Chapter 5: Chuẩn bị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suốt nửa tháng tại Vân Thâm Bất Tri Xứ, mỗi ngày Ngụy Vô Tiện đều đến Tàng Kinh Các, sáng đi tối về. Lam Vong Cơ nhiều lần gặn hỏi nhưng hắn không nói, chỉ mỉm cười và đáp :

" Không có gì, sau này ngươi sẽ biết thôi .. Haha "
" À mà nhớ đấy không được đến Tàng Kinh Các. Nhớ đấy"

Lam Vong Cơ gật đầu, thế rồi hắn xoay người đi, Lam Vong Cơ dù rất tò mò nhưng cũng không cố chấp ép hắn nói ra, cứ coi như đây là một bất ngờ nho nhỏ mà Ngụy Vô Tiện dành cho hắn.

Tại Tàng Kinh Các, Ngụy Vô Tiện chăm chú ngồi viết cái gì đó, cái thùng bên cạnh hắn chứa nhiều đầy ắp những tờ giấy. À, không phải là một thùng, mà rất nhiều thùng chứa những tờ giấy được xếp một cách ngăn nắp đặt xung quanh hắn. Tay hắn lấm lem mực đen, run run, đột nhiên hắn bật ngửa lăn về phía sau:

- A... Mỏi chết ta rồi.. Không biết đã đủ chưa nhỉ? Không sao, viết càng nhiều càng tốt.. Cố lên Ngụy Anh à.. Vì Lam Nhị ca ca của ngươi.. " Hắn tự nói với mình, hồi sau, đôi mắt hắn rũ xuống như chứa đầy tâm sự. Biểu cảm này hoàn toàn khác với biểu cảm thường ngày của hắn, người ta mà nhìn vào thế nào cũng cười ha hả không tin " Đây là Ngụy Vô Tiện sao, không thể nào, hắn làm gì có cái bộ dạng sầu không thấy đáy kia chứ. Hahah.. Chắc chắn là nhìn lầm rồi "

Sự việc cứ thế kéo dài thêm một tháng. Hôm nọ, Lam Vong Cơ thấy hắn từ Tàng Kinh Các, tự tay vác một đống thùng giấy đến chỗ Lam Hi Thần, bọn Tư Truy muốn giúp nhưng hắn nhất quyết không cho, cũng không cho bất kì ai đến gần mấy cái thùng giấy. Nhìn bộ dạng của hắn, mọi người trơ mắt nhìn nhau, không hiểu rốt cục trong hồ lô của hắn đang bán thuốc gì.

- Lam Tư Truy: " Ngụy tiền bối, rốt cục là có chuyện gì thế, người... như thế này là sao?? "
- Con nít các ngươi thì biết cái gì, thôi tránh ra, đừng làm phiền ta mang đồ. Lam Trạm nếu có tới đây, các ngươi giúp ngăn hắn dùm ta, tuyệt đối không cho hắn đến gần mấy cái thùng giấy này, biết chưa!
- Nhưng tụi con nào dám ngăn cản Hàm Quang Quân!
- Ngụy Vô Tiện cười đểu :Các ngươi cứ nói, Ngụy tiền bối nói rằng, nếu Hàm Quan Quân mà đến gần hay chạm vào thùng giấy, ngài ấy sẽ không "mỗi ngày" nữa . Đảm bảo hắn không dám tới
- Tụi Lam Tư Truy đỏ mặt, vẫn cố đáp : Vâng , tụi con nhớ rồi ạ!

Chiều đến, Ngụy Vô Tiện đang trên đường về Tĩnh thất, hắn vừa đi vừa nghĩ ngợi xa xôi. Đột nhiên, chân mày hắn nhíu lại, nhìn lên bầu trời :

- Cuối cùng ngươi cũng chịu chui ra rồi à. Cứ đến đây, ta sẽ đón tiếp ngươi, dù sao, ngươi cũng chính là tội lỗi của ta...

