Chương 31: Hóa Giải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Động tác của Mã Văn Tài vừa vô lễ vừa thô bạo, kéo ta tới cuối hành lang. Bóng ta với bóng hắn ánh trên đường chồng chéo lên nhau, thần sắc hắn hoảng hốt pha chút bối rối.

   Ta không hiểu sao mà không phản ứng lại, mặc hắn nắm tới cổ tay đau nhứt, kéo ta chạy thẳng một đường. Ngoài phòng gió rất lạnh, ấy mà lại không lạnh bằng tay hắn. Ta lặng lẽ luồn cổ tay mình, mở lòng bàn tay, nắm lấy tay phải hắn

   Bước chân Mã Văn Tài loạn một chút, chậm rãi dừng bước, ánh mắt nhìn tay ta. Thấy ta không tránh né mà nhìn thẳng hắn, vội nghiêng đầu sang chỗ khác tránh ánh mắt ta, hất ta ra, cũng thu lại cái tay được ta nắm lấy giấu vào trong tay áo, bản thân loạng choạng chạy vào đình, ôm đầu gối ngồi ở bậc thang có ánh trăng chiếu.

   Ta quay đầu nhìn một cái, phát hiện Chúc Anh Đài và đại thúc bán trà đều đứng ở phía xa xa, lo lắng nhìn chằm chằm về bên này, liền khoát tay ra hiệu bọn họ không cần lo lắng nữa đi nghỉ trước, bản thân đem con cá còn lại trên bàn mang đến đóm lửa tàn nướng, cầm đến trước mặt hắn, đưa về phía trước: "Ầy, Văn Tài huynh, ăn chút đồ trước đi"

   "Ta không ăn!" Mã Văn Tài cũng không quay đầu lại, tiếp tục ôm đầu gối, trầm giọng nói, "ta mới không ăn đồ của hắn!"

   "Vậy giờ ta xuống hồ bắt cho ngươi?" Ta gãi đầu, đang suy nghĩ có cần đi tìm đại thúc mượn mấy con cá không, Mã Văn Tài lại bỗng nhiên quay qua trợn mắt với ta, gầm lên: "Đêm hôm khuya khoắt ngươi tự làm khó mình chi? Giờ này đi bắt cái khỉ gì nữa"

   Ơ cái thằng này thế mà hét vào mặt ta

   "Là bởi vì ngươi không chịu ăn, chẳng lẽ để ngươi đói?" Ta bị hắn hét nên có chút bực, ngươi làm như ta thích chạy ra hồ hứng gió lạnh lắm hay gì, còn không phải do lão nhân gia ngài không chịu ăn cá ta mang đến, ở đây còn hành người ta

   "Đồ không có đầu óc, bỏ đi!" Mã Văn Tài trừng ta một cái, chộp cá nướng từ trong tay ta, ở bên kia cắn xe như đang trút giận. Kết quả mới cắn miếng đầu tiên liền bị bỏng, che miệng cả nửa buổi, ta lắc đầu, lấy lại cá từ chỗ hắn, cẩn thận dùng tay quạt, muốn làm nguội nó, kết quả lại bị Mã Văn Tài liếc, lạnh lùng châm chọc:

   "Diệp Hoa Đường, ngươi thế này không thấy mệt sao, nếu thật muốn nó nhanh nguội, chi bằng trực tiếp dùng miệng thổi cho rồi đi". Nói xong lời này, hắn ngưng một chút, đột nhiên lại giật cá về, tiếp tục xoay lưng về phía ta, cũng không nói gì nữa. Ta thực sự không rõ cái thằng âm binh này cuối cùng muốn làm gì đây, trong chốc lát, thấy hắn ăn sạch một con cá, lúc ném cây xuyên cá qua bên cạnh, cẩn thận từng li từng tí mở miệng hỏi:

   "Văn Tài huynh, ngươi giờ sao đây?"

