Chapter 4 : Âm Hổ Phù

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi sáng sương mù dày đặc, tiếng vó lừa lộp cộp gõ xuống đất thẳng tắp men theo con đường lên đỉnh núi. Đó là nơi phong ấn quan tài của Nhiếp Minh Quyết và Kim Quang Dao. Ngụy Vô Tiện thân ngồi trên lừa hoa, đôi mày hắn nhíu lại, run nhẹ. Phía trước Lam Vong Cơ đang dắt lừa, thần sắc cũng ánh lên vẻ nghiêm nghị hơn ngày thường. Tới nơi.

- Ayda.. Không hổ danh là huyền môn thế gia, xung quanh đúng là canh phòng nghiêm ngặt, ngay cả dưới chân núi cũng có người canh gác. Lam Trạm, ngươi nói xem, nếu lúc nãy tên đệ tử kia không nhận ra chúng ta, quyết không cho chúng ta lên núi thì cũng thật khó xử a.. Hahaha..

Lam Vong Cơ:" Phong ấn. Không thể lơ là. "

Thấy hai người từ xa bước tới, một đệ tử lập tức chạy đến chào hỏi. Y một thân hoàng phục,, lưng đeo trường kiếm, xem ra là đệ tử của Lan Lăng Kim Thị. Hắn cung kính :

- Hàm Quan Quân,  Ngụy tiền bối, không nghênh đón từ xa, xin thứ lỗi thất lễ cho chúng vãn bối.

Ngụy Vô Tiện huơ tay : " Không có gì không có gì, bọn ta tiện đường đến đây xem một chút rồi đi ngay, không phải làm phiền"

- Vậy mời hai vị đến xem ạ

Quan tài đặt giữa một kết giới màu đỏ, trên thân quan tài ếm đầy phù triện, toàn bộ đều là do Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ thiết lập. Không những thế, xung quanh còn bố trí trận pháp ngũ hành, có cả âm lực sĩ canh giữ , tầng tầng lớp lớp, không một sơ hở.
Ngụy Vô Tiện cảm thán:

- Không hổ danh là danh chấn thế gia, hảo trận pháp.

Tên đệ tử kia gãi đầu ngượng ngùng
Lam Vong Cơ hỏi:

- Dạo này có hiện tượng bất thường gì xảy ra không?

- Không có, mọi người đều túc trực giám sát, vả lại, ở đây đều là tinh anh của các môn phái, tuyệt đối không sơ hở.

Lam Vong Cơ hỏi lại: Thật là không có gì?

Tên đệ tử gật mạnh đầu " Ân"

Ngụy Vô Tiện vỗ vai Lam Vong Cơ:

- Lam Trạm à, ngươi quá đa nghi rồi, nhìn pháp trận này đi, dù là bọn chúng có muốn trốn thoát cũng không dễ dàng, hôm nay ta mệt rồi, chúng ta xuống núi thôi.

  Trầm ngâm một hồi, Lam Vong Cơ đáp :"Được. "

Cả hai xoay người đi, Ngụy Vô Tiện ánh mắt đăm chiêu lướt nhẹ về phía quan tài. Dường như, hắn phát ra điều gì đó.
Hai người xuống núi tìm một quán trọ. Sau khi xuống thanh toán trước tiền phòng, Lam Vong Cơ bước lên và phát hiện Ngụy Vô Tiện đang ngủ, mặc dù bây giờ là buổi sáng. Hắn nghĩ, do Ngụy Vô Tiện quá mệt mỏi, đêm qua lại bị tà linh xâm nhập nên thiếu ngủ. Y lấy chăn đắp lại cho hắn, hôn lên mái tóc hắn, sau đó ra ngoài chuẩn bị chút đồ ăn.
Đúng thật Ngụy Vô Tiện ngủ là vì mệt mỏi, tuy nhiên không phải vì mệt mỏi tối qua. Hôm nay dưới chân núi, hắn đã cảm nhận được một luồng lệ khí quen thuộc nhưng chỉ phản phất nhẹ nhàng, dù thế cũng đã khiến cho đầu hắn đau nhức không thôi. Nhưng hắn phải cố giữ vẻ bình tĩnh, vô tư để Lam Vong Cơ không nghi ngờ. Càng lên núi, tâm hắn càng chấn mạnh , tựa như không bước nổi. Sau đó hắn mới tìm cách đưa Lam Vong Cơ xuống núi, tìm một nơi nghĩ ngơi, bởi lẽ, nếu hắn ngất ở đấy, Lam Vong Cơ sẽ phát hiện mất. Nói về tài năng diễn xuất, đúng là chuyên môn của Ngụy Vô Tiện, đợi Lam Vong Cơ quay đi, hắn mới chính thức ngục ngã. Sau chuyến đi này, hắn đã xác định, Âm Hổ Phù lại sắp xuất thế rồi.

Đến giữa trưa, Ngụy Vô Tiện mới tỉnh giấc, hắn bước xuống lầu, thấy Lam Vong Cơ đang mỉm cười nhìn hắn:

- Ngụy Anh, ngươi tỉnh rồi, chuẩn bị ăn sáng.

