Chương 6: Ở không kiếm chuyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuộn tại góc giường ngủ một đêm, sáng ngày thứ hai ta bị chuông báo đánh thức. Quần áo bị ép một đêm, ở trên bị nhăn một chút, ta không kịp cũng không muốn trở về thay quần áo, vội vã từ trên giường nhảy xuống, mặc thêm ngoại bào liền chạy ra ngoài.

"Ta nói này Diệp công tử, ngươi vội vã đi làm gì?" Vương Huệ cô nương bưng một chén thuốc nhỏ, nàng lắc lắc cái eo thùng nước, dáng người ục ịch đi vào phòng. "Là tỷ tỷ bảo ta chuẩn bị thuốc bổ cho ngươi, nhân lúc còn nóng mau uống đi. Đúng rồi, nghe nói ngươi và Mã Văn Tài đánh nhau, bả vai mới bị thương? Ta thấy coi bộ, đây đúng là chó cắn chó, miệng đầy lông mà! Ai bảo ngươi......"

"Tiểu Huệ!" Vương Lan cô nương kịp thời bước vào, làm đứt lời nói của muội muội nàng. Nàng liếc Vương Huệ một cái, quay đầu xin lỗi ta: "Diệp công tử thật là ngại quá, muội muội ta nó nói chuyện không biết chừng mực, đắc tội huynh rồi, huynh đừng để bụng. Ta đã nghe Lương công tử kể, huynh là vì giúp huynh ấy nên bả vai mới bị thương, công việc nặng như thế, thật là làm khó huynh, may mà không có xảy ra chuyện gì."

"Hừ, tỷ tỷ bất bình cho hắn làm gì? Muội coi bộ, hắn đây là chồn chúc Tết *, không có ý tốt!" Vương Huệ chép miệng, dùng sức giậm chân một cái, thở phì phò quay người đi, ta thì như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, kinh ngạc nhìn Vương Lan.

*Chồn chút Tết : đạo đức giả

Vương Lan cô nương mặt đầy xấu hổ và khó xử. "Thật sự là có lỗi, Diệp công tử, xá muội khả năng có chút hiểu lầm với huynh, huynh đừng để ý, uống thuốc trước đi. Đợi lát nữa ta sẽ đi giải thích rõ ràng với nó."

"......" Ta trầm ngâm một chút, nói với nàng, "Lan cô nương, có phải các người cảm thấy, ta với Mã Văn Tài là cùng một loại người?"

"Diệp công tử huynh đa tâm rồi." Vương lan đưa tay cầm chén thuốc trước mặt lên, đem đặt vào lòng bàn tay ta, ra hiệu ta mau uống hết, đồng thời mở miệng an ủi ta, "trong mắt ta, Diệp công tử tâm địa thiện lương, thà gãy chứ không cong, thật rất khiến người khác kính nể."

Khiến người khác kính nể ư? Ta có chỗ nào tốt mà kính nể, bất quá là kẻ hễ nóng máu là làm việc manh động lỗ mãng thôi. Huống hồ ta giúp Lương Sơn Bá cũng không phải tốt lành gì, đơn giản là kết cỏ ngậm vành*, báo ơn mà thôi.

*Kết cỏ ngậm vành: có ơn nhớ báo

Ta không nói thêm nữa, một ngụm uống hết huốc bổ, lập tức bị đắng đến nhăn mũi. Vương Lan nhìn ta cười không ngừng, vội vàng đi tìm cho ta chén trà, còn chế giễu tính ta thật hấp tấp, nào có kiểu người nào chưa gì đã nốc hết, ít nhất cũng cũng phải nếm thử xem có nóng không chứ. Ta có chút xấu hổ, nhận chén trà liền hớp mấy ngụm, nói đa tạ với nàng liền vội vã tới giảng đường.

Lúc này chính là trước giờ lên lớp, tất cả học sinh đều đã ngồi yên tại chỗ, ngược lại phu tử thì chưa tới. Ta thầm thấy hên rằng mình tới kịp, vội vàng đi tìm một chỗ ngồi xuống, kết quả mông vừa đặt xuống ghế, liền nghe phốc một tiếng, cả người ta và cái bàn lần lượt gãy nhào xuống đất.

