Chap 12: Đại Kết Cục (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày thứ 9

" Nhị ca ca, hôm nay ngươi thật không đi cùng mọi người đến Thanh Hà để chuẩn bị trận pháp phá hủy Âm Hổ Phù sao? Còn dẫn ta xuống trấn dạo chơi "

"Mai sẽ xuất phát, hôm nay đi với ngươi"

Ngụy Vô Tiện cười cười, vòng tay qua cổ Lam Vong Cơ, hôn một cái thật kêu lên bờ môi mềm mại dịu mát ấy.

" Nhị ca ca đúng là thương ta nhất!!! "

Vành tai Lam Vong Cơ đỏ ngần, đôi mắt ôn nhu nhìn Ngụy Vô Tiện

" Đi mua rượu cho ngươi"

"Được được!!! Thiên Tử Tiếu, ta tới đây!!!!"

Ngụy Vô Tiện sốt sắng đi trước, Lam Vong Cơ lập tức đuổi theo ngay phía sau, không cho người kia rời khỏi tầm mắt của mình.

Bầu trời đêm trăng sáng, một con thuyền thả trôi theo dòng nước. Ngụy Vô Tiện tay cầm một vò Thiên Tử Tiếu, đầu gối lên đùi Lam Vong Cơ.

" Lam Trạm à, trăng hôm nay thật đẹp"

" Ừm" Lam Vong Cơ đáp

" Ngươi nói xem, nếu ngày nào cũng có thể như thế này, có phải rất tốt không?"

" Sau này ngày nào cũng sẽ như thế "

Lam Vong Cơ dõng dạc đáp, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Ngụy Vô Tiện.

" Lam nhị ca ca ngốc của ta à, sự đời vô thường, ai biết được ngày mai sẽ ra sao, thôi thì cứ sống thật tốt cho hôm nay, ngươi nói có đúng không? "

Bàn tay đang vuốt ve mái tóc của Ngụy Vô Tiện đột nhiên dừng lại.

" Ngụy Anh, ngươi sẽ không sao, sau khi Âm Hổ Phù bị phá hủy, ngươi sẽ không sao... "

Lam Vong Cơ lập lại câu nói đến 2 lần, Ngụy Vô Tiện chỉ cười không nói, lồm chồm bò dậy trao một nụ hôn sâu lên bờ môi Lam Vong Cơ, hôn đến mức cả hai thiếu dưỡng khí mới dây dưa tách ra, kéo theo một đường chỉ bạc.

Cả hai đêm nay không về Tĩnh Thất mà thuê một khách trọ ven đường. Như thường lệ, Lam Vong Cơ luôn bố trí một kết giới để bảo vệ Ngụy Vô Tiện trước sự xâm nhập của Lệ khí, sau đó mới yên tâm cùng hắn trải qua một đêm...

Một đêm đầy xuân sắc , những tiếng rên rỉ ái mụi, âm thanh "nhóp nhép" âm ỉ phát ra, hai bóng người cứ thế quấn chặt nhau trên giường....

...............

Tờ mờ sáng, Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện đang ngủ say quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ, vừa bước đến cổng đã thấy Lam Tư Truy đứng chờ :

" Hàm Quang Quân, sáng hảo"

" Ừm" Lam Vong Cơ gật đầu

" Hàm Quang Quân, Trạch Vu Quân bảo người lập tức đến Thanh Hà hỗ trợ mọi người bố trí trận pháp ạ"

" Ta biết rồi, an bài xong ta sẽ đến"

"Vậy con xin phép đi trước"

" Được"

Lam Vong Cơ bế Ngụy Vô Tiện vào Tĩnh thất, đặt hắn nằm ngay ngắn trên giường, đắp chăn cẩn thận rồi mới quyết định ra ngoài. Y viết một phong thư để lại cho hắn và căn dặn đệ tử chăm sóc hắn cẩn thận.
Chuẩn bị mọi việc chu đáo, Lam Vong Cơ liền ngự kiếm bay khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ. Trong Tĩnh thất, Ngụy Vô Tiện vốn đã thức từ lâu, hắn ngồi dậy, bước ra ngoài nhìn theo hướng Lam Vong Cơ bay đi, đôi môi cong lên một nụ cười nhẹ.

