Chương 36: Chung giường (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Bế...... Bế ta về?

   Ta nghe xong thì thấy lùng bùng lỗ tai, nhanh chóng xác nhận lại với Lương Sơn Bá, cũng định về tìm Mã Văn Tài tính sổ. Lương Sơn Bá thấy sắc mặt ta khong ổn, vâng một lời, còn nói có thể do hắn nhìn lầm, hình như là cõng về, 

   Hô, loại chuyện này cũng có thể dùng "hình như" sao? Ngươi căn bản là đang gạt ta phải không?

   "Là cõng, là cõng về!" Lương Sơn Bá cuống quít cản ta lại, dùng sức giải thích, "Diệp huynh đừng nóng giận, do ta nhìn lầm, thật ra ta chỉ muốn nói, Văn Tài huynh đối với huynh cũng đâu tệ lắm, Diệp huynh không lẽ muốn cứ cãi nhau với hắn mãi. Mọi người dù sao vẫn ở cùng một chỗ, vì sao không thể ở chung hòa bình vậy? Như ta và Anh Đài này."

   Không nghĩ tới Lương Sơn Bá cũng hiểu tính cách Chúc Anh Đài. Bất quá mấy ngày nay, trôi qua còn thật sự chưa nói tới vất vả, chỉ là vài chuyện phát sinh với Mã Văn Tài khiến ta thấy có chút ngoài ý muốn. Nếu như không phải bởi vì hắn lại bắt đầu lấy chuyện chung giường nhắm vào ta, ta vốn muốn ở chung với hắn trong yên bình, lại nói đến sáng nay hình như lúc đang ngủ vô tình đấm hắn một quyền, đoán chừng tên kia giờ khẳng định đang giận ta.

   Tùy tiện nghe Lương Sơn Bá nói vài câu liên quan tới chuyện bị trộm bao phục và đại thúc bán trà, nói đến lúc ở vườn đào, Lương Sơn Bá bảo Chúc Anh Đài có mang nhánh đào về cho hắn, đồng thời nói hoa đào rất đẹp, nếu có thể trồng trong thư viện thì tốt quá. Ta nhớ hoa đào hẳn là thuộc về nhóm thực vật tường vi, chỉ chiết cành, cũng có thể sống. Lương Sơn Bá nghe xong rất cao hứng, bày tỏ hắn đợi chút nữa trở về tìm Chúc Anh Đài, hỏi ý một chút, nhìn giống thật là muốn đến hậu sơn trồng hoa đào. Người này còn việc học và tạp dịch, vậy mà còn tâm trí làm ba cái việc này, đúng là đáng để ghen tị

   "Diệp huynh, nói đến còn muốn đa tạ huynh giúp chúng ta tìm ra dòng sơn tuyền kia". Lương Sơn Bá lại nhắc đến vụ nước suối, xem ra phiền phức của hắn đã giải quyết xong. "Ta đã nói với sơn trưởng, công lao lần này, cũng coi như có huynh một phần. Đúng rồi, ta nghe Văn Tài huynh hình như vẫn luôn gọi huynh là A Đường, cảm giác nghe rất thân thiết. Nếu như Diệp huynh không ngại, Sơn Bá về sau có thể gọi như thế không?"

   "Được. Vậy về sau ta cũng gọi ngươi Sơn Bá". Ta đối với Lương Sơn Bá từ trước đến nay chưa từng đề phòng, sảng khoái đồng ý. Ở hiện đại bằng tuổi thì xưng hô vốn là trực tiếp kêu tên mà, nào giống cổ đại quy củ nhiều vậy? Dù sao ta, các ngươi thích gọi thế nào thì gọi thế đó đi.

   Đi cơm xá ăn cơm, hôm nay tảo khóa, theo thường lệ Trần phu tử giảng bài. Nói đến, từ tối qua cho tới hôm nay, không thấy Vương Huy Chi đâu, hôm nay trong giảng đường cũng không thấy hắn luôn. Ta thừa dịp Trần phu tử giảng bài giảng cho đã rồi khát nước, lúc ra ngoài uống nước, lặng lẽ quay đầu lại hỏi Tuân Cự Bá đằng sau: "Cự Bá Cự Bá, Huy Chi huynh sao không đến? Hắn không dạy khóa thư pháp sao?"

