Chương 37: Bị Thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sách thư viện phát đều là thống nhất một màu lam. Ta cẩn thận lấy áo bào màu lam phủ lên đống sách vở ở giữa cả hai, đang làm còn lỡ ép tới góc chăn của Mã Văn Tài. Tên kia quay đầu lườm ta một chút, rồi vèo một cái cuộn tròn vào chăn, còn nhích vào trong một chút, tiếp tục xoay qua chỗ khác đưa lưng về phía ta.

Ơ thằng này......

Ta thử dùng sách lần nữa chặn góc chăn hắn.

Mã Văn Tài không quay đầu lại, kéo chăn ra

Ta cảm thấy quậy vui dã man, liền làm thêm lần nữa, chờ hắn cuộn cuộn. Kết quả Mã Văn Tài bị phản chiêu, một phát bắt được ta còn chưa kịp giấu đi, bỗng nhiên kéo về phía trước một cái! Ta nhất thời không kịp phản ứng, cơ thể bị nghiêng về trước, lập tức làm đổ tường sách, đầu nặng nề mà đụng vào ngực hắn, cái mũi bị đụng đau muốn chết

Được lắm, đau quá!

"Không muốn chết thì đàng hoàng một chút cho ta!" Trên đầu có một giọng phẫn nộ quát.

Ta tính đưa tay bịt mũi, kết quả phát hiện tay cổ tay mình còn bị Mã Văn Tài nắm chặt. Mã Văn Tài hừ một tiếng, buông lỏng ra, quan sát ta từ trên người hắn đứng lên, nghiêm mặt không nói lời nào. Ta xoa xoa mũi, hậm hực rút về, đem đầu giấu sau đống sách vở, tiếp tục chồng sách. Mơ hồ cảm thấy Mã Văn Tài nhìn chằm chằm ta một hồi, bĩu môi, rồi tiếp tục nằm xuống ngủ.

Ta không còn dám đi chọc hắn nữa, sợ làm phát bực vị đại gia này -- Tốt lắm, giờ hắn cũng đã thái độ với ta rồi còn gì. Chồng sách đàng hoàng xong, nằm xuống ngủ. Vốn tưởng rằng lúc này hẳn là sẽ không còn vấn đề gì nữa, kết quả đến lúc sáng, ta đột nhiên bừng tỉnh, khi mở mắt ra, phát hiện tường sách đã không thấy đâu nữa rồi

Ta cho là mình nhìn lầm, kinh ngạc dụi dụi mắt, lại xem xét, vẫn là không có. Cúi đầu nhìn xuống phía dưới, ta phát hiện tường sách không biết sập lúc nào, mà tất cả đều lại sập bên hướng Mã Văn Tài, đè hắn!

Ta đứng hình

Mã Văn Tài nằm trên giường không nhúc nhích. Ta thử đưa tay qua chọt chọt hắn, không có chút phản ứng.

Gì vậy trời, chẳng lẽ là ngủ say? Nhưng tiếng động lớn như vậy, hắn không phải bất tỉnh rồi đó chứ......

Ta thử đẩy mấy chồng sách ra, lại chọt hắn, bất động, vỗ vỗ, vẫn bất động, cuối cùng ta bắt đầu xoay vai hắn lại, vẫn bất động.

Ta hoảng, nhanh chóng gạt tất cả sách trên người hắn ra, quay lại ghé vào tai hắn dùng sức kêu: "Văn Tài huynh, tỉnh lại đi, Văn Tài huynh!"

Mã Văn Tài vẫn không nhúc nhích như thế, dù ta có đập kiểu gì cũng không có phản ứng. Đúng vào lúc này, ta chú ý tới bên cạnh khóe miệng của hắn có một vệt màu đỏ thuận mép môi chảy xuống, tiến tới ngửi thử, là vị máu.

Văn Tài Tuynh, Văn Tài huynh bị thương rồi! Nhưng sao có thể? Học trong nội viện lâu như vậy, học sinh khác hoặc nhiều hoặc ít đều bị một chút thương tổn, nhưng ta chưa từng thấy kiểu bị thương đến nỗi trào máu thế này

Đương nhiên, ngoại trừ vụ có thể bị ta đánh đến máu tụ từ hai ngày trước.

Chẳng lẽ nói...... Lần này...... Cũng do ta......

Do ta đụng đổ tường sách tường sao? Nhưng làm sao có thể chứ! Những cái đống sách kia nặng bao nhiêu đâu, có phải đá tảng chậu hoa làm từ sắt đâu, coi như lỡ đập xuống đi, cùng lắm cũng chỉ sưng một cục trên đầu, làm sao lại nện tới nội thương!

