Chương 41: Thái độ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Được". Hắn nói, "muội qua đây, cởi quần áo cởi ra. Ta tới kiểm tra"

   Nhưng hắn tuy nói vậy, mà người không có động, sắc mặt nhìn cũng có chút xoắn xuýt thống khổ, giống như ta làm cái gì kinh khủng với hắn lắm

   Bởi vì hai ngày nay phải chung giường với Mã Văn Tài, ta sợ lộ tẩy, đặc biệt quấn thêm hai lớp vải trước ngực, nếu vậy mà hắn còn có thể mò ra, ta theo họ hắn!

   Có điều cởi đồ đương nhiên là không thể nào rồi.

   Tạm thời không nói ta thật sự là nữ, coi như ta là nam, cũng không thể làm như vậy. Đối với đệ tử sĩ tộc mà nói, đây là một việc cực kỳ sỉ nhục người khác, huống hồ ba cái đồ này, sờ một chút ta đã đủ thiệt thòi rồi, nếu không phải trước ngực quấn tận mấy lớp vải, ta thật sự không dám phun ra mấy câu này đâu, bất quá nói thật ra, có chút thốn. Hắn có thể nhanh chóng không nghi ngờ nữa, ta cũng đỡ khổ, ngày nào cũng ép muốn ná thở!

   Thấy ta đơ ra tại chỗ không nhúc nhích, sắc mặt Mã Văn Tài liên biến mấy lần, đột nhiên bổ nhào tới, một tay kéo ta đặt dưới thân, ánh mắt sáng rực nhìn ta! Ta bị động tác của hắn giật nảy mình, đưa tay muốn đẩy, lại bị nắm lấy. Lúc này chắc tay phải của hắn cũng đã hết đau, ta thấy động tác lưu loát rất mà.

   "Mã đại gia, muốn thế nào? Muốn sờ thì ngươi trực tiếp động thủ đi, kiểu vậy coi sao được?" Trong lòng ta khẩn trương, trên mặt lại cố gắng ghìm lại, tỏ vẻ bình tĩnh. Ngực Mã Văn Tài nhấp nhô liên tục, trong đôi mắt ưng dài dường như có một tia bối rối, hắn cúi đầu nhìn ta, môi run rẩy một chút, tay như muốn đặt trước ngực ta, lại giống điện giật lập tức thu về.

   "Muội......" Ánh mắt của hắn rơi xuống chỗ cái tay đầy vết thương của ta, lại nhìn về phía ta không có Mộc Cận mà tóc tai bù xù, ánh mắt từ trên mặt ta trượt xuống, yết hầu bỗng nhúc nhích, cũng không biết nghĩ gì chỗ đó mà nghĩ. Ta trộm thấy may mắn cổ áo mình tương đối cao, hẳn là có thể che được phần cổ, không đến mức bị nhìn ra ta không có hầu kết.

   Mã Văn Tài duy trì tư thế này nhìn chằm chằm ta một hồi, ta bởi vì trước kia ở võ quán cùng người ta đánh lộn tự nhiên cũng bị đè thế này, nên không thấy ngại, chỉ trừng mắt nhìn hắn. Cuối cùng là Mã Văn Tài không chịu nổi trước, cắn môi quay đầu đi chỗ khác, thấp giọng nói:

   "Cô*...... Thật là nam tử?"

*Anh vẫn biết Diệp nữ... Nhưng với cái tính trời đánh thánh đâm điện giật nên đoạn này đang điên, sau này Thống về báo tin còn điên hơn, thêm chuyện Diệp tự ý đổi phòng. ngôn ngữ Việt Nam mình phong phú rạch ròi nên đôi khi phải làm liên tục mấy chương mới xác định được up lên

   Lúc dứt câu, tay của hắn run lên một cái, nới lỏng cổ tay ta ra. Ta đột nhiên cảm thấy nơi nào đó trong lòng có chút đau xót, ngoài miệng lại đáp: "Đương nhiên, ta là nam tử".

   "Vậy cô trước đó đối với ta như vậy, cũng không phải bởi vì cô......” Mã Văn Tài dừng một chút, đoạn sau nhất thời không nói ra nữa. Đầu của ta là đầu đá, không biết đoán suy nghĩ của người khác, thế là thuận miệng nói tiếp: “Bởi vì ta sao?”

   “Không có gì”. Mã Văn Tài thở dài một hơi, cũng không tiếp tục đụng ta, đột nhiên đứng dậy quay lại đến bên phía giường của hắn ngủ, hai tay chống chăn, cũng không biết suy nghĩ gì.

   Xem ra là giấu được rồi. Ta âm thầm thở phào một cái, chỉnh lại cổ áo bị Mã Văn Tài quậy, vừa định cột lại dây thừng rồi tiếp tục ngủ, lại nghe được giọng Mã đại gia ở kế bên trầm thấp nói:

   “Xuống”.

   “Cái gì?” Ta nhíu mày. Trước đó không phải ngươi một mực bắt ta lên giường ngủ sao? Sao một tiếng cự nhau là muốn đuổi người!

