Chương 9: Giao tình giữa người với người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Ta nghĩ chắc hắn cũng thấy lạ, công tử nhà hắn hôm qua còn quăng đồ la hét với ta, la lối chỉ ra cửa bảo ta biến, sao hôm nay có thể yên ắng ngồi học cùng ta? Đừng nói thư đồng không hiểu, chính bản thân ta cũng không hiểu gì hết trơn, tóm lại là không hiểu gì hết

   Thấy ý Mã Văn Tài, tựa hồ là muốn cùng ta chung sống hoà bình, ta đương nhiên là cầu còn không được. Chỉ cần không ngủ chung giường với hắn, khác biệt thế nào cũng không đáng kể, có câu nói là lưng tựa đại thụ được hóng mát. Mặc dù ngay lúc từ đầu hắn đối với ta rất không đúng mực, nhưng nể tình về sau hắn cũng giúp hai ta lần, ta đây liền đại nhân đại lượng, tha thứ hắn ha ha.

   Từ lúc cái tên thư đồng Mã Thống mập lùn bị ta thu thập kia, về sau chủ tử lại không chịu thay hắn ra mặt, cũng có chút sợ ta, gặp ta là muốn rụt đầu. Ta cố ý sai hắn đi bưng trà đổ nước, hắn cũng không dám lên tiếng, đàng hoàng pha trà đưa tới, thậm chí không dám cáo trạng với chủ tử hắn

   Đương nhiên, hắn cáo cũng vô dụng. Mã Văn Tài an vị kế bên ta, đối với chuyện này căn bản làm như không thấy, Mã Thống đoán chừng cũng là chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng

   Hứ, sớm thế này là được rồi, chống đối chị đây không có ích lợi gì đâu. Ta thấy hắn ngoan ngoãn, cũng không làm khó hắn nữa, phất tay để hắn tự do

   "Nhìn không ra, ngươi cũng biết cái gì là thiện tâm". Nhìn bóng lưng Mã Thống chạy trối chết, công tử nhà hắn căn bản không chỉ không mảy may có ý thương tiếc, ngược lại mặt mũi đầy chỉ trích nói với ta, "ngươi nhìn xem, ta cho ngươi cơ hội thu thập hắn, ngươi lại thả hắn chạy mất!"

   Ta đổ mồ hôi. Ta nói này Mã công tử, đây là lần đầu tiên ta thấy có người giúp người ngoài bắt nạt thư đồng nhà mình, được thôi, mặc dù người ngoài đó là ta, nhưng là thư đồng nhà ngươi trước đó khi dễ ta, không phải cũng là do ông nội ngài dung túng đó sao?

   Bất quá nói gì thì nói, vẫn là phải cám ơn ngươi.

   "Lại cười, cuối cùng có gì đáng để ngươi cười?" Mã Văn Tài nhíu mày trừng ta, ánh mắt quét qua giá sách, bỏ sách trong tay ra đứng dậy. Ta còn tưởng rằng hắn buồn ngủ muốn đi ngủ, nhưng không ngờ cái thằng này tới giá sách cạnh đầu giường lấy ra một cái hộp gỗ đàn màu đen, cũng không nhìn ta, cao cao tại thượng đặt đại vào tay ta, "cho ngươi."

   Cái này, cái này không phải...... Hộp điểm tâm ngày đó sao! Ta tức thời mở to hai mắt nhìn, bên tai chỉ nghe được giọng không kiên nhẫn của Mã Văn Tài:

   "Lúc rời nhà đi rất gấp, cũng không biết được là tên nô tài ngớ ngẩn nào cất vào hành lý ta, không thể nuốt nổi. Nếu ngươi thích, thì lấy đi, ta không thích ăn thứ này."

   Ta trừng to mắt nhìn qua cái hộp tinh xảo kia, vô ý thức khước từ nói: "Không, ta không cần!"

   "Ngươi không cần?" Mi tâm Mã Văn Tài nhíu chặt, cầm hộp lên muốn quăng đi, nghĩ gì lại thôi, xông ra ngoài cửa lớn tiếng gọi, "Mã Thống, tới đây cho ta!"

