Chương 33: Truy tung ngàn dặm*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Ngàn dặm truy tìm tung tích 

   Lời này của hắn mang theo một cái gì đó mập mờ, hơn nữa làm ta cảm thấy rất ngoài ý muốn. Ta thật sự không nghĩ tới, cả ngày chỉ biết trừng người rồi đánh người như Mã Văn Tài lại có thể nói ra mấy lời thế này…… Vậy, vậy kỳ lắm. Ta chỉ cảm thấy ớn óc cả người, lại không tự chủ được mà liên tưởng đến thái độ kỳ lạ của hắn khi nướng cá nướng, với hành động kỳ cục tối qua

   Đúng rồi, tối qua hình như hắn còn nói một câu, nói câu cái gì đó, ta quên nội dung rồi, tóm lại ý hẳn là ta không giống nam nhân, đồ ẻo lả. Lại liên tưởng việc tiếng xấu của cái thằng Diệp Hoa Đường thằng này ở trong thư viện, không khỏi cảnh giác mà nhảy lên, nhanh chóng lùi khỏi Mã Văn Tài vài bước, cảnh giác nhìn thẳng hắn.

   Mã Văn Tài nhìn trời thở dài, khẩu khí tựa hồ mang theo chút bất lực nói: “Muội lại muốn làm đây?”

   Ta muốn làm gì? Ta xem ngươi muốn làm gì thì có! Càng nói càng thấy kỳ, dựa theo tiểu thuyết viết, Chúc Anh Đài kia ở thư viện tới ba năm cũng chưa bị phát hiện, làm sao bị Mã Văn Tài phát hiện được? Hiện tại ta biết rồi, rất có khả năng chính là thằng Mã Văn Tài này tính tình cổ quái, sẽ có hứng thú dị hợm với thiếu niên thanh tú. Hơn nữa thân phận lẫn thanh danh này của ta hỗn tạp, làm hắn cảm thấy thừa dịp, tính thử ta, bằng không làm gì lại làm ra mấy cái hành động mờ ám kiểu này!

   Nếu thật là như vậy, khó mà làm được, việc đổi phòng phải tiến hành càng nhanh càng tốt. Thằng âm binh Mã Văn Tài này tuy rằng cũng ngon trai đó, nhưng tính tình kỳ quái, âm tình bất định. Tuy rằng thật ra ta không sợ hắn làm gì ta, nhưng nếu là hắn chọc ghẹo ta, sai Mã Thống bỏ thuốc xổ linh tinh trong  đồ ăn của ta thì làm sao bây giờ?……

   “Ta nói này Diệp Hoa Đường, biểu cảm đó của muội sao đây!" Mã Văn Tài cũng phát hiện sắc mặt ta không đúng, không khỏi nhướng mày bực bội nói, “Bản công tử đang hỏi muội đó, nói mau, biểu cảm đó của muội là có ý gì, cười nhạo ta sao?”

   Ta lấy dũng khí, quang minh chính đại nói cho hắn biết, mặc dù Diệp Hoa Đường ta bên ngoài thanh danh không tốt lắm, nhưng ta hiện tại đã cải tà quy chính, đối với nam tử không có bất kỳ ý nghĩ kỳ quái nữa, hi vọng hắn cũng có thể cho ta sự tôn trọng tối thiểu nhất. Kết quả ta còn chưa nói hết, tên kia liền đen mặt, một cước đạp đổ đống lửa, lạnh như băng nói với ta, nói ta biến

   Tốt rồi, ta lại nói sai nữa...... Thế là ta hầm hầm biến tới chỗ Đào Uyên Minh đại thúc bọn họ. Không thể không thừa nhận ta có thể là có chút khuynh hướng tự ngược, Mã Văn Tài nói chuyện đàng hoàng với ta, ta liền luôn cảm thấy hắn có mưu đồ khác. Như bây giờ biến mặt, trừng một cái giận dữ nổi điên, ta liền thấy dễ chịu... Thế mới nói, xem ra đại khái là ta hiểu lầm rồi.

  Đại thúc bên kia một bình yên thật, Chúc Anh Đài lấy ra một đóa hoa trắng ta không biết tên, đứng trước mộ Ngũ Liễu tiên sinh phúng viếng. Mà Ngũ Liễu tiên sinh Đào Uyên Minh thì đứng bên cạnh nàng, vui tươi hớn hở vuốt râu nghe tiểu cô nương tán dương mình.