"Phụt!" Phía trước liền truyền đến tiếng cười, lại là Vương Lam Điền và một thằng âm binh khác tên là Tần Kinh Sinh, có không ít những người khác cũng cười theo. Hai người Lương Chúc sau lưng vội vã tới muốn đỡ ta, ta nói câu không cần, vừa muốn tự đứng lên, lại cảm giác trong giảng đường bên tự nhiên yên tĩnh im ắng, thì ra là Trần phu tử đang khoan thai từng bước đi đến. Ánh mắt của ông ấy quét qua toàn bộ giảng đường, cuối cùng dừng lại trên người ta.

"Diệp Hoa Đường, này là sao đây? Trò sao mà, làm hỏng bàn học rồi?"

"Phu tử, cái bàn này không phải Diệp Hoa Đường làm hư, là có người hãm hại huynh ấy!" Đứng lên giúp ta giải thích tên Tuân Cự Bá, ta với hắn không quen, chỉ biết là hắn rất ghét thằng âm binh Tần Kinh Sinh ở cùng phòng, không nghĩ tới hắn vậy mà lại ra mặt giúp thay ta

"Vậy coi như có người hãm hại đi, cái bàn này dù sao cũng là bởi vì trò mới hư, trò phải chịu trách nhiệm bồi thường! Hoặc là tìm ra người đã hãm hại trò, để hắn đền, có nghe chưa hả?"

"Nghe rồi." Ta trả lời cho có, từ dưới đất đứng lên, ánh mắt lướt qua bọn cười trên nỗi đau của người khác cách đó không xa là Vương Lam Điền cùng Tần Kinh Sinh, cười lạnh một tiếng, đột nhiên nhấc chân đạp mạnh xuống, đem nửa cái mặt bàn còn lại đạp đến gãy thành đôi!

Trong phòng trong nháy mắt lặng như tờ, Trần phu tử sắc mặt xanh lét, đang muốn mở miệng, bị một câu của ta nuốt ngược về.

"Phu tử yên tâm, trò sẽ bồi thường."

"Ngươi...... Hừ!" Trần phu tử tức giận đến râu ria dựng đứng, ở nguyên chỗ run run một hồi lâu mới nói, "còn không mau về trên bàn nghe giảng bài!"

"Vâng, học trò biết rồi." Ta cuối chào thi lễ với ổng, quay lại tìm kiếm chỗ ngồi trống, ai ngờ toàn bộ giảng đường đều ngồi kín, chỉ duy nhất chỗ bên cạnh Mã Văn Tài còn trống. Ta nhớ là hôm qua ngồi ở bên cạnh hắn chính là Vương Lam Điền, sao hôm nay lại đổi rồi?

"Diệp Hoa Đường, sao còn không ngồi đi? Hay là ngươi muốn đứng nghe giảng bài hả?"

"Trò......" Ta nhịn không được cắn môi một cái, đang muốn mở miệng, lại nghe Lương Sơn Bá ở sau ta nói: "Diệp huynh, huynh đến chỗ ta ngồi đi"

"Bên cạnh Mã Văn Tài không phải có chỗ trống sao? Diệp Hoa Đường, tại sao ngươi không ngồi đi hả!" Cặp mắt nhỏ của Trần phu tử trừng một cái, tiếp tục nói, "ngươi cố ý làm hư cái bàn, chính là vì nghĩ cách muốn ngồi cùng Lương Sơn Bá, Chúc Anh Đài à?"

"Phu tử khéo lo rồi" Ta không có tâm hơi đâu cùng thằng cha cố chấp kia nói nhảm, bước thẳng đến bên cạnh Mã Văn Tài, vẫy vạt áo ngồi xuống, nhìn không chớp mắt, ngồi ngay ngắn.

Mã Văn Tài kế bên phát ra một tiếng cười lạnh, "Diệp Hoa Đường, nhìn không ra ngươi cũng rất kiên cường, sao đây, ngươi đây là muốn ra oai phủ đầu ta?"

"Là ngươi làm?" Ta trừng to mắt. Ánh mắt Mã Văn Tài lập tức nhẹ nhàng di chuyển, hất cằm nói: "Nếu không phải ta?"

