Chương 32: Lăng mộ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Ngươi nói thứ này của Vương Huy Chi?"

   Mã Văn Tài trong chớp mắt đổi sắc mặt, ta không hiểu sao tự nhiên hắn đổi thái độ cái một, có điều vẫn thật thà trả lời: "Đúng vậy, là Huy Chi huynh đưa ta"

   "Ngươi dám nhận đồ của hắn?" Mã Văn Tài trừng mắt, giật mạnh khăn trước mặt lắc lắc, "thứ đồ vặt này đáng bao nhiêu tiền? Hả? Tự ngươi không ra ngoài mua nổi sao?"

   "Không phải đâu được tặng đó". Ta cảm thấy có chút không hiểu thấu, "là lúc ăn cơm ở cơm xá mặt ta dính đồ ăn, huynh ấy đưa ta khăn mặt lau đỡ, sau đó nhét vào áo quên lấy ra, vừa rồi mới nhớ tới. Vậy Văn Tài huynh, nếu ngươi không cần, đưa lại ta đi, ta giặt sạch sẽ rồi về thư viện trả cho người ta".

   "Ta không nghĩ vậy". Mã Văn Tài quay đầu, "cái khăn này, bản công tử rất thích" Hắn nói rồi nghiêng đầu nhìn ta, trong mắt vậy mà hình như có ít biểu cảm khiêu khích

   Chẳng lẽ hắn cảm thấy ta sẽ vì một cái khắn thêu hoa hồng, hơn nửa đêm không đi ngủ mà ở đây cãi lộn với hắn sao

   "Ờ, vậy ngươi giữ đi". Ta phất tay ra hiệu hắn tùy tiện xử đi, bản thân ngáp một cái rồi đi về phía nhà gỗ. Trăng cũng lên cao rồi, con người ta chia thời gian làm việc và nghỉ ngơi trước giờ rất có quy tắt, bây giờ cách thời gian nghỉ ngơi bình thường đã qua mấy canh giờ rồi, ta buồn ngủ quá rồi, vội vã trở về ngủ. Vị đại gia kia không đi theo, ta cũng không để ý hắn nữa, chỉ là lúc lên lầu, hình như mơ hồ thoáng thấy tên Mã Văn Tài kia đang cầm khăn lau giầy

   Hôm sau, nắng ấm, xuân...... À không, sắc trời mùa hè chiếu tới, lâu lâu mới được bữa thời tiết đẹp. Bởi vì hôm qua trở về hơi muộn, đợi lúc ta tỉnh lại, trong phòng đã không có người. Cái đám này, ra ngoài cũng không gọi ta một tiếng cơ chứ.

   Trên người không biết từ lúc nào được đắp nhiều lớp chăn, cũng không biết do ai đắp cho ta. Chẳng lẽ là đại thúc hay Chúc Anh Đài? Ta gãi đầu, mặc kệ chuyện này, mặc y phục ra ngoài, một chút thì nhìn thấy ba người kia cách đó không xa đang ở trong đình trước hồ. Trong vườn hoa đào xán lạn, sóng nước lăn tăn, đẹp dữ lắm.

   "Đại thúc, Anh Đài". Ta thuận hành lang sải bước tới, chào hỏi hai người kia, cũng tò mò tiến đến bên cạnh bọn họ hỏi: "Ế, mọi người đang làm đó?"

   Đại thúc bán trà cùng Chúc Anh Đài một người cầm cây kéo, đâm thủng một lỗ ở trên con cá. Nhìn thấy ta hỏi thế, đại thúc không khỏi cười nói: "Tiểu huynh đệ, vậy cậu đoán xem thử, ta đang làm gì?"

   "Thúc đang phá của!" Ta nhìn con cá bị cắt bấy mà đau lòng, "mua một xâu cá cũng tốn không ít tiền đâu, mặc dù đây không phải của ta, nhưng đại thúc thúc cũng không phải người có tiền gì, cũng đừng có tùy ý lãng phí chứ. Giờ thúc cắt bấy nó, sau này cần lại không !"

