Chương 45: Truy tìm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hỏng rồi! Sao lại thế chứ, sao lại có người nhảy xuống!

   Trong lòng ta gào to không được, cố gắng nổi lên mặt nước, muốn đi kéo hắn lại, không ngờ dòng nước chảy xiết, một cơn sóng tới liền đẩy người kia ra tới mấy mét. Lúc này chợt nghe một giọng nói vang lên: "A Đường, bắt lấy cái này!" Một thanh gỗ được một lực lớn đẩy qua phía ta

   Giọng nói này...... Là, Mã Văn Tài!

    Ta bắt lấy tấm gỗ, trong lòng giật mình: "Văn Tài huynh, sao ngươi cũng rớt xuống! Ta biết bơi, ngươi nhảy theo làm gì?

    "Nếu ở trên ném xuống, sợ muội...... Chụp không được, nơi này...... Nước xiết quá, muội ôm thanh gỗ đó, sẽ không sao......" Mã Văn Tài ở phía xa trong nước ngụp lặn, cơ thể trầm xuống rồi lại trồi lên, giọng nói cũng đứt quãng, “bản công...... Tử võ công cao, muội không cần lo......”

   Võ công của ngươi tốt hay không, có liên quan gì đến bơi đâu

   Ta vừa nóng ruột vừa tức, chỉ muốn quăng thanh gỗ cho hắn, kết quả dòng nước chảy xiết quá, đầu sóng cứ đập vào mặt ta, nước làm mờ mắt, chảy vào trong mũi, ta sặc đến ho khan, lúc ngẩng đầu lại chỉ thấy mặt sông một mảnh trắng xóa, chẳng còn thấy bóng dáng Mã Văn Tài nữa!

   "Văn Tài huynh, Văn Tài huynh!" Ta sốt ruột, gào banh cuống họng gọi to tên Mã Văn Tài, nhưng căn bản chẳng lấy một lời đáp, chỉ có tiếng nước đập và vách núi hồi âm. Ta thân bất do kỷ bị cuốn theo đường sông, dòng nước càng ngày càng nhanh, bọt nước đập đến gò má ta đau đớn, may mắn trong tay có thanh gỗ, mới tránh khỏi kiếp chết chìm. Ta vốn định chờ đến chỗ nước chảy chậm lại, rồi nghĩ cách bơi vào bờ, nhưng lại không ngờ nửa đường đầu đụng trúng đá ngầm, nhất thời ngất xỉu. Chuyện phát sinh kế tiếp trong đầu chỉ là một đống mơ hồ, chỉ biết lúc mình tỉnh lại, chính là dạt vào bờ rồi, bên cạnh có một bà lão và một cô gái trẻ, đang dùng sức vỗ lưng của ta.

   "A, huynh tỉnh rồi!" Cô nương kia thấy ta tỉnh lại, không khỏi mừng rỡ kêu lên, "vị công tử này, huynh làm ta và mẹ hết hồn. May mắn mẹ phát hiện kịp thời, nếu không công tử huynh không còn mạng rồi"

   "Tạ ơn vị cô nương này và bá mẫu". Ta loay hoay muốn đứng dậy, lại phát hiện tay chân xụi lơ, căn bản động cũng không động được. Giương mắt nhìn xung quanh một cái, ta phát hiện đây là bãi cát. Nơi này ngoại trừ ta, vị cô nương kia, cùng mẹ của nàng ra, không còn người khác, tất nhiên cũng không có Mã Văn Tài.

   Thế mới nói, xem ra mọi người lạc nhau rồi. Nước sông này chảy xiết như vậy, cũng không biết Mã Văn Tài có thoát hiểm được hay không. Hắn cho ta thanh gỗ, bản thân thì sao bây giờ?

   Chắc là, không sao đâu...... Không sao đâu......

