Chương 42: Đổi phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Tan lớp, ta và Tuân Cự Bá trước đi tìm Tần Kinh Sinh. Tên này luôn né bọn ta, luôn đu theo Vương Lam Điền, nhưng Vương Lam Điền kia thấy ta đi qua, sợ tới mức bỏ luôn đồng bạn mà bỏ chạy.

   Tuân Cự Bá buồn cười, ta cũng mặc kệ hắn, tó. Tần Kinh Sinh lại, kỳ lạ nói: “Các ngươi thấy ta rồi trốn làm gì? Chẳng lẽ ta là yêu quái ăn thịt người?”

   “Huynh, huynh tính làm gì? Huynh đừng đánh ta!” Tần Kinh Sinh vội vàng giơ tay che đầu, bộ dạng yếu ớt sợ bị người khác đánh. Ta lại càng cảm thấy kì lạ, dí hỏi hắn sao lại sợ ta đánh hắn. Hỏi liên tiếp mấy câu, Tần Kinh Sinh mới run rẩy trả lời rằng, ta ngay cả Mã Văn Tài cũng dám đánh, hắn và Vương Lam Điền trước đây đắc tội ta không ít, vì thế nên tự nhiên sợ hãi mà trốn chạy.

   Cái này thường hay gọi là gì nhỉ? Ta cũng không phải sát thủ giết người, vô duyên vô cớ, các ngươi không chọc ta, ta đập các ngươi làm gì? Về phần Mã Văn Tài, đó là chẳng may ngộ thương, ta cũng đâu có cố ý

   Nhưng mà ta cũng lười giải thích với hắn chuyện vô nghĩa ấy, trực tiếp đề cập vụ muốn hắn đổi phòng cho ta. Tần Kinh Sinh lúc đầu thực sự không muốn cùng phòng với Mã Văn Tài, nhưng mà lúc ta giơ ra một quyền đến trước mặt thì hắn liền run rẩy, sau đó lập tức lanh lẹ đồng ý. Ba người bọn ta cùng đi tìm sư mẫu, trên đường Tuân Cự Bá còn lén hỏi ta, Mã Văn Tài không đến cũng không sao chứ? Ta nói với hắn, Văn Tài huynh hiện giờ còn bề bộn nhiều việc, không tìm đâu ra thời gian rảnh, cho nên ba người chúng ta đi tìm sư mẫu là đủ rồi.

   Theo ý của ta, có đi hỏi Mã Văn Tài, thì cũng không có kết quả gì. Hắn ghét ta tới vậy, nhất định không đồng ý thả ta đi. Chi bằng đem việc này giải quyết ổn thỏa trước, đến lúc đó, ván đã đóng thuyền, ta lại khích bác hắn vài câu, hắn sẽ không phản đối nữa.

   Đến phòng của sư mẫu, sư mẫu khuyên ta nên nói với Mã Văn Tài một câu, nếu không cần thiết thì không cần đổi phòng. Nhưng ý ta đã quyết, kiên quyết muốn đổi, chung phòng với Tuân Cự Bá. Sư mẫu ngày ấy cũng nhìn thấy cảnh ta và Mã Văn Tài cãi lộn, vì vậy đành thở dài, tỏ ý nếu các trò muốn đổi, vậy tối nay đổi luôn đi, chỉ cần mọi người không mâu thuẫn là tốt rồi.

   Sư mẫu đã đồng ý.

   Ta không nói hai lời, lúc này ở trong phòng thu dọn đồ đạc để chuyển phòng. Bởi vì thư đồng của ta không ở đây, Tuân Cự Bá xung phong giúp ta, còn nói tính đi tìm Lương Sơn Bá đến giúp ta chuyển đồ. Ta nói không cần, bản thân ta tự chuyển là được rồi, nhưng Tuân Cự Bá lại tỏ vẻ huynh một mình xách nhiều đồ như vậy sao được, rồi vội vàng chạy đi tìm Lương Sơn Bá, ta đuổi không kịp hắn, đành phải tự thân thu dọn trước.

   Trở về phòng, Mã Văn Tài hình như vừa mới ăn xong cơm trưa về, cũng không đi luyện bắn cung đá bóng, một mình dựa vào đầu giường lau cung tiễn. Thấy ta bước vào, đầu hắn cũng không buồn ngẩng lên, chỉ lau cung tiễn mạnh hơn một chút. Ta cũng không thèm quan tâm đến hắn, thu dọn chăn gối trên ghế dài, rồi lấy mấy thùng gỗ ra, bắt đầu dọn dẹp sách trên giá với một ít đồ dùng thường ngày.