   "Ngũ Liễu tiên sinh, ngưỡng mộ đức độ của người đã lâu, vãn sinh vô duyên, thực lòng tiếc nuối. Bất quá, một nắm cát vàng khó hãm danh sĩ phong lưu, tên của người mãi được lưu truyền tưởng nhớ". Chúc Anh Đài nói rồi khom người, mang bó hoa kia đặt trước mộ Ngũ Liễu tiên sinh, Đào Uyên Minh thì vui tươi hớn hở đi về trước hai bước, ra vẻ thở dài nói: "Người chết vạn sự về không, dẫu có nói tiếp hắn cũng chẳng cảm thấy gì. Ha ha ha".

   Ta thấy ổng nghe tán dương vui thấy mẹ thì có, đoán chừng có thể được hậu bối không quen biết này thực lòng thành ý bội phục tôn kính, cũng chuyện đáng vui vẻ mà

   "Một người có thể để người khác cả đời ghi nhớ trong lòng, cũng coi như chẳng dễ mà có". Chúc Anh Đài cảm khái nói. Đào Uyên Minh nhìn nàng gật đầu, đột nhiên phát biểu ý kiến: "Thế, người mà có thể để cậu cả đời nhớ mãi, đã tìm được chưa?"

   Chúc Anh Đài sững sờ, xấu hổ cúi đầu, dịu dàng cười. Đào Uyên Minh cũng cười theo, xem ra hai người lúc nói chuyện phiếm, đã nhắc tới Lương Sơn Bá. Mã Văn Tài không biết từ lúc nào đã lấy hành lý, đứng ở một bên dưới cây, nghe được cuộc đối thoại của Đào Uyên Minh bọn họ, không khỏi lạnh lùng hơi nhếch khóe miệng, bỗng nhiên đem hành lý của ta quăng tới, suýt chút trúng đầu ta. Bao phục của hắn và Chúc Anh Đài đã bị trộm mất, ngoại trừ cung tiễn cũng không có đồ gì dư. Ném xong bao phục, hắn không để ý nộ khí trên mặt ta, bước đến trước phần mộ, không khách khí nói: 

   "Chúng ta có phải nên đi rồi không? Người chết sẽ không giảng bài, lưu lại lâu cũng chẳng có tác dụng gì". Hắn vừa thốt ra lời kia, vị người chết-sẽ-không-giảng-bài kia lập tức có chút bực

   "Thấy người chết rồi, lập tức đi ngay, Mã công tử cũng không khỏi quá mức thực tế đi?"

   "Hừ, đây chính vì ta phú quý song toàn, mà ông thì......" Mã Văn Tài nhếch miệng, cũng không nói thêm nửa câu, khinh thường nghiêng đầu đi.

  "Ừ? Có tiền?" Đào Uyên Minh sờ râu, chỉ tay về phía Mã Văn Tài, "vậy, phí ăn ở đêm qua, cậu sẽ cho ta được bao nhiêu đây?"

   "Ông biết rõ túi tiền của ta bị trộm!" Mã Văn Tài nổi giận.

   "Đúng đó, người trẻ tuổi". Đào Uyên Minh thở dài, "phải nhớ kỹ, chỉ có vật ngoài thân mới có thể bị trộm. Mà nội tâm thực sự nếu giàu có, thì là ai cũng chẳng hội trộm đi"

   "Xảo biện". Mã Văn Tài ném ra một câu, "thật là lời không hợp ý không hơn". Hắn nói xong liếc mắt nhìn ta, hất tay áo lên ra khỏi rừng đào. Đào Uyên Minh nhìn bóng lưng hắn cười lạnh, Chúc Anh Đài giải vây nói: "Đại thúc, thúc đừng để ý đến hắn, về sau ta sẽ tìm thời gian quay lại thăm thúc".

   "Ta cũng thế". Ta nói theo, Đào Uyên Minh cười cười, "tiểu huynh đệ, ta còn tưởng rằng cậu sẽ lại nói giúp cho hắn, lần này, sao không nói nữa?"

   "Vốn do hắn vô lễ trước, tại sao ta phải nói giúp hắn?" Ta kinh ngạc hỏi lại. Đào Uyên Minh cười to ba tiếng, nói câu "được lắm". Lại nói tiếp: "Nhân sinh lắm thường, các cậu trở lại nơi này, cũng không nhất định tìm được ta, bất quá tiểu huynh đệ, những ta đã nói với cậu, vẫn chắc chắn". Ông ấy vừa nói vừa chia hoa đào trong tay thành hai phần, cho ta và Chúc Anh Đài mỗi người một cành, dặn dò: "Nuôi nó đi. Về sau nhìn thấy nó, coi như nhìn thấy lão sâu rượu ta".