Mặc cho ta một ngàn một vạn không chịu tin, nhưng sự thật thì luôn thắng hùng biện, Mã Văn Tài hiện tại nằm ở đây, hôn mê bất tỉnh, khóe miệng còn đang chảy máu, không được trốn tránh trách nhiệm. Nhất định phải nhanh mang hắn đi y xá mới được!

Ta nhanh chóng mặc áo bào, vén tay áo lên thử bế Mã Văn Tài, kết quả thằng này vì cao quá, thể trạng lại cường tráng, ta ăn hành cả nửa buổi, cánh tay đều mỏi, cũng không thể bế hắn. Nghĩ lại, thằng âm binh này dù đã bất tỉnh rồi, cũng không thèm phối hợp với ta, cuối cùng ta không còn cách nào, chạy đến hạ nhân phòng gọi Mã Thống, dưới sự hỗ trợ của hắn, cuối cùng cũng bưng Mã Văn Tài lên lưng của ta thành công, phí sức từng chút từng cõng tới y xá. Đầu Mã Văn Tài quá cao, mà mặc dù người nhìn gầy, thể trọng lại quả thực không nhẹ, ta cảm thấy ta hình như muốn bị hắn đè đầu đến xuống nửa thước

Mã Thống bắt đầu còn hằn học nói để hắn cõng, đem công tử nhà hắn lắc tới lắc lui bây giờ? Sau đó cũng không biết tại sao, tự nhiên ngậm mồm không lên tiếng nữa. Bất quá ta cũng không thể để hắn cõng, nói chơi gì vậy? Để ta cõng, chân Mã Văn Tài còn muốn bị kéo lê dưới đất, Mã Thống còn thấp hơn ta nửa cái đầu đâu, để hắn cõng chẳng khác nào là đang kéo lê chủ tử hắn, cái này nếu như chờ tới lúc Mã Văn Tài tỉnh, không đánh gãy chân hắn mới lạ đó?

Thật lòng mà nói, ta có chút không rõ, thái độ Mã Văn Tài đối với thư đồng hắn như vậy, Mã Thống lại vẫn cứ thành thành khẩn khẩn, một cách toàn tâm toàn ý thay hắn bán mạng, Mã Văn Tài kỳ thật thật rất may mắn, về sau nếu có cơ hội, hẳn là nên nhắc hắn, nhớ đối với Mã Thống tốt một chút, đừng đánh hắn nữa.

Có điều hắn đại khái sẽ không nghe ta đâu.

Mới rời khỏi phòng không bao lâu, ta liền không cẩn thận trên đường đụng phải Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh. Hai thằng khốn nạn này giống như cũng mới rời giường không lâu, kiểu đang muốn đi ăn cơm, đột nhiên vừa nhìn thấy ta xuất hiện cõng Mã Văn Tài hôn mê, đều bị giật mình kêu lên. Tần Kinh Sinh bị vương Lam Điền đá đít một cước chạy tới, cười cười, hỏi ta Văn Tài huynh bị gì

Ta thấy Mã Văn Tài vẫn còn đang hôn mê, bất tỉnh nhân sự, sắc mặt tỏ ra bất đắc dĩ, kể cho bọn hắn nghe ta tối qua cùng Mã Văn Tài bởi vì một việc, ta không cẩn thận xuống tay nặng quá, đánh hắn trọng thương. Văn Tài huynh cũng thật sự là yếu bóng vía, người ta chỉ đánh mấy quyền hắn đã bất tỉnh, nhưng ta thật ra chưa đánh đủ đâu, nắm đấm có chút ngứa, còn nghĩ muốn tìm mấy đứa bay đánh mấy quyền sao giờ? Tần Kinh Sinh nghe xong lời này, bị dọa đến liên tiếp lui lại mấy bước, trở về nói chuyện với Vương Lam Điền, hai người nhìn ta ánh mắt tức thời từ căm thù biến thành sợ hãi, vội vội vàng vàng kiếm cớ chạy trốn.

Hừ, hù bọn chúng một chút, miễn về sau lại tới kiếm chuyện với ta. Phí sức cõng Mã Văn Tài đến cổng y xá, lúc lên bậc thang ta cảm thấy chân mình muốn mang quăng cho rồi, Mã Văn Tài hôn mê còn ngả đầu lên vai ta, hơi thở cứ phả vào lỗ tai ta, ta dùng sức hất đầu cũng thoát không nổi hắn, rơi vào đường cùng đành phải bỏ qua, tăng thêm sức một mạch cõng Mã Văn Tài tiến vào y xá, đặt ở một cái giường màu trắng cạnh cửa sổ

Vương Lan hình như đi đâu rồi, trong phòng chỉ còn lại Vương Huệ, nhìn thì như vừa mới thức dậy, son phấn trên mặt mới lau một nửa. Đột nhiên thấy ta cõng Mã Văn Tài vào, không khỏi kinh ngạc hét lớn: "Đây là thế nào, đây là thế nào?"

