Chương 8: Cùng một loại người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   "Văn tài huynh, huynh nhìn đi, ở ngay trước mặt huynh còn dám phách lối như vậy!" Vương Lam Điền nhìn thấy ta liền bị dọa đến rụt cổ lại, vội trốn sau lưng Mã Văn Tài, lại bị cau mày một cái rồi tránh ra, không kiên nhẫn nói: "Trốn sau lưng ta làm gì? Không nghe thấy gọi ngươi à, ra ngoài!"

   "Văn tài huynh, huynh mới là lão đại của thư viện này! Huynh nhìn Diệp Hoa Đường kia, trước mặt huynh còn dám phách lối như vậy, quả thực là không coi huynh ra gì!" Vương Lam Điền ý đồ khiêu khích, ai ngờ Mã Văn Tài cơ bản là không để ý. "Nếu hắn chọc đến ta, ta tự sẽ biết thu thập hắn. Giờ là chuyện giữa các ngươi, bản công tử không thích xen vào"

   Mã Văn Tài nói lời này, rõ ràng là sẽ không bảo che Vương Lam Điền. Tên kia nghe xong lập tức hoảng, không dám lại lôi kéo Mã Văn Tài bảo vệ hắn, ta thấy hắn muốn chạy, chọi một đằng cầu trúng giữa trán hắn, chạy tới nắm chặt cổ áo hắn lên lạnh giọng chất vấn: "Vương Lam Điền, có phải ngươi làm hư bàn của ta?"

   "Không phải, không phải ta!" Vương Lam Điền rống cổ lên phủ nhận, "là, là Tần Kinh Sinh làm, ta nhìn thấy, là Tần Kinh Sinh!"

   "Ngươi nói bậy, rõ ràng là chính ngươi làm, còn dám đổ lên đầu ta!" Tần Kinh Sinh lập tức gấp gáp, xán lại lớn tiếng giải thích, "ta và Diệp huynh không thù không oán, sao lại hại hắn? Rõ ràng là ngươi sáng sớm tìm người đến cưa đứt chân bàn, để ở chỗ đó đợi Diệp huynh đến hãm hại!"

   "Là, là Mã Văn Tài kêu ngươi làm, là các ngươi hợp mưu!" Vương Lam Điền thấy Mã Văn Tài cơ bản không có ý muốn giúp hắn, dứt khoát phá quán tử phá suất*, hả họng đổ hết lên đầu hai tên kia, "Diệp huynh, huynh cần phải minh giám, đệ căn bản không có ý muốn hại huynh, hết thảy đều do Mã Văn Tài sai Tần Kinh Sinh làm, là bọn hắn cố ý làm khó huynh, đệ cho tới giờ cũng không dám có loại suy nghĩ đó"

*Phá quán tử phá xuất: = Điếc không sợ súng
  
   Thật sự là nên gọi tiểu Huệ cô nương đến xem, đây mới gọi là chó cắn chó, miệng đầy lông mà. Ta bị chọc phát cười, dùng nhuyễn tiên quấn yết hầu Vương Lam Điền, như thiếu gia ăn chơi đùa giỡn phụ nữ nâng cằm hắn lên, kéo lại gần cười lạnh nói: "Vương Lam Điền, ngươi nói là Mã Văn Tài làm, có phải muốn để ta và Văn Tài huynh tương hỗ đánh đến lưỡng bại câu thương không, sau đó ngươi ở một bên ngư ông đắc lợi ư?"

   "Không, đệ là bị oan, Diệp huynh cần phải minh giám, hết thảy đều là bọn hắn làm, đệ căn bản không làm!" Cũng không biết được có phải bởi vì một cước kia của ta trên lớp học có tác dụng, Vương Lam Điền thấy liền đặc biệt sợ ta, thậm chí không tiếc đem tất cả tội danh đẩy lên người Mã Văn Tài

