Chương 4: Ân oán phân minh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thật ra không thể không nói, Mã Văn Tài làm thế này lại vừa đúng ý ta, nếu do ta tự mình nói không muốn ngủ cùng giường với hắn trước tất nhiên sẽ bị nghi ngờ, hiện có cung tên kia làm chất dẫn, ngược lại là vừa vặn thành công tránh được hắn. Chỉ là hành vi của tên kia nếu thực sự làm người ta phải nhẫn nhịn, không trả thù một chút, về sau chẳng phải là bị hắn leo lên đầu ngồi còn gì! Ta không phải người của thời này, không gốc không rễ, cũng không biết được Mã gia có nhiều quyền thế bao nhiêu, ta chỉ biết là, nếu hắn đã muốn nhắm vào ta, ta liền sẵn sàng trả đủ!

Ta nổi điên tới độ mất ngủ cả đêm, hai người Lương Chúc kia hình như cũng không yên ổn gì. Lúc chúc Anh Đài vào lớp sắc mặt thật không tốt, Lương Sơn Bá cũng thế, hai người ở trên bàn học gật gù sắp ngã, Trần phu tử khoan thai thong thả đi tới đi lui đường nhỏ giữa ghế, cuối cùng đứng trước ghế bọn họ.

"Lâu rồi, ta không còn mơ thấy Chu Công nữa...... Lâu rồi, ta không còn mơ thấy Chu công nữa!" Trần phu tử kiên nhẫn tiếp tục, hai người kia cuối cùng cũng theo Chu công tỉnh lại, bị Trần phu tử khiển trách trước mặt mọi người một trận. Lúc đầu bị mắng chỉ là một mình Lương Sơn Bá, bởi vì Chúc Anh Đài thay hắn ra mặt, cũng bị Trần phu tử phạt đi làm tạp dịch chung. Ta không khỏi nghiêng đầu nhìn Mã Văn Tài một chút, hắn chính là nghiêng người nhìn về phía Chúc Anh Đài bên kia, thấy ta nhìn hắn, không khỏi cau mày nói:

"Họ Diệp, ngươi nhìn ta làm gì?"

"Không có gì." Ta lập tức xoay đầu, ra vẻ điềm nhiên như không có việc gì, âm thầm hiểu rõ. Mã Văn Tài tất nhiên là đã có hứng thú với Chúc Anh Đài rồi, bằng không hai người kia đồng thời bị chửi, hắn sao không nhìn Lương Sơn Bá, chỉ nhìn Chúc Anh Đài? Có lẽ là do động thái của ta hơi lố, mới để Mã Văn Tài nghi ngờ, vài phút tiếp theo hắn đều nhất nhất lạnh như băng ở bên kia trừng mắt ta, trừng đến toàn thân ta phát sốt, mới rầu rĩ là không nên ngồi phía sau hắn. Học sinh kế bên còn khều tay ta hỏi: "Sao vậy Diệp huynh, sao Mã Văn Tài cứ trừng mắt ngươi hoài?"

"Không có gì, chắc là mắt hắn bị lé". Ta dùng sách ngăn mặt, cứ ráng chống đến hết tiết, mới vội vội vàng vàng ra ngoài.

Lại nói, nội dung tiết học thực sự rất buồn chán, đại khái là đọc văn thơ, phu tử niệm một câu, chúng ta niệm theo một câu, sau khi về thì cần học thuộc nội dung, đồng thời chép chay một lần. Ta học hành đến cho cùng không phải vì bản thân muốn thi đỗ công danh, cũng không hứng đọc sách thuộc lòng, ngược lại thì thích tiết vận động một chút. Ni Sơn thư viện dù tên là thư viện, nhưng đối với học sinh phương diện võ nghệ cũng rất chú trọng, trong thư viện có sân tập bắn cùng sân bóng, còn có chuồng ngựa, nghe nói có một thời gian nhất định còn cử hành đại hội đua ngựa và thi đấu săn bắt các loại.

Từ sau khi ba mẹ ta qua đời, may mắn được đại ca võ quán thu nhận, thời gian không đi học nhàn rỗi thì làm chút việc lặt vặt, đu theo học được không ít võ công, nhưng liên quan tới tiễn thuật lại là chưa từng có cơ hội tiếp xúc. Lúc này nhìn thấy vật mới, lập tức bị dấy lên hứng thú.

