[Đồng nhân][Vong Tiện] Ma Đạo- Bằng hữu ra mắt tìm hiểu một chút. (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Nguyệt Thương Một Con Hạc

1

Nói ra quả thật có hơi quái, Ngụy Vô Tiện không sợ trời không sợ đất chỉ sợ ăn tết. 

Hắn kéo lấy rương hành lý đứng trong đại sảnh sân bay, cầm theo bọc đồ to nhỏ chen tới chen lui, chính là không chịu đi về phía trước.

Đang lúc giả làm pho tượng cho vui, điện thoại di động vang lên, mở máy, bên kia Giang Trừng đã hét to:" Ngụy Vô Tiện ngươi chết ở nơi nào????? Ta chờ xe ở bên ngoài đây, mau tranh thủ thời gian lết ra đây, chỗ này cấm đậu xe đó, cảnh sát thấy là toi!"

Ngụy Vô Tiện làm việc tại thành G, Giang Trừng thì ở thành L, mỗi dịp tết đến xuân về, hai người sẽ về thành Y ăn tết.

Mỗi khi giao thừa, dựa theo lệ cũ Ngu Tử Diên sẽ nấu một bàn đồ ăn to đùng, mồng hai tết bọn họ sẽ ra ngoài thăm hỏi người thân. . Ngụy Vô Tiện cảm thấy phiền nhất chính là cứ khi vào một nhà thì sẽ có 3 câu hỏi khai xuân đầu năm cho hắn.

"Có bạn gái chưa?"

"Kết hôn chưa?"

"Sinh con chưa?"

Nghe Ngụy Vô Tiện trả lời xong, trên mặt bọn họ đều viết to hai chữ đồng cảm:" Ôi ngươi đâu còn bé nhỏ gì đâu, đừng kén cá chọn canh thế chứ, nếu gặp được đối tượng thì cái gì chịu không được cũng ráng nhịn đi." 

Giang Trừng bên cạnh vẻ mặt tái xanh, Ngụy Vô Tiện thì mỉm cười:" Con ngài lần này thi như thế nào? Con trai của ngài mua nhà sao? Dì của ngài hình như hơi tròn."

Đối với chuyện tìm nửa kia của mình, xưa nay Ngụy Vo Tiện không gấp,Giang Phong Miên cũng không vội, nhưng mà Nguy Tử Diện lại vội. Từ khi Ngụy Vô Tiện qua 25 tuổi, hằng năm về nhà đều bị Ngu Tử Diên xách lỗ tai kéo đi ra mắt.

Năm nay quả nhiên cũng không ngoại lệ.

Bữa cơm đoàn viên còn chưa bắt đầu ăn, Ngu Tử Diên từ trong phòng bếp đi ra, cầm khăn mặt xoa xoa tay :"Ngụy Anh, chủ nhật đi xem mắt."

Ngụy Vô Tiện ngồi trên ghế sa lon chơi game với Giang Trừng, bỗng chốc bị phân tâm, trong nháy mắt bị người đối diện chém bay nữa thanh máu.

Ngu Tử Diên lấy ra ghi chép Screenshots từ trên điện thoại di động đưa tới trước mũi Ngụy Vô Tiện: " Vương thẩm tìm người giới thiệu cho ngươi, làm ở công ty lớn, hơn ngươi một tuổi, dáng dấp dễ nhìn, đợi lát nữa ta đưa cho ngươi địa điểm và thời gian gặp mặt." 

Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn, trên ghi chép là lời khen nức nở của Vương thẩm với cô nương, nói cái gì mi thanh mục tú, công việc thể diện vân vân, để Ngụy Vô Tiện nhất định phải đi xem một lần. 

Ngụy Vô Tiện không phục, vùng vẫy giãy chết: Chủ nhật ta có hẹn......

Ngu Tử Diên nguýt hắn một cái: "Ta mới vừa nói cái gì?"

Ngụy Vô Tiệ lập tức rụt cổ:" Ngày đó ta rất rảnh."

Giang Trừng thoát khỏi cửa sổ trò chơi cười ha ha: "Ngụy Vô Tiện, ngươi cũng có hôm nay, chậc chậc, thật thảm, nhìn không được tốt."

Ngu Tử Diên quơ lấy một mảnh giấy ở trên eo ném xuống dưới chân Giang Trừng:" Cười cho lắm đi, mùng bốn đến lượt ngươi, Rữa chén chưa? Lau bàn chưa? Tất cả mau đi làm việc!."