   Mã Văn Tài quay đầu lườm ta một cái

   "Không cần ngươi quan tâm!" Hắn lại nhanh chóng xoay đầu, ánh mắt lại còn hình như mang theo một tia tơ đỏ. Ta hít một hơi thật sâu, khều khều hắn, trầm giọng nói: "Không cần ta quản, ngươi còn lôi ta ra đây làm gì? Ngươi có biết ta tìm người tứ phương bao lâu rồi chưa?"

   Môi Mã Văn Tài mấp máy, đem đầu vùi thật sâu vào đầu gối, giọng thấy mà thương: "Hừ, ngươi không phải rất ghét ta sao, còn tìm ta làm gì?"

     "Ai nói ta ghét ngươi?" Ta hơi kinh ngạc. Mã Văn Tài nghe lời này, bất chợt ngẩng đầu lên, trên mặt mang theo chút giận dữ nói: "Vừa rồi ngươi trước mặt lão đầu kia nói nhiều lời vậy, đừng nói với ta rằng giờ ngươi quên hết rồi! Ta biết, ngươi một mực không thích ta, trong lòng chỉ muốn cùng đám người Chúc Anh Đài Lương Sơn Bá còn có Tuân Cự Bá kết giao. Diệp Hoa Đường, nếu ngươi ghét ta, trực tiếp nói với ta được, muốn đổi phòng ta sẽ không cản ngươi!"

   Thằng này đang nói gì vậy trời! Không sai ta thừa nhận, ta thích kết giao với Tuân Cự Bá và Lương Sơn Bá, có điều Chúc Anh Đài coi như thua, người bình thường hầu đại tiểu thư này không nổi đâu. Nhưng ta kết giao với người khác, cũng đâu đồng nghĩa việc ta ghét ngươi. Chẳng lẽ là ta làm ra chuyện gì khiến hắn hiểu lầm rồi?

   Cái tên này giờ như vậy, thực khiến người khác giận không được mà. Ta gãi đầu, cẩn thận suy xét, hỏi dò: "Nếu như bởi vừa rồi trước mặt đại thúc nói khiến ngươi giận, vậy ta xin lỗi ngươi. Thật ra lúc ấy muốn nói, ngươi không phải loại người bọn họ nghĩ, thể do ta không biết ăn nói, khiến ngươi không vui".

"Hừ". Mã Văn Tài bỗng nhiên nghiêng đầu, lại để ta thấy cái gáy, ta chỉ nghe được giọng ung dung bay từ bên kia qua: "Còn gì nữa?"

  Còn gì?
  
   "Ặc, có phải là...... Bởi vì ngươi treo thưởng tìm người không thành, sau đó hất ly trà của đại thúc bán trà nhưng ta lại chụp được, nên cảm thấy ta đang chống đối ngươi?"

   "Hừ".

   "Bằng không, chẳng lẽ là...... Bởi vì ta quậy lúc bị mất tiền, nói qua lại với Chúc Anh Đài vài câu, ngươi cảm thấy không vui?"

   "Diệp Hoa Đường!" Mã Văn Tài đột nhiên ngẩng đầu, hầm hầm nhìn về phía ta, "ngươi và Chúc Anh Đài thế nào, hắn muốn thế nào, đâu liên quan gì tới ta! Ta thấy ngươi căn bản chính là muốn cùng hắn kết giao đi? Chuyện gì cũng che chở cho hắn! Ta biết, ngươi lần này căn bản cũng chẳng muốn cùng ta xuống núi đâu, chỉ muốn ở bên tên Lương Sơn Bá kia, ngươi chính là một lòng theo bọn hắn! Giờ tốt rồi, ta bị bêu xấu, ta bị mất tiền, người không tìm được, còn phải ở đây bị một tên dân đen chế nhạo, Diệp Hoa Đường, ngươi thấy vui lắm đúng không?"

   "Ta sao lại thấy vui chứ? Huống hồ ngươi thế này, cũng đâu tính là xấu mặt, những cái này nào phải lỗi do ngươi". Ta không nghĩ tới hắn đối với ta có oán hận chất chứa sâu như vậy, trong lúc nhất thời có chút không biết phải bắt đầu nói từ đâu.