   "Tên cẩu nô tài kia, dám vu khống ta!" Mã đại gia lúc này đổi mặt, một cước đá lên người hắn, Vương Lam Điền không tránh kịp bị đá ngã xuống đất, mặt cầu khẩn Mã Văn Tài tha hắn, nói hết thảy đều là Tần kinh sinh làm, chuyện không liên quan Mã công tử. Ta ở giữa đối với đám người quan hệ hỗn tạp này vừa buồn cười vừa khó xử, lại thấy hắn bị Mã Văn Tài đá mấy cú, trong lòng cũng đỡ bực phần nào, chỉ rút lại nhuyễn tiên rồi ngồi xuống, vươn tay về phía hắn

   "Ngươi, ngươi muốn làm gì?" Vương Lam Điền bị đá đến khóe miệng đổ máu, run rẩy đề phòng nhìn ta. Ta nhếch miệng, dùng ngón tay cái chà xát ngón trỏ và ngón giữa, làm ra động tác đưa tiền. Vương Lam Điền nhìn không hiểu, vẫn như cũ kinh ngạc nhìn nhìn ta, thế là ta tốt bụng giải thích từng câu từng với hắn: "Đưa tiền đây."

   "Ngươi muốn bao nhiêu?" Vương Lam Điền khả năng cũng nhận thức được mình hôm nay là của đi thay người, cũng không tiếp tục chống đối ta. Ta đối với chuyện hắn thức thời rất hài lòng, trên mặt mang theo ý cười, hết sức ôn nhu nói: "Mười lượng hoàng kim"

   "Cái gì?" Vương Lam Điền từ dưới đất nhảy lên phủi phủi một chúi, "Một cái bàn đắc lắm cũng chỉ mấy xâu tiền, vậy mà ngươi muốn lấy ta tận mười lượng! Diệp Hoa Đường, ngươi đừng hiếp người quá đáng

   "Đừng nói như vậy chớ, Lam Điền huynh, dù sao Vương gia huynh cũng là hào môn thế gia, là có tiền, chi ra một chút có đáng gì đâu? Con người của ta là, nếu trong tay thiếu tiền, nhất định không biết sẽ làm ra loại chuyện gì. Tin rằng Lam Điền huynh cũng không hi vọng nhìn thấy chuyện gì không hay phát sinh đi......" Ta vừa nói đưa tay sờ nhuyễn tiên ở eo, Vương Lam Điền bị dọa tới đứng hình, vội vàng từ bên hông lấy ra túi tiền nhét vào tay ta

   Ta mở ra đếm, phát hiện bên trong hoàng kim không nhiều không ít, vừa vặn mười lượng, liền vô cùng vui vẻ nhét vào trong túi, tiện tay vỗ vỗ vai Vương Lam Điền, khen: "Thật ngoan, hoan nghênh lần sau tiếp tục ha, càng nhiều càng tốt."

   Vương Lam Điền xanh cả mặt, nhưng lại đột nhiên nhớ ra cái gì đó, đưa tay kéo áo ta lại. Ta đang định rời đi, gặp động tác của hắn không khỏi khẽ giật mình: "Gì nữa, Vương Lam Điền, ngươi còn muốn lại tiếp tục sao?"

   "Hừ, Diệp Hoa Đường, chuyện hôm nay, coi như ta nhận thua. Bất quá, ta nghe nói ngươi đến thư viện đọc sách một mình, ngay cả thư đồng cũng không có?"

   "Liên quan gì tới ngươi!" Ta hơi chột dạ, lúc này tức giận chửi. Vương Lam Điền cười lạnh một tiếng, nôn xuống đất một ngụm máu, lau lau khóe miệng nói:

   "Mấy ngày nay ta vẫn cảm thấy kỳ quái, Thái Nguyên Diệp gia cũng coi như hào môn thế gia, điền ruộng trong nhà ngàn mẫu, luận tài lực so với Vương gia chúng ta cũng không thua kém gì, sao có thể ngay cả thư đồng cũng không có, thường ngày tiêu xài cũng keo kiệt như vậy? Lại nói, hình như học phí của ngươi cũng là do Văn Tài huynh bỏ ra ha. Ta thấy lạ, thế hệ Diệp là thư hương môn đệ, cho tới bây giờ vẫn chưa nghe nói qua có người nào thông thạo quyền cước võ nghệ, cả ngày sử dụng quả đấm!"

