Chương 44: Nghĩ cách cứu viện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Vội vàng chạy ra sau núi, lúc này không ít người đang vây quanh đây, đều đứng hết ở vách núi, tụm lại bàn tán, còn có người đang nắm dây thừng cố sức kéo. Chân ta không hiểu sao run quá trời, liều mạng chạy đến xem, lại thấy có người đứng đó hét lớn: “Kéo lên kéo lên, cố thêm chút nữa, mọi người cùng kéo!"

   Chẳng lẽ…Bọn họ không sao?

   Trong lòng ta thấy mừng, nhưng khi chạy tới vách đá, mới phát hiện ra độ dài dây thừng chỉ vừa đủ cho Chúc Anh Đài bám. Mặt nàng đầy bụi, đang nỗ lực phối hợp với lực kéo của mọi người mà trèo lên.

   “Anh Đài!” Lương Sơn Bá vọt qua vài bước, thấy Chúc Anh Đài không sao, vẻ mặt mừng rỡ, lại chạy qua góp thêm chút sức để kéo. Trong nháy mắt, trái tim ta dường như ngừng đập, nhìn khắp nơi cũng không thấy bóng dáng Mã Văn Tài, không khỏi lo lắng tóm lấy một tên học sinh, hỏi: “Sao lại thế này, các ngươi chỉ cứu Chúc Anh Đài thôi sao? Thế còn Mã Văn Tài đâu, chẳng phải hắn và Chúc Anh Đài cùng ngã xuống sao? Các ngươi nhiều người đứng ở đây làm gì, còn không mau cứu hắn!”

   “Văn, Văn Tài huynh, hắn rơi xuống sâu hơn.” Cái tên học sinh bị ta tóm thấy ta tức giận thì hoảng sợ, cuống quít chỉ tay về phía vực thẳm, ta nhìn theo hướng hắn chỉ, phát hiện chỗ Mã Văn Tài rơi xuống thấp hơn so với Chúc Anh Đài khoảng hơn mét rưỡi, hai tay hắn đang cố nắm chặt vào một cái gốc cây lớn, hai chân hoàn toàn không có điểm tựa, dưới chân hắn là địa hình lòng chảo, nước sông chảy xiết xuôi dòng, tình thế hết sức nguy cấp.

   Tên học sinh kia còn nói: “Diệp huynh, huynh đừng vội, Văn Tài huynh vẫn còn chưa rơi xuống mà, hắn đang bám ở bên kia. Bây giờ dây thừng không đủ dài, đã có người chạy về thư viện tìm thêm rồi, hiện tại việc cứu Chúc Anh Đài quan trọng hơn, Văn Tài huynh thì phải chờ đến lúc lấy thêm dây thừng thì mới có thể bắt đầu kéo lên được… ”

   “Nhảm nhí”! Ta tức giận đến mức mặt cũng xanh mét, cái gì gọi là cứu Chúc Anh Đài trước quan trọng hơn, sau đó mới tìm cách cứu Mã Văn Tài? Hắn giờ đang treo lơ lửng, không chừng một giây sau đã rơi xuống rồi, các ngươi còn không mau nghĩ cách khác để cứu người, còn đứng đây chờ dây thừng?

   Ta suy nghĩ một chút, lại hỏi người kia: “Dây thừng dài khoảng bao nhiêu?”

   “Năm thước.” Đối phương hình như không hiểu tại sao ta hỏi điều đó, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời.

   Năm mét, như vậy là đủ rồi. Ta cũng cao tầm mét rưỡi. “Đưa dây thừng cho ta!” Mắt thấy Chúc Anh Đài vừa mới cố sức trèo lên được rồi, Lương Sơn Bá cùng với Vương Huệ chạy lại lo lắng quan tâm nàng thế nào, hoàn toàn quên dưới vực còn có một người, khiến ta không khỏi tức giận, đoạt mạnh lấy dây thừng.