"Lam Trạm ngốc, ngươi nghĩ để ta ở đây thì ta sẽ không đến đó được sao"

............................

Tại Thanh Hà

Bầu trời xám xịt u oán, vạn vật đều như bị rút đi linh hồn, Lam Vong Cơ từng bước chân vững chãi lên núi, đến nơi phong ấn quan tài Xích Phong Tôn

" Vong Cơ, đệ đã tới"

" Vâng huynh trưởng "

" Thúc phụ và mọi người đang chờ đệ, mau đến tìm họ"

" Đệ hiểu rồi "

Lam Vong Cơ theo sau Lam Hi Thần đến chỗ Lam Khải Nhân.

" Thúc phụ, mọi người, Vong Cơ đã đến"

"Vong Cơ bái kiến thúc phụ" Lam Vong Cơ cung kính.

"Tốt" Lam Khải Nhân hài lòng đáp

" Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện đâu? " Người đang lên tiếng lúc này chính là Giang Trừng.

"Hắn không tới" Lam Vong Cơ lạnh lùng đáp.

" Ngươi.. " Giang Trừng định tiếp lời nhưng Lam Hi Thần đã vội ngăn lại.

"Được rồi, mau bố trí trận pháp đi, giờ Tý đêm nay sẽ là ngày quyết định tồn  vong củq Tu chân giới, phải chuẩn bị hết sức cẩn thận"

"Vâng" tất cả đệ tử đồng thanh đáp.

Tham gia trận pháp này có rất nhiều đệ tử trong các môn phái lớn nhỏ khắp tu chân giới, Tru Ma trận cần một nguồn linh lực khổng lồ làm năng lượng duy trì. Trận pháp bao gồm 2 tầng, bên ngoài là các đệ tử dùng linh lực để duy trì trận pháp, tầng bên trong sẽ do 4 tu sĩ có tu vi cao để trấn giữ 4 hướng của Tru Ma trận. 4 người này giữ vai trò cốt yếu, trực tiếp điều khiển trận pháp cũng như nắm giữ vận mệnh của tu chân giới trong tay.
Và dĩ nhiên, 4 vị tu sĩ này chính là Lam Vong Cơ, Lam Hi Thần, Lam Khải Nhân và Giang Trừng.

Giờ tý...

Quạ đen bay đầy trời, ngay cả gió cũng ngừng thổi, xung quanh mang âm hưởng chết chóc khiến người ta cảm thấy rợn người... Trong lúc này, tất cả thế gia đều đã vào vị trí thi triển trận pháp.

" Ay da... Oán khí nặng quá... "

" Đúng đúng.. Liệu chúng ta có thành công tiêu hủy âm hổ phù hay không đây.... "

Đám tiểu bối kẻ một câu người một câu bàn tán

" Mọi người đừng phân tâm, tập trung duy trì trận pháp " Lam Tư Truy nhắc nhở.

" Đúng thế, Cửu cửu ta và các tiền bối đang bên trong điều khiển trận pháp, các ngươi mà làm ảnh hưởng đến họ, ta đánh gãy chân các ngươi! " Kim Lăng tức giận nói.

Tất cả đệ tử đồng loạt im lặng.

"Mấy ngày nay chúng ta đã luyện tập phối hợp để duy trì trận pháp, mọi người đừng để cố gắng của chúng ta trở nên vô ích, vận mệnh cả tu chân giới nằm trong trận chiến này! Mọi người cùng nhau duy trì linh lực ở mức ổn định nhất để đảm bảo trận pháp có thể tồn tại trong thời gian lâu nhất, không ai được hấp tấp nóng vội, chúng ta phải hết sức hiệp trợ các vị tiền bối tiêu hủy Âm Hổ Phù!" Lam Tư Truy kiên định nói.

Quả không hổ danh là " Con trai cưng" của Hàm Quan Quân và Di Lăng Lão Tổ uy vũ, lời nói của Lam Tư thực sự đã làm cảnh tỉnh không ít đệ tử còn e sợ, tất cả đều hô lên một chữ:

" Rõ! "

Lam Tư Truy thấy khí thế đã trở lại, bản thân cũng cảm thấy phấn khởi, liền vui vẻ chỉ huy mọi người duy trì trận pháp.