   "Hừ, ngươi quản cũng thật quá nhiều đi". Trong lòng ta khẩn trương, trên mặt thì ra vẻ bình tĩnh, "Vương Lam Điền, ngươi nói lời này là có ý gì? Trong nhà ta thế nào, chẳng lẽ ngươi còn hiểu rõ hơn mà so sánh!"

   "Diệp Hoa Đường, ngươi cũng đừng quên, Vương Lam Điền ta cũng là người Thái Nguyên. Trong nhà ngươi thế nào, ta trong bất cứ  ai ở cái thư viện này hiểu rõ hơn hết!" Vương Lam Điền trừng mắt lên, từ dưới đất đứng lên phất nhẹ y phục trên người, xích lại gần ta nói, "lão gia nhà ta cùng Diệp gia cũng coi như có chút qua lại, nhưng ta nhìn ngươi thế nào cũng không hề giống người Diệp gia? Ta nói này Diệp Hoa Đường, ngươi sẽ không phải là tên giả mạo đi?"

    "Ngươi dám!" Trong lòng ta hoang mang, tay có chút không tự chủ, đẩy hắn ngã lăn trên mặt đất, ngực hồng hộc, hầm hầm hét, "Vương Lam Điền ta cho ngươi biết, nếu ngươi dám lại ăn nói lung tung, tin lão tử liền đánh chết ngươi bây giờ không!"

   "Diệp huynh huynh làm gì vậy? Huynh sao lại đánh người thế!"

   Sau lưng vội vàng chạy đến hai người, trong đó một tên vội vã tới đỡ Vương Lam Điền dậy, sau khi phát hiện vết thương trên người hắn, ánh mắt kinh ngạc lại buồn giận nhìn ta, lại chính là Lương Sơn Bá thích lo chuyện bao đồng, Chúc Anh Đài thì như tên tiểu tùy tùng, từng giờ từng phút đi theo hầu hạ tên đại thiện lương nhân.

   Vương Lam Điền nhận lấy khăn lụa Lương Sơn Bá đưa tới, lau sạch vết máu bên khóe miệng, trừng to mắt với ta rồi buông xuống một câu "hừ" lạnh, vung thân đi. Ta còn muốn đuổi theo cho hắn một quyền, lại bị Lương Sơn Bá ngăn cản, mặt đầy đau lòng nói với ta: "Diệp huynh, sao mà huynh có thể làm vậy? Coi như Vương Lam Điền đã làm gì huynh, nhưng chuyện đã qua, huynh có vấn đề gì có thể tìm bọn ta thương lượng, cùng giải quyết với huynh, nhưng sao huynh có thể, sao có thể tới mức đánh người!"

   "Ta muốn đánh ai thì đánh người đó, liên quan gì tới ngươi!" Ta giờ phút này trong lòng hốt hoảng, lại nổi nóng ở đây, mới không có tâm tư tác thành Lương Sơn Bá đại nhân đại nghĩa, "ngươi tránh ra, hôm nay ta không thể không bắt Vương Lam Điền câm họng lại!"

   "Không được! Hắn đã bị thương thành như vậy, tại sao huynh còn không chịu tha cho hắn?" Lương Sơn Bá giang hai cánh tay ngăn trước mặt ta, không cho ta đuổi theo vương Lam Điền. Ta nhìn bộ dạng của hắn thật giống như một con gà mẹ đang che chở cho gà con, trong lòng chưa phát giác có chút buồn cười, ta bất quá là hù dọa đá hắn một cước mà thôi, cũng không dùng bao nhiêu sức, hắn bị thương đến vậy là do Mã Văn Tài đánh, chuyên đâu liên quan tới ta!

