Chương 5: Thu hậu toán trướng*

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Thu hậu toán trướng: ví như chờ chuyện xảy ra đến cuối cùng mới phản đoán là do ai, cũng ví như sau đó chờ đợi thời cơ tiến hành trả thù, định ngữ chỉ tùy thời trả thù.

   "Ta nói này Mã Văn Tài, ngươi không phải là vì ta đánh thư đồng của ngươi, mới muốn tới tìm ta tính sổ à?"

   "Tính sổ? Tại sao ta lại muốn tìm ngươi tính sổ?" Mặt Mã Văn Tài đầy kinh ngạc, thư đồng Mã Thống của hắn vừa cầm nghiên mực bước vào phòng, nghe thấy những lời của bọn ta, lại vèo một cái không thấy tăm hơi đâu.

   "Rõ ràng là do hắn vô dụng, còn dám tới tìm ta cáo trạng, ta đã dạy lại hắn" Mã Văn Tài lạnh nhạt nói, "bất quá Diệp Hoa Đường, ngươi cũng đừng đắc ý, nếu ngươi dám chọc đến ta, ngươi cố mà gánh lấy!"

   "Không dám không dám, ta mà dám đắc tội Mã đại gia ngài à?" Ta thầm bĩu môi, tới giá sách lấy một quyển đọc. Trong sách này toàn là lít nha lít nhít chữ phồn thể, đã theo hàng dọc, ở giữa còn không có dấu chấm câu, nhìn tới là đầu óc ta quay cuồng. Mã Thống có lẽ là nghe được trong phòng không có tiếng gì nữa, cầm bút lông cùng nghiên mực đã rửa sạch vui tươi hớn hở vào phòng, trong miệng còn chưa nói xong hai chữ công tử, cả người đã ngã úp mặt trên mặt

   Ta thản nhiên thu chân, như không biết gì tiếp tục học. Mã Thống bên kia tức giận tới mức giơ chân, chỉ vào ta lớn tiếng nói: "Công tử cậu nhìn đi! Hắn ở ngay trước mặt cậu còn dám lộng hành này, quả thực là không coi cậu ra gì!" Mã Văn Tài khoát khoát tay ra hiệu hắn an tâm chớ vội, bản thân đứng dậy đi tới, tỏ thái độ, từ trên cao nhìn xuống nói với ta:

   "Diệp Hoa đường, ngươi đây là có ý gì?"

   "Chả có ý gì". Ta tiếp tục đem ánh mắt dừng lại ở trang lam bì thủy kinh, kết quả sách trong tay đột nhiên bị Mã Văn Tài giật lấy, ném ra ngoài cửa.

   "Ta đang hỏi ngươi! Đứng lên trả lời cho ta!" Hắn trừng mắt hung tợn nhìn ta, ta cũng phát bực, vèo một cái đứng lên, đầu suýt nữa đập trúng cái cằm của hắn. "Mã Văn Tài, ngươi ở đây hỏi ta có ý gì, ta ngược lại thật ra muốn hỏi một câu, các ngươi mới có ý gì!"

   "Ta thế nào? Diệp Hoa đường, ta cũng đâu làm gì ngươi?" Mã Văn Tài cau mày nói, "ta đánh ngươi nữa à, hay là trêu ghẹo gì ngươi? Ta nhớ rõ, mấy ngày nay dù là một cọng tóc gáy cũng chẳng động tới ngươi đó"

   "Theo ý ngươi, chỉ có đánh người mới xem như trọng tội à?" Ta liếc mắt nhìn hắn, đột nhiên cảm thấy mình cùng loại người này nổi điên, quả thực là hết sức nhàm chán.

   "Bỏ đi, tùy ngươi nghĩ thế nào thì nghĩ", ta lung tung phất phất tay, đau nhức xoay người sờ vai, mắt thấy bên ngoài trời đã sắp tối rồi, cũng không biết được Lương Sơn Bá kia đổ được mấy vạc nước rồi. Trong lòng vừa mới nghĩ đến nên đi xem thử, tay của ta đã không tự chủ được tới ghế dài lấy lam sa ngoại bào, qua loa mặc lên người, lúc đội mũ không cẩn thận bị ngược, nhanh chóng đội lại, thấy Mã Văn Tài nhíu chặt mày, nhịn không được hỏi ta: "Trời đã tối rồi, muộn như vậy ngươi còn đi đâu?"