   “Không muốn”. Ta trả lời vậy đó, “giường chiếu mềm như thế, ta rất thích, ngủ dễ chịu, không muốn xuống dưới”

   Ngươi cho ngươi là ai? Dựa vào cái gì mà gươi nói thế nào ta phải theo thế đó? Ta không ưa nhất cái kiểu này của Mã Văn Tài, làm như hắn là trời không bằng, giống như không quan tâm người khác dù ai cũng phải có lệnh của hắn mới được làm.

   “Ta không muốn nhìn thấy cô trên đây, cút xuống đi”. Giọng Mã Văn Tài càng lạnh hơn, ánh mắt cũng giống lưỡi dao đâm tới. Dây thần kinh ta khẽ động, đột nhiên tỉnh ngộ nói: “Chẳng lẽ nói, trước đây ngươi muốn cho ta lên giường ngủ, là bởi vì tưởng ta là nữ?”

    Mã Văn Tài nghe vậy hơi thở trong nháy mắt gấp rút, đấm mạnh lên vách tường, giận dữ hét: “Bớt nói nhảm! Cút xuống cho ta, cách ta xa một chút!” Hắn nói xong lời này, quay đầu đi, kiểu không muốn nhìn thấy ta, hai ngày trước ân cần khác biệt rõ ràng. Ta lập tức giật mình, thế mới nói, khó trách cái thằng này mấy ngày trước đối với ta tốt dữ vậy, hóa ra còn có lý do này. Hiện tại sao, cảm thấy ta là nam, không có hứng thú, thế là một phát đá bay ra ngoài?

   Nghĩ thông suốt đây hết rồi, ta không khỏi cảm thấy mắc cười, nhưng lại cười không được. Trải qua mấy ngày nay, thái độ Mã Văn Tài đối với ta cứ mờ ám, làm ta kinh ngạc, cũng có chút bất an, có chút không biết được sao ở chung với hắn thế nào. Hiện tại cuối cùng cũng đã rõ, ta nói tên bá vương này làm sao đột nhiên thay đổi thái độ, mặc dù không biết là chỗ kia có lộ áo lót để hắn nghi ta hay không, hắn nghĩ gì mà lại ôm ta, nhưng bây giờ có thể khẳng định, lý do hắn đoán sai rồi. Bị ta lừa, liền cuốn lên

   Ta đã sớm phân phó Mộc Cận cây chuẩn bị vẹn toàn, Mã Thống lần này đi Thái Nguyên, nhất định tay không trở về, thậm chí rất có thể mang về tin tức giả. Hiện tại xem ra, chỉ cần tên kia tin ta là nam, đoán chừng kế tiếp, ta cùng Mã Văn Tài này sắp dứt một mối nghiệt duyên đi?

   Ngực không hiểu sao như bị ai bóp, mà lòng ta lại lập tức thoải mái rất nhiều. Đối mặt với Mã Văn Tài sắc mặt âm u, ta cũng không nói thêm gì nữa, ôm chăn lên, chân trần xuống giường, mang chăn mền và gối đầu nghiêm túc trải ra trên ghế dài. Mã Văn Tài sắc mặt không biết tại sao trở nên càng u ám hơn, ngực vẫn kịch liệt nhấp nhô, hắn hung hăng nhìn chằm chằm ta đang trải chăn, đột nhiên lớn tiếng gào:

   “Diệp Hoa Đường, cô đừng nghĩ gạt được ta! Ta cho cô biết, nếu như bị bản công tử tra ra được cô đang nói láo, ta sẽ cho cô biết hậu quả!"

   "Ngài ráng mà thăm do đi". Ta thản nhiên nói. Cũng nhìn tên kia dùng sức ném đồ trên giường xuống đất, hảo tâm nhắc nhở hắn: “Mã công tử, gối đầu rớt rồi kìa”

   "Cút!"

   Rõ ràng là hảo tâm nhắc nhở, chỉ nhận lại một câu gào thét. Ta thực sự không biết được thằng âm binh này sao tự nhiên chướng, liền lần nữa hảo tâm nói cho hắn biết:

   "Mã công tử, hôm nay muộn dữ lắm rồi, ta cút không được, ngày mai đi tìm sư mẫu xin người đổi phòng điều người. Phiền phức này ngài nhịn một đêm đi, ta ngày mai cút được không?"

   "Ai hứa đổi phòng với cô?" Mã Văn Tài cả giận nói, nói xong câu này hắn đột nhiên không lên tiếng nữa, quay đầu sang chỗ khác nhìn vách tường, ở bên kia dùng sức thở, bả vai khẽ động.

   Ta câm lặng.

   Một lúc bảo ta cút, một lúc lại không cho đổi phòng, lão nhân gia ngài tột cùng là muốn sao đây? Ta cũng không có thời gian này ở đây xà quần với ngươi, huống hồ lần này, ta thật có chút buồn lòng.

