Chương 35: Chung giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ta xỉu mẹ nó mất, hắn đang nói chơi kiểu gì vậy!

   Mộc Cận nghe xong lời ấy, gấp đến độ cả mặt đều đỏ lên, nhìn nàng và Mã Thống lúc chửi lộn miệng lưỡi đanh đá như thế, kết quả đến lượt Mã Văn Tài thì ỉu xìu. Ta thấy buồn cười, vỗ vai Mộc Cận ra hiệu nàng không sao, bản thân thì tiến lên một bước nói: "Văn tài huynh, thư đồng của ta không biết nói chuyện, ngươi không cần để ý. Chúng ta cứ như trước đây đi. Ngươi ngủ trên giường, ta ngủ trên ghế dài, vậy cũng có thể xem như, bình đẳng chia rồi".

   "Hừ, như vậy sao được?" Mã Văn Tài nhíu mày, vỗ nhẹ đầu giường, có ý khác nói, "muội bình thường thích ngủ chỗ đó, thích ngủ thì sao, cũng không đáng kể. Nhưng hiện tại là kỳ khảo hạch, vạn nhất bị truyền đi, đồng môn của Mã Văn Tài ta mỗi lúc trời tối chỉ có thể ngủ trên ghế dài, làm sao biết do muội thích, không biết còn tưởng rằng ta phạt muội, nếu bởi vì thế mà ảnh hưởng thành tích của bản công tử, muội gánh nổi sao?"

   "Yên tâm đi, Văn Tài huynh, ngươi không nói ta không nói, aibiết được? Lại nói tướng ngủ của ta đó giờ xấu lắm, nếu đá phải lão nhân gia ngài vậy coi như xong."

   Mã Văn Tài cười nhạt một tiếng.

   "Sao, Diệp Hoa Đường, muội cảm thấy ta sẽ sợ cái này?" Hắn nói, "Thôi được, ta cam đoan với muội, nếu muội lỡ đá trúng ta, ta bỏ qua, không nổi giận với muội."

   Cái gì mà đá trúng ngươi? Thằng này nói chuyện thật sự là càng ngày càng kì lạ

   "Dù sao, dù sao ta tuyệt đối sẽ không ngủ chung giường với ngươi đâu!"

   Bởi vì Mã Văn Tài trước đó hùng hổ dọa Mộc Cận, ta cũng không khỏi sẽ hơi bực bực, ném một câu xong kéo Mộc Cận ra khỏi phòng, dẫn nàng đi tìm sư mẫu, sắp xếp vụ phòng xá. Lúc trước khi ra cửa hình như nghe Mã Văn Tài trong phòng cười lạnh, ta cũng không để ý.

   Bởi vì Mộc Cận đến đây tương đối trễ, đa số thư đồng đều đã được chia phòng, chỉ có Mã Thống là đến tận bây giờ ở một mình, thế là liền xếp Mộc Cận ở chung với hắn. Ta còn đang vì tiểu nha đầu này lo lắng, không nghĩ tới nàng vừa nghe nói sẽ ở cùng phòng với Mã Thống, lập tức vỗ ngực nói với ta không sao đâu, nàng không sợ tên kia

   Ta nhớ tới Mộc Cận chửi Mã Thống chạy trối chết, cũng cảm thấy buồn cười, cái thằng mập lùn chỉ biết ỷ thế hiếp người, hẳn là đấu không lại Mộc Cận. ngược lại là Mộc Cận rất lo lắng chuyện ta và Mã Văn Tài, ta nói nàng biết không sao cả, Mã Văn Tài chỉ là tính tình hơi xấu một chút, cơ bản vẫn không tệ. Dù sao ở chung với nhau lâu như vậy rồi, ta đối với tính tình của hắn cũng coi như hiểu chút đỉnh

   Tiểu nha đầu này xem ra là mệt muốn chết rồi, sau khi thu dọn đồ xong, mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau, còn tính lấy nước giặt đồ cho ta, sau khi bị ta ép đi ngủ, mới đặt gối xuống liền ngủ mất tiêu

   Nàng từ Thái Nguyên chạy tới, đoán chừng cũng không ngủ không nghỉ?

