Chap 11: Ngươi là muốn thao chết ta a!!!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn tiêu đề, khỏi cần nói nhiều ha =))

-----------------------------------------

Trông thấy Lam Vong Cơ đứng đực ra ngoài cửa, Ngụy Vô Tiện không khỏi mỉm cười, lập tức nhào tới ôm chặt Lam Vong Cơ, cọ cọ vào lồng ngực y

" Lam nhị ca ca... Ta thật nhớ ngươi a."

Ngụy Anh đã về thật rồi ư?Lam Vong Cơ dần dần thức tỉnh, đôi tay nhẹ nhàng nâng lên, ôm chặt ái nhân vào lòng. Động tác của y rất nhẹ, rất nhẹ, cứ như thể sợ sệt người trong lòng chỉ là một ảo ảnh, nếu mạnh tay thì sẽ làm hắn tan biến, vỡ nát mất...

" Ngụy Anh, là ngươi thật sao.. "

" Ừm.. Là ta.. Ta về rồi.. "

" Ngươi về rồi, ngươi sẽ không bỏ rơi ta nữa .. "

" Sẽ không "

"Ta xin lỗi Ngụy Anh, ta không nên lớn tiếng với ngươi, tất cả là lỗi của ta.. Ngươi.. Đừng giận ta.. Đừng bỏ rơi ta.. "

" Ta không giận ngươi, cũng ko bỏ ngươi.. Lam nhị ca ca luôn suy nghĩ cho ta, làm sao ta có thể giận được "

Giọng Lam Vong Cơ run run, mỗi một câu nói ra đều tựa như muốn khóc. Ngụy Vô Tiện thấy thế đành vuốt lưng an ủi y. Thấy Lam Vong Cơ dần bình tâm, Ngụy Vô Tiện ngước mặt lên, chạm môi mình vào môi Lam Vong Cơ, trao một nụ hôn sâu. Hai người cứ như thế mà triền miên, môi lưỡi không ngừng xâm nhập, ôm nhu mà mãnh liệt như muốn hút đi linh hồn của đối phương. Ngụy Vô Tiện rên nhẹ, gương mặt đỏ ửng, từ góc độ này hắn có thể thấy rõ gương mặt chưa bao phủ uất của Lam Vong Cơ. Bốn cánh môi giao thoa triền miên, mãi cho đến khi cả hai thiếu dưỡng khí thì mới quyến luyến tách ra. Lam Vong Cơ hai tay bế Ngụy Vô Tiện lên, đè hắn xuống giường.

" Ngụy Anh, ngươi lạnh? "

" Vậy thì Lam nhị ca ca hãy sưởi ấm ta đi"

Lam Vong Cơ cau mày, ánh mắt hiện rõ vẻ lắng. Thể trạng Ngụy Vô Tiện bây giờ xanh xao hơn trước rất nhiều, thân nhiệt cũng kém đi, lực đạo cũng trở nên yếu ớt. Trong lòng y dâng lên một trận đau xót, ái nhân của y mấy ngày qua rốt cục đã sống như thế nào dưới từng cơn hành hạ của Lệ khí, hắn có đau đớn không, có mệt mỏi không... Nghĩ đến đây, tim Lam Vong Cơ như thắt lại, tại sao.. Tại sao y lại không ở bên cạnh hắn những lúc như thế, để hắn một mình chống chọi...

Nhận ra sự lo lắng từ ánh mắt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện luồng tay qua cổ, hướng môi hôn y, giọng phả nhẹ hơi nóng vào vành tai đỏ ửng của Lam Vong Cơ :

" Lam Trạm, đừng lo lắng, ta không sao, chẳng phải ta đang ở đây với ngươi sao.. "

Nhìn vào ánh mắt đầy nhu tình của Ngụy Vô Tiện, trái tim Lam Vong Cơ như muốn phá ngực mà ra. Y nhẹ cúi đầu, gặm chặt đôi môi mỏng manh đang ửng hồng kia. Bàn tay không an phận, mơn trớn khắp mọi ngóc ngách trên người hắn. Du ngoạn đến nơi nhạy cảm, y liền đưa một ngón tay mình vào cúc huyệt đang ẩm ướt vì ái dục tận lực thăm dò. Tại phía trên, nụ hôn lan dần từ môi xuống hõm cổ, bả vai, cắn nhẹ một cái rồi di chuyển xuống hai khỏa anh đào căn tròn, nhẹ nhàng liếm mút. Chịu kích thích từ khắp nơi trên cơ thể, Ngụy Vô Tiện âm ỉ rên rên:

"A... Lam nhị ca ca... Đừng trêu ta như thế... Ta muốn... "

Không cần đợi ái nhân mời gọi, Lam Vong Cơ đã cởi hết y phục của hai người xuống, đầu gối quỳ giữa hai chân của Ngụy Vô Tiện, chuẩn bị đưa Tiểu Lam Trạm đã cương cứng đến đau vào trong huyệt vị.

"A.... "

Một cú hích mạnh đâm thẳng sâu vào bên trong, Ngụy Vô Tiện sung sướng rên to

" Lam nhị... ca..ca.. Sao ngươi lại... thô bạo quá.. ưm ưm.... "

Lam Vong Cơ liền ngậm chặt đôi môi hắn, môi lưỡi mãnh liệt quấn quýt như muốn kéo đối phương về mình. Bên dưới lại không ngừng luật động, đâm thẳng vào nơi sâu nhất, bàn tay xoa nắn cặp mông trắng nõn căn tròn đến in cả dấu tay. Ngụy Vô Tiện muốn rên to nhưng lại bị nụ hôn cản lại, âm thanh bị giữ trong cổ họng, chỉ có thể phát ra tiếng "ưm ưm" nhưng cũng đủ làm cho ai kia kích thích mà không ngừng ra vào hậu huyệt của hắn.

" Ha... Lam nhị ..ca ca.. Mấy ngày không gặp nhau.. Sao ngươi.. có thể thô... bạo.. với ta... như thế... A.. A.. Nhẹ chút... "

" Nguỵ Anh.. Ta nhớ ngươi... Ta yêu ngươi.. "

Không hề phòng bị, Ngụy Vô Tiện như bị câu nói của Lam Vong Cơ đánh gục, đôi mắt lấp lánh gợi tình, một lần nữa áp thân dính vào lòng ngực Lam Vong Cơ mà hôn lên, thậm chí còn nghe âm thanh " Chậc chậc " đầy ái muội hòa cùng tiếng nước chảy lan khắp căn phòng.

" Ưm ưm.. Lam Trạm.. Ta cũng yêu ngươi.. "

Lam Vong Cơ vòng tay sau lưng, bế Ngụy Vô Tiện ngồi lên đùi y, để lồng ngực hai người dính sát vào nhau. Tư thế đâm từ trên xuống như thế này đúng là muốn giết chết Ngụy Vô Tiện bằng kích thích. Một một cú hích đều như đâm vào nơi sâu nhất, dâm thủy từ hậu huyệt không ngừng trào ra như muốn dìm cả hai vào bể dục. Ngụy Vô Tiện sướng đến phát điên, vùi đầu vào hõm vai Lam Vong Cơ mà thở dốc.

" Ha..ha....Lam Trạm.. ta muốn ra.... Ngươi.. mau... mau... "

Vừa dứt lời, Lam Vong Cơ liền tăng tốc độ luật động, bàn tay nắm chặt vòng eo thon gọn kia, đem tấm thân mềm nhũn của Ngụy Vô Tiện mà không ngừng lên xuống cứ như chỉ hận không thể đâm xuyên con người này.
Ngụy Vô Tiện hét lên

"AAAAA!!!! "

Một luồng bạch tinh phóng sâu vào trong cơ thể hắn, đồng thời, một nguồn bạch tinh khác cũng vương vã bắn trên hai người. Ngụy Vô Tiện vô lực dựa hẳn vào lòng Lam Vong Cơ, cả hai ôm đối phương mà thở dốc.

Chưa dừng ở đó, Lam Vong Cơ liền bế Ngụy Vô Tiện đến thư án, một lần nữa đè hắn xuống, hạ thân hai người vốn dĩ chưa hề tách rời, cứ thế mà tiếp tục cày cấy...