   Ta thừa nhận, con người ta bình thường tương đối sơ ý chủ quan, làm việc không dùng đầu óc. Tựa như lúc nãy nói vụ lỗ tai, xuyên không qua lâu như vậy rồi mà vẫn là lần đầu biết trên tai mình có lỗ. Nhưng Mã Văn Tài, hắn sao có thể...... Hắn sao có thể...... Biết chứ?

   Ta cho là, hắn quan tâm ta, là bởi hắn xem ta là bạn bè. Ta không biết được hắn vậy mà nghi ta là nữ, Mã Văn Tài này từ trước đến nay khôn ngoan, có lẽ là căn cứ dấu vết để lại đoán ra được cũng biết không chừnh. Nhưng bất kể như thế nào, hắn đoán ra cũng tốt, không nghi nữa cũng tốt, vừa nghĩ tới khoảng thời gian này hắn giúp đỡ ta bởi vì cảm thấy ta là nữ, ta đã cảm thấy...... Trong lòng không thoải mái.

   Ta không rõ hắn vì sao lại để ý đến chuyện giới tính như vậy. Ta cũng không phải mỹ nữ, thích ta hẳn là không thể nào, vậy thì vì cái gì? Cảm thấy thú vị, cảm thấy đáng thương, hoặc là lấy ta làm đồ chơi, chơi đủ lại quăng ra ngoài đi tìm thú vui? Thái bộ hắn bây giờ, thật khiến ta không cách nào không ngờ vực nhân phẩm của hắn.

   Hắn còn khăng khăng bắt ta né Lương Sơn Bá. Lương Sơn Bá kia, mặc kệ ta là nam hay nữ, thái độ đối với ta từ đầu đến cuối luôn như một, mà hắn thì sao? Hừ, hiện tại có thể thấy rồi đó. Ta không rõ trong đầu Mã đại công tử chứa cái gì, bất quá chí ít có một điểm ta có thể đoán được: Hắn không phải thật tâm muốn làm bạn với ta

   "Đêm nay cứ như vậy, đi ta cũng sẽ không ngủ trên giường, ngươi yên tâm. Sáng sớm ngày mai ta tự đi tìm sư mẫu  đổi phòng, sẽ không ở nơi này chướng mắt ngươi". Ta không để ý tới ánh mắt Mã Văn Tài, phối hợp nói một câu như vậy. Mắt thấy tên kia lại muốn nói gì, ta trước một bước mở miệng nói:

   "Đương nhiên, nếu như Văn Tài huynh cảm thấy mình sai, muốn xin lỗi ta, nói thái độ trước kia không tốt, ta sẽ cân nhắc ở lại". Ta tất nhiên biết Mã Văn Tài tâm cao khí ngạo, cố ý nói thế kích hắn, quả nhiên, mặt Mã Văn Tài biến sắc, bỗng nhiên nghiêng đầu đi, không nói.

   Hừ.

   "Đã vậy rồi, ngủ sớm đi, chắc tay của ngài hiện tại cũng hẳn là không còn đau, ngày mai phải lên lớp". Ta nói câu này, không tiếp tục để ý hắn, chui vào chăn ngủ. Mơ hồ cảm giác được một ánh mắt sắc bén vẫn đang ngó chừng ta bên này, hồi lâu mới thôi.

   Sáng ngày thứ hai, Mã Thống trở về. Hắn hình như là cưỡi khoái mã lâu lắm, con mắt phát xanh, mới vừa về đến liền dùng ánh mắt cổ quái nhìn ta, vội vã lôi kéo công tử nhà hắn ra không biết nói gì. Sắc mặt Mã Văn Tài sau khi trở về càng đen, xem ra phía Diệp gia, Mộc Cận làm rất tốt.

   Lúc lên lớp ta không tiếp tục ngồi cùng bàn với Mã Văn Tài nữa, mà là ngồi cùng Tuân Cự Bá. Tuân Cự Bá rốt cục thoát khỏi Tần Kinh Sinh, nhìn cao hứng lắm. Khi nghe ta nói muốn đổi phòng ở chung với hắn, không khỏi càng thêm hưng phấn, liên tục kéo ta hỏi: "Diệp huynh, thật hả? Huynh thật muốn chuyển đến cùng phòng với ta?"

   "Đương nhiên là thật. Chuyện này chẳng lẽ ta gạt ngươi sao?" Ta cảm thấy có chút buồn cười, Tuân Cự Bá lại nói: "Tần Kinh Sinh kia không có vấn đề gì, huynh hù hắn một chút hẳn là ổn. Chỉ là về phía Văn Tài huynh...... Hắn sẽ đồng ý sao?

   "Đương nhiên, hắn sẽ đồng ý". Ta lẳng lặng nói, huống hồ coi như không đồng ý, ta cũng sẽ nghĩ cách để hắn đồng ý.

   Lần này, ta sẽ không thỏa hiệp nữa.

   Mã Văn Tài không muốn nhìn thấy ta, kỳ thật, ta cũng không muốn nhìn thấy hắn.

   Rất không muốn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net