Phiên Ngoại : Giấm ủ 10 năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

       

Từ ngày Ngụy Vô Tiện tái sinh trở về, tu chân giới trở nên nhộn nhịp hơn bao giờ hết, mà nơi huyên náo nhất tất nhiên là Lam gia rồi, ngày ngày đều có người đến bái phỏng vị Di Lăng tiền bối trong truyền thuyết.

Tại đại sảnh Lam gia, vài tên tu sĩ nghe danh cũng đến bái phỏng.

- Tu sĩ 1: Ngụy tiền bối, nghe danh đã lâu, hôm nay gặp được ngài đúng là mở rộng tầm mắt, phong hoa tuyệt đại, khí chất hơn người, khiến cho tại hạ không khỏi ngưỡng mộ trong lòng a!

- Tu sĩ 2 : Đúng đúng.. Đúng là trăm nghe không bằng một thấy, có gặp mặt mới biết Ngụy tiền bối anh tuấn phong nhã như thế nào.. Ngụy tiền bối, hôm nào người có thể ghé qua Lăng sơn một chuyến không? Lũ đệ muội nhà ta thực sự mong muốn diện kiến ngài a!!!

- Ngụy Vô Tiện: Được được, có cơ hội ta nhất định ghé qua chỗ mọi người, nhưng lúc đó phải có rượu ngon cho ta à nha (≡^∇^≡)

- Tu sĩ 3: chỗ ta có rất nhiều rượu ngon và thức ăn ngon, nếu Ngụy tiền bối có dịp ghé qua tệ xá, ta sẽ thiết đãi cho đến khi người chán thì thôi!.

Vừa nghe đến rượu ngon, cặp mắt của Ngụy Vô Tiện đột nhiên sáng bừng hơn bao giờ hết. Điều này cũng dễ hiểu thôi, y dù sao cũng "cấm rượu" 10 năm rồi.. Đúng là cực hình a (╯︵╰)

- Ngươi nói sao? Chỗ ngươi có rượu ngon á? Được! Ta sẽ......

Ngụy Vô Tiện chưa kịp nói hết câu thì có một bàn tay hữu lực lôi hắn ra ngoài, đi một mạch ra khỏi đại sảnh, để lại một mùi giấm chua nồng nặc trong không khí :v

- Tập thể tu sĩ : ಠ_ಠ ?

- Vừa nãy... Dường như là mùi giấm chua nhỉ.. Ta cảm thấy bản thân như bị đông cứng lại... *run rẩy*

- Tập thể tu sĩ : *Đồng thanh* Thật đáng sợ..... (X﹏X)↷

...........................

Lam Vong Cơ một tay kéo tay Ngụy Vô Tiện lăn đến Tĩnh thất.

- Ây da Lam Trạm, có gì từ từ nói.. Ngươi kéo tay ta đau đấy..

Nghe thế, y lập tức buông lỏng tay ra, gương mặt vẫn không biểu cảm, nhưng ánh mắt tràn đầy ủy khuất nhìn về Ngụy Vô Tiện. Nhìn thấy một màn này, Ngụy Vô Tiện nhịn không được mà cười phá lên :

- Haha... Lam Trạm.. 10 năm không gặp, ngươi đã luyện ra tuyệt chiêu ánh  mắt ủy khuất rồi à.. Haha... Cười chết mất... Hahahahaha....

Nhìn Ngụy Vô Tiện cười nghiêng ngả, Lam Vong Cơ 2 tai đỏ bừng, vòng tay qua eo hắn để giữ hắn không ngã về sau, lên tiếng:

- Không cho ngươi cười với người khác!

- *Phụt*.. Hàm Quan Quân.. Rốt cục 10 năm qua ngươi đã ăn cái gì thế. Trình độ ủ giấm càng ngày càng chua thế này... Hahahahaha!!!

Nói rồi Ngụy Vô Tiện đặt một nụ hôn phớt nhẹ lên đôi môi Lam Vong Cơ :

- Được được, ta không nhìn người khác, không cười với người khác.. Chỉ nhìn mình ngươi, cười với ngươi, được không?

- Lam Vong Cơ : " Ùm" *đỏ tai đỏ tai*
Sau đó cúi đầu ép môi mình lên đôi môi Ngụy Vô Tiện.

Từ nụ hôn nhẹ nhàng ban đầu, dần chuyển thành kịch liệt, tiếng nước bọt "chậc chậc" kích thích thị giác vang lên. Môi lưỡi không ngừng truy đuổi trong vòm miệng đối phương, tựa như muốn nuốt đối phương vào trong bụng mình. Bàn tay Lam Vong Cơ lần lần mò vào áo trong của ái nhân, vuốt ve làn da trắng nõn mềm mại. Rời khỏi nụ hôn nóng bỏng, Ngụy Vô Tiện vòng tay qua cổ Lam Vong Cơ, ánh mắt mị hoặc câu nhân:

- Này này Hàm Quang Quân, ngươi đây là ban ngày tuyên dâm?

