Chương 7: Tranh chấp

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hửm. Vụ đổi phòng này, sao có vụ cho phép hay không nữa? Tìm xong người thích hợp rồi cùng đi báo với sư mẫu thôi, Mã đại gia ngài cáo này cũng muốn xen vào vậy, có thể không quản nhiều như vậy được không?

   Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài tối qua đều tận mắt nhìn thấy hiện trường xung đột, giờ phút này không khỏi nháo nhào mở miệng chỉ trích Mã Văn Tài, nói hắn quá đáng, không cho ta ở trong phòng, còn không cho phép đổi phòng với người ta. Mã Văn Tài nổi giận, lật ngược cả cái bàn lại, chân trái đạp thật mạnh lên, đảo mắt tứ phía hồi lâu, ánh mắt căng lạnh.

   "Ta ngược lại muốn xem xem, không có lệnh của ta, ai dám đổi phòng? Ta nói cho các ngươi biết, ai dám đổi phòng với hắn, là chống lại Mã Văn Tài ta! Các ngươi đều cẩn thận một chút cho ta!"

   Cả đám học sinh đều e ngại cường thế của Mã Văn Tài, lặng lẽ tản đi như chim bay tán loạn, chỉ có Lương Sơn Bá mặt đầy oán giận, kiên quyết muốn đổi phòng với ta, níu ta lại muốn đi báo cáo sư mẫu. Chúc Anh Đài trong không cam lòng, trên mặt lại khó nói, gấp đến độ trán đổ mồ hôi, ta không muốn để nàng khó xử, lời nói nhẹ nhàng từ chối ý tốt của Sơn Bá, bản thân ôm lấy sách vở rời đi trước. Sau khi ta rời đi cũng không đi theo, mà là khi tất cả mọi người rời đi mới đàm phán với Mã Văn Tài, định nói chuyện đàng hoàng với hắn một chút.

   Mấy ngày nay tiếp xúc, ta đối với tên Mã Văn Tài tổng thể đánh giá tương đương hỗn loạn. Nếu nói nhân phẩm hắn không tốt ư, tối qua dù sao hắn cũng cứu ta một mạng, hôm nay lại không hiểu sao lấy sách giúp ta giải vây; Nhưng nói hắn tốt hả, ây, ta là người thành thật, thực sự không có cách nào trợn tròn mắt nói lời bịa đặt. Khỏi cần nói,chỉ nhìn hai ngày này thôi, hắn nổi điên mấy lần rồi? Lần thứ nhất là bắn tên, lần thứ 2 là giẫm bánh ngọt, hôm qua còn ngang ngược đuổi ta ra khỏi phòng!

   Ta nghĩ rằng, nếu hắn không thích cùng phòng với ta, ta có thể xin đổi phòng mà, không thể chọc vào thì thôi né đi? Nhưng là hôm nay thật khó khăn lắm mới có cơ hội hỏi ý kiến mọi người một chút, hắn lại phun ra như thế, những học sinh khác hầu như đều sợ hắn, gió còn dám cùng ta đổi phòng? Ta cảm thấy nên là đi tìm hắn nói chuyện đàng hoàng một chút, Mã đại gia ngài cuối cùng muốn thế nào, cũng phải cho ta tin chính xác chứ. Ta Diệp Hoa Đường tới thư viện này chỉ là vì muốn qua ba năm một cách yên ổn, không phải vì các ngươi mà ở chỗ này làm diễn viên quần chúng phụ họa cho chuyện tình thê lương lãng mạn hóa bướm trong truyền thuyết.

   Bất quá nói tới, Mã Văn Tài ngược lại khác xa trong ấn tượng con ông cháu cha hèn mạc kia. Tính cách bá đạo lại không đáng khinh, mặc dù lãnh khốc, cũng chưa tới mức tuyệt tình tuyệt nghĩa, về phần háo sắc và ỷ thế hiếp người hai điểm này thì tạm thời chưa xác định. Cha hắn là Mã Thái Thú, ta mặc dù chưa thấy hắn dùng danh nghĩa Thái Thú cường bức ai, nhưng hắn lại dùng bạo lực bắt nạt không ít người. Được đó thật ra ta cũng có thích thú phương diện này.