   Mã Văn Tài rốt cuộc phát hiện có chuyện không ổn, ngẩng đầu hỏi: “Cô đang làm gì?”

   “Ta đang thu dọn đồ đạc.” Ta một bên đem sách ném vào thùng, một bên trả lời hắn, “Hôm qua không phải ta đã nói muốn đổi phòng sao? Lúc nãy ta đã báo cáo với sư mẫu, sư mẫu cũng đồng ý rồi, vì thế ta sẽ chuyển đi, Tần Kinh Sinh sẽ chuyển đến đây. Ngài cũng không cần giúp gì, bản thân ta tự thu dọn là được.”

   “Ai cho phép cô đổi phòng? Ta không phải đã nói với cô rồi sao, ai cho phép cô đổi hả!” Mã Văn Tài ném cung đi, hầm hầm nhảy xuống giường, một cước đá đổ thùng của ta, làm sách rơi lung tung xuống đất. Cái thằng chết tiệt này, ta vừa mới vất vả thu dọn chúng xong mà! Ngươi không bỏ công lao động thì có thể tùy tiện đá hả?

   “Mã Văn Tài, ngày hôm qua người nói ta cút đi, là ngươi đó. Diệp Hoa Đường ta không phải thánh nhân, ta cũng không chịu nổi cả ngày bị người khác hô to gọi nhỏ, lại càng không thích bị tính kế. Hơn nữa, ghế dài cũng rất cứng, ta ngủ ở đó lâu như vậy, cũng chịu đủ rồi, thật sự không muốn tiếp tục như thế nữa. Ta tin rằng Văn Tài huynh cũng hiểu được điều này phải không? Nếu chúng ta đều chán ghét lẫn nhau, tại sao không giải thoát đi, cho mọi người đều được vui vẻ?”

   “Ý của cô là cô đã chịu đựng ta đủ rồi phải không?”, Mã Văn Tài nhíu mày, “Cô nói cô chán ghét ta?”

   “Là ngươi chán ghét ta mới đúng. Bằng không thì ngươi cũng sẽ không phân phải trái cứ quát ta cút.” Nói thật, ta cũng biết bản thân ta cũng hay cáu kỉnh không tốt, nhưng mà nhẫn nại của ta cũng chỉ có mức độ thôi. Để đến lúc cả hai bên đều phát điên, thì không bằng hiện tại sớm tách ra thì hơn.

   “Ta khi nào thì không phân phải trái bắt cô cút hả?” Mã Văn Tài lại bắt đầu không nói lí lẽ rồi. Ta lười cãi lại, nhanh chóng nhặt những thứ rơi đầy dưới đất xếp lại vào thùng, lại bỏ thêm vào một vài bộ quần áo, rồi lấy đòn gánh định gánh tất cả đồ đi. Thế nhưng Mã Văn Tài lại giơ chân ngáng đường ta, không cho ta đi. Ta tức giận đến muốn giơ đòn gánh lên đập hắn, còn chưa mở miệng thì đã nghe thấy trước cửa có người đang gọi: “A Đường, Văn Tài huynh, ta đến giúp đây.” Theo tiếng bước chân, Lương Sơn Bá đang cười sang sảng bỗng nín bặt, hắn phóng vào phòng, kinh ngạc nói: “Này, các người đây là…”

   Mã Văn tài hừ một tiếng, rút chân về, lại đột nhiên trừng mắt, tức giận quát Lương Sơn Bá: “Ngươi gọi hắn là A Đường?”

   “À? Đúng vậy. Ta đến giúp A Đường thu dọn hành lý. Tuổi huynh ấy* còn nhỏ, không hiểu chuyện, có lẽ trước kia đã làm Văn Tài huynh phải phiền toái chăm sóc rồi.” Lương Sơn Bá thấy tình hình giữa ta và Mã Văn Tài không ổn, liền cười cười thay ta giải thích, “Dù sao cũng đổi phòng rồi, nhưng mọi người vẫn là người cùng trường, hi vọng Văn Tài huynh hãy bỏ qua, đừng giận huynh ấy nữa.”