   Thu xếp cho Mộc Cận xong, ta định về phòng cùng Mã Văn Tài tiếp tục thương lượng chuyện cái giường. Kỳ thật ta luôn cảm thấy, vốn là không có chuyện gì lớn, đại khái chắc bởi Mộc Cận nói thẳng quá, chọc giận hắn rồi? Chính lúc trở về, trong lúc vô tình đi ngang qua hậu viện tạp dịch, ta để ý thấy Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài còn có Tứ Cưởi đều ở trong không biết bận vụ gì, bên cạnh còn đặt mấy thùng nước. Mơ hồ nghe được Tứ Cửu ở bên kia phàn nàn: "Công tử, em thấy, Trần phu tử kia, rõ ràng là liên hợp với Vương đại nhân cố ý làm khó dễ cậu! Muốn lập tức đổ đầy nước trong mấy cái chum này, sao có thể chứ?"

   "Được rồi Tứ Cửu, không sao". Lương Sơn Bá từ một cái vạc bên cạnh ngẩng đầu lên, dùng tay áo lau mồ hôi dính đầy mặt, "bất quá chỉ thủng mấy lỗ, trám lại là được rồi"

   "Nhưng huynh còn nhiều vạc nước phải đổ đầy như vậy mà". Chúc Anh Đài cũng đứng dậy, mi tâm nhíu chặt, lúc này Lương Sơn Bá đột nhiên phát hiện ta ngoài cửa viện, không khỏi hưng phấn khua tay nói: "Diệp huynh, huynh sao cũng ở đây!" Hắn nói rồi đứng lên, nhanh chân bước tới chỗ ta, ta vốn không muốn qua quấy rầy vợ chồng trẻ bọn hắn tâm tình, không ngờ bị Lương Sơn Bá phát hiện, cũng đành phải vào nội viện, nhìn thấy Lương Sơn Bá nở nụ cười như ánh mặt trời, cánh tay nặng nề khoác lên vai ta nói:

   "Diệp huynh! Mấy ngày nay nhờ có huynh chăm sóc Anh Đài, Sơn Bá ở đây nói một câu cám ơn với huynh!"

   "Sơn Bá huynh khách sáo rồi. Mọi người là cùng nhau xuống núi tìm người, quan tâm lẫn nhau cũng chuyện nên làm". Miệng ta nói lời khách khí, ánh mắt lại quét đến trước vạc nước đang bị phá cách đó không xa, kinh ngạc.

   "Lương huynh, đây sao? Ngươi đập vỡ vạc nước làm gì?" Ta nhớ ra lúc vừa mới đến thư viện thì vạc nước hình như từng bị đập qua một lần rồi

   "À, không, không có gì, chẳng qua là đập vạc, rồi trám lại là xong, Diệp huynh không cần phải lo lắng"

   Lương Sơn Bá tính giấu, lại bị đầu bếp Tô An vừa mới gánh hai thùng nước đi tới nói ra chân tướng. Thì ra là vị Vương Trác Vương đại nhân kia mới tới thư viện kiểm tra đánh giá, không biết tại sao đột nhiên lại có thành kiến với Lương Sơn Bá, bảo hắn trước sáng mai phải đổ đầy nước vào mấy cái vạc này. Tô An hết lần này tới lần khác làm vỡ một cái vạc, dẫn đến bọn hắn phải trám lại mới có thể tiếp tục đổ nước vào... Mặt Tô An đầy hổ thẹn, hung hăng tự trách:

   "Đều tại ta. Nếu ta không làm vỡ vạc nước thì tốt rồi, đều tại ta".