............................

Tại tâm trận

Bốn người Lam Vong Cơ đang vây quanh chiếc quan tài đang tỏa ra khí đen ngùn ngụt của Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao

" Sắp đến lúc rồi, ngay khi kết giới cũ bị phá, chúng ta phải lập tức dùng Tru Ma Trận để tiêu hủy Âm Hổ Phù " Lam Khải nhân nói.

Đột nhiên, quan tài chuyển động dữ dội, âm thanh gào thét chói tay không biết từ đâu vang tới, nắp quan tài liền bật lên

" Lập tức vào vị trí " Lam Khải Nhân ra lệnh.

Bốn người lập tức vào 4 vị trí khác nhau, Đông Tây Nam Bắc, hai tay liền kết những thủ ấn phức tạp, bốn cột sáng màu từ dưới chân 4 người bắn lên bầu trời, tạo ra một vòng tròn phép thuật màu xanh nhạt với những hoa văn đang phát sáng. Vòng tròn phép thuật bao quát một phạm vi rộng lớn, tương tự một cái lồng giam.

" Răng rắc" tiếng nứt vỡ từ kết giới trước kia của Lam Khải Nhân và Lam Hi Thần, những vết nứt liên tục lan rộng và cuối cùng, kết giới lập tức vỡ ra thành nghìn mảnh.

" Đến rồi " Giang Trừng gầm nhẹ giọng.

Từ trong quan tài, một chiếc Hổ Phù được bao bọc bằng một luồng hắc khí trôi nổi trên không, từ chiếc Hổ Phù kia, vô số luồng hắc khí tỏa ra đánh vào trận pháp.

" Tru Ma Trận - Vạn Kiếm Diệt Ma! " Lam Khải Nhân hô lên

Lập tức từ bên ngoài trận phá, các đệ tử nghe lệnh, tay kết ra thủ Ấn, truyền linh lực vào trận pháp

Bên trong trận,4 người Lam Vong Cơ cũng tạo ra những thủ ấn phức tạp. Trên bầu trời đột nhiên xuất hiện hàng vạn thanh kiếm pháp sáng đồng loạt rơi xuống, như mưa, đánh tan những oán khí tỏa ra từ Âm Hổ Phù.

"Ning ning~" Âm Hổ Phù liền phát ra tiếng rung, oán khí xung quanh cũng ngưng tụ thành vô vàn thanh hắc kiếm, chống trả với " Vạn Kiếm Diệt Ma "

Hai kiếm trận như mưa giao thoa với nhau tạo ra một nguồn phản linh lực cực lớn, đánh trực tiếp vào trận pháp. Từ trong ra ngoài trận pháp, mỗi người duy trì trận pháp đều phun ra một búng máu.

" Sao có thể như thế?" Lam Khải Nhân trừng mắt sửng sốt.

" Âm Hổ Phù dường như còn lợi hại hơn so với sự tưởng tượng của chúng ta " Lam Hi Thần tay lau vệt máu, đáp.

" Không được bỏ cuộc, Âm Hổ Phù chắc chắn cũng có hao tổn, tiếp tục " Giang Trừng gầm giọng nói.

" Tru Ma Trận - Phược Linh Hoán Vũ" Lam Khải Nhân hô to.

Từ trên bầu trời, một sinh vật có hình thái như Phượng Hoàng xuất hiện. Được kết tinh từ vô số tia linh lực ong anh phát sáng, Phượng Hoàng uy nghiêm vỗ cánh, ngàn chiếc lông nhỏ sắc bén như lưỡi dao xoay tròn xung quanh thân ảnh Phượng Hoàng.

"Rít~~~~~" Thân ảnh Phượng Hoàng kêu lên một tiếng, nhưng chiếc lông chim như dao phóng tới, nhắm chính xác trực diện vào Âm Hổ Phù.

Dường như cảm nhận được nguy hiểm, Âm Hổ Phù rung lên một tiếng, oán khí tỏa ra kết thành một con hắc Long, phun ra một luồng hắc khí chống trả với vạn thanh dao sắc liệm kia.