*Tuổi Diệp nhỏ hơn Lương Sơn Bá, mà anh Bá gọi Diệp là Diệp huynh, nên giữ nguyên kiểu xưng huynh

   “Bản công tử thích ai ghét ai, liên quan gì đến ngươi? Đừng ở đó lo bao đồng!” Mã Văn Tài nổi giận đùng đùng, quăng lại một câu rồi tiếp tục muốn đá đổ cái thùng của ta, nhưng lại bị Lương Sơn Bá nhanh tay cản lại.

   “Văn Tài huynh! Ngươi như thế này là muốn gì? Ngươi sao lại muốn đá thùng của A Đường?”

   “Ta muốn đá thì đá, ngươi định cản sao?” Mã Văn Tài xô Lương Sơn Bá một cái, phóng lên, đá văng thùng của ta, sau đó trừng mắt nhìn ta, hừ lạnh một tiếng quay đi không thèm nhìn nữa. Ta đối với thằng khốn nạn này hoàn toàn không còn gì để nói, giơ tay kéo Lương Sơn Bá dậy, bảo hắn không cần vì ta mà tức giận, sau đó tự mình dựng cái thùng lên, lại thừa lúc Mã Văn Tài không phòng bị, đá thật mạnh vào chân hắn!

   “Diệp Hoa Đường, cô…” Mã Văn Tài bị ta đá, đau đến mức thở hồng hộc, sắc mặt lập tức thay đổi. Ta chắp tay, quỳ xuống thi lễ với hắn: “Những ngày vừa rồi đã được Mã công tử chiếu cố, cú đá này coi như là quà đáp lễ, hi vọng Mã công tử đừng chê.” Nói xong điều này, ta ghé vai nâng đòn gánh, cùng Lương Sơn Bá ra khỏi phòng, đến lúc đi xa rồi, còn mơ hồ nghe thấy tiếng Mã Văn Tài đập phá đồ đạc. Lương Sơn Bá lắc đầu ngao ngán, giận dữ nói:

   “A Đường, thực không thể tin được, Văn Tài huynh lại xấu tính như vậy. Trước kia ta nghĩ hắn đối với huynh cũng tốt, cũng nghĩ huynh và hắn ở cùng phòng sẽ ổn lắm, chỉ là không ngờ, mấy ngày vừa rồi, đã để huynh chịu khổ rồi.”

   “Đã không sao rồi. Về sau chuyển đến phòng của Tuân huynh, tin rằng mọi chuyện sẽ tốt hơn.” Thật ra chuyển đến phòng người nào ta cũng không quan tâm, thư viện nhiều người như vậy, trừ Mã Văn Tài và Vương Lam Điền, những người khác ta cũng không quá ghét. Đương nhiên, nếu cùng phòng với Vương Lam Điền cũng rất tốt, ta có thể thoải mái đá hắn đến ghế dài, còn giường đương nhiên là của một mình ta.

   Mã Văn Tài thế lại không phát điên đuổi theo ta, có lẽ là một cú kia đã khiến hắn không còn muốn nhìn mặt ta nữa rồi. Chẳng qua, nghĩ đến tính tình của hắn, e rằng việc này còn chưa thể chấm dứt ở đây. Hắn định sắp tới sẽ đối phó ta thế nào, ta cũng không đoán được, đành đi bước nào hay bước đó vậy.

   Đến phòng Tuân Cự Bá, Tần Kinh Sinh đã thu dọn xong hành lý, chuẩn bị chuyển ra ngoài, mắt thường cũng thấy hắn không tự nguyện. Bất quá nghĩ cũng đúng, Mã Văn Tài là loại người gì, ai mà thích ở cùng phòng với hắn cơ chứ? Ta từ đáy lòng cũng cảm thấy áy náy, rất muốn nói xin lỗi với Tần Kinh Sinh, nhưng tên kia lại không muốn nghe ta nói, sai thư đồng khiêng hành lý, nhanh chóng ra ngoài. Ta vốn cũng định đi theo hắn, vì sợ hắn sẽ bị Mã Văn Tài giận cá chém thớt, nhưng Lương Sơn Bá lại nói, ta qua đó không chừng sẽ làm Mã Văn Tài tức thêm, nên ta vẫn là nên ở đây dọn dẹp, hắn sẽ đi xem.

