Chương 43: Rớt núi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Mã đại gia thế mà cũng đến đây.

   Ngài không có việc gì tới đây làm gì? Chẳng lẽ cũng là đến đưa đồ?

   Ta chỉ cảm thấy đầu choáng váng, một bên ôm chặt chăn, cố gắng trong chăn mặc quần áo, Mã Văn Tài ở đầu kia đã sải bước tiến đến, cố ý nghiêng đầu bốn phía nhìn xem, mở miệng hỏi:

   "Tuân Cự Bá đâu? Tuân Cự Bá đi đâu rồi, sao chỉ có hai người các ngươi ở đây?" Hắn quay đầu nói, ánh mắt từ trên người ta đảo qua, rất nhanh chuyển hướng tới Lương Sơn Bá, âm trầm nói, "đã trễ thế rồi, Sơn Bá ngươi sao lại ở đây?

   “À, ta là giúp Diệp...... Đến đưa đồ giúp Diệp huynh”. Lương Sơn Bá chỉ sách trên bàn, giọng nói mang theo chút ngập ngừng. Mã Văn Tài cũng không để ý, trực tiếp cười lạnh, nhanh chân đi tới giường ta. Ta dưới chăn chỉ mới vừa xỏ một ống tay áo, lúc này bị hù đến trán đổ đầy mồ hôi, Lương Sơn Bá nhanh bước qua ngăn trước giường ta, không cho Mã Văn Tài tới gần. Ta thì ở phía sau hắn tranh thủ, nhanh xỏ cho hết cái áo

   "Ngươi tránh ra! Lén lén lút lút giấu cái gì?" Mã Văn Tài một câu trúng cả hai, đôi mắt hẹp dài nhắm lại, hình như đang nghi ngờ chuyện gì, lúc này không khách khí xô Lương Sơn Bá ra, muốn đến giật chăn ta ra. Lương Sơn Bá nhanh tay lẹ mắt phóng từ phía sau ôm lấy eo hắn, dùng sức kéo ra ngoài, trong miệng lớn tiếng kêu: "Văn tài huynh, Diệp huynh muốn nghỉ ngơi, chúng ta ngày mai lại đến đi!" Hắn nói xong lời này, một bên nháy mắt với ta, một bên không để ý tới Mã Văn Tài đang giãy dụa, cứ dùng sức lôi hắn ra cửa, còn dùng sức khép cửa lại cho ta. Trong lòng ta cảm kích, bên này nhanh tay nhanh chân buộc Hồng Lăng*, chụp lấy quần áo mặc vô, chỉnh lại ngay ngắn vạt áo, Mã Văn Tài lại lần nữa phá cửa vào, nhìn thấy ta đã mặc quần áo tử tế từ trong chăn ra, mới hậm hực dừng lại, ánh mắt nhẹ nhàng di chuyển, lại dừng ở trên người ta.

*Hồng Lăng: Là dây buộc tóc màu đỏ của con gái cổ đại

   Lương Sơn Bá cũng bước nhanh chạy vào, ngay từ đầu mặt mũi còn tràn đầy khẩn trương, sau nhìn thấy ta mặc đồ xong rồi, không khỏi nhẹ nhàng thở ra. Ta khẽ gật đầu với hắn, ra hiệu nơi này đã không có chuyện gì nữa, ý hắn về trước đi. Lương Sơn Bá lại thủ thế với Mã Văn Tài, biểu thị cô đơn độc cùng hắn ở đây thật không sao chứ? Ta lắc đầu, ám chỉ hắn đừng lo lắng, không có việc gì. Mã Văn Tài nhìn thấy chúng ta ở bên kia ra ám hiệu, không khỏi lại tức giận, dùng ánh quét hai người bọn ta, làm Lương Sơn Bá lúng túng không thôi, cuối cùng ta khoát tay liền vội đi. Trong phòng chỉ còn lại ta và Mã Văn Tài

   Ta hiện tại thật đã thực sự không biết nên nói gì trước mặt thằng này, bỗng nhiên nửa buổi mới hỏi: "Ngươi tới làm gì?"
  