   "Được rồi Tô An, không phải lỗi của cậu". Lương Sơn Bá khoát tay, lại ngồi xổm xuống bên cạnh vạc, cầm mấy mảnh vỡ tại lỗ thủng khua tay, thở dài nói, "chúng ta cứ gánh nước kiểu này, coi như trám lại vạc rồi cũng không kịp đâu. Nếu trên núi có nước thì tốt, chúng ta cũng không cần mệt mỏi, lên núi xuống núi, lên rồi xuống gánh nước phí thời gian lắm".

   Ta nghe vậy sững sờ, mở miệng nói: "Trên núi có nước suối mà".

   Mắt Lương Sơn Bá sáng lên, Chúc Anh Đài cũng ngẩng đầu nhìn ta, kỳ quái nói: "Chẳng lẽ Diệp huynh biết ở đâu?"

   Ta cười cười.

   "Ngươi quên rồi sao Chúc huynh? Phía sau núi đó, trên đường chúng ta lên núi, có một dòng nước trong sơn tuyền, nước còn ngọt hơn suối dưới núi nữa".

   Chính là lúc chúng ta nghỉ chân khi lên núi, khi đó Chúc Anh Đài và Mã Văn Tài đàm đạo, ta qua chỗ tảng đá uống nước, đúng lúc lúc phát hiện.

   Ta dắt theo người liên can tới sau núi, sau khi bọn họ nhìn thấy nước suối, quá đỗi vui mừng. Nhưng khi lúc cao hứng qua đi, Chúc Anh Đài lại nghĩ tới một vấn đề.

   "Mặc dù nơi này có nước suối, nhưng đường đi phía sau núi nguy hiểm như vậy, làm sao nghĩ cách mang nước về thư viện đây?"

   "Ta có cách". Lương Sơn Bá mỉm cười, ra hiệu đi theo hắn. Gọi Tứ Cửu Ngân Tâm cộng thêm Tô An, chúng ta xuống núi chặt rất nhiều cây trúc lớn, vận chuyển tới tới lui lui. Công trình này đường xá xa xôi, chúng ta bận bịu ròng rã cả một buổi chiều, mới tính được đầy đủ số lượng. Ta mơ hồ đoán được chủ ý của Lương Sơn Bá, hỏi một chút, quả nhiên đúng như những gì ta nghĩ.

   Hắn muốn dùng cách thông qua đường ống, dẫn nước suối sau núi kia vào thư viện, từ giờ mọi người cũng không cần phí sức gánh nước, hoàn toàn có thể lợi dụng đường ống, tự mình bơm nước.

   Ta là người hiện đại, cho dù chưa học qua kiến thức hệ thống máy móc, nhưng dưới tình huống này cũng có thể gợi ý cho hắn, tỉ như tại trước miệng ống trúc phải có nút khóa, thiết van, cùng một chút đồ mang tính then chốt. Nhờ nhắc nhở của ta, Lương Sơn Bá hiểu ra, liên tục tán dương ta thông minh.

   Thật ra không phải ta thông minh, là hắn thông minh mới đúng chứ. Một cổ nhân, dưới loại tình huống này lại có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết nan đề thế này, Lương Sơn Bá mới thật sự người là đáng bội phục.

   Nhưng sáng tạo tuy tốt, mà nhân lực lại không đủ. Chỉ dựa vào năm người chúng ta, muốn một đêm làm xong nhiều thứ như vậy, căn bản chính là không thể nào. Tứ Cửu không khỏi buồn bực, cảm thấy cứ theo đà này, dù cho cả đêm không ngủ, ngày mai cũng xong không kịp đâu

   "Nếu có thêm người hỗ trợ, thật tốt biết bao". Ngân Tâm xoa vai cũng phàn nàn theo.

   "Nói nhảm". Tứ Cửu dùng vai đụng nàng một cái, "ngươi xem, hiện tại ngoại trừ Diệp công tử, còn có ai sẽ đến giúp chúng ta?" Hắn nói rồi lắc đầu thở dài, tỏ vẻ bất lực. Ta đang muốn an ủi hắn một câu, lại nghe được ngoài cửa bỗng nhiên vang lên một giọng nam tử:

   "Ta tới giúp mọi người!"