   Vừa hay lúc này, Chúc Anh Đài cũng đến đây tìm đại ca kết nghĩa của nàng, vì vậy hai người cùng đi đến phòng Mã Văn Tài. Ta nhức đầu, không nghĩ nữa, tập trung thu dọn mọi thứ. Vừa rồi ta có nghe Lương Sơn Bá nói, Tuân Cự Bá có việc xuống núi hai ngày, cũng tốt, hai ngày này hắn không ở đây, ta một mình ở trong phòng, có thể một mình ngủ trên giường, cũng thuận tiện tắm rửa luôn. Mấy ngày nay ta luôn không tìm được cơ hội một mình xuống núi, lần trước vất vả đi tìm Đào Uyên Minh, tiền bị trộm mất, vì thế cũng không thể thuê nhà trọ tắm rửa. Bây giờ, xem như thoát khỏi Mã Văn Tài, tìm được một chỗ tương đối an toàn, đương nhiên phải tự thưởng cho bản thân một chút mới được!

   Thu dọn mọi thứ xong, cũng đến giờ cơm chiều, ta theo thường lệ ngồi cùng bàn với Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài, Mã Văn Tài và Tần Kinh Sinh thì chưa tới, Vương Lam Điền cùng bọn Lưu Bá Tích cũng không dám ngồi gần ta, lại cũng không dám ho he gì. Lương Sơn Bá nói thầm với ta, lúc hắn và Chúc Anh Đài đến, Mã Văn Tài gần như đã đem mọi thứ trong phòng đập nát bét, ngay cả đèn lồng cũng tả tơi trên mặt đất, ghế dài cũng gãy, trong phòng lộn xộn không thể tả, Mã Thống giờ này hẳn vẫn còn đang dọn dẹp lại.

   Cũng may là Mã Văn Tài đập đồ xong, không có phát điên thêm, cũng không gây khó dễ cho Tần Kinh Sinh, còn rất bình tĩnh hoan nghênh hắn chuyển đến, khiến Tần Kinh Sinh bị dọa đến mức không nói được câu gì, Mã Văn Tài đối với hắn như vậy, thà cứ trực tiếp đánh chết hắn còn hơn.

   Mọi chuyện sau đó cũng rất thuận lợi. Buổi chiều, ta tự quét phòng, lau bàn sạch sẽ, sau đó đọc sách một chút, ngóng giờ cơm chiều sớm kết thúc, như vậy mọi người đều sẽ trở về phòng đọc sách hoặc nghỉ ngơi, lúc đó cửa phòng đều đóng, ta mới có thể thoải mái yên tâm mà tắm rửa. Từ lúc Lương Sơn Bá tìm ra cách dẫn nước suối về, mọi người bây giờ tắm rửa đều đến phòng tắm chung, lần trước Tuân Cự Bá còn băn khoăn sao chưa từng thấy ta đến nhà tắm, ta liền nói là do ta sợ lạnh. Bất quá lại nói tiếp, bị cũng thật sự tò mò, không biết bình thường Chúc Anh Đài tắm rửa thế nào? Còn có thời điểm hành kinh. Nàng cũng không ngủ trên ghế dài giống ta, trên người lại lúc nào cũng phảng phất mùi thơm, vậy mà không sợ bị Lương Sơn Bá nghi ngờ sao?

   Miên man suy nghĩ một lúc lâu, sau đó ta mới bắt đầu cởi quần áo. Cho dù là lúc này không có ai trong phòng, nhưng ta cũng không dám mang thùng gỗ ra tắm, mà chỉ dám cởi áo ngoài, tính toán lau người cho sạch thôi. Thật sự là rất muốn tắm, nhưng thôi, vẫn là nên chờ đến ngày nghỉ sẽ ra sau núi tắm rửa, đợi đến lúc Mộc Cận từ Diệp gia quay lại đây sẽ mang theo ngân lượng, mà ta chi tiêu cũng không nhiều, nên không cần để ý chút tiền lẻ ấy, an toàn vẫn phải là số một.

   Nước vốn không giữ nhiệt, lại để trong phòng lâu như vậy, liền trở nên lạnh lẽo, làm ta lạnh run cả người, những chỗ trên người bị nước thấm qua đều đỏ bừng bừng. Cũng may bây giờ là mùa hè, có lạnh chút cũng không sao, ta dùng một cái khăn, nhúng đầu nước, đem lau sạch cả hai tay, do dự một chút, lại hơi nới rộng áo ngủ, chuẩn bị lau vai một chút. Khăn quấn ngực ta cũng nới ra luôn, mấy ngày nay ở cùng Mã Văn Tài, ta thời thời khắc khắc đều phòng bị, ngay cả khăn quấn cùng phải thêm hai lớp, không dám bỏ ra, khiến ta mệt chết đi được.