   Đại thúc nghe xong lời ta nói, nhếch miệng cười. Chúc Anh Đài thì tới vỗ vỗ vai ta, trịnh trọng nói: "Diệp huynh, ngươi nghĩ sai rồi. Đại thúc đây là bởi muốn mở một bên mặt cá, không phải vét sạch đâu."

   "Đúng đó tiểu huynh đệ. Cậu nói chúng ta ăn không nhiều vậy, bắt làm gì? Người nào đó, phải biết cách hài lòng đi". Đại thúc cũng nói. Ta cảm thấy tư duy bọn họ khá kỳ lạ, ăn không được, thì có thể mang đi bán, hoặc là phơi làm khô. Bất quá có lẽ tư duy cổ nhân đặc biệt, không giống cách nghĩ như ta

   Lúc này, chợt nghe bên bờ đối diện có tiếng nước văng khắp nơi, ta ngẩng đầu nhìn, liền thấy Mã Văn Tài tự lấy một cây la, dùng lực không ngừng xiên cá trong hồ. Dại thúc bán trà biến sắc, đứng dậy, hô lớn phía Mã Văn Tài:

   "Mã đại gia, cậu xiên nhiều cá như vậy làm gì? Để dành ăn sao!"

   Mã Văn Tài dương dương đắc ý nâng lao lên, cố ý cúi đầu nhìn đồng thời bắt chéo trên mấy con cá, hơi ngửa đầu nói: "Ai nói ta muốn ăn? Bản công tử chỉ vì cao hứng!"

   Hắn nói rồi dùng sức đâm cá, rồi mang mấy con cá chết kia quăng lại trong nước, hống hách quay đầu bỏ đi. Đại thúc bán trà cũng bị hắn làm cho tức tới không thốt nên lời, tại chỗ giậm chân một cái, xoay người rời đi. Chúc Anh Đài có chút nôn nóng, kêu một tiếng: "Đại thúc, thúc đi đâu!" Đại thúc cũng không trả lời, đi về phía rừng đào, thẳng đến trước một phần mộ, mới dừng lại.

   Ta và Chúc Anh Đài đi theo, Chúc Anh Đài chạy chậm hai bước đến kế bên đại thúc, xoa giận nói: "Đại thúc, thúc đang tức giận sao?"

   Đại thúc thở dài, nhìn Chúc Anh Đài, lại nhìn ta, lắc đầu nói: "Tiểu huynh đệ. Người kia tàn nhẫn lãnh khốc, đuổi cùng giết tận, tính ra không phải là bạn tốt đâu"

   Chúc Anh Đài hơi ngừng lại rồi nói: "Thư viện phái chúng ta ra ngoài tìm người, đã cùng đồng hành, thì cũng nên quan tâm lẫn nhau". Ta nghe nàng nói hình như có bỏ hơi qua gút mắt rồi, không khỏi thấy vui vui. Mã Văn Tài tuy nói tính khí nóng nảy, nhưng ta nhìn ra được, mấy ngày nay đối với nàng cũng coi như không tệ, nàng ngược lại tốt rồi, hễ một chút là gào đòi mỗi người một ngả, coi như là cuộc cách mạng giữa phần tử giai cấp thiện lương muốn phản phần tử bất lương thì cũng đâu cần phân rõ giới hạn đến thế?

   "Đại thúc". Ta cũng mở miệng nói, "Văn Tài huynh tính tình chỉ đang bốc đồng, không phải thật sự muốn giết hết cá trong hồ đâu, thúc đừng giận hắn".

   Đại thúc bán trag bị ta chọc cười. "Coi như hắn thật muốn giết sạch, chỉ sợ hắn không có bản lĩnh đó đâu. Mà tiểu huynh đệ cậu đó". Ổng đưa tay vỗ vai ta, khuôn mặt tràn đầy bất lực. "Trong ba người, làm ta lo lắng nhất cậu đó. Cậu tính tình nhìn thì thoải mái rộng rãi, sợ rằng bị người ta lừa cũng không biết, cuối cùng đi theo vào con đường tà đạo khi nào không hay".

   "Sẽ không đâu. Ai dám gạt ta?" Ta giơ nắm đấm lên dùng sức nắm chặt lại, tỏ vẻ hung hãn, "ai dám gạt ta, ta đánh hắn!"