"Văn Tài huynh bị thương, Tiểu Huệ cô nương". Ta mệt tới suýt nữa trực tiếp nằm sấp trên người bệnh nhân, vội vàng đỡ thành giường đứng lên, hướng về phía Vương Huệ nói, "Văn Tài huynh bị sách đè, lúc phát hiện vẫn hôn mê bất tỉnh, cô nhanh qua xem hắn một chút đi"

"Đúng đó, tiểu Huệ cô nương, cô nhanh xem cho công tử nhà chúng ta một chút đi!" Mã Thống cũng ở một bên tiếp lời. Vương huệ liếc chúng ta, cái eo thùng nước uốn éo, chầm chậm ung dung bước qua, một bên đến giường, một bên nói: "Bị sách đè? Nện như nào? Ngươi ném?"

"Ờ thì...... Cho là vậy đi". Nhưng thật ra do ta nửa đêm đụng sập sách tường, mới dẫn đến Mã Văn Tài bị đè, bất quá kể với Vương Huệ cũng không hay cho lắm

"Hừ, đáng đời!" Vương Huệ hừ một tiếng, cũng không biết là nói Mã Văn Tài đáng đời, hay là ta đập người ta bị thương rồi tự hành mình mệt đáng đời, có điều ta đoán là đang nói cả hai. Dù sao nàng đến giờ vẫn còn địch ý đối với ta và Mã Văn Tài, hôm qua còn đang nói ta giúp Lương Sơn Bá là không có ý tốt, bị Vương Lan dạy dỗ vài câu sau đó trừng ta một chút rồi không lên tiếng. Ta thật không biết được mình từ lúc nào chọc vị ôn thần này, bất quá nàng thích thế nào thì thế đó đi, dù sao con người nàng không xấu, cùng lắm thì thái độ hơi kém, nhưng cũng không thể nào lúc kê đơn thuốc cho ta giở trò xấu.

Lúc kiểm tra cho Mã Văn Tài, Vương Huệ lại nhướng cao lông mày, kinh ngạc phun một câu: "Hắn bị gì?"

Đây là đang hỏi ai vậy? Ta không biết mới đến kiếm cô đó. Mã Thống bên cạnh cũng chen miệng nói: "Đúng đó, công tử nhà ta đến cùng bị gì, người sao mà còn bất tỉnh? Tiểu Huệ cô nương cô xem lại thử"

"Ta, ta có xem qua rồi!" Vương Huệ cũng lo lắng, trên trán toát cả mồ hôi, lại lật lên tìm vết thương, lại xem mạch, Mã Thống còn ở bên cạnh không ngừng hối. Ta cũng có chút sốt ruột, kéo nàng hỏi: "Sao rồi tiểu Huệ cô nương, cô nói chút gì đi".

"Ta, ta không biết!" Vương Huệ bị bọn ta thúc đến hoảng, lớn tiếng kêu, "Mạch của hắn rất bình thường, trên người cũng không có vết thương nào lớn, ta không biết vì sao hắn lại bất tỉnh. Ta thấy, tám phần là bị ngươi dùng sách đập, làm đầu tổn thương!"

Sao, làm sao lại...... Ta bị nàng dọa đến tay chân lạnh buốt. Nếu Mã Văn Tài tỉnh lại, biến thành ngớ ngẩn, cha hắn còn không phải đem ta chặt thành tám khúc sao! Mã Thống gào lên, tới nắm chặt tay áo của ta hét lớn: "Ngươi là đồ yêu tinh hại người, trả công tử nhà ta lại đây, nếu công tử nhà ta có gì không hay xảy ra, ta nhất định đi đưa tin về cho Thái Thú đại nhân, để Diệp gia các ngươi không được yên!"

"Ta...... Ta không phải......" Ơ, ta không phải cố ý...... Ta gấp dữ lắm rồi, Vương Huệ còn đang bên kia bóp eo, châm chọc: "Ai bảo ngươi động một chút lại đánh người, hiện tại thấy hậu quả rồi chưa? Mã công tử này không thể so với người bên ngoài đâu, ngươi đả thương hắn, không phải tự mình tìm khổ à? Hiện tại, ngươi tốt nhất là cầu nguyện chuyện này không truyền đi, đầu tiên cố gắng chửa khỏi thương tích cho Mã công tử. Nghe nói cha hắn Mã Thái Thú sắp tới nữa có thể sẽ đến thư viện, đến lúc đó nếu nhìn thấy con trai bảo bối của ông ta biến thành cái dạng này, coi như ngươi thảm rồi!"