   "Tới thăm bạn cùng phòng ngày xưa một chút, thế nào, không được?" Mã Văn Tài hừ lạnh, hất nhẹ vạt áo ngồi xuống cạnh ghế dài. Ta âm thầm thở dài, đi rót cho hắn chén trà, Mã Văn Tài nhận chén trà lười biếng uống một ngụm, chê nước không nóng, lãng phí trà ngon một cách vô ích rồi đủ thứ trên đời. Ta mặc kệ hắn, bản thân thu dọn ba cái đồ mới làm loạn xong, đặt ghế lại đúng chỗ, sách cũng bỏ vào giá. Vừa lúc bỏ vào, lại chợt nghe Mã Văn Tài nói:
 
"Cô, thật muốn đổi phòng?"

   Ta thả sách xuống tay dừng giữa không trung, phút chốc cúi đầu, không lên tiếng. Mã Văn Tài lại nói: "Cô cứ vậy mà nhẫn tâm, để ta cùng phòng với cái tên cả ngày mộng du ngớ ngẩn?"

   Thế mà giở bài tình cảm ướt át kinh dị với ta, hắn không thấy ngại miệng hả trời

   "Không phải ngươi nói ta cút, sau này không muốn gặp lại ta sao?" Chuyện này mới phát sinh chưa được mấy ngày đâu, đừng mơ mà chối! Ta nhớ rõ như in!

   “Đây không phải là việc xảy ra ngoài ý muốn, nhất thời tình thế cấp bách sao?" Mã Văn Tài quay mặt chỗ khác, bất quá một câu thôi, "ta không muốn đuổi cô, như ban đầu thì tốt rồi, đổi làm gì?"

   "Tình thế nhất thời cấp bách?" Ta cười lạnh, "vì cái gì mà tình thế nhất thời cấp bách? Cũng do là nam, cho nên ngươi thất vọng đúng không?"

   "Cô lấy cái kia làm gì?" Mã Văn Tài nhíu mày, "khi đó ta bất quá là chỉ đùa một chút thôi, cô sao lại là nữ được? Lời này nói ra cũng không ai tin. Lại nói, cô nửa đêm ngủ thích đánh người, lúc chung phòng với ta sao chịu nổi cô, đổi thành người khác thì sao giờ? Cô không phải cùng tên Tuân Cự Bá kia có quan hệ không tệ sao, nhẫn tâm ngày ngày để hắn bị đánh?"

   "À, không sao, đợi hai ngày nữa hắn về, ta có thể ngủ ghế dài". Ta sờ cằm, nghiêm túc nói, "có điều nói, Tần Kinh Sinh nửa đêm cứ mộng du, ngược lại thật sự là là vấn đề. Văn tài huynh ngươi sẽ không bởi vì chuyện này mà đánh hắn chứ?"

   "Sợ hắn bị đánh, ngươi lập tức đổi về đi. Trong thư viện này, ngoại trừ Diệp Hoa Đường ngươi, ta sẽ thủ hạ lưu tình với bất kỳ ai". Mã Văn Tài đặt chén trà lên bàn, lẳng lặng đứng nhìn ta, giọng lại đột nhiên ôn nhu, "A Đường, trở về đi, đừng giận dỗi với ta nữa"

   "Rõ ràng là ngươi đuổi ta đi...... Còn nói ta dỗi......" Nhìn hắn thế này, ta đột nhiên cảm thấy một trận oan ức, giọng tự nhiên cũng có chút nghẹn. Rõ ràng hắn ở đó làm bộ bị thương, còn lừa ta làm thư đồng cho hắn, gọt trái cây cho hắn, may đồ cho hắn, vết khâu không dễ nhìn còn tính phá bắt làm lại. Kết quả hành ta một trận xong đột nhiên trở mặt, nói một đống chuyện không ai hiểu cái mẹ gì rồi đuổi ta, quăng đồ đập vật, đổi lại là người khác làm sao chịu nổi? Coi như giờ tới nói ngọt vài câu để dụ ta về? "Ta cho ngươi biết, đừng có mơ!"