   "Lúc trên núi ta chọn Lương Sơn Bá, đó là bởi vì ta cảm thấy lúc ấy ngươi có thành kiến với ta, mà ta lại nghĩ Lương Sơn Bá tìm người có thể sẽ khá hơn chút...... A không phải, ý của ta là ta cảm thấy Chúc Anh Đài hẳn là sẽ thích cùng Lương Sơn Bá xuống núi hơn..."

   "Được rồi!" Ta không cẩn thận lỡ miệng nói ra nguyên nhân chính rồi, Mã Văn Tài càng giận hơn, "Ta biết, ngươi cảm thấy ta không bằng Lương Sơn Bá. Được, vậy ngươi tìm hắn đi, có bản lĩnh ngươi cũng cùng hắn kết bái huynh đệ, xem hắn đến cùng là để ý Chúc Anh Đài hay là để ý ngươi! Không được thì ngươi cũng có thể tìm tên Vương Huy Chi kia, dù sao các ngươi ngày ngày dính lấy nhau, muốn tách cũng không cách nào, bất quá dựa vào cái đầu của ngươi, chỉ sợ sau này bị đem bán còn muốn giúp người ta kiếm tiền!"

    "Ta nói ngươi thấy đủ chưa!" Ta cũng nổi điên, nhưng nhìn cái mặt thê thảm của Mã Văn Tài, lại ráng nuốt nộ khí ngược vào trong lòng, giọng chầm chậm nói: "Văn tài huynh, đừng dỗi nữa, ngươi biết ta không phải ý đó mà. Được rồi, ngươi muốn mắng ta đần, ta cũng nhận, do ta không biết phân bua, tóm lại, ta chưa từng cảm thấy, ngươi chỗ nào thua kém Lương Sơn Bá. Lương Sơn Bá kia, trung nghĩa song toàn, tính theo trình độ nhất định nói, hoàn toàn coi đúng như một nhân tài xuất chúng. Nhưng Văn Tài huynh ngươi, cũng tuyệt đối không phải loại như những người kia cho rằng lãnh khốc tàn nhẫn, không hiểu nhân tình, kỳ thật ngươi là người tốt..."

   Văn tài huynh, kỳ thật lúc giết chết con ngựa kia, ngươi cũng rất khó chịu đi? Từ lúc đó ta liền suy nghĩ, có lẽ ngươi không phải như bề ngoài nhìn lãnh khốc đến thế

   "Hừ, người tốt? Ngươi cũng đánh giá ta quá cao đi?" Mã Văn Tài cười lạnh một cái, đứng dậy, thuận dùng tay áo lau nước còn sót lại trên mặt. Ta im lặng không lên tiếng đưa qua một cái khăn tay, Mã Văn Tài dừng một chút, nói: "Ngươi làm gì vậy?"

     "Cầm đi". Ta lần nữa khẽ vươn tay, nhìn thấy thằng âm binh đối diện chuẩn bị nổi điên kia, nhanh trước một bước chặn miệng hắn nói, "ta tuyệt đối không có ý gì, chỉ là đột nhiên muốn đưa khăn cho ngươi thôi!"

   "Ngươi!" Mã Văn Tài bị ta nói chuyện không đâu làm cho tức tới không mở mồm nói được câu nào, đoạt lấy khăn tay, lau lung tung trên mặt, tính quăng trả lại ta. Kết quả hắn quăng được phân nửa lại đột nhiên đổi chủ ý, trong không trung nhanh cướp khăn về, nhét vào trong tay áo. Ta còn đang sững sờ, lại nghe tên kia buồn buồn nói: 

   "Ngươi sao không hỏi, ta vì sao lại trốn trong tủ?"

   "Ngươi sẽ nói cho ta biết sao?" Ta hỏi ngược lại.

   "Ta tại sao phải nói cho ngươi biết!" Mã Văn Tài trừng ta.