   Trong lòng ta buồn bực, tự nhiên che miệng ho ra tiếng, sặc ra không ít nước sông, cô nương kia nhanh tới giúp ta đấm lưng. Quần áo nàng mộc mạc, tóc dài kết bím, rủ sang hai vai thuận sau đầu, không son phấn, diện mạo cũng rất thanh tú. Lúc này nàng một bên không nhẹ không nặng giúp ta đấm lưng, tính đẩy hết nước trong phổi ta ra, cũng thuận tiện có chút lạ hỏi:

   "Nhìn cách ăn mặc này của công tử, hẳn là thư sinh của thư viện nào gần đây? Sao mà vô duyên vô cớ, bị mắc cạn? Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không?"

   "Chuyện này, nói ra thì dài lắm". Ta lại ho hai tiếng, ngừng lại một chút, đợi hai chân đỡ đỡ chút, mới ráng đứng lên, hướng hai mẹ con kia thở dài nói: "Đa tạ hai vị cứu giúp, tại hạ vô cùng cảm kích. Chính như cô nương nói, tại hạ là học sinh của Ni Sơn thư viện, họ Diệp, tên Hoa Đường, nhân sĩ Thái Nguyên, không biết cô nương phương danh là gì? Diệp mỗ hôm nay được hai vị cứu mạng, ngày khác nhất định báo ân"

   "Công tử không cần đa lễ. Ta tên Cốc Tâm Liên, đây là mẹ ta, chúng ta ở tại bờ sông này, cơ thể công tử cơ thể, chi bằng tới nhà chúng ta nghỉ ngơi một chút đi"

   "Nhưng ta còn muốn tìm người......" Ta do dự một lát, tính từ chối, Cốc Tâm Liên cũng chủ động tới đỡ ta dậy, mắt cong lên cười nói: "Coi như muốn tìm người, cũng phải nghỉ ngơi cho khỏe đã chứ. Công tử không cần khách khí, nhà ta cách chỗ này không xa, đi mấy bước là đến rồi".

   Ta xem thể trạng của chính mình, cảm thấy hiện tại bộ dạng này quả thật là không có cách nào lặn lội đường xa tìm Mã Văn Tài, lại không lay chuyển được Cốc Tâm Liên nhiệt tình kia, không thể không để nàng đỡ, cà thọt tới nhà nàng.

   Nhà Cốc Tâm Liên trên bờ sông, là một căn nhà gỗ có hai lầu nhỏ, mặc dù có chút cũ nát, nhưng chống đỡ mưa gió cũng được. Cốc Tâm Liên nhiệt tình đỡ ta đến trong phòng ngồi, lại đi ta giúp ta canh cá, còn mời đại phu đến xem bệnh cho ta. Đại phu kê đơn thuốc cho ta, lúc trả tiền thì lại hơi mắc, họ căn bản không trả nổi. May mắn túi tiền trên người ta không bị nước làm vuột mất, sau khi thanh toán tiền xem bệnh, ta thấy nhà họ thực sự cũ nát quá rồi, muốn đem mười lượng còn thừa lại đưa họ, cái gì nên dẹp thì dẹp đi, cũng vì báo đáp ân cứu mạng này. Cốc Tâm Liên lại kiên quyết không nhận, nói cứu người là chuyện nên làm, lấy tiền là tuyệt đối không thể. Ta thấy ý chí nàng kiên định, liền thở dài thu hồi túi tiền, dự định ngày sau tìm cách khác hồi báo

   Lúc đang dùng cơm, Cốc Tâm Liên thuận tiện hỏi ta tình hình của Ni Sơn thư viện. Nàng nói nàng quen biết một vị công tử, cũng học ở Ni Sơn thư viện, ta hỏi tên, là Lương Sơn Bá. Thì ra hắn và Chúc Anh Đài trên đường tới thư viện từng gặp Cốc Tâm Liên một lần, còn từng giúp nàng giải vây. Ta cho là nàng muốn biết tình hình gần đây của Lương Sơn Bá, ai ngờ Cốc Tâm Liên lại hỏi ta ở thư viện như nào