   "Được rồi, là ta mơ được chưa?" Mã Văn Tài lại gần, một tay nắm tay ta, dùng tay giúp ta lau hốc mắt, trong miệng còn trêu, "có nam tử nhà nào, động một chút lại khóc? Được rồi A Đường, đừng giận nữa, ta về sau không nặng lời với muội nữa"

   Ta hít mũi một cái, còn đang thấy chuyện này có gì đâu, tự nhiên khóc. Lúc này đột nhiên cảm giác được tay Mã Văn Tài từ vai trượt xuống dưới, sờ soạng ngay chỗ ngực, dùng sức vuốt, nhanh chóng từ trong ngực hắn phóng ra, cả giận nói: "Mã Văn Tài! Tay ngươi sờ chỗ nào đó hả?"

   "À, không, không có gì. Ta thấy quần áo muội chưa mặc đàng hoàng, muốn giúp muội chỉnh một chút". Mã Văn Tài nhanh rút về tay, mặt mũi tràn đầy vô tội, trái lại còn chất vấn ta. "Ta nói này ngươi sợ cái gì? Dù sao mọi người đều là nam nhi, sửa y phục một chút có gì ghê gớm đâu?" Hắn nói xong vươn tay ra, bóp mặt ta

   Ta tức giận tới mức bốc hỏa, Mã Văn Tài cũng không để ý, còn dám tiếp tục truy vấn: "À đúng rồi, A Đường, vừa rồi ngươi cùng Lương Sơn Bá kia, ở đầu giường bên này làm gì?"

   Ta: "Giao lưu tình cảm huynh đệ".

   Mã Văn Tài: "....."

   Thằng điên này thái độ đối với ta mập mờ không rõ, làm ta cũng rất đau đầu. Ý hắn là muốn ta chuyển về, không muốn cùng phòng với Tần Kinh Sinh, nhưng nói thật, Mã Văn Tài này, âm tình bất định, hôm nay tốt, ngày mai xấu, thực sự khiến người khác nhìn không thấu. Tính cách của ta cũng không phải loại có thể cứ bao dung hắn hoài, không khéo là hai người cự nhau cháy nhà, bản thân nổi điên rồi sinh phiền muộn không nói, hàng xóm cũng không thể sống yên ổn.

   Tại đang cà lắp cà bắp tỏ ý không tính đổi phòng lại, Mã Văn Tài lại tức giận. Lần này mặc dù hắn không quăng đồ cũng không gào thét với ta, mà sắc mặt lại âm u giống như đáy vực, còn chất vấn ta có phải vì muốn lấy lòng Lương Sơn Bá kia, cố ý né tránh hắn? Cái này lại liên quan gì tới Lương Sơn Bá?

   "Văn tài huynh, ngươi biết không, thật ra không phải ta không bằng lòng cùng phòng với ngươi. Chỉ là mọi người tính cách không hợp, miễn cưỡng bu lại một chỗ, sẽ chỉ cả ngày cãi lộn mà thôi. Giống như hai ngọn lửa, để chung chỗ, sẽ không dập tắt được, chỉ có thể khiến lửa càng cháy càng to mà thôi"

   "Vậy muội đến cùng muốn thế nào?" Mã Văn Tài nói những lời này, nếu không lầm thì lắm cũng đến cực hạn rồi, không muốn lại xuống nước tiếp tục nhiều lời. Ta thở dài, ngẩng đầu nhìn hắn thâyd chỗ mi tâm rõ ràng hiện lên một "xuyên"*, lẳng lặng nói:

*川

   "Nếu như lúc nào Văn Tài huynh có thể nói với ta rằng 'Nếu như ngươi muốn đổi, vậy liền đổi đi' như thế, ta nghĩ ta sẽ bằng lòng chung phòng với Văn Tài huynh, tin rằng không chỉ ta, những người khác cũng vậy. Nếu như Văn Tài huynh......"

   "Đúng sự là nói hươu nói vượn!" Mã Văn Tài cắt ngang lời ta, căm giận phất tay áo một cái, "Diệp Hoa Đường, nếu cô không muốn cùng phòng với ta, cứ nói thẳng ra, không cần quanh co lòng vòng hạ nhục ta thế này!" Hắn nói xong lời này, đá cái gì đó bay ra ngoài cửa, cũng không quay đầu mà phẩy tay áo bỏ đi, thân ảnh rất nhanh biến mất trong bóng đêm.

   Bởi mới nói, cũng vì ngươi cứ như thế này đó......