   "Ừ, đại thúc, sau này sẽ còn gặp lại, thúc bảo trọng". Ta và Chúc Anh Đài chào tạm biệt đại thúc xong, ra rừng đào cùng Mã Văn Tài lên đường trở về

   Mặt Mã công tử khớp tới thẩn thờ, giống như rô bốt lên dây cót, ít khi nói cười, nhìn cái gì hoặc là long sọc mắt lên hoặc là thêm cái hừ lạnh. Kiểu cách hắn thế này ta sớm đã quen rồi, không có gì lấy làm lạ, ngược lại là Chúc Anh Đài nhìn hắn đen mặt như thế thấy kỳ lạ, từ đằg sau lên tính khuyên giải, hỏi hắn có phải còn đang bực đại thúc hay không, đại thúc người thú vị lắm vân vân, tính chọc cười một cái, còn chạy lên trước làm mặt quỷ muốn hắn bật cười. Kết quả Mã Văn Tàitrước sau chẳng buồn quan tâm, chỉ cắm đầu đi, sau đó Chúc Anh Đài cũng nản quá, đến bên ta hỏi:

   "Diệp huynh, lúc Văn Tài huynh và ngươi chung phòng, không lẽ thái độ cũng thế này sao?"

   Há lại chỉ có từng đó! Nếu là hắn chỉ nghiêm mặt không để ý tới người khác, coi như xong đi. Bực nhất không lường được là hắn cùng thư đồng liên thủ nghĩ trăm phương ngàn kế giày vò ta, sau đó nói lời khiêu khích, động một chút lại dùng ánh mắt đao kiếm trừng người ta, chung phòng với loại người này, nói thật, không tức chết, cũng mệt chết.

   "Diệp huynh thật đáng thương". Chúc Anh Đài cũng thở dài, "nói thật, ở thư viện lâu vậy rồi, ta tới giờ chưa từng nhìn thấy Văn Tài huynh cười".

   "Không đâu". Ta kinh ngạc nói, "hắn thường xuyên cười lạnh, dù sao cũng nhiều, bất quá chỉ là đa số đều mang âm mũi*"

*Âm mũi: cười khinh hay nhếch môi nhẹ ấy (((: Kiểu cười sói ca của mấy chị em thích

   "Ta đang nói là không phải loại đó đâu Diệp huynh". Chúc Anh Đài nhanh chóng giật một bên tay áo ta. Ta để ý thấy Mã Văn Tài lạnh lùng liếc bên này một chút, một cước đá bay cục đá nào đó ven đường.

   "A". Ta gãi đầu, "không cười lạnh, thì cũng chỉ cười âm hiểm, cười âm trầm lúc tính kế người khác, điều tương đối ít thấy". Chúc Anh Đài vẫn hướng ta lắc đầu, lúc này ta đột nhiên nhớ tới nụ cười của Mã Văn Tài lúc sáng cho ta cá nướng, mang chút điềm đạm cùng bình yên, là ta chưa từng nhìn thấy bao giờ

   "Thôi bỏ đi, nói một hồi cũng chẳng đi tới đâu". Chúc Anh Đài đột nhiên mở miệng, cắt ngang hồi tưởng của ta, nàng cầm hoa đào, dừng một chút, trên mặt lộ ra điểm dịu dàng.

   " nhỉ, không biết giờ này Sơn Bá đang làm gì? Lúc Sơn Bá cười lên, không chỉ có đẹp thôi, mà còn khiến người ta cảm thấy...... Ấm áp. Đúng, chính là ấm áp!" Nàng nở nụ cười rất tươi, ôm hoa đào chạy đi. Ta thở dài, cô gái nhỏ này vô luận nói gì đều chỉ sẽ nghĩ tới Sơn Bá của nàng, vậy sao trước lúc ra ngoài, không chọn Lương Sơn Bá, mà lại chọn Mã Văn Tài?

   Nụ cười của Lương Sơn Bá, xác thực nhìn rất ấm áp. Bất quá nếu nụ cười đó xuất hiện trên người Mã Văn Tài thì......

   Ta không khỏi rùng mình một cái.

   Ta thấy vẫn là thôi bỏ đi. Con nhỏ Chúc Anh Đài này, ở không tự nhiên nói tào lao, hại ta suy nghĩ lung tung.