   "Ngươi lại đánh!" Chúc Anh Đài giận dỗi. Đại thúc cũng cười theo, nói với bọn ta: "Đúng rồi, các cậu còn muốn tìm cái người tên Ngũ Liễu tiên sinh không phải sao?"

   "Đúng vậy" Chúc Anh Đài gật đầu, "đại thúc, thúc biết ông ấy ở đâu sao?"

   "Biết" . Đại thúc mỉm cười, "ngay kế bên chúng ta đó". Ổng nói rồi tránh người ra, phía sau ổng lộ ra một bia mộ, trên tấm bia thình lình viết năm chữ to:

   Ngũ Liễu tiên sinh chi mộ.

   Ê thật ngại quá, là sáu chữ, ta tính lộn rồi.

   Trên mặt Chúc Anh Đài trong nháy mắt lộ ra vẻ kinh hoảng, đến trước phần mộ, nói: "Ngũ Liễu tiên sinh, ấy vậy mà đã chết......"

   Chết? Làm sao có thể! Ta nhớ rõ ràng trên sách Ngữ văn viết, Đào Uyên Minh chính là thi nhân cuối thời Đông Tấn sơ thời Nam Tống, hiện tại chỉ mới Đông Tấn, ổng còn cả một thời gian thật dài để sống mà, vị đại thúc này làm sao lại đột nhiên ở đây dựng cho ổng cái bia? Ta nheo mắt lại, lén quan sát thần sắc đại thúc bán trà, chỉ thấy ổng nhoẻn miệng cười, không thấy chút nào bi thương dù chỉ nửa phần, chỉ ra vẻ lạnh nhạt nói:

   "Các cậu tìm tên đó làm gì?"

   "Chúng ta ngưỡng mộ phẩm hạnh lẫn học vấn của Ngũ Liễu tiên sinh đã lâu, vốn là muốn mời ông ấy lên núi dạy học. Không nghĩ tới......" Mặt Chúc Anh Đài lộ ra vẻ tiếc nuối, quay đầu nhìn bia mộ kia, lắc đầu nói, "thật là khiến người khác thương tiếc"

   Ta và đại thúc cùng nhau cười ra tiếng. Kết quả hai người kia lập tức nhìn về phía ta, ta thì phát hiện tình huống không đúng, nhanh chóng đưa một tay lên bịt mồm mình lại

   Đại thúc nhìn ta một chút. "Người chết cũng đã chết rồi, có cái gì mà thương tiếc. Chi bằng nói về hai vị tiểu huynh đệ đi, các cậu từ đâu đến?"

    "Chúng ta là học trò của Ni Sơn thư viện" Chúc Anh Đài nghiêm mặt nói.

   "Ni Sơn thư viện?" Đại thúc bán trà hơi ngẩng đầu dò xét nghi ngờ thân phận, "Đệ tử Ni Sơn thư viện nếu như cũng giống Mã đại gia kia, thế thì không dạy cũng được".

   Quả nhiên càng đáng nghi! Ta nheo mắt lại tiếp cận ổng, đại thúc hình như phát hiện thần sắc ta kỳ kỳ, ho nhẹ một tiếng tránh ánh mắt ta, Chúc Anh Đài vậy mà cũng không cảm thấy gì, tiếp tục nói: "Đại thúc, thúc đừng giận hắn, ta luôn cảm thấy, trong lòng hắn có chuyện gì đó, chỉ là không nguyện ý cùng người khác nói lên mà thôi" Nàng vừa nói mặt vừa chuyển hướng sang ta, "Diệp huynh vậy ngươi biết không? Văn Tài huynh rốt cuộc gặp chuyện gì?"

   "Không biết". Ta lắc đầu. Tên kia tối qua ngoại trừ giáo huấn ta vài câu, có vẻ như cũng không muốn nói gì với ta. "Chi bằng đại thúc, Ngũ Liễu tiên sinh làm sao lại chôn ở đây? Thúc là bằng hữu của ông ấy sao?" Hừ, đúng là đại thúc rất khả nghi

   "Bằng hữu? Hừ". Đại thúc lắc đầu cười lạnh. Ta trong nháy mắt liền hiểu rõ chân tướng, cũng cười theo. Chúc Anh Đài lại nghi ngờ nói: "Đại thúc chẳng lẽ không có tri kỷ sao?"