   "Đến cái gì chứ, huynh ấy sớm đã đi rồi". Tuân Cự Bá nói, cũng hướng phía ngoài phòng liếc qua, có chút thăm dò, dùng sách che mặt, cố ý dùng giọng sầu não nói, "sau khi thư sinh Diệp Hoa Đường xuống núi được mấy canh giờ, chỉ thấy sắc mặt Vương tiên sinh Vương Huy Chi buồn bã ra khỏi phòng, hai tay chắp sau lưng, nhìn trời khoan thai thở dài: 'Giai nhân đã rời đi, tiểu sinh lưu lại nơi đây, còn có ý nghĩa gì nữa?' Nói dứt lời này, Huy Chi huynh liền phất tay áo, nhanh chân rời thư viện"

    "Ờ mà, giai nhân là ai?" Ta đang bực vụ buổi sáng sau lại ù tai thêm lần nữa, Tuân Cự Bá cười đến ranh mãnh, nói: "Giai nhân này, đương nhiên ám chỉ Diệp huynh!"

   "Nói bậy, ta đâu có đẹp" Nói Chúc Anh Đài là giai nhân còn tạm chấp nhận, sao lại dán cái danh đó lên người ta? Ta cảm thấy con người ta có vẻ ngoài rất trẻ bò

   "Đâu có, ai nói A Đường khó coi?" Nói câu kia chính là Lương Sơn Bá, bởi vì hôm nay Chúc Anh Đài không đến, hắn và Tuân Cự Bá mới ngồi cùng, lúc này nghe được chúng ta nói chuyện, cũng xen vào một câu, "Chuyện đó, Diệp công tử của chúng ta chính là công tử văn nhã, tuấn dật phi phàm, nói là giai nhân, cũng không quá đáng mà, ha ha!"

   Hắn và Tuân Cự Bá đều nở nụ cười, sau đó còn khen ta hôm nay nhìn đặc biệt thiên chân tuấn tú, nói tóc cắt so với lúc trước chỉnh tề đẹp hơn nhiều. Ta đoán đây là là do Mộc Cận giúp ta chải tóc, mặc dù có chút không thừa nhận tóc tai mình bê bối, nhưng nghe bọn họ khích lệ ta, vẫn cảm thấy có chút cao hứng, ngay sau khi khiêm tốn phản khen xong, nói bọn họ hôm nay cũng đặc biệt có sáng sủa, lại nghe Mã Văn Tài bên người hừ lạnh một tiếng, ném sách vở.

   Gì đây, chẳng lẽ không khen hắn, cho nên không vui? Ta biết sai liền đổi, vội cứu: "Thật ra Văn Tài huynh cũng cực kỳ thanh nhã tuấn khí"

   Động tác Mã Văn Tài đột nhiên dừng lại một chút, vội quay đầu đi chỗ khác, nửa buổi mới nói một câu: "Đừng nói vớ vẩn nữa, nghe giảng bài đi". Ta lại mơ hồ thấy lỗ tai hắn chỗ có chút đỏ lên

   Thằng này...... Sẽ không phải đang ngại chứ trời.....

   Không đợi ta nhìn rõ, Trần phu tử đã từ ngoài đi vào, bên cạnh ổng còn có theo một vị thân mặc cẩm phục, tướng tá nở nang, là đại nhân đồ gì đó rồi. Đầu người này quấn một cái xà rông khảm ngọc, cẩm bào trên người màu mè hoa lá, mặt thì bôi chắc cả ký phấn, còn đánh son nữa chứ, tay cầm một cái quạt xếp, nghênh ngang vào giảng đường. Ổng ngẩng đầu liếc một vòng giảng đường, lỗ mũi phát ra một thanh tuyến xem thường.