   Không muốn nói cho ta biết còn làm bộ đề cập tới. Ta không rõ được cái thằng này trong đầu hắn cuối cùng là đang chứa cái gì, dứt khoát mang suy nghĩ của ta trực tiếp kể hắn nghe:

    "Ta cảm thấy, mỗi người chắc chắn sẽ có một vài chuyện không muốn nói cho người khác biết. Tựa như ngươi buồn, sẽ trốn vào trong tủ, có lẽ ngươi cảm thấy bị ta bắt gặp rất mất mặt, vậy ta cũng kể cho ngươi một chuyện. Mấy năm trước, cũng lâu lắm rồi, ta đặc biệt sợ lửa, vừa nhìn thấy lửa liền tìm nơi nước nhảy vào, sợ đến nỗi, thấy tàn thuốc lá đều phát run. Mà, dù sao tự mình khiến bản thân không thoải mái". Ta vừa kể vừa cảm thấy có chút loạn, không khỏi dùng sức gõ đầu mình, thế mới nói, con người ta nói tới nói lui một hồi quả nhiên logic không thông ư?

   Mã Văn Tài ấy vậy mà không mở miệng mỉa mai ta. Hắn yên lặng nhìn ta không chớp mắt, đột nhiên sải bước đi tới, dùng sức ôm lấy ta, đem cả người ta khảm vào lồng ngực. Ta bị hắn làm cho sợ đứng hình, đang muốn tránh ra, lại nghe Mã Văn Tài bên tai ta thấp giọng nói: "Đừng nhúc nhích, A Đường, để ta ôm một chút, một chút thôi là đủ rồi".

    "A? Nhưng, nhưng giờ là tình hình đây? Ngươi từng thấy hai đại nam nhân tự nhiên ở chỗ này ôm tới ôm lui bao giờ chưa!" Ê bậy nha, trọng điểm không phải cái này!

    "Hừ, nam nhân, ngươi cũng được tính sao?" Mã Văn Tài cười lạnh, ta nghe lời này không đúng, vội tránh hắn ra, la lên: "Ngươi mới vừa nói đó!"

   "A? Không có gì". Mã Văn Tài không biết lúc nào đã khôi phục thái độ bình thường, lúc này thấy ta một mặt lo lắng, không khỏi đưa tay sờ mũi, thoải mái giải thích, "ta vừa nói, chúng ta là hảo huynh đệ, ôm một chút chỉ là biểu thị thân thiết và cảm kích, chẳng cả. Ngươi vừa rồi an ủi ta lâu vậy, rất có lòng mà".

   Ta làm sao nhớ hắn không phải nói như vậy nha. Nhưng thấy đối phương nghiêm túc quá, cũng không nói thêm chi, chỉ đành: "Ta biết tâm tình ngươi không tốt, hôm nay bỏ đi. Bất quá vừa rồi không tốt, về sau đừng vậy nữa, ngươi biết ta tiếng xấu, dù xem như tình nghĩa huynh đệ, nhưng bị người ngòai nhìn thấy cũng sẽ hiểu lầm".

     "Biết rồi". Mã Văn Tài lên tiếng, ta cũng không biết được trong lòng tên cuối cùng là toan tính điều gì, chỉ muốn giải quyết tận ngọn phiền phức này, hẳn là có thể trở về đi ngủ. Nghĩ tới đây, lại không khỏi đưa tay che miệng ngáp một cái. Đúng vào lúc này, ta đột nhiên thoáng nhìn Mã Văn Tài không biết lúc nào từ trong tay áo lấy ra cái khăn tay kia, ở bên kia cúi đầu nhìn, lại nghĩ tới lai lịch của cái khăn tay này, không khỏi hỏi dò: 

   "Văn tài huynh, ngươi coi bộ...... Rất thích cái khăn tay này hả?"

   Mã Văn Tài hơi nhíu lông mày: "Ngươi có ý gì? Sao, hiện tại hối hận, muốn đòi về?"

   "Không phải......" Ta xoắn xuýt gãi đầu một cái, "chỉ là cái khăn này...... Nó không phải của ta, là Huy Chi huynh nhét cho ta"

---
Chủ nhà lời muốn nói
Ờ vì thật ra tôi quên pass đó các thím. Ngoài ra tôi còn có làm cut Mã Văn Tài của bản 2007 nữa, thím nào muốn xem bản cut của Mã huynh để lại cmt cho tôi biết nha :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net