" Lam Trạm.. Ngươi. cho ta nghỉ ngơi chút... Ta không chịu... nổi a.. "

Giọng nói nhòe nhòe vì dục vọng của Ngụy Vô Tiện như một liều xuân dược đánh thẳng vào thính giác của Lam Vong Cơ, hạ thân của y lại to thêm một vòng. Y để hai chân hắn vòng qua hông mình, cúi người xuống không ngừng liếm mút hõm cổ trắng mịn kia, lại đóng thêm một dấu" Chủ quyền " sâu đậm ngay tại vị trí ấy. " Hắn là của y, chỉ là của y ". Dưới thân không ngừng luật động ra vào, trơn trượt mà nhầy nhụa, thỉnh thoảng còn có thể thấy những dòng bạch tinh rỉ ra từ hậu huyệt, xung quanh âm thanh" Nhóp nhép " lại ngày một rõ ràng. Một khung cảnh dâm mỹ làm rung động bất cứ ai nhìn vào.

" Lam nhị... ca.. ca... Ngươi.. đây là.. muốn phát tiết.. a...ưm.. ưm... ha.. "

Lam Trạm không nói, mà hẳn là cũng không cần để nói. Ánh mắt lưu ly nhạt màu nhìn thẳng vào Ngụy Vô Tiện, đó là bao nhiêu nhớ thương, khổ cực, lo lắng, bận tâm.. thậm chí là hối hận. Ngụy Vô Tiện cảm thấy đây là lần đầu tiên hắn có thể "đọc" được cảm xúc của lão công nhà mình, thôi thì cứ chấp nhận cho y phát tiết lần này đi a..

Thêm vài cú đỉnh sâu, thần trí Ngụy Vô Tiện bây giờ cứ như một mảnh hỗn độn, đồ vật trên thư án rối tinh rối mù, khác hẳn với tác phong ngăn nắp hàng ngày của Lam Vong Cơ. Ngụy Vô Tiện bất lực, mặc cho Lam Vong Cơ mặc sức mà ra vào, tiểu huyệt không ngừng co rút, nuốt lấy cự vật đưa vào sâu bên trong. Lam Vong Cơ lại thay đổi tư thế, bế hắn năm xuống sàn, nâng một chân của Ngụy Vô Tiện vác lên vai, mạnh mẽ từ phía sau cắm vào

" Ngụy Anh.. Ngụy Anh... "

" Ưm... ưm.. Ta ở.. đây.... "

" Ngụy Anh..... "

Kết thúc câu nói cũng là một cú hích mạnh, thẳng thắn đưa Ngụy Vô Tiện lên đến đỉnh điểm, bạch tinh một lần nữa bắn sâu vào bên trong, đánh ngất lý trí của Ngụy Vô Tiện.

" A... A... Lam Trạm... Ngươi... ra .. nhiều quá.... "

Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện nằm thở hổn hển dưới sàn nhà. Nghỉ ngơi một lúc, y lại bế hắn lên quăng lên giường, vớ tay lấy mạt ngạch buột hai tay hắn lại.

( Ái chà chà.. Thì ra Lam nhị vẫn chưa quên a... =))))))))

" Không phải chứ Lam nhị ca ca.. Ngươi thật là muốn thao chết ta a!!"

Lam Vong Cơ lập tức cúi xuống chặn miệng hắn, ngấm mút đôi môi đỏ hồng hơi sưng vì hôn kia. Luồn lưỡi vào trong vòm miệng, ngón tay thâm dò nơi cúc huyệt, lấy hết bạch tinh ra ngoài. Ngụy Vô Tiện lại một lần nữa bị khoái cảm ập đến, vòng tay đôi tay đang bị trói qua cổ Lam Vong Cơ, ép cho nữ hôn sâu hơn. Bạch tinh đã được lấy ra gần hết, Lam Vong Cơ lại hung hăn đem cự vật cắm vào, ra sức đưa đẩy.

" Sau này...không cho phép ngươi bỏ rơi ta"

Giọng Lam Vong Cơ khàn khàn mà uất ức. Ngụy Vô Tiện nhìn thấy cũng chạnh lòng.