   "Sơn Bá, đừng cùng loại người này phí lời nữa, đệ đã sớm nói, hắn và Mã Văn Tài đều cùng một loại người". Chúc Anh Đài kéo Lương Sơn Bá một đi nước, quay đầu lại trừng ta, hai người này không hổ là tương lai cùng một nhà, cùng chung mối thù với ta, quả thực rất có tính cách mạng mặt trận thống nhất liên hợp cùng đối phó với nhân vật phản diện đế quốc thói quan liêu thế này

   Ta tức giận đến nói không ra lời, một mực ở bên cạnh xem kịch vui, nghe nói ta và Mã Văn Tài cùng một loại người thì Mã đại gia cười lạnh bước tới, nắm lấy vai ta. Tay của hắn vừa vặn chạm đến miệng vết thương của ta, đau đến thở không thông, thân thể cũng cứng đờ. Chỉ nghe Mã Văn Tài dùng cái giọng điệu âm khí thiếu gia nói:

   "Nói hay lắm, Chúc Anh Đài, chúng ta đúng là cùng một loại người. Bất quá không giống loại chỉ có thể bò dưới đất như các ngươi, Mã Văn Tài ta, cũng không muốn ngang hàng với loại tiểu nhân như các ngươi!" Hắn nói xong lời này, lại quay đầu nói với ta, "A Đường, chúng ta đi."

   Một câu nói sau cùng này của hắn ta như sét đánh ngang tai, cả người đều muốn phát hỏa, chóng mặt theo sát hắn về phòng, đến tận lúc tên kia thả ta ra, tới giường ôm lấy chăn gối, phóng qua bên trái mới có lại cảm giác, kinh ngạc nói: "Văn tài huynh, ngươi làm gì vậy?"

   "Ờ? Ngươi không thấy sao? Ta để ngươi ngủ trên giường." Mã Văn Tài đem chăn gối của mình dọn xong, thi ân nghiêng đầu tới ghế dài một chút, "ê, tới đây đi."

   Hơ, lão nhân gia ngài không còn nhằm vào ta nữa, ta chính xác là mừng muốn chết, nhưng chuyện ngủ cùng giường ta thấy coi như khỏi đi, ta cảm thấy ta vẫn tương đối thích ngủ ghế dài.

   "Đa tạ Văn Tài huynh chiếu cố. Bất quá tại hạ xưa nay thích ngủ ghế dài, trước kia trong nhà có phụ mẫu trưởng bối quản giáo, không dám tùy tiện. Hiện tại rốt cục có cơ hội này, mong rằng Văn Tài huynh có thể hiểu cho, sẽ không tước đoạt sở thích nho nhỏ này của ta"

   "Ta nói này Diệp Hoa Đường, ngươi thật đúng là......" Mã Văn Tài giơ tay lên chỉ vào người ta, tựa hồ muốn nói điều gì, nghĩ lại thôi. Ta mơ hồ cảm thấy hắn câu hắn không có phun hẳn là "không biết tốt xấu", nhưng Mã Văn Tài không nói gì nữa, tự mình cầm một quyển sách lên, tới dưới đèn bắt đầu đọc. Ta do dự một chút, cũng tới giá sách lấy cuốn kinh nghĩa, vốn định ở trên ghế dài xem, Mã Văn Tài khoát tay với ta, ra hiệu ta ngồi cạnh hắn đi.

   "Diệp Hoa Đường, ta phát hiện con người ngươi thật rất kỳ quái". Thấy ta đứng tại chỗ không nhúc nhích, Mã Văn Tài chống án thư lên, một khuôn mặt tuấn tú ở bên cạnh bàn dưới ánh đèn lập lòe làm nổi bật, "ta đã nói với ngươi, ngươi câu nệ như vậy làm gì? Vừa rồi khí thế trên sân bóng đánh Vương Lam Điền đi đâu rồi? Bất quá chỉ bảo ngươi qua đây ngồi đọc sách, có gì phải chần chừ!"

   Nói cũng đúng, bất quá chỉ đọc sách mà thôi. Bên cạnh bàn có ánh đèn, vẫn sáng hơn so với ở ghế dài.

   Loại không khí kỳ cục này cứ tiếp diễn đến khi thư đồng của Mã Văn Tài vào, khi hắn nhìn thấy ta và Văn Tài huynh im ắng ngồi cùng bàn học như vậy, cả người đều choáng váng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net