Nhưng, nhưng mà...... Ta vừa rồi mới lấy chuyện này đi hù Tần Kinh Sinh và vương Lam Điền, giờ vừa hay đã truyền ra ngoài. Mã Thống đã bắt đầu giơ chân, gào to với ta cái gì ngươi đừng mơ giấu được chân tướng, ngay tại lúc ta gấp đến độ đầu bốc khói, chợt nghe giọng Mã Văn Tài ở bên kia khàn khàn nói: "Mã Thống".

...... Tỉnh rồi.

Ngươi đó làm ta sợ muốn chết. Ta nhanh chóng nhảy đến đầu giường, chỉ thấy Mã Văn Tài một tay ôm đầu, chầm chậm ngồi dậy, quay đầu tứ phương, lạnh lùng thốt: "Đây là đâu?"

...... Đừng nói đần thật luôn rồi đó chứ? Đây là y xá mà! Vương Huệ cũng đi tới, thử thăm dò hỏi hắn có biết hay một cộng một bằng mấy, kết quả bị Mã Văn Tài trừng mắt, thở phì phò bỏ đi. Ta nhìn thấy hắn trừng người ta có sức tới vậy, liền biết đầu óc cái thằng này không bị gì rồi, vốn đang thở phào một cái, nhưng Mã Văn Tài nói câu tiếp theo, nhất thời đánh ta vào lãnh cung.

"Diệp Hoa Đường, tay phải của ta hôm qua giống như bị sách của muội đè bị thương". Hắn nói rồi vung tay áo lên, để ta thấy trên cánh tay có máu bầm, nhìn thấy sắc mặt ta tỏ vẻ áy hình như rất hài lòng, hỏi ta tính sao?

Làm sao bây giờ? Chuyện này...... Ta xoắn xuýt gãi đầu một cái, nói nếu vậy ta mua thuốc cho ngươi, bôi lên rất nhanh khỏi. Mã Văn Tài lắc đầu, tỏ vẻ loại máu bầm này, dù thoa thuốc, cũng phải rất nhiều ngày mới khỏi. Trong lúc này hắn cũng không thể sử dụng tay phải, loại chuyện này đối với Mã Văn Tài hắn mà nói, căn bản chính là vô cùng nhục nhã, tổn thất như vậy, một chút xíu thuốc đã muốn bù đắp cho hắn, cũng không tránh khỏi quá coi thường Mã Văn Tài hắn?

Ta không hề coi thường hắn, nhưng muốn ta làm sao bây giờ đây. Ta đã sớm nói để ta ngủ ghế dài, hắn không cần để ta lên giường ngủ, ta cũng sợ mình nửa đêm ngủ không ngoan lại làm bị thương hắn, kết quả không nghĩ tới...... Vẫn là đập thành thương binh

"Được, vậy theo như muội nói, muốn ta thế nào đúng không?" Ta cũng không còn cách nào, dứt khoát trực tiếp mở miệng hỏi. Mã Văn Tài bình thường chính là được thư đồng nhà hắn mang giày, rồi mặc áo bào, nghe lời này, do dự một chút, vỗ vai Mã Thống ra hiệu hắn đi ra, ngược lại quay qua nói với ta: "Qua đây". Tiếp đó ra hiệu Mã Thống mang áo bào màu lam tính qua cho ta, lười biếng nói, "mặc vào cho ta"

Vậy mà sai ta mặc quần áo cho hắn chứ! Ta có chút tức giận, đứng tại chỗ không nhúc nhích, hướng hắn cả giận nói: "Ngươi không phải có thư đồng ở đây sao, tại sao ta phải mặc cho ngươi?"

"Muội đả thương ta, chẳng lẽ không nghĩ phải đền bù hả?" Mã Văn Tài hừ lạnh, "ta hiện tại nói cho muội biết, muốn đền bù, trong mấy ngày này tay phải ta chưa khỏi hẳn, muội phải hầu hạ bản công tử ta thật tốt. Tất cả bởi vì ta thụ thương mà không thể làm được gì, muội đều phải giúp ta làm. Bao gồm buổi sáng mặc quần áo, mua cơm, cầm sách vở, còn có ban đêm trải giường chiếu đắp chăn, trong vòng ba ngày, toàn bộ đều muốn muội làm! Đừng quên, đây chính là bởi vì muội mới bị thương, muội không phải là muốn chống chế đó chứ?"



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net