   Bởi vì không có ngựa, lúc về thư viện, chúng ta đi đường vòng, từ sau núi chạy về thư viện. Lúc băng qua rừng về thư viện, Mã Văn Tài lại chậm bước, hình như có chút không muốn trở về, đồng thời hỏi thăm ta và Chúc Anh Đài...... Không đúng, là chỉ hỏi thăm Chúc Anh Đài mà không nói năng gì tới ta, nói là nghỉ một chút rồi đi.

   Chúc Anh Đài tỏ ý là không muốn nghỉ, muốn sớm về lại thư viện, sớm báo cáo việc xong cho rồi. Mã Văn Tài châm chọc nàng rằng "ta thấy ngươi về sớm vì muốn thấy Lương Sơn Bá thì có", Chúc Anh Đài cũng không phủ nhận, còn thản nhiên thừa nhận rằng đây là lần đầu tiên tách nhau ra lâu vậy, còn thật sự rất nhớ hắn. Ta nghe họ đối thoại, cũng không quay lại, mà bản thân đi đến con suối cách đó không xa, dùng tay hứng nước uống, nghe được Mã Văn Tài dừng lại một chút, hỏi Chúc Anh Đài: 

   "Giữa ngươi và Lương Sơn Bá, sẽ thường xuyên cãi nhau sao?"

   "Bình thường thì không, chỉ là thỉnh thoảng sẽ có chút mâu thuẫn nhỏ". Chúc Anh Đài nghĩ nghĩ, rồi trả lời, "Sơn Bá huynh ấy là người rất tốt, rất quan tâm ta, chỉ do ta đôi khi không hiểu chuyện, kéo thêm phiền phức cho huynh ấy".

     "Rõ ràng quan hệ các ngươi cũng thân như vậy, vì sao Lương Sơn Bá không suy nghĩ lung tung. Không giống một số người, lúc cần động não thì không, lúc không nên nghĩ thì ở đó đoán mò!" Mã Văn Tài dùng sức đập mạnh một cước xuống thân tảng đá, căm giận chửi bới, ta nghe xong lời này suýt nữa cắm đầu xuống nước, nghe Chúc Anh Đài ở bên kia cười nói: "Văn tài huynh ta hiểu rồi, ngươi đây là đang nói Diệp huynh, có phải không?"

   "Hừ, ai nói hắn*!" Mã Văn Tài bỗng nhiên đứng dậy, dùng sức phất ống tay áo đi một mạch. Ta cứ chờ hắn đi xa, mới hậm hực từ dưới suối ló ra, nhỏ Chúc Anh Đài kia còn thoải mái khoác vai ta cười nói: "Thật sự là nghĩ không ra đó Diệp huynh, Văn Tài huynh bởi vì chuyện của ngươi mà phiền não, cuối cùng thì ngươi đã chọc trúng chỗ nào của hắn vậy?

*Tại sai lại đổi xưng nam trong khi huynh gọi Hoa Đường muội rồi?
trong Hán ngữ không chia xưng như Tiếng Việt mình, về bản thì vẫn ta - ngươi, hắn - ta nhưng chủ nhà muốn đổi ngôi Chúc Anh Đài vẫn chưa biết Diệp nữ, đổi để các bạn đọc dễ hình dung

   "Không có, không có gì". Ta tất nhiên làm sao dám nói vì ta nghi Mã Văn Tài thích nam sắc, phải tùy ý nói cho qua, theo bọn hắn trở về thư viện. Trước là báo cáo tin tức Đào Uyên Minh đã mất với sơn trưởng sơn mẫu, thấy bọn họ khổ sở đau buồn, ta không khỏi có chút chột dạ, nhưng đồng ý với Đào đại thúc không đem chân tướng nói ra rồi, cũng đâu còn cách nào.

   Từ lúc trở lại thư viện sau lúc ta xuất hành trong lòng đều có chút sợ hãi, sợ đụng phải Vương Huy Chi, thật vất vả mới bình an về tới phòng ngủ, thấy trong phòng bỗng nhiên chạy đâu ra một đứa sai vặt dáng dấp dễ nhìn, vừa thấy ta liền nhào tới, nắm lấy áo bào ta hét lớn: 

   "Công tử, cậu rốt cuộc cũng trở về, em tìm cậu khổ lắm đó!"

   Ta giật hết cả linh hồn, vội đẩy hắn ra nói: "Ngươi, ngươi là ai? Sao lại xuất hiện trong phòng ta?"

   Gã sai vặt kia trừng to mắt, kinh ngạc nhìn ta chằm chằm, tiếp tục gào: "Công tử, cậu sao vậy? Cậu không nhận ra em sao? Em là Mộc Cận thư đồng của cậu mà!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net