, không khỏi kinh ngạc nói: "Mã Văn Tài, ngươi trốn ở trong làm gì? Mau ra đây".

   Mã Văn Tài nhìn ta, lại nhìn Chúc Anh Đài, ngực chập trùng hai lần, đột nhiên vươn tay, một tay đóng mạnh cửa tủ bát lại, lần nữa lại núp ở trong. Chúc Anh Đài thấy thế giận dữ, cấp tốc tiến lên, bỗng nhiên đưa tay mở cửa ra, cả giận nói: "Mã Văn Tài, ngươi nhanh bước ra cho ta! Chúng ta ở nhờ nhà người ta, ngươi đừng giả thần giả quỷ hù người ta!"

   Nàng nói rồi đưa tay kéo Mã Văn Tài, kết quả bị hung hăng hất ra một cái, hét lớn một tiếng "buông ra, không cần ngươi quan tâm!" Chúc Anh Đài bị hắn vung một cái khiến lảo đảo, suýt nữa té ngã trên đất, may mà được ta đỡ lấy mới may mắn thoát. Mã Văn Tài loạng choạng từ trong tủ quầy chui ra, hơi thở rối loạn, trừng mắt nhìn chúng ta. Đột nhiên, hắn gỡ tay ta còn đang đỡ Chúc Anh Đài, ném một câu "ngươi đi theo ta", tiếp đó liền cầm tay ta, lôi ta đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net