   "Đi xem thử Sơn Bá huynh gánh nước tới đâu rồi." Ta thuận miệng trả lời, lời vừa ra khỏi miệng mới phát hiện không đúng, liền ngừng nói. Mã Văn Tài mới liếc ta một cái, không nói gì, trở về bàn học tiếp, ta thì vội vàng buộc lại thắt lưng, chạy về phía hậu viện.

   Trong hậu viện tối thui, ánh trăng nghiêng tà tà chiếu xuống, có thể nhìn thấy được mấy cái thùng nước nằm ngổn ngang dưới đất. Ta quan sát chung quanh một lúc, không thấy bóng dáng ai, vốn tưởng rằng bọn họ đồ đầy nước xong về phòng rồi, lúc đang muốn rời đi, từ đằng sau vạc nước ngoi lên hai bóng trắng, khiến ta giật mình la to một tiếng.

   "A, thì ra là Diệp huynh, ta còn tưởng rằng là Anh Đài đến đây" Một cái đầu ló ra lên tiếng mừng rỡ đi tới chỗ ta, thân cao lớn, mặt nở nụ cười, lại chính là Lương Sơn Bá. Cũng không biết hắn làm gì, trên người lẫn mặt dính đầy lọ nghẹ, thấy ta nhìn hắn, không khỏi gãi ót cười ngây ngô nói: "Vạc nước bị vỡ, ta cùng Tứ Cửu mới vừa sửa lại. Còn Diệp huynh, giờ muộn vậy rồi, huynh sao lại ra đây?"

   "Nước đều đổ đầy hết chưa?" Ta hỏi.

   "Mấy cái khác đều đổ đầy hết rồi, hiện tại còn lại một cái mới sửa kia thôi, ta đổ lại mấy thùng là...... Ấy Diệp huynh, huynh làm gì thế? Mau thả xuống, huynh giờ tính làm gì đây!"

   "Đừng nói nhiều, mau làm việc đi!" Ta đỡ lấy đòn gánh trên vai, cũng không nhìn hắn, tự mình trực tiếp ra cửa sân, thuận đường nhỏ xuống chân núi. Lúc xuống núi thì thùng không, không nặng, còn cảm thấy không sao, lúc đổ đầy thùng lên núi cũng có chút mệt, ta chỉ cảm thấy hai vai thật nóng, cũng không biết có phải do ban ngày gánh nước mài bỏng da, một bước đi là bị chà xát nóng đau như lửa đốt.

   Ta cắn răng, cố gắng nâng đòn gánh lên cao một chút, muốn để nó cách bả vai mình càng xa càng tốt, kết quả bởi trời tối nên thấy không rõ đường, dưới chân không biết vấp phải thứ gì, cả người đều ngã về phía sau! Đúng vào lúc này đột nhiên có một cánh tay luồn qua, bỗng nhiên nắm lấy eo ta, lôi ta về, mà hai cái thùng nước kia và đòn gánh thì một đường lăn xuống theo đường núi, cũng không biết được sau đó đụng phải cái gì, phát ra một tiếng "đùng" vang thật lớn. Ta chỉ cảm thấy tim mình muốn bay ra khỏi lồng ngực, cho tới giờ mới phát giác ra nghĩ tới có chút hoảng sợ.

   Người bên cạnh buông ra ta, dùng âm mũi lạnh lùng phát ra tiếng "xùy" với ánh trăng. Ta tự hiểu âm mũi khinh bỉ kia không phải cho ánh trăng mà là cho ta, không khỏi cắn môi một cái, chỉ nghe người kia ở kế bên cười lạnh nói:

   "Ta chỉ là hiếu kì tới xem một chút, không nghĩ tới ngươi thật đúng là đến giúp cái con mọt sách kia gánh nước. Ta thấy ngươi chán sống thì phải? Thật muốn chết như vậy, bản công tử có thể một tên tiễn ngươi về trời, không cần phí sức đến vậy đâu"

   "Ta chỉ là......" Ta cuối đầu xuống, không muốn bị người khác nhìn thấy vẻ mặt chật vật của mình, "hắn đã giúp ta, ta chẳng qua là nghĩ cách hồi báo hắn thôi."