   Về phần háo sắc thì, bởi trong thư viện hầu hết đều là giống đực, ta tạm thời chỉ có thể phán đoán cái thằng này hẳn không có đam mê đồng tính đi. Nhìn hắn đối mỹ nữ duy nhất trong viện Vương Lan cô nương cũng không có hứng thú gì rõ ràng, bất quá ta nhớ rõ hôm qua có nhìn thấy hắn liếc trộm Chúc Anh Đài tới, thế mới nói, hứng thú của cái thằng này quả nhiên vẫn ở trên người Chúc Anh Đài nha?

   Thật lòng mà nói, tướng mạo Chúc Anh Đài thật ra đúng là rất xinh đẹp. Dáng người nành nhỏ nhắn xinh xắn, dung mạo thanh nhã tú lệ, mà lại rất có khí chất sang trọng. Mặc dù hiện tại giả nam trang, cũng được ca ngợi là công tử tuấn tú nho nhã, mang theo hơi thở trung tính, rất dễ dàng hấp dẫn tâm trí của người khác.

   Thì ra, Mã Văn Tài sở dĩ đuổi ta ra ngoài, nguyên nhân cũng bởi hắn muốn cùng phòng với Chúc Anh Đài đi...... Dù sao trong truyền thuyết Lương Chúc, hắn cuối cùng làm cho Sơn Bá mất mạng như thế, Anh Đài khóc chết đi sống lại trước mộ, cuối cùng biến thành bươm bướm bay mất.

   Nghĩ thông điểm ấy, ta không khỏi cảm thấy có chút đau đầu. Nếu Mã Văn Tài kiên quyết yêu cầu đổi phòng với Chúc Anh Đài, cuối cùng ta nên chấp thuận với hắn không đây? Hiện tại tình cảm của Lương Sơn Bá Chúc Anh Đài vẫn chưa sâu nặng, nếu quả thật đem bọn họ tách ra, nói không chừng có thể ngừa được một trận bi kịch, nhưng vạn nhất hỏng chuyện thì sao......

   Cộp!

   Trên đầu bị sách gõ một cái.

   Mã Văn Tài đang đứng ở trước mặt ta, khoanh tay, mặt rất không kiên nhẫn.

   "Diệp Hoa Đường, ngươi hẹn ta ra, ngược lại tự mình ở chỗ này ngẩn người. Cuối cùng là có chuyện gì, nói nhanh một chút, ta cũng không rảnh tốn thời gian nhảm nhí với ngươi"

   "Ơ, thật xin lỗi ha" Ta gãi gãi đầu, lại xin lỗi, "Văn Tài huynh, ta tìm ngươi ra ngoài là muốn hỏi ngươi một câu, cuối cùng ngươi muốn chung phòng với ai? Nếu như ngươi thực sự muốn một mình một phòng, ta cũng sẽ tận lực đi năn nỉ sư mẫu, sau này nơi nào có chỗ trống liền đưa ta qua đó, miễn ảnh hưởng đến ông nội ngài. Ta biết ngươi nhìn ta không vừa mắt, bất quá ta cũng hay vô ý cùng ngươi phát sinh xung đột, về sau mọi người nước giếng không phạm nước sông, ngươi nói đi?"

    "Ngươi tìm ta ra, chính là vì chuyện này?" Mã Văn Tài không bình luận gì. "Ta nói này, ngươi không cần đổi phòng cùng người khác. Diệp Hoa Đường, ta đúng là nhìn ngươi không vừa mắt, bất quá nếu ngươi chịu nghe lời ta, mọi thứ thuận theo ta, ta cũng sẽ không làm khó ngươi, Ni Sơn thư viện này mặc ngươi tung hoành. Nhưng nếu ngươi không biết tốt xấu, cũng đừng trách ta không khách khí!"

   Ý là ta phải trung thành với hắn đúng không? Nhưng ta không muốn như vậy nha, tất cả mọi người đều là con người, Mã Văn Tài hắn so với ta cũng chỉ có một cái đầu như nhau, dựa vào cái gì muốn ta chịu làm kẻ dưới, nghe hắn, vô thân vô cố tự nhiên bị hắn khống chế?