- Lam Vong Cơ : Dù sao cũng không phải chưa từng

- Ngụy Vô Tiện: "... "

( Á á.. Ái đó làm ơn trả lại Lam Trạm da mặt mỏng, dễ thương đáng yêu như tiểu Bạch thỏ cho ta đi... Tên mặt dày này không phải phu quân ta!!)

Chưa kịp đợi Ngụy Vô Tiện phản ứng, Lam Vong Cơ đã áp môi hôn triền miên lần 2, hai tay vòng qua khớp gối Ngụy Vô Tiện, bế hắn đến giường lớn, lấy thân mình đè lên. Nụ dần từ cánh môi, hướng xuống xương quai xanh xinh đẹp, khẽ cắn một cái, lưu lại ấn ký trên thân thể ái nhân. Ngụy Vô Tiện "Ưm" một tiếng, ánh mắt vì dục vọng mà trở nên mơ hồ, hai má đỏ ửng vô cùng câu nhân. Lam Vong Cơ cảm thấy cổ họng vô cùng khô khốc, lý trí từng lúc vỡ ra. Y đặt lên khóe mắt ửng đỏ kia một nụ hôn, hai tay nhẹ nhàng giải khai y phục của hai người, cho đến khi cả hai trần trụi tiếp xúc với nhau, không một khe hở.

Lam Vong Cơ di chuyển tay xuống vị trí mẫn cảm ấy, dạo quanh vài vòng trước cửa huyệt động rồi từ từ cho một ngón tay vào. Ngụy Vô Tiện đôi mày nhíu lại, không khỏi cảm thấy khó chịu. Nhìn phản của người dưới thân, Lam Vong Cơ nội tâm đau xót, động tác lại càng thêm nhẹ nhàng. Y biết rằng, đây là cơ thể vốn có của Ngụy Anh, là cơ thể "trai tơ" chưa từng trải qua tình sự, vì thế, y biết mình phải cẩn thận để không là bị thương ái nhân. Dưới sự "chăm sóc" đầy ôn nhu của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện không còn cảm thấy đau nữa, thân thể dần dần thuận theo...

1 ngón tay..

2 ngón tay...

3 ngón tay.....

Đến khi ngón tay thứ 3 có thể tự nhiên ra vào,  Ngụy Vô Tiện đột nhiên lật Lam Vong Cơ lại, đổi vị trí của hai người, đè áp lên người y, cất lên giọng nói yêu nghiệt:

- Lam Trạm, ngươi đừng động, lần này để ta, coi như bồi thường cho ngươi 10 năm qua~~

Lam Vong Cơ muốn lật Ngụy Vô Tiện lại, nhưng hắn đã kịp thời chặn miệng y, đầu lưỡi cạy mở khoang miệng, thâm nhập vào bên trong tàn phá, bàn tay thì cầm lấy phân thân đang cương cứng đến phát đau của Lam Vong Cơ đặt ngay khóe mông, chuyển động lên xuống. Cả hai mãi hôn cho đến khi thiếu dưỡng khí mới tách ra, nhìn "yêu nghiệt" đang ở trước mặt, giọng Lam Vong Cơ khàn khàn:

- Ngụy Anh, đi xuống, để ta..

Ngụy Vô Tiện đè bả vai Lam Vong Cơ xuống, ngậm lấy vành tay y:

- Ta nói rồi, lần này để ta..

Ngụy Vô Tiện nhướn thân lên, nhắm vào phân thân của Lam Vong Cơ mà ngồi xuống. Dù đã tiến hành đầy đủ tiền hí, nhưng hắn vẫn cảm thấy khó chịu, cảm thấy trương trướng ban đầu chưa kịp thích nghi. Nhìn thấy gương mặt vì đau mà trở nên trắng toát của ái nhân, Lam Vong Cơ hoảng hốt.

- Ngụy Anh, mau xuống!

Ngụy Vô Tiện cắn môi, bản thân đau đớn nhưng không nhịn lời đi trêu chọc Lam Vong Cơ:

- Lam Trạm... Có phải ta gặp ảo giác rồi không.. Sao ta cảm thấy... Ngươi... Lớn hơn... Lúc trước....

Lam Vong Cơ "....."

Cơn đau dần được qua đi, Ngụy Vô Tiện bắt đầu chuyển động eo lên xuống, hậu huyệt nuốt hết cự bổng kích thước "trụ trời" của Lam Vong Cơ, âm thanh rên rỉ dâm mĩ không ngừng vang ra.

- Lam Trạm... Ngươi..thật lớn... rốt cục 10 năm qua ngươi đã ăn gì thế... chết ta rồi..Um..um...~~~

Nhìn "yêu nghiệt" trên người không ngừng rên rỉ, Lam Vong Cơ cuối cùng cũng không nhịn nổi mà áp người xuống dưới thân.