   Vừa dứt lời, một thư sinh áo trắng sải bước tiến vào cửa sân, chính là tên Tuân Cự Bá kia. Trên mặt hắn mang theo nụ cười, vừa thấy ta liền khua tay chào hỏi: "Diệp huynh, đã lâu không gặp".

   " ha, đã lâu không gặp". Ta thấy hắn đang rất vui vẻ, cũng mỉm cười đáp lễ. Sau khi Tuân Cự Bá vào cửa sân, đằng sau lại có theo tới mấy người, theo thứ tự là Tô An, Tô đại nương, và hai vị cô nương Vương Lan Vương Huệ. Trên mặt Vương Lan mang theo nụ cười điềm đạm, chào hỏi từng người bọn ta, Vương Huệ thì vừa vào cửa đã xấn tới chỗ Chúc Anh Đài, đu theo nàng hỏi đoạn thời gian ở bên ngoài có ổn không, có bị ta và Mã Văn Tài ức hiếp.

   "Đủ rồi, tiểu Huệ". Vương Lan thực sự không vừa mắt, chào hỏi rồi nói với em gái nàng, "đi mau, đi làm việc trước". Tuân Cự Bá cũng tới khoác vai ta, ta và hắn từ trước đến nay chưa từng có khoảng cách, hai người cùng nhau chuyển trúc. Ước chừng chật vật mấy canh giờ, mãi cho đến khuya, chúng ta rốt cục cũng mang ống trúc từ sau núi về thư viện. Tất cả mọi người mệt lắm rồi, đều cáo từ trở về ngủ, chuẩn bị sáng mai đối phó Trần Phu Tử và Vương Trác đang làm khó dễ kia. Ta mệt đến độ eo cũng mất cảm giác, ráng lết về đến phòng, lại ngoài ý phát hiện đèn trong phòng vẫn sáng.

   Đã trễ như vậy rồi, Văn Tài huynh còn chưa nghỉ ngơi sao?

   Mang theo nghi vấn, ta đẩy cửa phòng ra. Mã Văn Tài quả nhiên chưa ngủ, nửa người dựa tường đang ngồi trên giường đọc sách. Áo bào trên người hắn đã cởi, trên đầu cũng đã tháo phát quan, chỉ còn áo quần trong màu trắng, từ chân trở xuống đắp chăn. Thấy ta tiến đến, hắn liền buông sách trong tay, mở miệng hỏi: "A Đường, sao muộn như vậy rồi mới trở về?"

   " thì, ra ngoài cùng đám bằng hữu làm ít chuyện". Ta gãi đầu, cũng không muốn nói gì thêm với hắn nữa, tùy tiện gỡ mũ cởi áo bào xuống tính đi ngủ. Kết quả lúc vừa quay đầu thì giật mình, ghế dài của ta biến đi đâu mất tiêu luôn rồi!

   Trước đó nhớ rằng nó từng bị Văn Tài huynh đạp nát banh xác một lần rồi, còn làm gãy chân ghế, đều do ta về đi mượn dụ cụ tự mình sửa lấy. Kết quả lúc này tốt rồi, Mã Văn Tài thậm chí không còn phá hư nó làm gì nữa, có, mà trực tiếp đem dẹp luôn!

   Mà chăn gối của ta không biết từ lúc nào đã bị mang để trên giường. Tên Mã Văn Tài kia quay đầu nhìn ta, tùy tiện đưa tay vỗ vỗ giường nói: "Này? Muội ở đây thất thần làm gì? Qua đây đi"

   Ta không hề động, trong lòng không hiểu sao cảm thấy có chút tức giận, hỏi hắn: "Ghế dài đâu?"