   Lời vừa rồi của ta, không phải hạ nhục ngươi, ta chỉ là muốn nói cho ngươi biết, mặc kệ ở chung với ai, đầu tiên phải biết tôn trọng đối phương. Chỉ có mọi người tôn trọng, hiểu thấu lẫn nhau, mới có thể tránh phát sinh mâu thuẫn và xung đột

   Ta giữa Lương Sơn Bá là thế này, giữa Tuân Cự Bá, cũng thế này này, vì sao chỉ có ngươi, lại không như thế được......

   Cũng không biết nghĩ gì trong đầu ý, ta lặng lẽ về phòng, về lại phòng trước mặt mà mình ở quen mấy tháng trời, trốn sau bóng nhìn vào. Cửa không khóa, mờ mờ nhìn thấy Mã Văn Tài ở ánh đèn xem sách, Tần Kinh Sinh thì không có ở trong phòng, cũng không biết chạy đi đâu rồi. Ta còn tính nhìn kỹ thêm chút nữa, lại không cẩn thận đụng trúng tảng đá làm phát ra thanh âm, tai Mã Văn Tài cũng không biết sao thính tới vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng này, hù ta sợ tới ôm đầu núp vào bụi cỏ. Ở nguyên chỗ ngây người cả buổi, khi không có người tới, lúc này ta mới rón rén đi ra, trở về phòng một mạch không quay đầu lại

   Hôm nay Tuân Cự Bá không ở đây, ban đêm ta chính là ngủ một mình. Bởi vì lúc trước phát hiện bị sách làm cho bị thương do Mã Văn Tài làm quá, ta bắt đầu có chút nghi ngờ bản thân mình nửa đêm ngủ đánh người có phải sự thật không, thế là trước lúc ngủ chồng một núi ở giữa giường, kết quả sáng ngày thứ hai tỉnh lại, tất cả sách đều như cũ, một cuốn cũng không đổ xuống.

   Ta lại bị Mã Văn Tài hù cho. Lão nhân gia ngài có thể đừng gạt người một lần không! Ngày ngày làm khó ta ngươi vui lắm hay gì?

   Chiều ngày thứ hai, Tuân Cự Bá trở về, cũng không biết được hắn xuống núi làm gì, bất quá nhìn mặt mũi hắn sáng bừng bừng, hẳn là chuyện tốt lành gì rồi. Sau khi hắn trở về, nghe nói ta đã đổi đến đây, cao hứng dữ lắm, bước lên muốn khoác vai ta, lại bị Lương Sơn Bá cản. Tuân Cự Bá không hiểu sao, Lương Sơn Bá nhìn về phía ánh mắt ta thì xấu hổ còn mang theo một chút bối rôdi, tóm lại chính là tự mình cách xa xa, cũng kéo Tuân Cự Bá và Chúc Anh Đài ra xa chút, không để giống bọn hắn như trước cùng ta kề vai sát cánh.

   Lý do hắn làm vậy, ta cũng có thể đại khái đoán ra được đơn giản vì biết ta là nữ, cảm thấy nam nữ thụ thụ bất thân, hẳn nên cách xa chút. Khi sáng hắn còn từng lén tìm ta nói chuyện một chút, đại ý ta là con gái nhà gia giáo, sống chung chỗ thư viện toàn nam thì không tốt, vẫn là sớm rời trường về nhà, cũng không khiến người nhà lo lắng.

   Con mọt sách này thật đúng là thích xen vào chuyện người khác, bất quá hắn chỉ là một tên có lòng, ta mới nghiêm túc giải thích cho hắn lý do ta vì sao muốn thay huynh đến thư viện, đại ý là ca ca bệnh nặng nằm trên giường, nhưng lại vì không muốn phụ lòng cha mẹ kỳ vọng, muốn đến thư viện học tập. Ta thân là muội muội, nên chủ động xin đi giết giặc, vì không để chậm trễ học trình của huynh trưởng mà huynh ấy còn chưa chưa bình phục nên tạm thay tới thư viện học. Ở đây luyên thuyên đủ thứ, làm người ta trào cả nước mắt, Lương Sơn Bá nghe được liên tục thở dài, cảm khái ta trọng tình trọng nghĩa, vì người nhà không tiếc lấy thân mạo hiểm. Chỉ là không biết được thằng cha Diệp Hoa Đường thật kia đang ở nhà chui vào xó nào nhậu xỉn quắc cần câu rồi, bị ta rủa một phen, đoán chừng đang nhảy mũi dữ lắm