   Lương Sơn Bá lúc này mới nhớ đến Mã Văn Tài còn đang ở dưới vực, vội vàng tỏ vẻ xin lỗi muốn đến hỗ trợ, nhưng vì cánh tay của Chúc Anh Đài bị thương, máu tươi chảy đầm đìa mà vẫn cố kéo cái tay bị thương chạy lại xin giúp nên cuối cùng hai người họ đều bị Vương Huệ kéo đi y xá. Ta nhìn màn diễn tình thương mến thương khôi hài này, cảm thấy thực chán ghét, liền đem dây thừng cuốn quanh cổ tay hai vòng, ra dấu bảo Tuân Cự Bá cùng những người khác nhớ giữ dây cho chặt, bản thân bám vào vách tường, từng chút từng chút một trèo xuống. Mơ hồ nghe thấy Mã Văn Tài kêu to cái gì đó, ta tự động cho là hắn đang kêu cứu, trong lòng càng nóng, vội vàng đẩy nhanh tốc độ, suýt nữa đã hai lần trượt chân. Thật vất vả mới tiếp cận được cái cây kia, kết quả lại nghe thấy Mã Văn Tài chửi ầm lên:

   “Diệp Hoa Đường, đi lên cho ta! Ai cho phép muội xuống đây! Ta không phải đã nói muội cứ lên đi, chờ có dây thừng thì mới cứu ta sao. Bản công tử võ công rất tốt, một ngày một đêm treo trên cây này cũng không chết được!”

   Ngươi chết đi! Cái cây kia, rễ cũng mục ra rồi, còn tiếp tục đu như vậy nữa, qua mấy giây nữa thì ngươi chắc chắn sẽ rơi xuống! Bất quá, lúc này tình thế nguy ngập, ta cũng không muốn đấu võ mồm với Mã Văn Tài, lại đi xuống một chút nữa, xác định là dây đã bị kéo đến cực hạn rồi, liền cẩn thận bám chân vào một vách đá, hướng về phía Mã Văn Tài, hô to: “Văn Tài huynh, ngươi lùi lại một chút, bám lấy đùi của ta đi!”

   Điều đáng nói là, không biết Mã Văn Tài xui xẻo thế nào lại rơi xuống đúng chỗ này, vị trí của hắn không ở phía vách núi dựng thẳng, mà lại hơi chếch ra bên ngoài, hơn nữa, cái cây kia cũng vươn ra phía ấy, vì thế nên không có cách nào đưa dây thừng đến chỗ của hắn được. Hiện tại ta cột dây thừng đi xuống, cũng coi như miễn cưỡng đủ đến chỗ hắn. Tiếp theo chỉ cần hắn cố một chút, nắm chặt ta mà đi lên thì coi như xong. Bất quá, trên đường có thể sẽ đá rơi mấy viên đá xuống đầu ta, nhưng mà chuyện này cũng không còn cách nào khác.

   Nhưng cái này vẫn chưa tính là gì, vấn đề quan trọng là dây thừng này có lẽ không chịu nổi sức nặng của cả hai người. Chuyện này ta cũng đã có cách giải quyết rồi, chính là ta sẽ tạm thời ở lại dưới vực, dùng chân mượn lực bám vào một cành cây, như vậy sẽ không thê. sức nặng cho sợi dây, chờ Mã Văn Tài lên được rồi thì ta lại theo đường cũ lên. Kể cả vạn nhất không cẩn thận rơi xuống sông, chỉ cần đừng rơi trúng đá thì đối với ta cũng không thành vấn đề, dù sao ta cũng bơi khá cừ

   Mã Văn Tài không biết nghĩ gì, vẫn cứ nói ta đi lên trước đi, hắn chờ dây thừng đến sẽ lên sau. Ta lại không dám nói thật cho hắn biết, nếu thật sự có dây thừng thì mọi người đã sớm mang ra rồi. Trước đây vài hôm, Lương Sơn Bá để ứng phó với chuyện Trần phu tử và Vương Trác gây khó dễ, làm đường ống dẫn nước đưa nước suối từ sau núi về, vì thế cũng dùng hết dây thừng, dây thừng mới còn chưa mua. Hiện tại, lâu như vậy còn chưa mang dây thừng tới, tám phần là không tìm được, phải đi ra ngoài mượn hoặc là đi mua rồi.

   Huống chi, người mang dây thừng cứu người thì dễ, nhưng với người ở dưới vực, thì có thể kiên trì được bao lâu đây?

   “Văn Tài huynh, đừng nghĩ nhiều, cứ lên đi. Nắm lấy chân ta rồi trèo lên dây thừng, ta có chuyện gì cũng sẽ không trách ngươi, đừng làm mọi người lo lắng.”

   Tay ta treo ở vách núi đã bị cạnh sắc cứa da, tay buộc dây thừng cũng bắt đầu tê dại. Mã Văn Tài rốt cục không nói nhiều nữa, cắn chặt răng, tóm chặt chân ta, trèo lên. Dây thừng phải chịu sức nặng của cả hai người, không khỏi bắt đầu rung rinh. Ta cắn chặt răng, liều mạng đứng trụ ở một khối đá chìa ra, tay cũng dùng sức bám chặt vách tường nham nhở, nỗ lực làm giảm bớt sức nặng, cũng chỉ là mấy chục giây, mà khiến ta tưởng như vài canh giờ đã qua vậy. Ta chỉ còn cảm giác được tay Mã Văn Tài theo chân ta chậm rãi bò lên thắt lưng, cuối cùng lại đè lên vai ta mượn lực, nhanh tóm lấy dây thừng!

