[Đồng Nhân] Gửi tâm đến người..

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đổi khẩu vị.. Buồn một chút nha mấy người :(((((
..................

Lam Trạm

  Nói về sai lầm lớn nhất trong cuộc đời ta, đó chỉ có thể là 13 năm trước, không mang hắn giấu đi, bảo vệ hắn khỏi những nổi đau mà hắn phải chịu đựng , để rồi sinh tử biệt ly.. Lúc ấy, ta mới hiểu thế nào là " Tư quân bất khả truy "

13 năm, ta sống trong một thứ ảo tưởng. Họ nói ta chấp niệm không buông, nói ta "kẻ ngốc không chịu hiểu", nhưng họ không hề biết rằng, cái thứ họ gọi là " Chấp niệm " ấy chính là lý do duy nhất giúp ta bám víu một cách tạm bợ trên thế gian này, cũng bởi vì hai chữ " Chấp niệm ", ta mới có thể tìm lại được ngươi.

Ngụy Anh, ngươi biết không. 13 năm qua, ta thích nhất là nằm mộng, chỉ có nằm mộng, ta mới gặp được ngươi, mới có thể ngắm nhìn ngươi, ôm ngươi vào lòng. Ta cũng sợ hãi những giấc mơ, đôi lúc ta thấy ngươi đứng trước mặt ta, thân hình đầy máu, đôi mắt u buồn ngước nhìn ta, ta muốn chạy đến lập tức ôm lấy ngươi, nhưng mọi thứ lại biến mất ngay khi ta chạm vào. Có lần ta thấy ngươi lặng lẽ đi trong đêm mưa, cả người đều ướt sũng, ngươi cứ thế, cứ đi, cứ đi, đi mãi... Ta cố đuổi theo nhưng mãi không đuổi kịp, cứ như thế, ngươi dần biến mất trước mắt ta .. Lúc ấy, ta cảm thấy bản thân thật vô dụng, thật bất lực, ta hận bản thân mình không thể làm gì cho ngươi.

" Ngụy Anh, về bên ta có được không?
Ta có trồng sơn trà mà ngươi thích ăn
Thiên Tử Tiếu, ta vẫn lén giấu đợi ngươi về
Đôi thỏ ngươi cho ta nay đã kết bầy, ngươi vẫn muốn nhìn thấy chúng mà phải không? "

"Ngụy Anh, chỉ cần ngươi về, ngươi nói gì, ta đều nghe
Ngươi muốn quy ẩn, ta sẽ theo ngươi đi khắp thế gian
Ngươi muốn ăn cay, ta sẽ cùng ngươi ăn cay
Chỉ cần ngươi về đây, ta sẽ không cho phép ai làm tổn thương ngươi, sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi đến suốt cuộc đời
Ta nhớ ngươi...rất rất nhớ ngươi "

13 năm rồi, cuối cùng ngươi cũng đã về
" Ngụy Anh, theo ta về Cô Tô có được không? "

Không, ta sẽ không bao giờ hỏi ngươi câu đó một lần nào nữa, bây giờ dù ngươi có trả lời như thế nào, ta cũng sẽ mang ngươi về, giấu ngươi mãi mãi bên cạnh ta.
Ngụy Anh, ngươi đừng chạy trốn nữa, dù ngươi có ở đâu, ta cũng sẽ tìm được ngươi. Không chỉ ở kiếp này, mà còn vạn vạn kiếp sau, ta cũng sẽ tìm được ngươi. Chờ ta nhé, tâm của ta..

...................

Ngụy Anh

Loạn Táng Cương.... Thật lạnh...
Nhưng bây giờ..ta không còn cảm nhận được cái lạnh như xé da cắt thịt ấy....
Ta... Chết rồi....

Thế cũng tốt, chết rồi sẽ không còn đau thương, không còn thống khổ và không còn...cô đơn....
.
.
Cả một đời ta chỉ gói gọn trong hai chữ " Được " và "Mất". Ta từng có một gia đình, rồi lại trở thành trẻ mồ côi. Giang Thúc đã mang đến cho ta gia đình thứ 2 , rồi bọn họ cũng bỏ ta mà đi... Giang Thúc chết rồi..Ngu Phu Nhân cũng ra đi....chỉ còn lại 3 tỷ đệ ta...và rồi ..ta cũng không thể bên cạnh họ. Đến Loạn Táng Cương, tuy chả phải một nơi tốt đẹp gì nhưng ta cũng cảm thấy ấm áp, nơi đó có A Uyển, có bọn người Ôn Tình luôn xem ta như người nhà... Và rồi.. Ta cũng đánh mất họ, đánh mất tỷ tỷ.. và mất luôn cả bản thân mình...
.
.
" Sống làm chi.. Ta cũng chẳng còn gì để lưu luyến.."
Cả cuộc đời ta làm gì cũng chưa từng hối hận, nhưng ta đã sai lầm... Ta đã phụ một người...
.
.
Vong Cơ cầm 13 năm vấn linh trong tịch mịch, hơn 30 vết roi giới cả đời không thể xóa nhòa..Ta cứ ngỡ cuộc đời của ta sau khi trùng sinh sẽ lại là một chuỗi ngày đơn độc đến cuối đời, nhưng hắn đã xuất hiện bên cạnh ta. Một thân bạch y xóa tan bóng tối, cứu rỗi ta ra khỏi bóng ma quá khứ. Ta nợ hắn, lại càng hận mình. Ta tự hỏi , nếu ta không trùng sinh, chẳng lẽ hắn sẽ dùng cả đời mình để đợi ta?
13 năm chưa bao giờ từ bỏ, 13 năm vẫn luôn chờ đợi, vẫn luôn tìm kiếm... Đau đớn..thống khổ..liệu y có chịu ít hơn ta ? Ta... Thực sự là một tên ngốc mà..
.
.
"Lam Trạm... Cảm ơn ngươi..."
" Loạn Táng Cương đã không còn lạnh nữa.. Vì đã có ngươi bên ta... "
" Ngụy Anh.. Ngươi đã không còn cô độc... "
" Cả một đời này.. Ta ở sẽ bên ngươi... "
..................................

#NguyVoTien
#MĐTS

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net