2

Theo đạo lý mà nói Ngụy Vô Tiện có dáng dấp rất đẹp mắt, có xe có phòng, mở miệng nói ngọt như đường mật, làm sai cũng không lo không có bạn gái. Nhưng mà hắn đã độc thân 28 năm rồi, nhưng mà vẫn chưa tìm được cô nương của cuộc đời mình. Bởi vì thích chơi lông bông, vậy nên còn bị gán danh là không đứng đắn.

Hắn có thể làm sao, hắn cũng rất tuyệt vọng đó.

Xem mắt nhiều lần, các cô nương giới thiệu đều tốt, ở trước mặt hắn đều xấu hổ e sợ, nhưng mà Ngụy Vô Tiện vẫn không động chân tâm, tiếp xúc mấy lần sau cuối cùng cũng quay về vạch xuất phát.

Mỗi khi hắn ra mắt đều không thành công, Ngu Tử Diên sẽ mắng hắn đến cẩu huyết lâm đầu: "Lão nương dụng tâm khổ cực tuyển vợ cho ngươi, vậy mà chưa nhìn tới hai mắt liền bị người ta cự tuyệt, ngươi ném mặt mũi ta đi rồi hay sao?".

Về sau Ngụy Vô Tiện đã có kinh nghiệm, mỗi lần ra mắt hắn sẽ mang theo đứa bé hai tuổi của bạn thân,  mặt mũi tràn đầy thành khẩn nói cho nhà gái biết mình chính là một ông bố đơn thân.

Đọc đến đây lạy anh luôn. :)))))

Chiêu này lần nào cũng đúng, về sau có bà mối gọi điện thoại cho Ngu Tử Diên, hỏi vì cái gì cô nương sau khi gặp Ngụy Vô Tiện trở về nói bị lừa gạt, khác hẳn với những tư liệu viết trên giấy. 

Ngu Tử Diên nghĩ nghĩ cho rằng tư liệu về Ngụy Vô Tiện trên giấy là tính cách chính trực thành thật, hỏi: "Ngụy Anh hắn dụ cô nương vào nhà nghỉ hả ?"

Trước lần này ra mắt này Ngu Tử Diên liên tục cảnh cáo, nói Ngụy Vô Tiện nếu dám làm thêm chuyện gì đó bát nháo, nàng nhất định lột da Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện gật đầu thề ứng, quay người lại liền gọi điện thoại ra ngoài.

Điện thoại vang hai tiếng liền gác máy : "Cho ăn?"

Ngụy Vô Tiện hì hì cười nói: "Là ta, chủ nhật này các ngươi ở nhà không? Ta muốn mượn Ôn Uyển một chút".

Ôn Tình khinh thường: "Biết là ngươi. Làm gì, Ngu a di lại an bài cho ngươi ra mắt?"

Ngụy Vô Tiện thở dài: "Không phải chuyện đó thì còn có thể là cái gì."

Ôn Tinh nói: "Ngươi cũng trưởng thành, có phù hợp cũng nên suy nghĩ một chút."

Ngụy Vô Tiện nói: " Nếu phù hợp ta đương nhiên sẽ cân nhắc."

Ôn Tình nói: "Được thôi, ngươi coi chừng A Uyển cho tốt, xảy ra chuyện gì ta đến tìm ngươi liều mạng."

Ngụy Vô Tiện cười: "Không có vấn đề gì, Ôn Ninh mùng 4 có rảnh không? Giang Trừng muốn đi ra mắt, tìm hắn cùng đi với ta xem náo nhiệt."

Ôn Tình nói: "Có, ta cũng đi."

Ngụy Vô Tiện: "Tốt, nhớ kỹ đeo kính râm, đừng để Giang Trừng phát hiện."

3

Ra mắt cùng ngày Ngụy Vô Tiện cuối cùng không thể mặc vào bộ áo cổ T lỏng loẹt hắn chuẩn bị xong, bị Ngu Tử Diên áan đầu lấy ra một bộ quần áo sơm mi vô cùng quy củ.

Xe của hắn tại thành G không có lái về, dứt khoát đi tàu điện ngầm đi đón Ôn Uyển, sau đó ra thẳng đến quán cà phê hẹn gặp.

Vào cửa hàng xong, với tay sờ sờ túi mới phát hiện, xong, điện thoại bị trộm.

Ngụy Vô Tiện nghiến răng nghiến lợi rủa thầm không may, lại nhìn thấy đồng hồ treo tường trong tiệm, thời gian còn sớm, đành phải tùy ý gọi ly cà phê, nhờ nhân viên cửa hàng hỗ trợ lưu ý một chút nữ nhân còn độc thân vào cửa hàng.