   "Hừ, tự ngươi nghĩ cho kỹ." Có lẽ thấy ta nửa ngày không trả lời, Mã Văn Tài lại có chút không hài lòng, cao trầm hừ một tiếng rồi đi. Vậy là nói, trận đàm phán này cuối cùng cứ thế mà xong, tin duy nhất ta nắm là, hình như hắn cũng không có ý đổi phòng. Bất quá chung phòng cùng một quả bom hẹn giờ như thế, cuối cùng vẫn không ổn, ta lặng lẽ dời quyết định chậm lại mấy ngày trước, về sau có cơ hội lại nói tiếp.

   Hôm nay việc cần làm còn rất nhiều, phải thừa dịp lúc không người mà luyện chữ, đã hẹn Tuân Cự Bá đi luyện bắn cung, phải học bài ngày mai, còn có...... Phải đi đập Vương Lam Điền nữa!

   Hừ, dù sao cái bàn kia không phải Tần Kinh Sinh làm, thì là Vương Lam Điền làm rồi. Hãm hại ta sẵn tiện lấy lòng Mã Văn Tài, vậy phải chịu nổi quả đấm của ta! Tiền một cái bàn, đủ để ta xuống núi mua mấy chục bao gạo, các ngươi là con ông cháu cha không biết xót tiền, nhưng ta ở nơi này là một thân một mình, bớt tiêu xài một chút là đỡ được một chút!

   Bởi vì là buổi trưa, ta đi cơm xá định ăn chút gì đó, kết quả Tô đại nương khi bới cơm cho ta không cẩn thận trượt tay một cái, đồ ăn đều đổ sạch. Bà ấy cuống quít xin lỗi ta, Tô An định đem phần của hắn nhường cho ta ăn, bị ta cự tuyệt. Đồ ăn của bọn họ tổng cộng chỉ có một chút như vậy, cho ta rồi nhất định phải nấu lại, tốn thời gian lại phí sức, ta không thích gây phiền phức cho người khác, chỉ ăn bánh nướng là đủ rồi.

   Lúc ăn cơm Tuân Cự Bá xán lại, chia một nửa đồ ăn của hắn cho ta, ngồi kế bên nói chuyện phiếm với ta giết thời gian.

   "Diệp huynh, ta phát hiện huynh ở trong học viện giống như luôn một mình tới tới lui lui. Tính cách huynh không tệ, không ngại thì, sau này theo ta cùng Sơn Bá bọn họ đi, né xa đám người Mã Văn Tài kia một chút, ta thấy bọn hắn cả ngày âm dương quái khí, cũng không biết được ngày ngày nghĩ gì trong đầu. Ta đó, lo lắng huynh sẽ bị bọn hắn làm hư."

   "Làm hư?" Ta cảm thấy có chút buồn cười, miệng cắn bánh nướng hiếu kỳ nói, "ta đường đường là một người sống sờ sờ, cũng không phải không có đầu óc, sao lại bị làm hư?"

   "Huynh đó, nói sao đây?" Tuân Cự Bá gãi gãi đầu, "dù sao ta cảm thấy, con người huynh luôn làm cho người ta không quá yên tâm, đụng chuyện là không suy nghĩ liền làm ngay. Huynh nhìn huynh ngày đó đi, giúp Sơn Bá gánh nước cũng không nói một tiếng với bọn ta, tự mình cắm đầu làm. Ban đêm gánh nước nhất định phải đi đường lớn, còn phải chiếu đèn mới được, không thì rất dễ ngã xuống sơn cốc. Huynh không biết chứ, lúc ấy Sơn Bá vội vàng trở về gọi người đi tìm huynh, lúc phát hiện hai cái thùng bể nát dưới núi mặt huynh ấy trắng bệch. May mắn huynh không sao, bằng không khả năng Sơn Bá cả đời này đều sẽ bởi vì chuyện này mà áy náy tới chết."