"À." Vậy nhất định là Vương Lam Điền làm, đồ chết tiệt, sớm muộn sẽ cho ngươi đẹp mặt! Ta lại quay đầu hung hăng trừng tên kia một cái, ý dùng ánh mắt nói cho hắn biết tan học biết tay, kết quả không trừng mắt được Vương Lam Điền, mà ngược lại đụng phải ánh mắt Trần phu tử.

Lúc này đổi hướng cũng đã muộn, thằng cha Trần Tử Tuấn kia chắp tay sau lưng, chậm rãi đi đến trước mặt ta, hắng giọng kêu lên: "Diệp Hoa Đường!"

"Có học trò." Ta bất đắc dĩ đứng lên, cuối đầu thi lễ với hắn, trong tai chỉ nghe thằng cha gầy lùn dùng tiếng nói trầm bổng du dương âm dương quái khí nói:

"Diệp Hoa Đường, ngươi phá hoại của công, ta không nói ngươi; Ngươi dùng ánh mắt vô lễ nhìn phu tử chằm chằm, ta cũng không nói ngươi; Nhưng bây giờ có một việc, ta ngược lại thật ra muốn hỏi ngươi một câu, ngươi phải thành thật trả lời cho ta."

"Phu tử xin hỏi."

"Hừ." Trần phu tử hừ lạnh một tiếng, ổng lắc cái đầu nhỏ y chang nước rút, gằn từng chữ nói với ta , "Diệp Hoa Đường, sách của ngươi đâu?"

Sách?

Ta cúi đầu nhìn thử, phát hiện trong tay mình rỗng tuếch, cái gì cũng không có. Buổi tối hôm qua lúc bị Mã Văn Tài đuổi đi chỉ mang theo cái gối đầu, ở y xá lại sợ đến trễ nên vội vã lên lớp, cuối cùng dẫn đến quên mang sách theo.

"Phụt!" Trong phòng có vài học sinh nhịn không được, tại chỗ cười ra tiếng, sau đó càng lúc càng lớn. Ta chỉ cảm thấy trên mặt nóng như lửa đốt, vội vã muốn giải thích, lại không biết nên nói sao, trong tai chỉ nghe được tiếng chói tai của Trần phu tử

"Ta nói này Diệp Hoa Đường, Diệp gia ngươi ở Thái Nguyên cũng coi là con nhà bề thế, quan hệ tốt với các quan trường, sao mà bước vào thư viện lại làm mấy chuyện không ra gì? Cả ngày quậy không nói, còn cùng dân đen kết giao, làm ra mấy hành động nhạo báng phu tử, hiện tại tốt rồi, lên lớp thậm chí ngay cả sách cũng không mang theo! Ngươi đến cùng có còn muốn học hành thật tốt, thi đỗ công danh hay không? Đến lúc đó ngươi ra đời, người ta không nói là tự ngươi không tiến bộ, sẽ chỉ trách mắng, là phu tử ở thư viện dạy ngươi không tốt, tự nhiên lại hỏng hết thanh danh của thư viện chúng ta...."

"Phu tử thật có lỗi". Ta bị đổ một đống tội vào người đến không ngẩng đầu lên được, chỉ có thể một lần lại một lần xin lỗi, "là học trò sai, đã có lỗi với phu tử......"

Đúng lúc ta lo lắng, ta cảm giác được vạt áo bị người ta tóm một cái, sau đó liền có quyển sách được nhét vào trong tay ta, không phải gì khác, chính là truyện ký kinh nghĩa hôm nay phu tử giảng. Mã Văn Tài kế bên hắng giọng một cái, đột nhiên mở miệng nói: "Phu tử, còn giảng bài tiếp hay không đây?"

"Chúng ta hôm nay hãy nghe giảng về chuyện học sinh này lên lớp mà không mang theo sách một chút......" Trần phu tử quay người lại, đột nhiên thoáng thấy kinh nghĩa trong tay của ta, không khỏi giật mình.

Hắn không dám tin đưa tay dụi dụi con mắt, sau đó lại xoa thêm một cái, đến lấy sách trong tay ta để chắc ăn không phải huyễn ảnh mà là hàng thật giá thật, mới hậm hực ngậm miệng, lại bảo tất cả học sinh đem sách giơ lên cho hắn xem, để chắc rằng không phải có người ma giáo đem sách của mình đưa cho ta, mới vừa lẩm bẩm thật sự là gặp quỷ, vừa phất tay cho ta ngồi.