Nói tới ăn, Ngụy Vô Tiện nhanh chân ngồi vào bàn. Trên bàn bày biện đủ loại thức ăn, đây là Lam Vong Cơ muốn bồi bổ cho hắn đây mà :))))

- No rồi. Lam Trạm, lên phòng đi, ta có chuyện muốn nói

Cả hai người lên phòng, Ngụy Vô Tiện kéo Lam Vong Cơ ngồi lên ghế, tiện thế, Lam Vong Cơ nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, kéo y ngồi lên đùi mình, hai tay vòng qua eo ôm chặt y, hỏi:

- Ngươi muốn nói với ta chuyện gì?

- Ta muốn quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ..

- Được, lát nữa xuất phát.

Trước giờ Lam Vong Cơ không hề hỏi về bất kì yêu cầu nào của Ngụy Vô Tiện, bởi lẽ, dù hắn có muốn gì đi nữa, ý cũng sẽ chấp hành một cách mù quáng. ( thê nô chính hiệu đây gòiii)

Hôm nay trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ngụy Vô Tiện đột nhiên đổi tính, hắn không ồn ào phá phách, mà đi lang thang khắp nơi, thăm lũ nhóc Tư Truy, chăm bầy thỏ của Lam Vong Cơ, đôi lúc lại đi nói chuyện với Lam Hi Thần, cũng có lúc thỉnh thoảng ra sau núi những lúc Lam Vong Cơ không bên cạnh.

Suốt một tháng nay, hắn không ra ngoài chơi thì lại nằm ngủ, hắn cảm nhận được, linh hồn mình đang dần yếu đi, thời gian còn lại cũng chỉ còn gần nửa năm. Riêng Lam Vong Cơ thì luôn ôm chặt hắn, không kéo hắn dậy  nhẹ nhàng mà ôn nhu hôn lên môi hắn. Ngụy Vô Tiện chợt mở mắt ra, mỉm cười nhìn Lam Vong Cơ. Hắn đè chặt gáy Lam Vong Cơ xuống, hôn thật đậm lên bờ môi y, môi lưỡi xoắn xuýt không người mô tả đối phương. Lam Vong Cơ phất tay cởi thắt lưng hắn xuống, hôn một đường dài trên cổ hắn. Khắp người Ngụy Vô Tiện lấm chấm đầy vết hôn.

Hắn khẽ " ư.. ư... Nhị ca ca hôm nay thật manh động a "

Lam Vong Cơ : " Mỗi ngày... " =))))

Tay Lam Vong Cơ hạ xuống hậu huyệt hắn, bấu nhẹ, Nguy Vô Tiện khẽ rên, y dùng bờ môi mảnh liệt lấp miệng hắn lại, giữ tiếng rên trong cổ họng.
Đưa dị vật vào bên trong Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ ra sức đưa đẩy, phần hạ thân Ngụy Vô Tiện cứng đờ nhưng tràn ngập thống khoái. Lam Vong Cơ gắt gao hôn lên cổ y, chà lên môi y cắn nhẹ.

- Ngụy Anh, ta yêu ngươi...

- Lam Trạm, ta cũng thế..

Lam Vong Cơ hai tay vân vơ khắp thân thể Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng nhưng đôi lúc lại đột ngột mãnh liệt, vành tai y đỏ ửng cơ thể nóng bỏng như sắp phát hỏa, y chỉ có thể dùng hành động để chứng minh tâm thái bây giờ của mình.

Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ đỉnh đến thần trí điên đảo, hôn đến mơ màng. Bạch trọc phúng ra, cả hai chìm trong khoái cảm, Ngụy Vô Tiện mệt mỏi đè trên lồng ngực Lam Vong Cơ. Y lấy chăn đấp lại hai người. Một lát sau, Ngụy Vô Tiện khẽ nói:

- Lam Trạm, có phải ngươi từng hứa, dù ta có đưa ra yêu cầu gì, ngươi cũng chấp nhận?

- Ân

- Vậy ngươi hãy hứa với ta một điều, dù tương lai có ra sao, cũng phải sống cho thật tốt.

- Lam Vong Cơ : " Ngụy Anh... ngươi... "

- Ngụy Vô Tiện: Haha.. Không có gì đâu, tại ta thấy ngươi chăm lo cho ta quá mức, không chịu quan tâm bản thân nên mới nhắc nhở ngươi biết quan tâm bản thân mình hơn đấy mà. Đừng suy nghĩ nhiều nha.

- Lam Vong Cơ: Đời này ta sẽ hảo hảo bảo hộ ngươi, ngươi sống tốt, tức là ta sống tốt.
Nói rồi hắn hôn lên mái tóc Ngụy Vô Tiện , tựa má lên mái tóc y hai tay ôm chặt người trong lòng mình. Ngụy Vô Tiện cũng vùi sát vào lòng y, ánh mắt đượm vẻ đau buồn nhưng Lam Vong Cơ không thể nào thấy được. Hắn nghĩ: " Lam Trạm, nếu ngươi cứ như vầy, làm sao ta nỡ bỏ mặc ngươi đây"

Đêm tối tĩnh mịch, chỉ còn tiếng gió vi vu như tấu lên một khúc nhạc u sầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net