   Cuộc sống của ta ba điểm thẳng hàng, đơn giản chính là giảng đường, cơm xá và phòng ngủ, bây giờ không có gì có thể nói. Cốc Tâm Liên nhìn ta không muốn nói nhiều, không khỏi có chút thất vọng, lại thấy ta vội vã ra ngoài tìm người, không khỏi xung phong muốn cùng ta đi tìm, còn nói nơi này nàng nắm rõ trong lòng bàn tay, có thể giúp một tay. Nàng chịu giúp ta, ta tất nhiên là vô cùng cảm kích, người cũng khôi phục một chút sức, không để ý trán có chút sốt nhẹ, ráng chống người dậy, cùng Cốc Tâm Liên ra tìm người.

   Ta mắc cạn bãi ở cát bên cạnh, cũng không thấy thanh gỗ kia nữa, nói cách khác ta đụng trúng đá ngầm rồi ngất đi, rất có thể lúc vô tri giác buông tay, bên người cũng không có đồ vật phòng hộ. Ta có thể bị sóng đánh vào bờ, Mã Văn Tài nói không chừng cũng như vậy.

   Trước đó vài ngày lúc ta cùng Lương Sơn Bá và Tuân Cự Bá đi học, Lương Sơn Bá có giảng sơ cho ta nghe Thủy Kinh Chú, thuận tiện nói một chút liên quan tới kiến thức phương diện này. Nơi này đường sông biến rộng, thủy vị ít, dòng nước hẳn là sẽ chậm lại mới đúng, theo lý thuyết, Mã Văn Tài hẳn sẽ giống ta, mắc cạn ở bờ gần đây. Thế nhưng một mạch tìm kiếm, lại hỏi không ít người đi đường, đều nói không nhìn thấy kẻ nào đuối nước. Bất quá may mắn chính là, cũng chưa có ai nhìn thấy xác chết trôi sông, điều này khiến ta miễn cưỡng nhẹ nhàng thở ra.

   Tìm ròng rã cả một buổi chiều, vẫn không chút tăm hơi. Ta cũng có tâm trạng đâu mà về thư viện, đành phải theo Cốc Tâm Liên trở lại nhà nàng, dự định ở tạm một đêm, ngày mai lại tìm người. Vì chiêu đãi ta, Cốc mẫu đặc biệt ra sông đánh cá, lo ta đau bụng ăn không vô, nhường canh cá cho ta uống. Tâm người nhà này thật rất hiền lành, ta hạ quyết tâm, sau khi về thư viện, nhất định phải báo đáp họ

   Đêm đó, Cốc Tâm Liên muốn nhường phòng cho ta, nàng nói qua kia ngủ với mẫu thân. Ta bởi vì trên người còn mặc đồng phụ Ni Sơn thư viện, nói rằng thế không ổn lắm vì dù sao nàng cũng là nữ nhi, đành phải ngượng ngùng nhận ý tốt của nàng. Đứng trước cửa sổ im lặng ngây ngẩn một hồi, Cốc Tâm Liên đã bưng ấm trà tới, giúp ta pha chén trà nóng. Lúc này ta đột nhiên chú ý tới trên bàn bày một chồng giấy, phía trên bút tích dạt dào, không khỏi quay đầu tò mò nhặt lên, hỏi: "Tâm Liên cô nương, đây là do cô viết sao?"

   "Đúng vậy". Cốc Tâm Liên để bình trà xuống, cười nhẹ một tiếng, "cha ta thật ra cũng là người đọc sách, khi còn sống từng nhậm chức huyện nha đó. Mấy năm này tôi sốt sắng nuôi gia đình nên chẳng còn thiết tha nhiều chuyện chữ nghĩa", lời lạnh nhạt, "Diệp công tử, huynh chỉ cho ta một chút đi".