   "Vương đại nhân, mời". Trần phu tử khẽ khom người trước thằng cha khó ở kia người, thỉnh hắn tiến lên, sau đó mới hắng giọng, lớn tiếng nói với đám học sinh:

   "Các vị học sinh, tin mọi người phần lớn cũng đã biết danh tính vị đại nhân này, chỉ có số ít học sinh xuống núi làm việc còn chưa biết, vậy ta lại giới thiệu một chút. Vị này, chính quan kiểm tra đánh giá triều đình phái tới, Vương Trác Vương đại nhân, hôm nay ngài tới đây, vì đặc biệt nói một câu, những ngày này, tùy tình huống mà kiểm tra đánh giá."

   Ánh mắt của vị Vương đại nhân trai không trai gái không gái kia có chút long lên, phấn trên mặt từng lớp đua nhau rớt xuống. Ông ta dùng khóe mắt liếc xéo một vòng, nói giọng cha: 

   "Mấy ngày nay trong thư viện, đại nhân ta cũng quan sát được không ít thứ. Lại phát hiện có một số người, trong ngoài bất nhất, làm màu! Hừ, đừng tưởng rằng có thể giấu được con mắt bản đại nhân!" Ổng nói rồi ánh mắt hung hăng quét qua chỗ ta, trong mũi hắt ra một hơi, uốn éo rời đi. Trần Phu Tử cũng tranh thủ hừ một tiếng, lết theo Vương đại nhân đi ra ngoài, ta bị cái nhìn kia trừng trúng có chút không hiểu, hơn nửa buổi mới biết ổng không phải trừng ta, mà là trừng Lương Sơn Bá ngồi phía sau ta.

   Mấy ngày nay xảy ra chuyện gì? Vì sao Vương Trác lại có thành kiến với Lương Sơn Bá như vậy? Ta thật ra có nghe qua Tuân Cự Bá kể mấy ngày nay đều là Lương Sơn Bá hầu hạ vị Vương đại nhân kia, xácg nước tắm cho ổng, còn giúp ổng dọn dẹp phòng, nghe nói còn đưa thằng cha đó một hộp son phấn, Vương Trác kia vốn từ đầu thái độ đối với Lương Sơn Bá cũng không tệ, chỉ về sau không biết làm sao, đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, bắt đầu làm khó dễ đủ chỗ.
  
   Ta mơ hồ cảm thấy, hình như do Trần phu tử đốc cái gì rồi ở. Trần phu tử này ấn tượng như đối với Lương Sơn Bá không tốt lắm, muốn mượn cơ hội mượn đao giết người. Mã Văn Tài thì lại không tiếp tục làm gì Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài nữa, quan hệ hai phe mặc dù chưa nói tới chuyện đỡ hơn, nhưng coi như đình chiến, ta thấy vậy vui lắm

   Mấy ngày kế tiếp, trong thư viện cũng không phát sinh chuyện gì đặc biệt. Mộc Cận nghỉ tạm hai ngày, vội vàng về Thái Nguyên. Kỳ thật nàng lúc đầu muốn ta viết thư mang gửi nhà, nhưng nếu bị Diệp gia nhìn thấy chữ viết như mèo quào của ta, trên cơ bản thư viện này chắc cũng không ở được nữa quá. Cho nên ta chỉ gửi tiểu cô nương mang theo lời nhắn và tín vật mà về nhà, còn dặn nàng không cần vội, lên đường nhớ để ý, an toàn mới là quan trọng nhất.

   Bất quá nói đến an toàn, ngoại trừ Mộc Cận ra, trong thư viện có một người, mà tình cảnh hiện tại...... Hình như không ổn tý nào đâu.

   Người đó chính là Mã Văn Tài.

   Mà dẫn hắn lâm vào cảnh hiểm nguy kẻ kề sát cổ này, lại chính là kẻ hèn này.