   Đứng trên vách núi, mọi người vỗ tay hoan hô, ta cũng thở phào nhẹ nhõm, liếm đôi môi lúc nãy vì khẩn trương mà bị ta cắn nát, hối Mã Văn Tài mau trèo lên. Mã Văn Tài cũng hiểu ta tính gì, dồn dập thở dốc, nói khẽ với ta: “A Đường, cố kiên trì thêm một chút, chờ ta, ta nhất định sẽ đưa muội bình an vô sự trở về!”

   Ta lên tiếng trả lời, Mã Văn Tài không chậm trễ, nhanh chóng trèo lên. Không hổ là học sinh có võ công cao nhất toàn trường, cho dù treo lơ lửng ở vách núi lâu như vậy, tốc độ vẫn rất nhanh, chứng tỏ có bắp phải rất mạnh. Không giống ta, sau khi xuyên không thì trở nên vô dụng, cái tay quấn dây thừng kia đã bầm tím hết, đau thấu xương tủy, chắc ngày mai sẽ bị sưng lên.

   Thật ra, nếu muốn xuống núi kiểu vầy, dây thừng buộc ở thắt lưng mới đúng. Nhưng lần này, vốn là vì dây thừng không đủ dài để đến chỗ Mã Văn Tài, ta còn muốn quấn hai vòng lên eo, vậy thì còn cứu được người sao? Bắt hắn đứng giữa không trung mà nhảy lên nắm lấy ta thì là điều không tưởng rồi. Bất quá lại nói tiếp, vừa rồi vì quá sốt ruột, ta cũng chưa kịp hỏi Chúc Anh Đài xem có chuyện gì xảy ra, sao nàng và Mã Văn Tài cùng rơi xuống vách núi. Ở không quá đến sau núi tán gẫu gì chứ!

   “A Đường!”

   Chính vào lúc ta đang miên man suy nghĩ, Mã Văn Tài đã nhanh chóng trèo lên đỉnh núi, cũng không nghỉ ngơi mà nhanh chóng gia nhập nhóm kéo dây. Thấy hắn bình yên vô sự, ta cũng yên tâm, lật tay nắm lấy dây thừng, trụ chân vào vách đá để lấy lực trèo lên.

   Tay phải hoàn toàn tê bại, ta đành phải dùng tay trái để bám chắc dây thừng, dưới chân luôn để ý chỗ đá có thể mượn lực, bên tai nghe thấy mọi người không ngừng cổ vũ ta cố lên, trong tình cảnh ấy, ta nỗ lực trèo lên.

   Dần dần, ta có thể nhìn thấy gương mặt của mọi người trên vách núi. Ngoài Mã Văn Tài và Tuân Cự Bá, không ngờ còn có cả đám người Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài, Vương Lan. Chỉ là ta không nghĩ tới, càng trèo lên cao, thì phía sau lưng, gió lạnh cứ thổi tới, lạnh đến thấu xương, làm ta không tự chủ được mà rùng mình.

   Bây giờ còn là mùa hè, làm sao mà gió lại lạnh tới như thế?

   Ta thậm chí còn cảm thấy cả trái tim của mình cũng sắp bị đóng băng rồi, nhưng cũng ngay trong lúc đó, khi mà trong không gian ồn ào náo động những tiếng tranh cãi ầm ĩ không ngớt, ta lại có thể nghe thấy rõ ràng một tiếng động cực nhẹ phía trên đỉnh đầu.

   Thanh âm cực nhỏ, tinh tế đơn thuần, lại khiến trái tim ta vỡ thành từng mảnh.

   Bặt!

   Dây thừng, đứt rồi.

   Trước mắt ta, tất cả mọi thứ đều nhạt nhòa, ta chỉ còn kịp kêu lên sợ hãi, sau đó cả người đều nhanh rơi xuống vực! Bên tai là tiếng xé gió, tựa hồ còn có một chút tiếng kêu thê lương của ai đó. Ngay lúc thân thể ta rơi vào trong nước, xuyên qua những gợn sóng phập phồng, ta mơ hồ nhìn thấy trên vách núi, một người nhảy xuống, động tác nhanh nhẹn quả quyết.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net