   Ta nghe lời ấy, liền cầm lấy chồng giấy kia, nhìn một cái, gật đầu: "Viết rất tốt. Trong nhu có cương, tú mà không mị". Đẹp hơn chữ ta nhiều, bất quá câu này ta không nói ra, chỉ là buông giấy xuống, cười khen nàng một tiếng. Cốc Tâm Liên ngơ ngác một chút, nhưng lại thở dài nói: "Đáng tiếc ta thân là nữ nhi, không có cơ hội tới thư viện học. Có điều Diệp công tử, không biết trong thư viện các huynh có tạp dịch là nữ nhân không? Ta đang suy nghĩ, nếu như có cơ hội nghe giảng bài, xem như tới trong thư viện làm công, ta cũng tình nguyện".

   "Ừ, có. Trong y xá có tỷ muội Vương Lan Vương Huệ, hoán y phòng và nhà bếp đều có không ít nữ nhân. Mấy ngày trước đây ta nhớ nghe được Tô đại nương nói công việc bận rộn, thiếu nhân lực, nếu như cô muốn, ta có thể nói với sư mẫu một câu, cho cô tới thư viện làm vài việc, muốn xem sách hoặc là học, tìm ta cũng dễ hơn chút". Sư mẫu là người thiện lòng, ta đi cầu người một chút, hẳn là có thể. Mẹ con Cốc gia giúp ta nhiều như vậy, lại cứu mạng ta, ta giúp nàng cũng là chuyện nên làm.

   "Thật chứ! Diệp công tử, thật quá tốt rồi". Cốc Tâm Liên thấy ta đồng ý giúp nàng tới thư viện, không khỏi vui mừng quá đỗi. Ta lại nghĩ đến Mã Văn Tài sống chết chưa rõ, sao cũng không vui nổi, Cốc Tâm Liên cũng vì ta sốt ruột, lo lắng, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, nghiêm túc nói với ta:

   "Diệp công tử, cách đây mấy dặm đường thủy, có một đại thúc đối với chúng tôi rất tốt. Thúc ấy không có việc gì thì đi ngao du bốn phương, có lẽ, chúng ta có thể hỏi thăm thúc ấy một chút, tung tích của Mã công tử".

   "Được, vậy chúng ta đi liền giờ đi". Ta lúc này liền nhớ lại vài thứ, để ý thấy ngoài cửa sổ sắc trời đen thui, mới nói với Cốc Tâm Liên, "Hiện tại quá muộn rồi, cô ra ngoài cũng không tốt. Như vậy đi Tâm Liên cô nương, cô lấy thuyền cho ta mượn dùng một chút, nói ta biết vị đại thúc kia ở đâu, tự ta đi là được"

    "Diệp công tử, huynh đừng vội". Cốc Tâm Liên vội ngăn ta, "giờ đã trễ đến vậy rồi sẽ không thấy rõ đường đi đâu, huynh cũng biết không chèo thuyền, vạn nhất rơi xuống nước nữa thì sao? Huynh hôm nay cứ nghỉ lại nơi này một đêm trước đi, sáng sớm ngày mai chúng ta liền lên đường, được không?"

   "Cũng được". Ta hậm hực ngồi xuống ghế, muốn uống trà, lại bị phỏng một chút. Cốc Tâm Liên thở dài, dặn dò ta nghỉ ngơi thật tốt, rồi rời đi. Ta trằn trọc trên giường, mặc dù liều mạng nói với bản thân mình muốn ngủ, nhưng kiểu gì cũng ngủ không được, sáng ngày thứ hai cùng lên đường, hai con mắt như con gấu trúc

   Cốc Tâm Liên mới đánh mẻ cá đựng trong giỏ, chèo thuyền tới chỗ vị đại thúc kia. Ta lúc đầu muốn giúp nàng chèo, nàng lại kiên quyết không chịu, nói tinh thần ta không ổn, nên nghỉ ngơi thật tốt mới được. Tinh thần ta cũng không tốt thật, tối qua bị mất ngủ, hôm nay uể oải đi, trên thuyền nhỏ loạng choạng ngủ gật, lúc mở mắt, ngạc nhiên phát hiện lọt vào trong tầm mắt, một rừng hoa đào.