Đột nhiên bị thay đổi vị trí, Ngụy Vô Tiện bắt đầu phản kháng, còn Lam Vong Cơ vẫn cứ ra sức luật động, đột nhiên đâm vào chỗ nào đó, Ngụy Vô Tiện la lên.. bản thân vốn dĩ muốn phản kháng nhưng bây giờ xem ra "lực bất tòng tâm" rồi, điểm nhạy cảm liên tục bị đánh vào, âm thanh rên rỉ đứt quãng..

- Ưm.. Lam Trạm.. Ngươi.... nhẹ thôi.. Ta.. sắp chịu không nổi... A... Sướng quá... Lam Trạm.. Hàm Quang Quân... của ta...a.. a. Ưm... ưm....

Tiếng rên rỉ mê người từ Ngụy Vô Tiện như một liều thuốc kích tình mãnh liệt đối với Lam Vong Cơ,  y ôm Ngụy Vô Tiện lên đặt lên đùi, tư thế từ phía sau đâm tới, cắm cả gốc lẫn rễ vào bên trong hắn, bàn tay vân ve hai hạt đậu nhỏ trên người ái nhân, đầu lưỡi liếm cần cổ trắng nõn của Ngụy Vô Tiện, cắn mạnh một cái..

- A... Lam Trạm.. Sao ngươi lại cắn ta..

Lam Vong Cơ chất giọng ồm ồm đáp lại:

- Ngươi là của ta.. Chỉ là của ta... Ngụy Anh.... Yêu ngươi....

Trong lòng Ngụy Vô Tiện dậy lên một trận chua xót, chờ đợi một người 10 năm... Là rất thống khổ... Huống chi Lam Vong Cơ đã dùng hơn 20 năm chờ đợi hắn....

- Ùm.. Là của ngươi.. Ta chỉ là của một mình ngươi...

Nghe được câu trả lời của ái nhân, Lam Vong Cơ lại dậy lên một trận kích thích, hạ thể luật động nhanh hơn, đâm Ngụy Vô Tiện đến dục tiên dục tử, cuối cùng, một dòng chất lỏng bắn vào bên trong hậu huyệt ẩm ướt..

Một lần..hai lần... ba lần.. Ngụy Vô Tiện không nhớ Lam Vong Cơ đã bắn vào trong hắn mấy lần nữa, chỉ biết khi cả hai tỉnh lại thì đã đến chiều tối.

Ngụy Vô Tiện toàn thân rả rời được Lam Vong Cơ ôm trong lòng, hạ thể hai người vẫn chưa từng tách rời, cứ như thế mà ôm nhau cho đến khi Ngụy Vô Tiện cảm thấy, "trụ trời" nào đó lại cứng lên... Tầm mắt y sợ hãi nhìn về Lam Vong Cơ:

- Lam Trạm, ta đã mệt lắm rồi.. Tha ta.. Hàm Quang Quân uy vũ.... Van ngươi... (Ω Д Ω)

- Phải phạt

- Lam Trạm.. Chẳng phải lúc nãy ngươi tha thứ cho ta rồi sao.. Ta sẽ không đến chỗ bọn họ.. Ngươi tha ta.. (Ω Д Ω)

- Không được!

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện đang sợ hãi lòng, khóe môi nhếch lên một nụ cười... Ngụy Vô Tiện cảm thấy trái tim như ngừng đập, vô thức đáp lại..

- "Ừm"

3s sau, Ngụy Vô Tiện thức tỉnh từ cơn mê trai, lúc này y mới ý thức mình nói cái gì.. Vội vàng huơ tay múa nhân giải thích...

- Không Lam Trạm.. ý ta không phải thế... Á. Á... Lam Trạm ngươi tránh ra... á á... Có người giết phu nhân.. À không ...phu quân.... Cứu ta.....

Tình trận qua đi, cả hai người ôm nhau mãn nguyện, từ từ nhắm mắt, mơ về đối phương. Đời này chỉ cầu như thế, không cầu danh vọng, chỉ cầu mãi mãi được bên cạnh người mình yêu, cùng nhau đi đến cuối cuộc đời..

" Nguyện làm uyên ương không làm tiên"

...................
Thật ra lúc trưa, Lam Củ Cải có dẫn bọn nhóc Lam gia đến gặp gỡ Ngụy tiền bối mà bọn nó Sùng bái.. Nhưng vừa bước tới cửa Tĩnh thất đã nghe tiếng.... Ờ.. Thì âm thanh đấy đấy (-""-;) nên Củ Cải nhà ta đành đỏ mặt lui ra, quay lại nói với đám nhỏ là Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối đang "tu luyện", chúng ta không được quấy rầy..

Đám nhỏ cả một mặt thất vọng lui ra, Lam Củ Cải thở phào một hơi nhẹ nhõm..

Nội tâm : Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối, bây giờ vẫn đang là ban ngày a  -.-!

( con trai của ta thật hiểu chuyện (-""-;)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net