Cuộc chiến khốc liệt của Phượng Hoàng và Hắc Long đã tạo ra vô số cơn dư chấn cực mạnh, thậm chí trận pháp còn có dấu hiệu không chụi nổi, xuất hiện vô số vết nứt.

Trận chiến cầm cự đến 2 canh giờ, thế cục giằn co không phân thắng bại.

" Huynh trưởng, chúng ta phải vận dụng thêm linh lực" Lam Vong Cơ ngay tại khóe miệng tràn ra một tia máu, ánh mắt chăm chăm nhìn vào 2 sinh vật đang đánh nhau trên bầu trời.

" Đừng gấp Vong Cơ, chúng ta đều đã đẩy linh lực lên mức cực hạn rồi, nếu còn tiếp tục e rằng sẽ bỏ mạng ở đây"

" Đệ không sợ"

" Ta biết đệ lo cho Ngụy công tử, nhưng mọi chuyện vẫn chưa đến mức không.... "

Lam Hi Thần chưa nói hết câu, Tru Ma Trận đột  nhiên xuất hiện vô số vết nứt lan rộng rồi vỡ thành từng mảnh. Thì ra Âm Hổ Phù đã vận dụng cực hạn oán khí, âm thầm giáng một chiêu vào những điểm yếu của trận pháp.

4 người bị bắn ra sau một khoảng, phun ra một búng máu, nguyên khí bị tổn thương nghiêm trọng..

" Hết rồi sao.... Tất cả đã hết rồi sao..."
Âm thanh các đệ tử than khóc.

Phượng Hoàng trên không mờ dần, Hắc Long liền đắc ý, lao xuống tấn công nhóm người bên dướidưới, khoảng cách chỉ còn trong gang tấc.

" Ngươi còn chờ đến khi nào!!! " Âm thanh Giang Trừng đột nhiên vang lên.

Cùng lúc đó, tiếng sáo từ đâu vang khắp bầu trời, sắc bén mà uy lực, Âm Hổ Phù đột nhiên dừng lại, cả không gian rơi vào tĩnh lặng, chỉ còn tiếng sáo vi vu~~~ Ánh mắt Lam Vong Cơ thất thần, bàn tay vô thức nắm chặt lại, con tim đập liên hồi.

" Để các người chờ lâu, cảm ơn sự cố gắng của các ngươi" Thiếu niên hắc y tươi cười nói.

" Ngụy Công Từ bây giờ giao lại cho ngươi" Lam Hi Thần yếu ớt nói.

"Các người cuối cùng cũng chịu tin ta" Ngụy Vô Tiện hiên ngang nói.

Lam Vong Cơ vân chết trân chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, y mở miệng gọi

" Ngụy Anh, chuyện này là sao?? Các người.... "

Ngụy Vô Tiện đến đỡ Lam Vong Cơ ngồi dậy, vươn đôi môi hôn nhẹ nhàng hôn lên vầng trán ướt đẫm vì mồ hôi của y, bàn tay vuốt ve mái tóc suông dài của, giọng thì thầm:

" Lam Trạm, ta sẽ không để ngươi chết, ta yêu ngươi"

Nói rồi hắn giao Lam Vong Cơ cho Lam Hi Thần:

" Nhờ huynh chăm sóc Lam Trạm"

" Cứ giao cho ta "

Lam Vong Cơ cảm thấy một nỗi bất an dâng trào hơn bao giờ hết, y cố hết sức tàn của mình để nắm lấy đôi tay của Ngụy Vô Tiện, nhưng người kia đã sớm bước đi khỏi y.

" Ngụy Anh.. Ngươi đi đâu.. Để ta đi với ngươi... " Giọng Lam Vong Cơ nức nở run lên, y cũng không biết tại sao mình lại nức nở như thế.

Ngụy Vô Tiện quay đầu nhìn về phía Lam Vong Cơ mỉm cười rồi tiếp tục đi về phía trước, hướng tới Âm Hổ Phù.