   "A, nơi này là......" Ta nhìn đồi núi hoa đào khắp nơi, vô thức cảm thấy có chút quen mắt. Cốc Tâm Liên một bên dùng mái chèo khua nước hồ, vừa cười vừa nói với ta: "Nơi này rất đẹp nhỉ. Những hoa đào đó, cũng không biết phải trồng bao nhiêu năm, mới có quang cảnh được như thế này đâu. Có thể ở đây, coi như người phàm cũng thành thần tiên".

   "Ừ, nơi này đúng thật là nhân gian tiên cảnh"...... Ta trả lời lí nhí, trong lòng lại nghi hoặc càng sâu. Cho đến khi Cốc Tâm Liên neo thuyền cạnh một cái tiểu đình quen thuộc, cầm giỏ cá lên nói với ta "Diệp công tử, huynh ở bên này chờ chút, đại thúc đó tính tình cổ quái không thích gặp người khác, tôi đi hỏi trước một chút rồi lập tức trở lại", mới không khỏi giác ngộ, kéo tay áo Cốc Tâm Liên lại, cười nói:

   "Không cần đâu, Tâm Liên cô nương. Vị đại thúc này ta quen, ta và cô cùng đi".

   Sắc mặt Cốc Tâm Liên có chỗ hơi hơi nghi ngờ, vẫn theo ta vào trong đình viện, mang cá gọi đại thúc. Chỉ nghe trên bậc thang vang lên từng tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó liền có người liên thanh trả lời: "Ôi Tâm Liên cô nương tới sao, lại cho ta mẻ cá tươi đấy à?"

   "Đại thúc". Cốc Tâm Liên mừng rỡ kêu một tiếng, thuận tay đem sọt cá nâng lên nói, "Thúc nhìn xem, còn nhảy đành đạch đây này"

   "Ừ, tốt lắm, cá này không tệ". Đại thúc đưa tay ôm lấy giỏ cá, nhìn kỹ cá bên trong một chút, trên mặt lộ ý cười. Lúc này ánh mắt ông ấy đột nhiên rơi xuống trên người ta, không khỏi kinh hãi.

   "Hê, tiểu huynh đệ! Cậu sao lại đến nơi này? Chẳng lẽ là tự nhiên tâm huyết dâng trào, tính sang đây thăm đại thúc ta?"

   "Nhiều ngày không gặp, rất nhớ thúc, không biết đại thúc gần đây khỏe không?" Ta nho nhã lễ độ, chắp tay thở dài. Trước mặt vị đại thúc này, không phải người khác, vừa vặn chính là trước đó ta cùng Mã Văn Tài, Chúc Anh Đài lúc xuống núi gặp phải vị đại thúc bán trà kia, cũng là điền viên cư sĩ trong truyền thuyết, Ngũ Liễu tiên sinh Đào Uyên Minh.

   Ai ngờ đại thúc vừa nhìn thấy ta, ý cười liền tắt luôn, lắc đầu liên tục nói: "Không tốt, không tốt. Hây da, trong phòng có một tên ôn thần, thời gian này sao sống yên ổn cho nổi". Ổng nói rồi thở một hơi thật dài, ánh mắt chớp chớp, lại vuốt râu nói với ta:

   "Tiểu huynh đệ, ta thấy cậu cũng không phải sang đây thăm ta? Nói đi, rốt cuộc vì chuyện gì, thật xa chạy đến chỗ ta?"

   "Đại thúc thúc không phải sớm đã biết rồi còn gì". Ta nghe trong lời của ông ấy có hàm ý, không khỏi lo lắng, tiến lên một bước hỏi, "đại thúc, thúc nói thật cho ta biết đi, Văn Tài huynh có phải đang ở chỗ thúc không? Hắn thế nào rồi, có sao không? Có phải đại thúc cứu hắn?"