   Đại thúc cười cười, đánh trống lảng: "Duyên phận rất ảo diệu, không tại quá khứ, cũng không trong tương lai, mà là hai người tâm linh tương thông đúng lúc gặp được nhau. Đời ta sợ là không có diễm phúc đó rồi, ha ha ha ha!" Ông ấy nói rồi cầm hồ lô rượu bên hông lên, uống một ngụm, Chúc Anh Đài lại giống như đang suy nghĩ về những lời ổng nói, rồi tự mình nghiệm lấy. Ta thì mượn cơ hội kéo đại thúc bán trà qua một bên, nói với ổng: "Đại thúc đại thúc, ta có một vấn đề muốn hỏi thúc, thúc qua đây một chút"

   "À ừ, sao thế tiểu huynh đệ?" Đại thúc bị ta lôi tới lảo đảo, thấy kỳ quái nói, "chuyện gì, mà vội vội vàng vàng như thế?"

     "Không có việc lớn gì đâu". Ta nhìn Chúc Anh Đài còn đứng ngẩng người trước phần mộ, liền liều hỏi đại thúc bán trà, "tối qua được đại thúc chiếu cố, việc đầu tiên là muốn nói tiếng cảm ơn. Sau đó là ta có chút không hiểu, lão nhân gia thúc rõ ràng đang sống nhăn răng, sao lại muốn lập cho mình cái bàn thờ vậy!"

   "Cậu!" Đại thúc trong nháy mắt đổi sắc mặt, ta thì ung dung thêm một câu: "Thải cúc đông ly hạ, mại oản cúc hoa trà"

Hái cúc đông dưới rào, bán bát trà hoa cúc

   "Cái tên này!" Đại thúc đưa ngón tay đỉnh ta, "hảo tiểu tử, cậu, kết quả vẫn là bị cậu nhìn ra!"

   "Ha ha, cái này gọi là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ. Bất quá đại thúc người yên tâm, thúc đã không muốn xuất đầu lộ diện, ta cũng sẽ không nói ra ngoài"

   "Thế nhưng các cậu không phải muốn ta đến thư viện dạy học sao?" Đại thúc bán trà, cũng chính là Ngũ Liễu tiên sinh Đào Uyên Minh chân chính sờ râu kinh ngạc nói, ta cười với ổng một cái: "Nếu người muốn tới, ta tất nhiên là mười phần hoan nghênh. Bất quá nếu người đã không muốn đi, cũng không nên cưỡng cầu làm gì. Rừng đào ở chỗ thâm sâu này bình yên như thế, ngay cả chính ta cũng muốn lưu lại, ẩn cư sinh sống tự do tự tại, so với thế gian phù phiếm tốt hơn số lần"

   "Tiểu huynh đệ nếu thích, nơi này lúc nào cũng hoan nghênh cậu đến ở". Đào Uyên Minh cười nói, "lão phu ta phiêu bạt vô thường, không có chỗ ở cố định, sau này nếu rời đi, đào viên điền này tặng cho cậu, cũng được vậy"

   "Thật sao!" Ta vui mừng quá đỗi. Nếu thật như vậy, sau này ta rời thư viện cũng có thể tới đây sống rồi. Tuy nói trong núi hơi hoang vu, nhưng cũng may ít người, tranh chấp cũng ít. Đến lúc đó tự mình trồng chút rau xanh, nuôi chút gà ngỗng, tuy không thể so với thị phố phồn hoa nhưng tốt hơn rất nhiều. Lúc này Chúc Anh Đài từ đằng xa chạy tới, thấy kỳ quái nói: "Diệp huynh, đại thúc, các người đang nói đó?"

   "Đang thảo luận chế pháp trà hoa cúc". Ta nói láo không chớp mắt. Chúc Anh Đài cũng không nghĩ nhiều, quay đầu nói với Đào Uyên Minh: "Đại thúc, ta hỏi thúc, nếu như thúc thích một người, thế nhưng lại sợ ở chung với người đó, vậy phải làm thế nào?"