Trần Tình đặt trên môi, một khúc nhạc vang lên, tại bốn vị trí lúc nãy lại lần nữa xuất hiện 4 cột sáng, nhưng bốn cột sáng này lại mang một màu sắc rất lạ, thanh túy như đất trời, Ngụy Vô Tiện đứng ngay tâm trận pháp.

Âm thanh tiếng sáo nhẹ nhàng bay lên, cả người Ngụy Vô Tiện cũng phát sáng, một màu sắc trắng tinh thuần khiết. Khắp mọi nơi, vô số ánh sáng bay đến vây quanh hắn, tạo ra một khung cảnh vô cùng huyền diệu.

" Tụ Linh trận... Các người cuối cùng giấu ta chuyện gì .... " bờ môi Lam Vong Cơ mấp mái... Bàn tay run run

"Đây là ý của Ngụy Công Tử, y đã bảo, Âm Hổ Phù không thể tiêu diệt, chỉ có thể thanh tẩy, nhờ chúng ta dùng Tru Ma trận làm suy yếu Âm Hổ Phù, sẵn tiện cố định trận pháp, đến lúc thích hợp y sẽ ra tay" Lam Hi Thần giải thích.

" Nhưng các người có biết, muốn thi triển Tụ Linh Trận, người khống trận sẽ phải dùng linh hồn mình để dẫn linh hay không! " Lam Vong Cơ lớn tiếng.

" Ngươi tưởng chỉ mình ngươi biết hay sao? Bọn ta đã nói như thế với hắn, nhưng hắn vẫn cố chấp, cho nên ta muốn dùng Tru Ma Trận để tiêu diệt Âm Hổ Phù.. nhưng.... " Giang Trừng cũng bắt đầu lớn tiếng, nhưng âm thanh ngày một nhỏ dần...

Người tu chân hấp thu linh khí, nhưng vốn dĩ là có giới hạn, nếu cưỡng ép bản thân hấp thu quá nhiều linh khí thì sẽ dẫn đến bạo thể mà chết. Đối lập với oán khí cũng chính là linh khí, linh khí từ thiên địa vạn vật, cũng chỉ có linh khí mới có thể thanh tẩy oán khí. Tụ Linh trận là một trận pháp hấp thu một lượng khổng lồ linh khí từ khắp đất trời, dùng linh hồn người khống trận làm trung gian, di chuyển linh khí đến vật cần thanh tẩy. Thế nhưng, khi thực hiện xong trận pháp, người khống trận có thể sẽ bị giảm một nửa tuổi thọ, hoặc có thể vì linh hồn bị rút cạn mà chết đi...

Muôn vàn tia linh khí từ khắp nơi được Ngụy Vô Tiện điều khiển chảy ồ ạt vào bên trong Âm Hổ Phù. Âm Hổ Phù rung lên kịch liệt, Hắc Long cũng tan biến. Từ bên trong Âm Hổ Phù, vô số khói đen tỏa ra để chống lại sự xâm nhập của linh khí. Dưới sự chống cự của Âm Hổ Phù, Ngụy Vô Tiện phun ra một búng máu.

" Ngụy Anh!!! " Lam Vong Cơ thất thố kêu lên, muốn xông tới bên cạnh Ngụy Vô Tiện nhưng bị Lam Hi Thần đúng lúc điểm huyệt đạo định thân.

"Thả đệ ra! " Lam Vong Cơ lớn tiếng.

" Không được tới, có tới chúng ta cũng không can thiệp được gì " Lam Khải Nhân nói với Lam Vong Cơ.

" Yên tâm, y sẽ không sao" Giang Trừng lòng bàn tay siết chặt.

" Hay cho âm hổ phù, xem ra chỉ bao nhiêu đây không thể thanh tẩy được ngươi, thôi thì chúng ta cùng nhau chôn chung! " Ngụy Vô Tiện hạ Trần Tình, quay đầu về phía Lam Vong Cơ vẽ lên một nụ cười khó coi, nước mắt từ trên má rơi xuống.

" Lam Trạm, xin lỗi.. "

Lam Vong Cơ cứng người, trái tim như muốn phá lồng ngực mà ra.