" Sẽ không.. "

" Lam nhị ca ca... Sâu quá... ta sẽ hỏng mất....cầu ngươi... "

Mặc kệ lời van xin nỉ non của Ngụy Vô Tiện, y cứ thế ra vào, bàn tay ôm chặt eo của hắn ra sức phối hợp. Cả hai như đắm chìm trong bể dục, âm thanh " nhóp nhép "dâm đãng, bạch tinh vương vã khắp nơi, từ giường đến thư án là một đống hỗn độn, y phục bị vứt trên sàn nhà. Và quan trọng là hai con người lõa thể đang dính chặt nhau trên giường, hết tư thế này lại đến tư thế khác. Giờ phút này, ngay cả tiếng thở dốc cũng trở nên đầy ám mụi, nói chi đến không gian xung quanh... =))))))

"A.. A... Lam Trạm... Lam Trạm... ưm..ưm..ha..."

Mỗi một tiếng kêu của Ngụy Vô Tiện đều được Lam Vong Cơ đáp trả bằng một cú hích đến tận cùng. Trên người hắn bây giờ là một mớ nhầy nhụa, nào là vô số vết thâm tím, vết răng còn lưu lại, thêm vào một mảnh sáng óng nước bọt từ những nụ hôn của Lam Vong Cơ, còn thêm dấu vết bạch tinh chưa khô còn đọng lại trên người.

Nhìn hắn ánh mắt mông lung, hàng mi cong dài lấm tấm vài giọt lệ, gương mặt ửng hồng, tóc đen tán loạn càng thêm câu nhân, Lam Vong Cơ không cưỡng lại được, vương tay ôm chặt hắn như muốn kéo hắn vào bên trong mình, bàn tay đỡ sau gáy hắn, tham lam hít thở mùi hương trên người ái nhân.

" Lam... Lam Trạm... ta... chịu hết nổi rồi...ta.. ra.... "

Lam Vong Cơ liền vương tay nắm chặt tiểu Ngụy Anh, không cho y phóng xuất.

" Lam Trạm... Ngươi.. mau thả ra... Cầu ngươi a... "

Nhìn người trong lòng ứa lệ vì dục vọng, Lam Vong Cơ hôn lên khóe mắt hắn, ôn nhu nói :

" Cùng nhau.. "

Y lật Ngụy Vô Tiện xuống, để lồng ngực đè lên lưng hắn. Hạ thể như thế ngày càng kịch liệt ra vào, mỗi một cú hích đều mang một âm thanh to rõ..

"A..... Thật đầy....Nhiều quá...quá nhiều rồi...."

Bạch tinh tràn vào hậu huyệt, Ngụy Vô Tiện lại lần nữa rên lên trong sung sướng. Lam Vong Cơ cũng giải thoát cho hắn phóng xuất, bạch tinh bắn lên người hắn, đọng lại cả một vũng nhỏ trên giường. Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện nằm xuống, đè lên lồng ngực y nghỉ ngơi.

Nghỉ được một hồi, y liền ôm hắn đi tắm. Và đương nhiên, không hề có chuyện " Chỉ đơn giản là Tắm" ở đây rồi. Trong phòng tắm âm ỉ tiếng kêu và tiếng thở dốc" ưm ưm... ha ha... "
Trên mặt nước nổi lên những vệt trắng nhầy nhụa, người này "ngồi trong lòng" người kia, tay ôm sát cổ..

(Qúy vị tưởng tượng hé =)))

Điên loan đảo phượng đến nửa đêm thì hai người mới nằm xuống giường và bắt đầu ngủ thực sự, Lam Vong Cơ nghiêng mình ôm chặt hắn. Ngụy Vô Tiện như một con thỏ nhỏ, nhiệt tình chui rút vào lồng ngực Lam Vong Cơ.

" Lam Trạm, ngày mai là ngày cuối cùng ngươi phải đi luyện tập Tru Ma trận phải không ?"

" Ngươi biết? "

" Ừm, là Giang Trừng nói với ta "

Vòng tay Lam Vong Cơ càng thêm siết chặt :

" Không đi"

" Tại sao? "

" Ở lại với ngươi "

Ngụy Vô Tiện cười cười, cọ cọ vào lòng ngực Lam Vong Cơ, từ từ chìm vào giấc ngủ.

" Phải chi có thể mãi như thế này thì tốt quá " Một âm thanh vang vọng trong lòng.....

............................

Cảm báo chap sau ngược nha :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net