   "Dẹp rồi". Mã Văn Tài giương đầu lên, "ta cũng không thể bởi muội chướng lên tùy hứng làm ẩu, ảnh hưởng đến thành tích của bản công tử. Ta thấy muội bên ngoài bận rộn hơn nửa ngày, cũng mệt mỏi rồi? Dù sao thì, ghế dài ta cũng đã gọi người mang dọn ra ngoài, sau này cũng không đem về đâu. Nếu muội không lên giường ngủ, vậy đứng đấy ngủ đi, hoặc không ngủ cũng được. Bất quá ta nhắc nhở muội một câu, nếu như ngủ dưới đất, mà kể từ mai trời chuyển lạnh, để nhiễm phong hàn, đoán chừng tiểu thư đồng kia của muội đủ thứ việc để làm"


   Nói gần nói xa một hồi triệt luôn đường lui của ta. Thằng âm binh này thực sự ghê gớm, ta nhìn bộ dạng dương dương tự đắc của hắn trên giường thôi đã thấy ấm ức, cảm thấy hắn giống như đã quyết tâm chủ ý muốn ta ngủ trên giường. Mặc dù nói rằng ngủ một đêm thôi cũng không sao, nhưng hắn càng chắc chắn, ta càng không muốn để hắn vừa lòng đẹp ý, định ôm lấy chăn gối, nhấc chân đi ra ngoài

   "Đã trễ thế thế này rồi muội còn muốn đi đâu?" Mã Văn Tài ở phía sau hỏi, cũng không biết được có phải do ta nghe lầm không, trong giọng nói của hắn dường như mang theo một chút lo lắng. Ta bĩu môi, le lưỡi với hắn, ôm lấy chăn gối chạy tới phòng Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài. Lúc bước vào thì đúng lúc bọn hắn chuẩn bị nghỉ ngơi, thấy ta đến, trong tay còn ôm chăn gối, Lương Sơn Bá không khỏi kinh ngạc nói: "Diệp huynh, huynh thế này, là thế nào đây?"

   "Không sao, chỉ là muốn mượn ghế dài trong phòng các ngươi dùng một lát, tiện không?" Ta cười ngượng một cái với hắn, tự lấy bàn nhỏ trên ghế dài xuống, trải áo bào của mình ra ghế, rồi nhanh phóng lên. Lương Sơn Bá thấy thế, vội vã tới hỏi ta có phải xảy ra chuyện gì với Mã Văn Tài nữa hay không, muốn giúp ta tìm tên kia nói cho rõ. Ta nói cho hắn biết rằng chẳng có gì, Lương Sơn Bá hỏi nửa buổi cũng không hỏi ra cái gì, sau lại muốn ta ngủ chỗ hắn, còn hắn thì lên ghế ngủ, ta tất nhiên không đồng ý, bảo hắn nghỉ ngơi thật tốt đi, không cần phải để ý đến ta, sáng mai nhớ gọi ta dậy là được rồi

   Lương Sơn Bá không lay chuyển được ta, đành phải bất lực nhìn Chúc Anh Đài, hai người tự về giường nghỉ ngơi. Ta cũng rốt cuộc đã có thể ngủ yên giấc, ôm gối đầu rất nhanh tiến vào mộng đẹp.

   Một đêm này ngủ ngon mười phần, cũng không mơ quá nhiều ác mộng. Bất quá có lẽ bởi đêm qua làm việc thực sự mệt chút, dẫn đến lúc tỉnh lại vào sáng ngày thứ hai, ta chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, tay chân đều đau cực kỳ. Ta vô thức duỗi thẳng tay, giãn ra một chút, chân cũng đạp một cái bên kia, lại đột nhiên nhớ tới mình đang ngủ trên ghế dài! Tim không khỏi giật thót. Chính là lúc tưởng mình đã té xuống đất, lại đột nhiên cảm giác tay chân mình giống như chạm phải thứ gì. Ngay sau đó liền có ai kiềm tay chân ta lại, không cho ta lộn xộn nữa.