   "Bất quá, ta thấy Mã Văn Tài đối với huynh cũng xem là không tệ." Tuân cự bá đổi đề tài, bỗng nhiên lại quay qua Mã Văn Tài, "huynh nhìn Mã Văn Tài đối với đám người Vương Lam Điền trên sân bóng kìa, động một chút lại lấy chân đá, không phải đánh thì chửi. Hôm qua hắn nổi điên đến vậy, ngay cả thư đồng hắn cũng cho ăn đạp, vậy mà không động đến đầu ngón tay của huynh, lúc ấy ta còn đầy kinh ngạc, nghĩ thầm tên gia hỏa này sao đột nhiên đổi tính? Bất quá chuyện này cũng không bảo đảm mà, chung phòng với hắn huynh cũng chịu đựng đủ. Dù sao thì, bình thường huynh vẫn là cẩn thận hơn chút, có việc thì đến tìm ta và Sơn Bá, tất cả mọi người đều là bạn tốt, không tiếc mạng sống!"

   Hắn vừa nói vừa đưa tay khoác vai ta, kết quả lực tay hơi lớn, đau đến nỗi ta chút nhảy dựng lên. Tuân Cự Bá cũng phát hiện không đúng, le lưỡi, có chút ngượng ngùng nói: "Huynh xem ta, vừa nói muốn đồng sinh cộng tử vì huynh, lập tức đâm huynh một đao rồi. Diệp huynh, không sao chứ? Chi bằng lại đi y xá xem xem, để Vương Lan cô nương thay thuốc cho huynh?"

   "Ta thấy ngươi muốn ta thay thuốc là giả, đi gặp Lan cô nương mới là thật đi?" Nói không chừng cái thằng này căn bản chính là cố ý!

   "Ha ha, bị huynh nhìn thấu rồi. Đã như vậy, ta sẽ nói cho huynh biết một tin tức coi như đền bù đi." Tuân Cự Bá sờ lấy cái mũi xấu hổ cười, lại gần bên tai ta nhỏ giọng nói, "ta nhìn thấy Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh ở sân bóng chơi đá cầu."

   "Tốt lắm, cám ơn!" Ta vỗ nhẹ trên vai hắn một cái, đem một khối bánh nướng cuối cùng nhét vào miệng cấp tốc chạy khỏi cơm xá. Nghĩ lại, quay về phòng ngủ trước, rồi lôi ra từ dưới chân giường lên cái rương, ở trong lấu ra một cái nhuyễn tiên* quấn lên bên hông, lúc này mới chạy nhanh tới sân bóng.

*Nhuyễn tiên: Một loại binh khí lợi hại, hay gọi nôm na là roi

   Sân bóng là địa bàn của Mã Văn Tài, từ lúc vào thư viện đến nay không ít chỗ tốt đều bị hắn chiếm cứ trước, nhưng phàm là ai muốn ở chỗ này, trừ phi được hắn cho phép, nếu không người khác ai cũng không được phép bước chân vào, dám tự tiện xông vào sẽ bị đánh.

   Lúc ta chạy tới, vừa lúc nhìn thấy Mã Văn Tài một cước đá một học sinh ngã lăn ra đất, sau đó đứng lên liền vội vã bỏ chạy. Vương Lam Điền đứng bên cạnh hắn, Tần Kinh Sinh thì giữ cửa lưới, nhìn nhie là thủ môn.

   Có lẽ là bởi vì phát hiện ta, Mã Văn Tài đột nhiên một cước bay lên, đem một trái đằng cầu đá tới hướng ta. Quả cầu kia bay tới tốc độ cực nhanh, còn đánh xoáy vòng, như sao băng lao thẳng tới, nhanh nhạy cương mãnh, ta đưa tay từ bên hông rút nhuyễn tiên ra, vận đủ khí lực quất về phía trói đằng cầu kia, một giây sau đằng cầu đã nằm trong tay ta, khí thế lăng lệ không còn sót lại chút nào. Ta đem đằng cầu quăng cao lên, ném về Mã Văn Tài, sau khi chụp lấy cầu, cũng không nói chuyện, chỉ là nhìn ta cười lạnh.

   "Tới mượn người của ngươi". Ta đi thẳng vào vấn đề, "Vương Lam Điền, biết thức thời liền lại đây cho ta"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net