" Ngụy Anh... Ngươi nói gì.. Tại sao lại xin lỗi... Ngươi muốn làm gì? ".. Lam Vong Cơ ngập ngừng từng chữ.

Ngụy Vô Tiện không trả lời y , xoay đầu lại.

" Mọi người mau phong bế kinh mạch" Ngụy Vô Tiện hét to lên.

" Ngụy công tử, ngươi muốn... " Đến lúc này thì Lam Hi Thần và Lam Khải Nhân cũng sửng sốt rồi

" Ta sẽ cho bạo trận" Ngụy Vô Tiện bình tĩnh đáp

" Ngụy Vô Tiện, ngươi điên à!!" Giang Trừng la lên, đột nhiên một mùi vị rút sét từ lồng ngực trào lên khiến hắn bất tỉnh.

" Giang Tông Chủ"

Lam Hi Thần liền đỡ lấy Giang Trừng chuẩn mạch." Nộ khí công tâm" bản thân Giang Trừng đã bị thương lại nhiều lần tức giận, khó trách cơ thể chịu không nổi, nhưng cũng không nghiêm trọng, chỉ cần nghỉ ngơi là khỏe. Lam Khải Nhân quay sang Ngụy Vô Tiện.

" Ngươi đừng liều!! "

Mặc kệ mọi lời nói, Ngụy Vô Tiện lại đặt Trần Tình lên môi, thổi lên một giai điệu quen thuộc.

Vong Tiện!

Những nốt nhạc nhẹ nhàng bay bổng, cơ thể của Ngụy Vô Tiện càng thêm phát sáng, 4 trụ ánh sáng lần lượt vỡ ra thành những mảnh linh khí thật nhỏ cùng chảy vào Âm Hổ Phù.

" Tất cả mau phong bế kinh mạch, đừng để linh khí ồ ạt tràn vào" Lam Hi Thần gấp rút ra lệnh.

Lam Vong Cơ chết trân tại chỗ, ánh mắt nhìn về vị trí Ngụy Vô Tiện được bao bọc bởi vô vàn ánh sáng.. Sáng quá.. Sáng đến mức, y không còn thấy được thân ảnh của hắn nữa.....

Linh khí từ khắp đất trời cứ như vô tận đom đóm bay về nơi đây, một khung cảnh thật đẹp. Bàn tay Ngụy Vô Tiện lướt trên Trần Tình, mái tóc đen phiêu dật tung bay cùng với mạt ngạch đỏ chót. Hắn cứ thế, vô tư thổi sáo, đắm mình vào từng giai điệu. Vong Tiện khúc vang lên như chỉ vì một người, vì một người mà say, cũng vì một người mà vang vọng.

Cõi lòng Lam Vong Cơ lạnh tanh, từng giai điệu như nói cho y rằng :

" Đây là khúc ca từ biệt"

Âm Hồ Phù điên cuồng rung lắc, oán khí bị Ngụy Vô Tiện ép tỏa ra hết. Xung quanh những nơi bị oán khí quét qua liền trở nên điêu tàn. Oán khí dần bị rút ra thay vào đó là linh khí, Âm Hổ Phù cũng chuyển dần dần màu sắc từ đen sẫm sang màu lục thuần khiết.

Thân ảnh Ngụy Vô Tiện cũng mờ dần, lúc này Lam Vong Cơ muốn điên tới nơi rồi, y cắn chặt môi, dùng tất cả nội lực còn lại miễn cưỡng giải khai kinh mạch, khóe môi y cũng chảy xuống một tơ máu. Lam Vong Cơ từng bước lếch cái thân tàn đến chỗ Ngụy Vô Tiện.

" Vong Cơ, đừng đi! " Lam Khải Nhân quát.

" Thúc phụ, xin đừng ngăn con, chỉ một lần này thôi, có được không " Lam Vong Cơ giọng nhè nhẹ, khóe môi cũng cong lên một nụ cười mờ nhạt.

Đây là lần đầu tiên Lam Khải Nhân thấy đứa cháu băng lãnh của mình có biểu cảm như thế, ông cũng chẳng biết phải phản ứng như thế nào, nếu lúc này ngăn cản y, ông có thể sẽ mất đứa cháu này mãi mãi...