   Ta vô thức vung nắm đấm phản kích, cổ tay kia cũng bị người ta nắm chặt. Không có tay liền đưa chân ra, kết quả chân bị đối phương kẹp lấy, giãy kiểu gì cũng không được. Ta hoảng hốt, bỗng nhiên mở mắt, kết quả phát hiện trước mặt là một đôi mắt lạnh như băng trừng ta.

   Ta hít một hơi lạnh, cúi đầu nhìn dưới thân, lọt vào trong tầm mắt chính là một cái giường đôi. Lại nhìn trước người, là hai tay Mã Văn Tài giao nhau kiềm lấy hai tay ta, hai chân dùng sức kẹp một chân ta, mặt khác thì hãm ta dưới thân, mang theo chút tức giận nói với ta:

   "Mới sáng sớm, nổi điên cái gì!"

   Hắn nói xong lời này, nhanh chóng buông ta ra, đứng dậy, mặc áo bào, chải tóc, cũng không tiếp tục để ý ta. Ta hơi đần ra đang chẳng hiểu gì, chỉ mơ hồ nhìn thấy khóe mắt Mã Văn Tài có màu tím xanh tựa hồ như bị bầm, cũng không định mở miệng hỏi, hậm hực rời giường mặc quần áo. Mộc Cận cũng không lâu sau tới, không chút khách khí giật lượt, giúp ta chải lại lần nữa. Ta không khỏi thấy may mắn nàng vừa rồi không có ở đây, tuy biết mặc dù Mã Văn Tài vì chế trụ ta lại phòng ta đánh người, nhưng tư thế kia thực sự mập mờ, nếu như bị nàng nhìn thấy ta coi như nói gì cũng coi như không

   Đến chủ viện mà lòng đầy nghi hoặc, đúng lúc gặp bọn Lương Sơn Bá đi tới, ai cũng vui mừng hớn hở, rõ ràng là hành động dẫn nước viên mãn hoàn thành. Đột nhiên vừa thấy ta, Lương Sơn Bá lập tức gạt người ngoài ra, bước nhỏ chạy tới, kéo ta đến một bên thầm hỏi:

   "Diệp huynh, giữa huynh và Văn Tài huynh, rốt cuộcđã xảy ra chuyện gì?"

   "Ta còn đang muốn hỏi ngươi đây!" Nói lên chuyện này thì đầu ta liền ụ mị, "hôm qua ta rõ ràng không phải ngủ trong phòng ngươi và Chúc Anh Đài sao? Cuối cùng lại trở về chính phòng ta thế nào!"

   "À, chuyện này......" Lương Sơn Bá gãi đầu một cái, hình có chút không tiện nói. Ta liên tiếp thúc giục hắn mấy câu, hắn mới cẩn thận quan sát tứ phương một lượt, xác định xung quanh không ai, mới lại gần nhỏ giọng nói với ta:

   "Chuyện đó, Diệp huynh, mặc dù ta không biết chuyện gì xảy ra, bất quá nếu về sau huynh có vấn đề gì, nên cùng mọi người giải thích, đừng quậy như con nít nữa. Đêm qua sau khi huynh ngủ thiếp đi không lâu, Văn Tài huynh lại tới, bế huynh về. Kỳ thật cũng chỉ là một chút chuyện nhỏ, Diệp huynh để bụng làm gì, Văn Tài huynh cũng đâu phải cố ý muốn làm hỏng ấm trà của huynh".


   "Ấm trà gì? Ngươi đang nói vậy?" Ta nghe không hiểu, chỉ chú ý tới một chi tiết, "ngươi nói, là Mã Văn Tài bế ta về?"

   "Đúng đó" Lương Sơn Bá nói, "huynh ngủ không bao lâu, mặt Văn Tài huynh rất căng, sải bước đến, áo bào cũng không mặc. Hắn giải thích với chúng ta chưa được hai câu, liền bế huynh về."




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net