   Vụ này phải nói tới mấy ngày trước, lúc ta và hắn ngủ chung giường. Hôm đó vừa trở về, Mã Văn Tài bởi bực chuyện Mộc Cận, thừa cơ phi tang luôn cái ghế dài, ép ta phải ngủ chung với hắn. Ta lúc đầu chạy tới ghế dài trong phòng Lương Sơn Bá, nửa đêm lại bị hắn lôi đầu về, kết quả sáng tỉnh lại, Mã Văn Tài ăn một đấm của ta.

   Ngày thứ hai ghế dài lần nữa bị Mã Thống làm hư trong lúc sắp đi ngủ, hại ta miễn cưỡng leo lên giường lại ngủ một đêm, sáng sớm ngày thứ hai sau khi tỉnh lại ta phát hiện, mặt Mã Văn Tài lại bị nâu đen thêm con mắt

   Ngày thứ ba, ngày thứ tư...... Người trong thư viện bắt đầu đồn. Lương Sơn Bá còn đặc biệt chạy tới hỏi ta, mấy ngày nay đã làm gì Mã Văn Tài

    "A Đường, huynh không phải luôn bắt nạt Văn Tài huynh đó chứ". Lương Sơn Bá nghiêm túc hỏi ta, "Văn Tài huynh không phải người xấu, huynh làm đánh hắn hoài vậy"

    Ta không có đánh hắn..... Chẳng qua là mấy ngày nay nằm mơ cứ mơ thấy võ quán và đại ca...... Được rồi, ta thật sự không phải là cố ý......

    Thế là tối ngày thứ năm ban đêm, lúc đi ngủ, ta rốt cục quyết định nói chuyện nghiêm túc với Mã Văn Tài. Ta cảm thấy ở giữa chúng ta, cần phải có biện pháp bảo hộ.
  
   "Muội lại trăn trở cái gì nữa?" Mã Văn Tài để ý thấy ta bắt đầu chồng sách lên giường, không khỏi nhíu mày hỏi. Ta nhìn sắc mặt hắn cứ thế, nghiêm túc nói hắn biết, ta chuẩn bị xây giữa hai người một bức tường.

   "Đều tại tướng ngủ ta không tốt, hại Văn Tài huynh mấy ngày nay chịu ủy khuất rồi". Ta nói trong họng, Mã Văn Tài sờ mũi, dáng vẻ có chút buồn cười. Ta tiếp tục nói: "Kỳ thật nếu có thể đem ghế dài chuyển về là tốt nhất, ta ngủ ghế dài, Văn Tài huynh ngủ trên giường, thế khỏi ai phải chịu khổ......"

   "Không được!" Mã Văn Tài một mực bác bỏ lời ta. Ta buồn bực nhỏ giọng thầm thì: "Nhưng lúc ta ngủ ghế đó giờ không đá đánh người lung tung......"
  
   "Muội rớt từ ghế dài xuống cũng đâu có ít!" Mã Văn Tài cả giận nói. Ta nghe vậy sững sờ, sao ta không nhớ ta từng từ trên ghế dài rớt xuống chứ?

     "Đó là bởi vì muội ngủ như con heo chết đó, muốn quăng kiểu nào thì quăng!" Mã Văn Tài nổi giận.

    Được thôi, kỳ thật mặc dù bình thường thời điểm ta tỉnh lại đều trên ghế dài, nhưng cũng có hai lần phát hiện mình lăn kiểu gì tới giá sách...... Mặc dù ta không biết mình đến cùng là làm sao lăn tới đó

  "Hừ, ngoan leo lên giường ngủ, ta cũng sẽ không hại muội, đừng cứ đó hành mình hành người nữa". Mã Văn Tài hừ một tiếng, cởi ngoại bào, chui vào chăn, còn xoay người sang chỗ khác, quay lưng về phía ta. Ta buồn bực gãi đầu, lại bắt đầu tiếp tục chồng sách giữa hai người.

    Ừ vậy đi, chỉ cần tăng thêm tầng vật cản, nửa đêm sẽ không đánh tới Văn Tài huynh chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net