Lam Vong Cơ bước chân nặng nề đến gần Ngụy Vô Tiện, thế nhưng càng lại gần hắn thì linh khí càng nặng, linh khí cứ như thế chảy ồ ạt vào người Lam Vong Cơ, y khụy chân xuống, cảm thấy bản thân như sắp nổ tung rồi.

Đột nhiên, một nguồn linh lực ấm áp chảy vào, giúp trung hòa linh khí trong người y. Lam Vong Cơ ngẩn mặt lên.

" Ngụy Anh... "

Thân thể Ngụy Vô Tiện bây giờ cũng chẳng khác gì linh khí, phát sáng, mờ ảo. Hắn nở nụ cười, bàn tay đặt ngay vị trí lồng ngực Lam Vong , từ từ truyền nguồn linh lực ấm áp vào.

" Lam Trạm, ngươi thật ngốc, ngươi theo ta để làm gì "

"Ngụy Anh, đừng bỏ ta lại một mình, 13 năm là quá đủ rồi.. Mang ta theo ngươi có được không? " Lam Vong Cơ ôm chặt Ngụy Vô Tiện, vùi đầu vào lồng ngực hắn, thúc thít như một đứa trẻ.

Ngụy Vô Tiện nâng gương mặt của Lam Vong Cơ lên, áp môi lên môi y, trao một nụ hôn sâu, Lam Vong Cơ cũng thẳng thắn đáp lại.

" Lam Trạm, ngươi đã hứa với ta điều gì, ngươi có nhớ không " Ngụy Vô Tiện vươn đôi tay gần như trong suốt của mình lau đi nước mắt trên gò má Lam Vong Cơ.

"  Ngươi đã hứa với ta, dù mai này có ra sao thì ngươi cũng phải sống tốt, ta không thích Lam nhị ca ca thất hứa đâu nha " Trên má Ngụy Vô Tiện, những giọt trong suốt cũng đang lăn xuống đôi gò má.

" Ta không cần, ta chỉ cần ngươi, không có ngươi ta phải sống ra sao.. Ngụy Anh đừng bỏ ta.. Đừng bỏ ta... "

Âm Hổ Phù rung lên một âm thanh thanh thúy, tất cả linh khí đều đã quán nhập vào đó, trận pháp cũng biến mất, thân ảnh Ngụy Vô Tiện cũng mờ dần.. Mờ dần...

" Ngụy tiền bối!!! " Đúng lúc này đám Lam Tư Truy cũng vừa mới giải khai kinh mạch chạy tới, trông thấy khung cảnh trước mắt. Bọn nhỏ muốn chạy tới nhưng lại bị Lam Hi Thần lắc đầu ngăn cản.

Ngụy Vô Tiện nhìn vào đôi mắt Lam Vong Cơ, nở nụ cười vô tư như ngày nào, nhưng lúc này, nụ cười ấy lại thấm đượm bi thương.

" Lam Trạm, tạm biệt"

Lam Vong Cơ thần trí lúc này rối bời, hắn không biết làm gì chỉ biết vươn đôi tay luốn cuốn bắt lấy hình ảnh đang đang biến mất kia..

" Đừng, đừng, đừng... " Từng âm thanh cất lên trong vô vọng..

Tan biến...

Thân ảnh ấy cuối cùng cũng vỡ thành vô vàn mảnh ánh sáng. Lam Vong Cơ con tim co thắt, y khó thở, xung quanh đám tiểu bối từng đứa gào khóc.. Y cũng muốn khóc.. Nhưng y khóc không nổi nữa rồi.. bây giờ trong thần trí của Lam Vong Cơ mà một mảng trống rỗng, y cứ thế ngồi yên nhìn vào khoảng không... Có phải vì lòng y đã đau đến tê dại, đau đến mức vỡ nát cả tâm can??

Không biết lúc này trong lòng Lam Vong Cơ đang nghĩ gì, y liền triệu Tị Trần đến. Cảm thấy có điểm khác thường, Lam Hi Thần lập tức dùng Sóc Nguyệt đánh Tị Trần văng ra, bản thân lập tức đến chỗ Lam Vong Cơ, rút ra một thanh kim

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net