   Tính xuyên thấu của tiếng nói Mã công tử quả nhiên rất cao, chưa được mấy giây Mã Thống phóng tới, liên tục khom người vội hỏi: "Công tử sao thế? Có chuyện gì triệu hồi tiểu nhân?"

   "Hừ, không có việc gì! Cái này thưởng cho ngươi, ăn đi." Mã đại gia ngẩng cao đầu nhìn ta, cố ý cầm hộp trong tay ném cho Mã Thống, ta thầm cắn môi một cái, rủ đầu xuống, không dám nhìn thẳng hắn.

   Mã Văn Tài càng thấy kỳ quái, cúi đầu xuống nhìn ta, ta càng tránh, hắn càng muốn nhìn. Mã Thống bên kia thì vui mừng quá đỗi, mừng khấp khởi mở hộp ra, lấy một khối điểm tâm lên liền đưa vào miệng, ta khẩn trương nuốt nước bọt một cái, đột nhiên đưa tay đẩy Mã Văn Tài ra muốn chạy ra ngoài, lại bị hắn một phát nắm được cổ áo, cả giận nói: "Diệp Hoa Đường, ngươi lại sao đây!"

   "Ta, ừ thì, ta tự nhiên mắc quá......" Không đợi ta nghĩ ra cớ thoái thác, Mã Thống bên kia đã gào muốn bể trời, muốn đâm thủng màn nhĩ của ta

   "Công tử!" Hắn khóc lớn nói, "Công tử, trong điểm tâm của cậu, là vật gì! Ngài hại chết tiểu nhân rồi......"

   Mã Văn Tài liếc ta một cái, hất tay ra xem xét tình huống, ta thì vô thức vọt tới ghế dài, cầm gối đầu lên, vừa kịp bảo vệ đầu, lại nghe thanh âm tức giận của Mã Văn Tài vang lên cách đó không xa.

   "Diệp Hoa Đường, ngươi dám bỏ gián trong điểm tâm của bản công tử!"

   Tiêu rồi tiêu thật rồi...... Ta, ta không phải tự nhiên làm vậy đâu...... Ai bảo ngươi và thư đồng kia hùa ăn hiếp ta.....

   Bên tai truyền đến một tiếng "bang", cũng không biết được Mã Văn Tài đã đạp ngã cái gì. Ta vốn chột dạ, giờ phút này bị dọa đến cả người co lại, càng ôm chặt gối đầu, cương quyết bảo vệ đầu. Mơ hồ cảm giác được tiếng bước chân của Mã Văn Tài dừng lại trước mặt ta, ta chỉ cảm thấy phía trước gió lạnh từng cơn, bản thân vội vàng chủ động đầu hàng nói: "Ngươi muốn đánh thì mau đánh đi! Chỉ là đừng đánh đầu với vai!"

   Mã Văn Tài hừ một tiếng, ý muốn giật lấy gối đầu trong tay ta, giật hai lần cũng không xi nhê, không khỏi hầm hầm hét lên: "Ta nói muốn đánh ngươi nữa sao? Ngươi trốn cái gì! Không có tiền đồ!"

   Ta từ trong gối đầu cẩn thận chậm rãi ló ra nửa cái đầu nhìn, phát hiện Mã Thống không biết lúc nào đã không thấy, dưới đất chỉ có một đống mảnh vỡ hộp. Mã Văn Tài  khoanh tay đứng trước mặt ta, cơn giận trên mặt còn sót lại, ánh mắt sắc lạnh, ta nhanh chóng lại đem chịu vào gối đầu, lại bị một tay hắn đè lại, đoạt lấy gối đầu, đem cả người ta áp dính vào ghế dài

   "Hừ, chỉ một chút chuyện nhỏ, nhìn ngươi bị dọa đến thế này! Ta nói này Diệp Hoa Đường, ngươi còn sót lại chút khí khái nam nhân nào không?" Mặt Mã Văn Tài kiểu chỉ hận rèn sắt không thành thép. Hắn lại hừ nặng một tiếng, ném gối đầu trở lại trong lòng ta, ra lệnh: "Đi ngủ cho ta!"