   "Loại hỗn đản tiểu tử này cũng còn có người thay hắn lo lắng, thật sự là khó có đó. Hắn không sao, ngược lại ta mới là người có sao". Đại thúc sờ cằm, cười lạnh, ngẩng đầu hướng về phía trên lầu hô:

   "Ê, vị Mã tổ tông trên lầu kia, có người tới thăm cậu đây, còn không di giá ra nhìn một cái?"

   Nghe thấy Mã Văn Tài không có sao, ta đang thấp thỏm cũng thấy ổn rồi. Nhưng trong lời nói đại thúc mang theo châm chọc, lại không khỏi làm lỗ tai của ta có chút dựng thẳng lên.

   Ặc, ổng gọi Mã Văn Tài là gì? Mã tổ tông? Hình như trước đó còn nói hắn là ôn thần...... Thế mới nói, vị Mã đại gia này đến cùng lại ở địa bàn của người ta đã làm ra chuyện thiên lý bất dung gì rồi? Bất quá nói đi cũng phải nói lại, Đào Uyên Minh tựa hồ có thành kiến với hắn rất lớn, lúc trước kia ở nhờ nhìn hắn đã không thiện cảm rồi, Mã Văn Tài đối với ổng cũng rất bài xích. Thật không nghĩ tới lần này lại do ông ấy cứu Mã Văn Tài, thật sự là tạo hóa trêu ngươi.

   Trong phòng vang lên lề lề mề tiếng bước chân, tiếp đó nghe thấy ngữ khí quen thuộc của Mã Văn Tài từ trong phòng vang lên nói: "Lão già chết tiệt, ông có phải lại gạt ta không! Ta cho ông biết, chờ chân bản công tử khỏi rồi, ta tự nhiên sẽ đi, ông không cần năm lần bảy lượt nghĩ cách đuổi ta!"

   Đào Uyên Minh bĩu môi với ta, "thấy rồi đó, Mã đại gia chính là có phẩm chất như vậy". Cốc Tâm Liên cũng có chút đứng hình, lén hỏi ta: "Diệp công tử, người huynh muốn tìm, chính là vị công tử này sao?" Trong lời nói có ý khá là không dám tin. Ta có chút ảo não, không khỏi chuyển hướng hô lớn: "Văn Tài huynh, là ta Diệp Hoa Đường, ngươi không sao chứ? Đợi ta ta tí lập tức liền lên liền!"

   "A Đường!"

   Tiếng động bên trong dừng một chút, sau đó là tiếng bước chân dồn dập. Cửa gỗ một tiếng cọt kẹt mở ra, Mã Văn Tài đẩy nhanh cửa phóng ra, bước chân còn khập khễnh. Hắn nhìn thấy ta rồi há miệng muốn nói gì, kết quả lời còn chưa kịp ra tới cửa miệng, mới vừa cất bước thì cả người liền từ trên cầu thang lăn xuống, trước người quen biết té cái bịch, sau đó...... Không đứng dậy nổi.

   Đào Uyên Minh ở một bên giang tay, trên mặt lộ ra chút bất đắc dĩ lại có chút cười trên nỗi đau người khác, nói với ta: "Hắc hắc, chân bị thương rồi. Một số người thời thời khắc khắc luôn muốn mình là kẻ ăn trên ngồi trước, bất quá thật đáng tiếc, giờ làm sao mà giả được nữa. Ông ấy nói rồi cười nhạt một tiếng, từ bên hông lấy ra hồ lô rượu uống một ngụm, mang theo giỏ cá chạy lên lầu. Ta và Cốc Tâm Liên kinh ngạc muốn đỡ Mã Văn Tài dậy, kết quả phát hiện hắn vừa té như vậy, đã đã ngất mất tiêu rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net