Bây giờ thật sự là rất muốn đi chơi sảng khoái một trận đó! Chỉ tiếc là, hôm nay không được, hô hô, vì ta đây, phải đi giúp Lương Sơn Bá gánh nước mới được.

Hôm qua được cho bánh nướng, ta vẫn nhớ rõ. Sơn Bá huynh là người tốt, ta phải giúp đỡ khó khăn của hắn mới được.

"Ơ, Diệp huynh?"

Lúc tới hậu viện tìm Lương Sơn Bá, hắn đang cố gắng gánh đòn, từng chút từng chút gánh nước lên. Ta không nói hai lời mặt khác liền đi tìm một cái đòn gánh khác, nâng lên ra phía cửa, đòn gánh rất nặng rất cứng, cấn đến bả vai ta hơi thốn, ta cắn môi, tận lực biểu hiện ra bộ dạng không hề hấn gì.

Dù sao, cuộc sống như vậy ta đã sớm quen thuộc...... Kể từ ngày ta bước chân vào võ quán trở đi, ta đã sớm cách xa những thứ đồ tinh xảo của các nữ tử khác. Quán chủ đại ca chiếu cố ta, không cho ta làm việc nặng, lại không có nghĩa là ta tự có thể cho là chuyện được hưởng thụ là đương nhiên. Với ta mà nói, có thù có thể không nhớ, nhưng có ân lại nhất định phải báo! Đây là quy tắc làm người của ta.

"Diệp huynh, không cần không cần, ta chịu được!" Lương Sơn Bá vội vàng tới cản ta, "một mình ta là đủ rồi, Trần phu tử có nói không cho phép người khác giúp ta, lỡ làm liên luỵ huynh sẽ không tốt đâu, huynh cũng sẽ bị phạt."

"Công tử cậu thật quá cố chấp! Cậu mặc kệ đi, dù sao trời thì cao vua lại ở xa, ông ấy cũng không nhìn thấy!" Thư đồng Tứ Cửu bên cạnh vội vã tới muốn cướp đòn gánh công tử nhà hắn, lại bị một âm thanh khác làm đứt đoạn.

"Các ngươi đúng là đồ không có mắt! Ai nói không thấy?" Vương Lam Điền nghênh ngang từ ngoài cửa viện đi tới, "Ta nói Diệp Hoa Đường, đừng trách ta không cảnh cáo trước, nếu ngươi dám giúp hắn, ta liền lập tức nói cho Trần phu tử. Trần phu tử nói, từ hôm nay trở đi, ta chính là con mắt của ông ấy, chuyên phụ trách theo dõi những tên khốn các ngươi!"

"Con mắt?" Ta cười lạnh, "Vương Lam Điền, ta thấy ngươi nếu muốn làm mắt của người khác, chi bằng trước tiên nhìn cho kỹ lại mắt của mình đi"

"Ngươi, lời này của ngươi là có ý gì? Ta cho ngươi biết Diệp Hoa Đường, nếu ngươi dám" "Ôi! Ta ta mắt của ta! Tên đáng chết nhà ngươi....."

Ta thỏa mãn thu hồi nắm đấm, Vương Lam Điền trước mặt lại dùng dằng, "Vương Lam Điền, ngươi còn đợi gì mà không chịu đi, có phải muốn ta cho ngươi ăn thêm một đấm nữa không đây?"

"Ngươi, ngươi chờ đó cho ta!" Vương Lam Điền che mắt, chạy té khói. Ta thì không để ý tới sự can ngăn của Lương Sơn Bá, kiên trì cùng hắn xuống núi gánh nước. Đó cũng không phải việc dễ đối phó gì, một lần xuống núi chỉ có thể gánh hai thùng nước, mà muốn đổ đầy vạc nước chí ít gần mười khối, mỗi một cái đều phải mười mấy thùng mới có thể đổ đầy. Ta yên lặng chạy tới chạy lui mười mấy lần, giúp hắn đổ đầy hai cái vạc nước, đến tận khi Chúc Anh Đài tới đây, mới buông đòn gánh xuống vội vã rời đi, trả lại không gian cho hai người bọn họ.

Lúc Chúc Anh Đài đối mặt ta hình như có chút ngại, mặc dù Lương Sơn Bá có thay nàng xin lỗi với ta, nhưng nỗi ngại ngùng giữa chúng ta chưa được giải trừ, ta cũng không có tâm tình nói nhiều với nàng, qua loa hỏi thăm nàng liền vội rời đi.