   Hửm, được thôi, ngủ thì ngủ. Ta tự biết đuối lý, hậm hực đắp kín chăn trên ghế dài, ôm gối đầu chui vào chăn. Đáng nhắc tới chính là, ta có hai cái gối đầu, trong đó một cái là tại y xá mượn gió bẻ măng lụm được, về sau cũng không trả lại. Thói quen của ta là đi ngủ phải ôm thứ gì đó, trước kia đại ca trong võ quán có mua cho ta thú bông, gấu bông, nếu đang lau dọn mà mệt quá ngủ quên thì còn có cây lau nhà mà ôm. Hiện tại đến chỗ mới, cũng chỉ có thể ráng chịu một chút, ôm gối đầu.

   Bất kể đã quen thuộc thế nào, với ta mà nói, ghế dài vẫn có chút cứng. Vừa nghĩ tới về sau rất có thể sẽ cùng ghế dài này làm bạn ba năm, ta liền không khỏi có chút hoảng sợ, thầm định vẫn nhanh chóng đi tìm chút đồ mềm mại lót dưới ghế. Vạn nhất ngày nào đó không cẩn thận xương cốt bị cấn nát hết, vậy coi như cũng không lỗ mấy.

   Chấp nhận ngủ một đêm, sáng sớm ngày thứ hai cũng là nhẹ nhàng thoải mái. Ta thừa dịp Mã Văn Tài ra ngoài rửa mặt mà thay thuốc trên vai, vết thương bên vai trái đã gần như khỏi hẳn, còn vai phải bởi vì bị mài tương đối nghiêm trọng, kết một lớp sẹo mỏng màu hồng nhạt, đụng phải vẫn sẽ có chút đau nhức.

   Bất quá nói đến có chút kỳ lạ, bởi vì ta ở võ quán làm việc nặng nhiều năm, trên tay sinh không ít vết chai dày, kết quả xuyên qua thế giới này vậy mà một cái cũng không thấy, làn da cũng nõn nà dị thường, nếu ta của trước kia, gánh nước thôi vốn căn bản không thể nào bị thương, suy cho cùng, thân thể giống như có chút trở nên mảnh mai, đánh người cũng không có lực như trước. Thế là nói, xuyên không thật đúng là đủ thứ chuyện trên đời, xuyên xong rồi thân thể tự nhiên có chút yếu nhớt, tướng mạo mặc dù không thay đổi, ngược lại là ta từ người hay làm việc nặng như thế biến thành thiên kim đại tiểu thư.

   Vội vã mặc xong trung y, Mã Văn Tài vừa vặn trở về phòng, nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của ta, khóe miệng không khỏi lại nhếch lên. Ta cười cười với hắn, bản thân lết đi lấy liễu nha* và liễu chi*, ra ngoài súc miệng rửa mặt, lại trở về mặc quần áo đội mũ, chuẩn bị đi học.

*Liễu nha: Ly đánh răng
*Liễu chi: Như bàn chải đánh răng

  Tóc cổ nhân đều rất dài, bởi vì cái gọi là thân thể tóc da đều thuộc về cha mẹ, bản thân không được tùy tiện cắt đi. Ta may mắn để tóc dài, cũng không nhuộm màu, miễn cưỡng có thể trá hình như đám cổ nhân này. Chỉ là bình thường ta đều là tùy tiện buộc đuôi ngựa hoặc là dứt khoát thả ra, bây giờ ở thư viện, mỗi ngày đều phản mang khăn quan, dùng ngạch thúc quấn tóc, ta cũng có chút bị làm khó. Hai ngày trước đều là thừa dịp không có người ở đây quấn đại lung tung, nhét vào trong mũ, kết quả hôm nay Mã Văn Tài đối diện ta, thấy ta làm tóc như thế, lông mày không khỏi lại nhíu lại.

   "Ta nói này Diệp Hoa Đường, ngươi thế này là muốn xuất gia?"

   Ta thiếu chút nuốt luôn đai lưng đang ngậm trên miệng

   Ai, ai muốn xuất gia! Chẳng qua là lúc buộc tóc  lực tay hơn lớn một chút không cẩn thận bị rụng vài cọng, mặc dù đúng là đau dã man......