   Cái này cũng là lí do mà ta nhất định phải đổi phòng, vì thế ta mới không ngại dùng bạo lực để uy hiệp Tần Kinh Sinh thỏa hiệp. Bởi vì ta cảm thấy nếu cứ kéo dài như vậy, ngực của ta có khả năng sẽ thật sự thành cái sân bay. = = Cho nên nói ta mới thầm oán hận cái tên Mã Văn Tài kia, hại người không ít, ông trời ơi, rảnh quá hay sao mà lại sinh ra một cái thằng khôn dữ vậy chứ? Ta đã cẩn thận đến thế rồi mà còn bị hắn nghi là con gái, nếu như hắn cùng phòng với Chúc Anh Đài, ta nghĩ không đến hai ngày nàng sẽ bị lộ.

   Mặc kệ, trước cứ cởi hẳn ra một cái để dễ thở đi, ép chết ta rồi…

   Dù sao, lúc này trời cũng đã tối rồi, hẳn cũng không có ai đến nhỉ? Hay là ta cũng cởi nốt cả cái còn lại ra?

   Đến thư viện cũng lâu rồi, cũng phải để cho máu lưu chuyển chứ, những lúc thế này, ta thật sự rất hâm mộ những thằng con trai hàng thật giá thật, những cái khác không nói làm gì, nhưng mà không có ngực thì đã giảm bớt được bao nhiêu phiền toái? Cứ cho là nam có phải giả nữ, trước ngực đặt lên hai cái bánh bao, mặc dù có chút nặng, nhưng mà cũng không đến nỗi chết đi sống lại như là nữ giả nam.

   Lại gần cửa nghe ngóng động tĩnh, đến lúc chắc chắn xung quanh yên tĩnh không có người xong, ta mới cẩn thận cởi hết toàn bộ khăn quấn ngực rồi nhét vào dưới chăn.

   Lúc cởi bỏ những thứ trói buộc này, ta cảm thấy từng lỗ chân lông của tay cũng reo ca sung sướng.

   Sau đó… Cửa phòng mở.

   Bên ngoài, một giọng nam cất lên:

“A Đường, huynh có ở trong phòng không? Mau mở cửa đi, là ta, Lương Sơn Bá, ta mang ít đồ tới cho huynh, huynh để quên một quyển sách ở phòng của Văn Tài huynh, hắn bảo ta đem trả cho huynh.”

   “A, chờ, chờ một chút!” Ta chỉ kịp thò một tay vào áo ngủ thì Lương Sơn Bá đã đẩy cửa mà vào, ta vội vàng dùng tất cả những thứ có trong tay đem che ngực lại, ngồi xổm xuống không nhúc nhích, nói: “Sơn Bá huynh, huynh cứ để tùy tiện để đâu cũng được, ta đành làm phiền huynh vậy.”

   Thật sự là đáng chết, ta rõ ràng đã cài cửa rồi mà, tại sao chỉ cần dùng chút sức thì liền bật ra? Ở cổ đại, phá cửa dễ như vậy sao!

   “Ta để sách ở trong phòng ngủ…Này, A Đường, huynh ngồi ở đó làm gì?” Tiếng bước chân ngày càng lại gần. Ta càng thêm khẩn trương, hoang mang rối loạn:

   “Không, không có gì! Đã trễ rồi, Sơn Bá huynh, huynh cứ về nghỉ ngơi đi, ta không sao, chỉ là đang thu dọn cho rồi thôi, huynh mau về nghỉ ngơi đi!”

   “Này? Huynh đang giặt y phục à? Cũng tắm luôn hả? Sao không để ban ngày đến nhà tắm chung, hiện giờ là dùng nước suối sau núi, cũng không còn khổ như trước nữa.” Lương Sơn Bá rốt cuộc vẫn tới đây, thấy ta ngồi ôm quần áo, trước mặt còn có một cái chậu, liền nói: “A Đường, huynh cứ lau người như vậy không ổn đâu, sẽ bị cảm lạnh. Nào, đứng lên, nghe ta nói, đừng lau người nữa, ngày mai đến phòng tắm mà tắm.” Hắn nói xong định giơ tay đỡ ta dậy, ta sợ đến mức vội vàng thụt lùi ra sau, không cẩn thận làm rơi quần áo, tuy là không lộ ngực, nhưng mà cũng đủ để người ta đoán ra giới tính. Lương Sơn Bá nhất thời chấn kinh, không tự chủ được liền lui ra phía sau mấy bước, còn ta thì chạy chân trần trèo lên giường, rồi chui tọt vào trong chăn.