Hắn vừa đi vừa lẩm nhẩm " Không nghĩ là thời gian đã gấp đến như thế rồi. Có lẽ, một tháng sau sẽ là ngày phong ấn bị phá.. " Trầm ngâm một lúc lâu, hắn duỗi thẳng lưng ra, vươn vai để lộ cần cổ trắng ngần và cặp xương quai xanh hấp dẫn trước ngực, quay về bộ dạng vô tư vô lo :
- Thôi thì cái gì đến cũng sẽ đến, thay vì lo lắng thì có lẽ ta nên tận dụng khoảng thời gian cuối cùng này ở bên Lam Trạm, phải thật hạnh phúc. Ưmn ưmmm

Dạo bước về đến Tĩnh thất, vừa bước vào của, mùi đàn hương thoang thoảng, hắn thấy Lam Vong Cơ đang ngồi đọc sách, y một thân bạch y thanh cao tao nhã, không nhiễm tí bụi trần, đôi mắt nhàn nhạt, khuôn mặt trắng nõn, thoạt nhìn nghiêm nghị nhưng cũng đầy nhu tình, thế nhưng, cái nhu tình này chỉ dành riêng cho người đang đứng trước mặt y. Y bỏ quyển sách xuống, nhào đến ôm người trước mặt vào lòng, ôm chặt đến mức Ngụy Vô Tiện cảm thấy hô hấp khó khăn.

- Này này Lam nhị ca ca, ngươi nhớ ta lắm sao, ngươi ôm ta chặt vậy, ta sắp không thở nổi rồi đây...

Nghe thế, Lam Vong Cơ vội thả lỏng tay ra, cất giọng nhàn nhạt:

- " Nhớ ngươi "

Ngụy Vô Tiện mỉm cười :

- Hôm nay là ngày cuối cùng rồi, ta sẽ không đi đâu nữa. Lam nhị ca ca của ta, đừng trưng bộ mặt sầu thảm đó được không, ta chịu không nổi đâu a..

Đột nhiên, Lam Vong Cơ ôm eo hắn, đè môi mình lên môi hắn trao một nụ hôn sâu. Ngụy Vô Tiện cũng vòng tay qua cổ Lam Vong Cơ, hôn đáp lại. Đầu lưỡi Lam Vong Cơ hì hục đào sâu từng ngỏ ngách trong khoang miệng Ngụy Vô Tiện, liếm đôi môi hắn, tận hưởng một bờ môi căng mọng ngọt ngào, răng cắn nhẹ lên môi dưới của hắn. Cả hai không ngừng trao đổi hơi thở cho đối phương. Lam Vong Cơ tay luồng qua khớp gối hắn, bế hắn lên đặt xuống giường. Hai tay y đặt ngay thắt lưng hắn, nhẹ nhàng cởi bỏ từng lớp y phục. Đôi mắt lưu ly nhạt màu của Lam Vong Cơ nhìn thẳng vào khuôn mặt Ngụy Vô Tiện trước mặt y, y không nói gì, chỉ tiếp tục cúi xuống, trao một nụ hôn sâu..
( Cái này là hành động thay lời nói nà =))))))
Hạ thân Lam Vong Cơ đã cương cứng, mạnh mẽ xâm nhập vào hậu huyệt của Ngụy Vô Tiện, hắn kêu " ư... " một tiếng rồi cũng tích cực phối hợp với Lam Vong Cơ..

Thế là mỗi ngày lại mỗi ngày :))))))

Hì hục đến tận nửa đêm mới kết thúc. Bên dưới Ngụy Vô Tiện trơn nhầy, bạch trọc vẫn còn rỉ ra từ hậu huyệt hắn. Ngụy Vô Tiện nằm trên ngực Lam Vong Cơ, để tóc nhẹ nhàng cọ qua khuôn mặt y, hắn nhỏ giọng:

- Lam Trạm, ngày mai chúng ta đến Vân Mộng hái sen có được không?

- Ừm

Lam Vong Cơ nhẹ giọng :

" Ngụy Anh, có phải ngươi giấu ta chuyện gì không? "

" Làm gì có, Hàm Quang Quân của chúng ta lại đa nghi rồi. Chuyện ở Tàng Kinh Các là ta muốn gây bất ngờ cho ngươi thôi.. Hihi "

Hắn nói tiếp " Mà này, chuyện hôm trước ngươi vẫn chưa hứa với ta đó, bây giờ ngươi hứa đi, phải biết tự chăm sóc bản thân mình, đừng mãi quan tâm ta mà bỏ quên bản thân"

Lam Vong Cơ : " Được, ta hứa với ngươi "

" Ngươi nhớ đấy, đã hứa thì phải nhớ đấy"

" Ưmmm "

Nói rồi Ngụy Vô Tiện vùi vào lòng ngực y, nhắm mắt say ngủ. Lam Vong Cơ ôm chặt người thương vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên tóc hắn. Thế là cả hai trôi qua một đêm yên bình và tĩnh lặng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net