   Cuối cùng vẫn là Mã Thống tới dạy ta cách buộc tóc nhanh nhất. Hắn đối với chuyện hôm qua vẫn còn có chút oan ức, lại không dám phạm ý công tử nhà hắn, bất đắc dĩ tới dạy ta buộc tóc, chỉ xong liền lập tức chạy trốn. Ta cũng không thèm để ý, chỉnh tốt y quan lẫn chuẩn bị tốt bài giảng kinh nghĩa hôm nay, cùng đi tới giảng đường với Mã Văn Tài. Trên đường gặp Vương Lam Điền và Tần Kinh Sinh, Vương Lam Điền lúc đầu thấy ta còn trừng mắt, bị Mã Văn Tài liếc tới lập tức thay đổi thái độ, vui tươi hớn hở bên cạnh chúng ta sau lưng thì làm trò con bò

   Bây giờ ta đối với hai tên nịnh hót Vương Tần không có hảo cảm, đặc biệt đặc biệt lui ra phía sau mấy bước, giữ khoảng cách nhất định với bọn hắn. Mã Văn Tài quay đầu nhìn nhìn ta, cũng không nói gì, lúc đến chỗ cột thông cáo, ta phát hiện Trần Phu Tử và không ít học sinh đều tụ lại ở đó, hai bên treo một thông báo tranh chữ. Đám học sinh bàn tán xôn xao, chỉ nghe Trần phu tử hai tay chắp sau lưng, ung dung mở miệng nói:

   "Các học sinh, đây là lệnh mới của triều đình, các thư viện lấy cửu phẩm trung chính làm chuẩn, dựa vào phẩm trạng mà xếp hạng. Người có phẩm trạng cao, danh tính được đưa lên hai bên bố liêm trái phải tôn vinh, đây là kết quả hai ngày nay do ta bình phẩm."

   Ổng nói rồi, vung tay lên, hai bên tranh chữ rơi xuống, tranh chữ trái phải đều có một tên học sinh, nền trắng chữ đen, hiển thị rõ ràng

   "Phẩm trạng đạt hạng nhất, Mã Văn Tài...... Diệp Hoa Đường?" Vương Lam Điền kế bên giọng thì thào đọc lên, sắc mặt lập tức đại biến, hướng về phía phu tử la lên, "phu tử, tên Diệp Hoa Đường này hôm qua còn làm hư bàn trong lớp, còn trước mặt mọi người xúc phạm thầy, hắn sao có thể xứng đạt đệ nhất phẩm trạng!"

   "Phải đó phải đó, hắn sao có thể đứng thứ nhất!" Tần Kinh Sinh cũng la lối theo, nhưng thấy ta liếc hắn, lại lập tức ngừng nói, cũng đưa tay che miệng. Trần Phu Tử ngước cao cái đầu nhỏ lên một chút, mắt như hạt đậu lướt qua trên người Vương Lam Điền, từng câu từng chữ nói:

   "Vương Lam Điền! Bản phu tử đã sớm biết, bàn học kia cũng không phải do học trò Diệp Hoa Đường làm hư, mà do trò làm, có phải không? Nếu hôm nay trò đã muốn lật lại, liền sẵn tiện đem bao nhiêu phí hư tổn, cùng một lượt tính hết đi!"

   "Diệp Hoa Đường, ngươi!" Vương Lam Điền tức giận đến xanh mặt, ta le lưỡi khịa hắn, trong lòng biết việc này phía sau hẳn do Mã Văn Tài thu xếp. Quay đầu nhìn hắn, quả nhiên phát hiện Mã đại gia cười nhạt với ta một cái. Haizz, kỳ thật ta cũng không muốn nợ ân tình của người khác, ngược lại bây giờ số ân nợ hắn chất thành đống rồi.

   Lúc này sơn trưởng từ trên sườn núi đi xuống, bảo đám người đang nhao nhao kia trật tự, cũng thông báo với chúng ta sắp tới mời đến một vị khách tọa giáo tài hoa hơn người. Nhưng điều khiến người giật mình là, vị giáo tịch này lại là một nữ nhân, không ai khác, chính là tài nữ trứ danh trong truyền thuyết Tạ Đạo Uẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net