   “Diệp…Diệp…Diệp cô nương…” Lương Sơn Bá nửa buổi không nói nổi một câu, mặt đỏ bừng bừng, mãi sau mới lắp bắp nói được vài từ như vậy. Hắn cũng không dám bước tới, đắn đo nửa ngày, mới cà lăm hỏi tiếp: “Cô.. Cô.. sao có thể… sao có thể vào thư viện?”

   “Sơn Bá huynh, thật sự xin lỗi, ta cũng không phải là cố ý giấu thân phận, ta thề là có chuyện khó xử, cũng không có cách nào nói với các người.” Sau một lúc hoảng loạn, tư duy của ta nhanh chóng trở về, cuối cùng, ta cảm thấy, cũng may người biết chuyện là Lương Sơn Bá, xem như không có gì nguy hiểm. Lương Sơn Bá là chính nhân quân tử, loại chuyện này chỉ cần ta tìm một lí do hợp lý nói với hắn, hắn sẽ giúp ta giữ bí mật. Chẳng qua là sau này, ta và hắn gặp nhau, hắn nhất định sẽ né, nghĩ đến điều đó lại làm ta đau đầu.

   Nói cho cùng, cũng chỉ có thể trách ta quá cẩu thả. Nếu như ta có thể chịu qua hai ngày, đợi đến lúc nghỉ phép xuống núi tắm thì tốt rồi. Nhưng mà những chuyện vệ sinh cá nhân này, nhất là với con gái, mấy ngày không tắm thật sự rất khó chịu, nên cũng chỉ trách ta vận số không tốt, đã tìm được cơ hội, lại bị Lương Sơn Bá bắt gặp.

   Cũng may là hắn bắt gặp. Nếu đổi lại là người khác, hôm nay không chừng chính là ngày giỗ của ta.

   Lương Sơn Bá đứng ở bên kia, mặt đỏ tía tai, rốt cuộc lí trí cũng quay về. Nghe nói ta làm vậy là có điều khó nói xong, cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nghiêm túc nói với ta: “Diệp cô nương, vừa rồi là tại hạ đã mạo phạm, hi vọng cô nương đừng để ý. Nếu cô nương đã có chuyện khó nói, Sơn Bá ta sẽ không hỏi nữa, chuyện hôm nay, Lương Sơn Bá ta thề với trời, nếu nói với người thứ hai, nhất định sẽ bị sét đánh chết, vĩnh viễn không được siêu sinh!”

   “Sơn Bá huynh quá lời rồi, ta tin tưởng nhân phẩm của huynh.” Ta vội ngăn, sau khi thân phận bại lộ, không khí lúc này giữa ta và Lương Sơn Bá rất ngại, hắn cứ như vậy đứng chôn chân một chỗ, sau đó mới bắt đầu giúp ta dọn dẹp chậu nước và mấy thứ khác. Chỉ là, quần áo sạch ta còn để trong hòm chưa lấy ra, bởi vì bản thân không tiện rời khỏi chăn, ta liền nhờ Lương Sơn Bá lấy giúp. Lương Sơn Bá lại không biết trong thùng nào, cho nên ta mới định vươn tay chỉ cho hắn. Ai ngờ, vừa mới duỗi tay ra, ngoài phòng lại vang lên tiếng bước chân, trong chớp mắt, Mã Văn Tài liền xuất hiện trước cửa, ánh mắt âm u, lạnh lùng nhìn hai chúng ta:

   “Hửm, Lương Sơn Bá, sao trễ thế này mà ngươi còn chưa đi ngủ, ở trong phòng Diệp Hoa Đường làm gì?” Hắn nói xong, ánh mắt lại quét qua chúng ta một vòng, ta rất nhanh nhớ ra bàn tay trần lộ ra ngoài chăn, vội vã đem nó thu về. Nhưng ánh mắt Mã Văn Tài sắc như dao, sớm đã chú ý đến ta có gì không ổn, liền cười lạnh: “Này, Diệp Hoa Đường, cô hình như không mặc quần áo? Hai người các ngươi lén lén lút lút, rốt cuộc là đang làm gì?”





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net