   Nhưng căng nhất chính là, vấn đề chỗ này mới giải quyết xong, vấn đề chỗ kia lại tới. Lương Sơn Bá nghe chuyện của ta xong, thề giúp ta giữ kín bí mật, cho đến khi ca ca của ta khỏi bệnh đến đây. Nhưng liên quan tới chuyện đi ngủ, lúc hắn nghe ta muốn ngủ trên ghế dài, nhất định không đồng ý, nói cô là một cô nương, sao mà ngủ ở chỗ cứng đến vậy được? Nhưng ngủ chung giường với Tuân Cự Bá cũng không được, lại không thể bắt người ta ngủ trên ghế dài, Lương Sơn Bá cuối cùng đưa ra một quyết định động trời.

   Hắn muốn đổi phòng với Tuân Cự Bá, rồi hắn ngủ trên ghế dài, ta lên giường ngủ.

   Vừa dứt lời, Chúc Anh Đài nhìn ta bằng ánh mắt từ người qua đường biến thành quậy gia đình người ta rồi biến dị thành người ngoài hành tinh. Nàng kiên quyết không đồng ý, lôi Lương Sơn Bá ra hỏi hắn rốt cuộc là thế nào, có phải do ta nói gì với hắn. Ta cũng không nghĩ tới Lương Sơn Bá làm việc tốt đạt tới cảnh giới như thế này luôn, ý khuyên hắn, hắn lại không nghe, kiên trì nói hắn đã quyết định rồi, đồng thời bảo Tuân Cự Bá chăm sóc thật tốt cho Chúc Anh Đài, còn kể một vài thói quen nhỏ của Chúc Anh Đài, ban đêm trước khi ngủ nhất định phải uống hương nhu ẩm*. Tuân Cự Bá bị làm cho u mê, Chúc Anh Đài rống lên hai câu với ta, tiếp đó liền bỏ chạy, gọi thế nào nàng cũng không để ý.

*Hương nhu ẩm:  hay hương liên ẩm tử là một loại thuốc trị thổ tả, tay chân lạnh, phong thấp

   Mọi người rất nóng ruột, vội vàng đuổi theo, tìm kiểu gì cũng không thấy, lúc này trùng hợp gặp được Mã Thống, Lương Sơn Bá liền hỏi hắn hướng đi của Chúc Anh Đài. Mã Thống nói không thấy, nhưng hỏi lại chúng ta có thấy công tử nhà hắn đâu không, nói mới vừa rồi còn ở đây này, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi. Chẳng lẽ Chúc Anh Đài chạy tới tìm Mã Văn Tài?

   Ta đột nhiên có chút tức giận, đang muốn nói cho Lương Sơn Bá rằng lo cho vợ con hiền đệ là đủ rồi đừng ở không quá quản chuyện của ta, lại có tiểu sinh hoảng hốt chạy tới, thấy bọn ta liền lớn tiếng gọi. Lương Sơn Bá vội vàng giữ chặt hắn, bảo hắn từ từ kể, đã xảy ra chuyện gì, tiểu sinh kia thở dốc một hơi, lớn tiếng kêu:

   "Sau, sau núi bị lở đất. Chúc công tử và Mã công tử ở đó, hai người đều rơi xuống rồi!"

   "Ngươi nói Mã công tử là ai? Có phải Mã Văn Tài!"

   Mặt ta đại biến, nắm chặt cổ áo tiểu sinh kia quát to. Lương Sơn Bá vội vàng giật tay ta ra, lòng cũng nóng như lửa đốt truy vấn: "Chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ là Anh Đài và Văn Tài huynh? Rốt cuộc là sao?"

   "Là, là thế này. Vừa rồi ta nhìn thấy Chúc công tử và Mã công tử ở phía xa xa, giống như đang cãi nhau chuyện gì đó, Mã công tử cự Chúc công tử, Chúc công tử nói nhất định phải tìm hắn nói gì đó, hai người cứ đẩy qua kéo lại mấy lần, kết quả ở rìa tự nhiên bị lở đất..."

   Tên này nói cà giựt cà giựt, ta nghe không nổi nữa, lập tức phóng xuống sau núi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net