Lúc ta giúp Lương Sơn Bá gánh nước, giờ cơm đã sớm kết thúc, ta trước hết trở về phòng nghỉ ngơi một lát, tự mình xoa bóp bả vai lưu thông máu, đợi đến một lúc lâu sau, mới chạy tới nhà bếp tìm đầu bếp Tô An xin hai cái bánh nướng, ngậm bánh nướng liền vội vàng phóng về phòng ký túc xá luyện chữ. Với trình độ của ta, nghe giảng bài đọc sách ngược lại là còn có thể miễn cưỡng hiểu chút chút, nhưng trong thế giới này viết chữ là phải dùng bút lông, còn phải viết phồn thể, văn vẻ của người hiện đại như ta mà nói thì dùng bút bi viết nói tiếng phổ thông đã quen rồi, quá khó đi.

Khụ khụ, thật lòng mà nói, đồ vật bằng lông ta chỉ dùng qua mỗi chổi lông gà, dùng để quét bụi, về phần bút lông...... Kỳ thật ngay cả cách cầm bút ta đều không biết gì hết trơn, nhưng thứ này đi tìm người hướng dãn cũng không tốt, chỉ có thể tự mình tìm hiểu lấy thôi. Ta không dám trước mặt người khác luyện chữ, xác định Mã Văn Tài và đám người kia ra sân bóng chơi, một mình lặng lẽ trở về phòng, luyện chữ

Nghe nói Ni Sơn thư viện chỉ có con cái sĩ tộc mới có thể vào quốc học thư viện, ta lấy được cái thân phận này tự nhiên cũng phải là sĩ tộc, không có đạo lý ngay cả chữ cũng không viết được. Ni Sơn thư viện ba năm mới chiêu sinh một lần, tên học sinh bị ta giả mạo thân phận kia hôm qua đã không đến, về sau hẳn là cũng không có cơ hội vào lại thư viện, cho nên việc liên quan tới thân phận sẽ có nguy cơ bị bại lộ này này có thể tạm thời gác lại. Nhưng ta cũng không thể như vậy mà chủ quan, cần thường xuyên cảnh giác mới được.

Kỳ thật ta cũng rất rất muốn ra sân bóng chơi đá banh mà, thế nhưng, thế nhưng...... Vẫn là quên đi, luyện chữ trước đã.

Từ hôm qua, ta liền tự mình đi lấy một cái ấm trà, cùng Mã Văn Tài phân định rạch ròi. So với vị quý tử nhà Thái Thú kia, vật dụng thường ngày của ta thực sự ít thấy thương, khiến tên thư đồng mập lùn kia của Mã Văn Tài lần nào vào phòng cũng đều chế nhạo ta một trận. Lúc đầu ta còn cố nhịn, về sau bị hắn bắt gặp ta luyện chữ, lại cười ta viết chữ còn không bằng đẹp chó dùng móng vuốt cào, ta sôi máu đầu, thực sự nhịn không được, một cước đạp đít hắn ngã sấp mặt

Bởi vì chỉ là nghĩ dọa hắn một chút thôi, ta cũng đâu dùng bao nhiêu sức, ai ngờ thư đồng ka có thể là cảm thấy bị vũ nhục, bụm mặt từ dưới đất bò dậy, hầm hầm nói với ta: "Ngươi dám đá ta, ngươi chờ đi, ta đi nói cho công tử nhà ta đây!" Nói xong vội vã chạy đi

Ta còn tưởng rằng hắn sẽ bay tới đánh với ta một trận, không nghĩ tới lại vô dụng nhí thế, không khỏi than thở thu hồi giấy bút, nằm trên ghế dài vừa nghỉ ngơi, vừa chờ tên Mã Văn Tài kia về trút giận cho thư đồng của hắn. Kết quả chờ một hồi lâu, Mã Văn Tàu cũng không trở về, ta chờ sốt ruột, chợt thấy cách đó không xa trên tủ bát lộ ra một góc màu đen, không phải vật gì khác, lại chính là hộp bánh ngọt hôm qua của Mã Văn Tài.

Kỳ quái, ta nhớ rõ, vật kia rõ ràng ở trong rương, làm sao lại......

"Diệp Hoa Đường, ngươi đứng tại giường của ta mới vừa làm gì?"