   "Giúp ngươi? Hắn giúp ngươi lúc nào?" Mã Văn Tài thắc mắc, "sao ta không thấy?"

   "Tối qua hắn mang cho ta hai miếng bánh nướng. Ờ, trưa qua lúc còn giúp ta tránh được một tên". Chính là cái con người nào đó bắn mũi tên kia. Mặc dù hắn từ giúp ta ngược lại thành khiến ta bị thương, nhưng không có nghĩa là ta có thể coi nhẹ chuyện này, "bởi vì hắn đã cứu ta, mà ta không thích nợ ân tình của người khác, cho nên muốn hồi báo thôi."

   "Hiện tại bản công tử cũng cứu ngươi, sao không thấy ngươi hồi báo?" Mã Văn Tài tiếp tục cười lạnh, đột nhiên thấy ta đứng dậy muốn đi, không khỏi đưa tay nắm chặt cổ áo của ta nói, "Diệp Hoa Đường! Ngươi còn muốn đi đâu?"

   "Đổ nước." Ta cố gắng chịu sự đau đớn từ bả vai, bởi hắn cứu ta một mạng nên mới tử tế trả lời, "ngươi buông ra coi, ta muốn đi gánh nước."

   "Gánh nước gì nữa? Cùng ta trở về, bớt lo bao đồng cho ta!" Mã Văn Tài nắm chặt cổ áo ta, không nói lời gì liền lôi ta về. Vai ta đau nhức, không làm gì được hắn, bị hắn ngang nhiên kéo về tận phòng, bước vào quăng lên ghế dài, lạnh như băng quát lớn: "Ngoan ngoãn một chút, lập tức đi ngủ, dám lại làm phiền ta nghỉ ngơi, ta liền cho ngươi đẹp mặt!"

   "Tại sao ta phải nghe ngươi!" Ta bị tên âm binh này làm cho giận đến tức ngực, cố gắng giãy dụa muốn đứng lên, bị Mã Văn Tài kia đưa tay đẩy mạnh ta, cả người lại lần nữa ngã xuống ghế dài, khiến vai phải đau nhức, một vết máu thẩm thấu qua y phục trắng, chậm rãi loang đỏ một mảng lớn.

   Ta vô thức đưa tay che lấy, kết quả không ngờ lại sớm bị đối phương thấy được. Mã Văn Tài âm trầm trừng mắt ta, một tay kéo ta từ trên ghế dài lôi lên, đẩy mạnh ra cửa.

   "Cút cho ta!" Hắn mất khống chế quát, "nhìn ngươi ở chỗ này quá chướng mắt, biến ra ngoài!" Mã Văn Tài không hiểu sao nổi điên, nhấc chân đạp mạnh bàn sách một cái, lại cầm bình hoa lên đập mạnh xuống đất. Tiếng gầm gừ đánh thức thư đồng và những học sinh phòng khác, Mã Thống vội vã từ phòng hạ nhân chạy tới, liên tiếp hỏi: "Công tử sao thế? Đây là sao?"

   "Bảo hắn biến, biến ngay! Lập tức biến khỏi phòng này cho ta!" Mã Văn Tài cầm gối đầu của ta quăng xuống đất, lại một cước đá ngã một cái ghế, đưa tay chỉ vào ta hầm hầm thét. Mã Thống nhanh chóng lại đây đuổi ta, bị ta trừng một cái, lại không dám trực tiếp động thủ, đành phải phất tay như đuổi ruồi, lớn tiếng nói ta: "Ra ngoài! Không nghe thấy công tử nhà ta bảo ngươi biến, cút ra ngoài mau!"

   "Đủ rồi, Mã Văn Tài, tự ta sẽ đi, không cần ngươi đuổi." Ta cắn môi, thật muốn bước lên đấm vào mặt hắn một đấm. Nhưng nhớ tới vừa rồi hắn cũng coi như cứu ta một mạng, lại đem lửa giận nuốt vào, bước lên muốn nhặt gối đầu của mình, lại bị Mã Văn Tài một chân dẫm lên, đưa tay hướng về cửa sân chỉ, trong miệng âm u phun ra một chữ:

   "Biến!"