   Cô nương cô suốt ngày trong đầu toàn là Lương Sơn Bá đúng không? Ta bất lực nghiêng đầu, vừa hay nhìn thấy Mã Văn Tài đứng dựa lan can nhìn ta, liền không để ý tới đại thúc đang giúp tiểu cô nương giải quyết tình cảm vấn đề nữa, bước về phía cột. Mã công tử nghiêng đầu nhìn ta, nói: "Ở bên đó nói vậy, cao hứng như thế".

   "À, đang nói chút chuyện thôi". Ta gãi đầu một cái, Mã Văn Tài thì khinh thường bĩu môi.

   "Cùng lão già đáng chết kia, có cái gì đáng nói! Lại nói, hôm qua ngươi không phải nói bắt cá cho ta sao, cá đâu? Ta đói"

   A? Xin ăn, ngài không phải mới vừa dùng lao đâm quá trời cá, giờ sao lại tìm ta đòi cá!

   "Hừ, vậy ta mặc kệ!" Đối mặt ta chất vấn, Mã Văn Tài trả lời cao cao tại thượng, "dù sao đêm qua ngươi nói muốn bắt cá cho bản công tử để nướng, bớt ở đây nói vô dụng, nhanh lên lấy cá ra! Đừng chỉ nghĩ đến việc cùng lão già đáng chết kia nói chuyện phiếm".

   Bắt con khỉ đó! Ta cũng đâu phải nợ ngươi, muốn ăn thì lăn vào bếp đi chứ

   Cuối cùng vẫn là chúng ta cùng tới hồ bắt cá, ta thuận tiện mò ra số cá trước đó do Mã công tử lãng phí, cùng nhau rửa sạch, nhóm lửa nướng cá. Bất quá Mã Văn Tài lần này không để ta làm, mà một mình nướng hết cá. Không thể không nói, kỹ thuật nướng cá của hắn không hề tệ nha, nướng rất chắc tay, so với đứa gà mờ như ta đúng là một trời một vực.

   Nướng chín cá xong, ta muốn đi gọi Chúc Anh Đài và đại thúc Đào Uyên Minh tới ăn, kết quả bọn họ không chịu qua, nói ăn lương khô. Mã Văn Tài đối với chuyện này cũng không phản ứng gì, chỉ là bảo ta lúc ăn cá cẩn thận chút, đừng như hôm qua suýt chút bị hóc xương, sau đó, lại còn thổi giúp ta cho cá nguội đi rồi mới đưa qua. Ta bị làm cho sợ tới toàn thân rét run, trong lúc nhất thời không dám đưa tay lấy cá.

   "Ngươi bị gì?" Mã Văn Tài thấy ta chậm chạp không đưa tay, không khỏi bực nói, "cầm lấy!" Nói xong liền đem cá vùi vào tay ta, ta cắn môi, chần chừ cầm cá nướng lên, không dám bỏ vào mồm. Mã Văn Tài lại không vui, chuyển nửa người qua phía ta nói

   "Diệp Hoa Đường, ngươi bị ? Cuối cùng có ăn hay không, chẳng lẽ sợ ta hạ độc ngươi không thành!"

   Đúng đó, có phải ngươi thật hạ độc vào cá không? Tính lừa ta ăn hết? Bằng không làm gì thái độ với ta tốt như vậy, khẳng định có vấn đề!


  "Đừng ở đó đoán nữa, ngoan ngoãn ăn của ngươi đi". Mã Văn Tài đại khái dựa vào nét mặt của ta đã đoán được ta nghĩ gì, bĩu môi, nhưng cũng không biết tại sao lặng lẽ cười.

   Xung quanh cây đào đua nhau nở hoa
  
   Nụ cười của hắn điềm đạm lạnh nhạt.

   Tim ta đột nhiên đập loạn xạ, nhanh chóng cúi đầu xuống, gặm cá. Lại cảm giác Mã Văn Tài không biết từ lúc nào đã ngồi xổm bên cạnh ta, một tay đặt  lên vai ta, giúp ta vén tóc mai đang vương trên mặt.

   "Người khác thế nào, ta không quan tâm nữa". Hắn nói, "bởi vì, chí ít còn có muội* ở đây"

* huynh biết Hoa Đường nữ rồi, nên đổi xưng .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net