Tiếng bước chân vang lên ở cửa, ta vội đưa ánh mắt từ trên cái hộp dời về, quay đầu nhìn hắn. Mã đại gia một thân y phục học sinh màu lam, cái cằm hất cao, không thèm quan tâm ta, âm trầm mang theo một luồn gió lạnh lướt qua. Hắn thản nhiên đi để sách xuống, tháo nón ra, tự rót chén trà uống xong, mà lui đến bên cạnh bàn, trải rộng giấy tuyên ra, cầm bút thân to chấm mực đậm, bắt đầu viết lên mấy chữ lớn. Động tác nhưcnước chảy mây trôi, tùy ý tiêu sái, phảng phất căn bản không chú ý tới bên cạnh còn có người chằm chằm không chớp mắt nhìn hắn.

Ta nhìn hắn, vốn là đang chờ hắn vì chuyện thư đồng mà nổi điên với ta, kết quả vừa nhìn thấy hắn viết chữ, liền nhất thời chưa thể hoàn hồn, cẩn thận quan sát cách hắn cầm bút pháp cùng động tác hạ bút. Không thể không nói, chứ Mã Văn Tài viết, kiểu chữ kiêu ngạo mạnh mẽ, bá đạo cường thế, tựa như thể hiện lên cả con người hắn, nhưng ta cảm thấy kiểu chữ này hẳn là không hợp với ta, ta không thích bút pháp kiên cường thế này, nếu như có thể lại nhu hòa một chút, rõ ràng một chút thi tốt......

Mãi cho đến hắn viết xong bài tập, ta mới phát giác ra mình không nên đứng ở chỗ này, đang muốn quay người đi ra, đột nhiên Mã Văn Tài ngẩng đầu, trùng hợp chạm phải ánh mắt ta.

"Nói đi, chuyện gì? Ngươi ở chỗ này nhìn cũng đã nửa ngày, chẳng lẽ là có chuyện cầu ta?" Mã Văn Tài đem nghiên mực đưa cho Mã Thống đang đứng kế bên, có chút nghiêng đầu lướt nhìn ta. Ta cũng trừng to mắt nhìn hắn, trong đầu nhão như bột.

"Ừ thì, cái đó..... Ta là vì cái gì đây? Ừm, là vì...... Vì......"

Ta gãi đầu một cái, lại chống cằm suy nghĩ mấy giây, trong thời gian này Mã Văn Tài cũng không nói chuyện, chỉ là bất động thanh sắc nhìn ta, cho đến lúc ta rốt cục nhớ ra, bỗng nhiên giật lùi về sau một bước, Mã Văn Tài thản nhiên bưng chén trà lên hớp một ngụm, mím môi nói: "Diệp Hoa Đường, cuối cùng là ngươi có chuyện gì?"

"Mã Văn Tài, ngươi nếu muốn đánh nhau, liền trực tiếp phóng tới đi!" Ta cảnh giác nhìn qua hắn, đồng thời thủ xong tư thế. Ở võ quán rèn luyện nhiều năm như vậy, người với người khác nhau thế nào ta cũng coi như có chút hiểu biết̃. Sức ta không đủ, bình thường đánh nhau đều là dùng kỷ xảo, công phu chân cẳng, chuyên đá hạ bộ, gặp được kẻ không có bản lãnh liền xúc tới bến, động tới cao thủ thì bỏ chạy.

Trong Ni Sơn thư viện phần lớn là học sinh hiền lành, không có năng lực gì, tựa như loại Vương Lam Điền kia ta hoàn toàn có thể bắt nạt như chơi, nhưng Mã Văn Tài thì không được, sức lực hắn cực lớn, võ nghệ cao cường, đập nhau với hắn, phần thắng của ta chỉ có năm, bởi vậy dưới tình huống bình thường ta không muốn có xung đột với hắn. Chỉ là nếu như hắn nhất định phải nhắm vào ta, ta cũng sẽ không lùi bước!

"Đánh nhau với ngươi?" Mã Văn Tài nhíu mày, "Sao đây? Ngươi muốn cùng ta đánh một trận, sau đó thì thuận lợi làm lão đại cái viện này?"

Ai có hứng thú giành giật cái vị trí nhảm nhí kia với ngươi! Ta quả thực dở khóc dở cười, dứt khoát nói thẳng: "Ngươi không phải là bởi vì ta đánh thư đồng của ngươi, nên muốn tới tìm ta tính sổ à?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net