Ta cẩn thận nhìn kinh nghĩa trong tay một chút, tại dưới góc trái bìa trang có một chữ "Diệp" nhỏ, đích thật chính sách của ta. Ta lại nghiêng đầu nhìn lướt qua, hắn đang tập trung nghiêm túc nghe phu tử giảng bài, không thèm quan tâm ta.

"Diệp Hoa Đường!"

Phu tử lại lên tiếng, ta nhanh chóng chỉnh lại tư thế, làm ra dạng nghiêm túc nghe giảng. Hôm nay giảng kinh nghĩa có chút không hiểu gì hết, bất quá hôm qua ta cũng có ôn tập qua, Trần phu tử cố ý lựa chỗ khó khảo ta, ta cũng không xi nhê gì. Không biết tại sao, ta luôn cảm thấy hôm nay Trần phu tử giống như cố ý làm khó ta, hôm qua cũng không thế này nha, về sau ngẫm lại, có thể do chuyện ta giúp đỡ Lương Sơn Bá bị ông ta biết, cho nên giận chó đánh mèo lên người ta đi?

Hành hạ tới trưa, bài giảng kinh nghĩa xem như kết thúc, lúc phu tử lại khảo bài hôm qua, ta vẫn như cũ đọc ro ro như nước chảy, ổng tức giận đến mặt thở phì phò nói câu tan học, chắp tay sau lưng đung đưa rời đi.

"Ha Diệp huynh, thật giỏi quá!" Tuân Cự Bá mới thấy Trần phu tử vừa rời đi, lập tức từ trên chỗ ngồi xoay người xuống, lấy tay nắm vai ta. Ta bị hắn chạm tới vết thương trở tay không kịp, đau đến hít vào một luồn khí lạnh. Tuân Cự Bá thấy thế vội vàng thả ta ra, kinh ngạc nói: "Diệp huynh sao thế? Thân thể ngươi không thoải mái sao?"

"Không có việc gì" Ta khoát tay ra hiệu không sao, quay đầu muốn tìm Vương Lam Điền tính sổ, kết quả kia họ Vương thấy sai sai, vừa tan học liền vội vàng phắn, ngược lại để ta vồ hụt. Tần Kinh Sinh cũng sớm né đi, chỉ có Mã Văn Tài bất động như núi, chậm rãi dọn dẹp đồ đạc

Ta thực sự không biết làm sao đối mặt với tên âm tình bất định này, dứt khoát không thèm đếm xỉa đến hắn, nhân cơ hội hiện tại tất cả mọi người ở đây, hỏi học sinh bên trong có ai đồng ý đổi phòng với ta. Phần lớn học sinh diện kiến một trận tai nạn tối hôm qua kia, đều tỏ vẻ không muốn ở chùn với Mã Văn Tài, ngược lại Lương Sơn Bá ngược thì đồng ý đổi với ta, bị ta cự tuyệt. Khỏi cần phải nói, chỉ nhìn Chúc Anh Đài cái kiểu không can tâm kia thì ta cũng không muốn ở chung với nàng. Luôn cảm thấy Chúc Anh Đài luôn đề phòng ta, ta cũng không hứng tiếp cận nàng, dù sao đại khái nàng là không cần bằng hữu khác, nàng chỉ cần có Sơn Bá huynh là đủ rồi đi?

Tuân Cự Bá muốn đổi ta với Tần Kinh Sinh, ở cùng phòng với hắn, cũng than khổ với ta nói tên Tần Kinh Sinh tên kia nữa đêm hay mộng du, quấy rầy người khác nghỉ ngơi. Người ở cùng Vương Lam Điền cũng muốn đổi, nói thằng Vương Lam Điền không có việc gì là sai vặt hắn, không nghe là liền đánh người các thứ. Chúng ta bên này bàn đến sôi nổi, chợt nghe Mã Văn Tài ở phía sau đập bàn một cái, lớn tiếng nói:

"Ta nói này Diệp Hoa Đường, ai cho phép ngươi đổi phòng?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net