   "Mã Văn Tài, Diệp huynh chọc huynh khi nào!"

   Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài không biết tới lúc nà, Lương Sơn Bá vốn là được thư đồng Tứ Cửu của hắn đỡ lấy, mặt mũi đầy vẻ mệt mỏi, giờ phút này vội vàng lao ra chắn trước mặt ta, chất vấn Mã Văn Tài. Thư đồng Tứ Cửu của hắn mặt mũi tràn đầy lo lắng nói với ta:

   "Diệp công tử, cậu không có xảy ra chuyện gì chứ? Em cùng công tử vừa rồi phát hiện không thấy cậu, tảng đá bên cạnh chỉ có cái thùng ngã nát, suýt nữa bị dọa chết, không nghĩ tới thì ra cậu về rồi. Sao cậu về rồi cũng không nói một tiếng, hại em cùng công tử đi tìm......"

   "Tứ Cửu!" Lương Sơn Bá nghe thấy lời này không đúng, vội vàng quay đầu trách mắng thư đồng của hắn, kết quả ánh mắt lại dừng trên người ta. Ánh mắt của hắn từ từ trừng lớn, Chúc Anh Đài bước nhanh lên tới đỡ lấy hắn: "Sơn Bá, thế nào rồi?"

   "Diệp huynh huynh ấy...... Diệp huynh huynh ấy bị thương rồi!" Lương Sơn Bá vội vã tiến lên muốn bắt lấy ta, bị ta cấp tốc né tránh, che vết máu trên vai lui về phía sau nói: "Các ngươi nhìn lầm rồi, không có gì. Hai cái thùng kia ta sẽ bồi thường, làm phiền mọi người rồi thật ngại quá." Nói xong lời này, ta lại tiến lên một bước, cúi thấp đầu chào Mã Văn Tài, ném câu "ảnh hưởng Văn Tài huynh nghỉ ngơi rồi", nhìn thấy tay áo hắn hất lên, giận đùng đùng quay người trở về phòng, mới nhặt gối đầu dính đầy đất lên, ôm vào lòng, đi ra ngoài

   "Diệp huynh huynh muốn đi đâu?" Lương Sơn Bá ở phía sau hô một tiếng, Chúc Anh Đài cũng mở miệng nói: "Diệp huynh, ngươi cùng theo chúng ta đi y xá xem một chút đi, đúng lúc thân thể Sơn Bá cũng không ổn, ta thấy vết thương của ngươi có vẻ rất nghiêm trọng, nấn ná nữa sẽ không tốt đâu."

   "Đa tạ hai vị quan tâm, tự bản thân ta biết đường đi." Giờ phút này tâm tình ta không tốt, không muốn liên lụy bọn họ nhiều quá, lại hình như nghe thấy tiếng Mã Văn Tài đập đồ trong phòng, trong đầu càng cảm thấy hoang mang không chịu được, một mình vội vàng tới y xá. Đến y xá, mới phát hiện hai bên bả vai đều bị mài hỏng, Vương Lan cô nương thấy thế nhíu chặt mày, hỏi ta chuyện gì xảy ra, ta tìm đại lý do đối phó, cũng hỏi nàng đêm nay có thể cho ta tạm ở y xá không.

   Mặt Vương Lan đầy kinh ngạc, nhưng cũng không nhiều lời, đem thuốc đắp lên cho ta, ta vội vàng cự tuyệt, tự mình muốn làm lấy, dùng khăn lụa quấn, từng chút từng chút bôi lên vết thương

   Trăng ngoài cửa sổ lạnh lẽo như nước.

   Ta nhìn ánh nến lay động trong suốt, một mình co quắp ở nơi hẻo lánh này, lẳng lặng ôm lấy đầu gối, đem đầu chôn giữa hai chân. Hốc mắt thoáng có chút âm ấm, ta cắn môi, lặng lẽ đè nén. Trước mắt mơ hồ lại hiện ra một mảnh trời đầy lửa đỏ, những ánh lửa nhỏ lượn lờ quanh quẩn mắt ta.

   Ta càng ôm chặt lấy đầu gối.

   Trên đời này, thứ mình có thể dựa vào, vĩnh viễn chỉ có bản thân mình. Chỉ có, bản thân mình......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net