Nhưng mà thẳng đến thời gian hẹn gặp đã qua nữa tiếng, vào cửa hàng chỉ toàn là cô nương mang theo bạn trai, hoặc là đã có hôn ước. Đối tượng hẹn hò của hắn không bất ngờ mấy đã cho hắn leo cây ngồi chờ.

Chết tiệt. Ngụy Vô Tiện ở trong lòng mắng một tiếng, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Uyển:" Nhóc xem đó, nào có ai lần thứ nhất ra mắt hẹn hò lại đến trễ lâu như vậy."

Ôn uyển chơi chơi lấy muỗng cà phê nhỏ, y y nha nha lẩm bẩm, không chút nào quan tâm Ngụy Vô Tiện đang trong nước sôi lửa bỏng.

Không cẩn thận thìa cọ trên quần áo, lưu lại mấy vệt nước cà phê dính lại.

Ngụy Vô Tiệnvội vàng dùng khăn tay lau: "Ai! Cẩn thận một chút cẩn thận một chút, làm bẩn quần áo thì cô nhóc sẽ tìm ta tính sổ."

Trên mặt Ôn Uyển chảy ròng ròng gai hàng nước mũi, cậu giơ cái muỗng lên, cười xán lạn: "Chơi vui."

Ngụy Vô Tiện vội vàng lau nước mũi cho cậu, đang định chùi, cái ghế đối diện bị kéo ra vang lên âm thanh thanh thúy.

Hắn ngẩng đầu, ngồi đối diện bên bàn là một nam nhân.

Ngụy Vô Tiện liéc mắt xung quanh quá, ghế trống còn rất nhiều, nhìn thế nào cũng không cần thiết phải nhất định tới cạnh hắn ngồi, vừa định mở miệng, đối phương lại nói chuyện, ngắn gọn đến cực điểm: "Ra mắt?"

Ngụy Vô Tiện run tay một cái, nước mũi bị chà lên trên mặt Ôn Uyển.

Hắn miệng mở to miệng, trong đầu đột nhiên tuôn ra tám chữ to:

Tướng mạo xinh đẹp, mi thanh mục tú!

Không đúng.

Cái này quá không đúng.

Không nói trước hắn không phải gay.

Ngu Tử Diên rốt cuộc là gấp đến độ như thế nào vậy!

Ngụy Vô Tiện từng ngụm từng ngụm nuốt nước muốn đến nửa ngày mới  xong: "Ngươi chính là Vương thẩm giới thiệu cái kia...... Cái kia......"

Nam nhân nhẹ gật đầu: "Ta gọi Lam Vong Cơ."

Ngụy Vô Tiện chỉ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào y, một hồi lâu mới phản ứng được nói: "A, cái kia, ta là Ngụy Vô Tiện."

Nam nhân lại gật đầu một cái: "Thật có lỗi, trên đường kẹt xe, đến chậm."

Ngụy Vô Tiệnvô ý thức khoát tay áo nói: "Không có việc gì, ngươi có phải gọi điện thoại tới hay không? Điện thoại di động của ta bị trộm mất, thật có lỗi."

Đối phương trầm giọng nói: "Không sao."

Thanh âm của y trầm thấp êm tai, đôi mắt rất nhạt màu, nếu đi trong đám người tướng mạo chắc chắn là nổi bật hơn tất cả, Ngụy Vô Tiện lấy tay nâng má, quấy quấy cà phê hỏi: "Ngươi là gay?"

Lam Vong Cơ  đang nhìn hắn, nghe vậy run lên, nói: "Ta không quá để ý giới tính."

Ngụy Vô Tiện gật đầu: "Cũng phải, thứ này nói cũng không chính xác."

Lam Vong Cơ nhìn thấy một bên Ôn Uyển đang trèo xuống ghế, hỏi : "Đây là?"

Ngụy Vô Tiện nhếch miệng cười một tiếng: " Con của ta."

Đầu lông mày Lam Vong Cơ co lại: "Ngươi đã kết hôn?"

Ngụy Vô Tiện tùy tiện dựa vào phía sau một chút: "Đúng vậy a, con là ta nuôi".

Lam Vong Cơ "Ừ" một tiếng, đứng người lên liền đi. Nửa phút sau lại trở về, bưng một phần bánh gato bơ hoa quả cho Ôn Uyển.

Ôn Uyển không nghịch thìa nữa, cầm đĩa, cao hứng cọ xát tay của Lam Vong Cơ dính đầy nước bọt.

Ngụy Vô Tiện cầm lấy cổ áo của cậu kéo qua ấn ngồi xuống: "A Uyển, hảo hảo ăn."

Thấy Lam Vong Cơ lạnh nhạt lau nước bọt trên tay, lông mày không có nhíu một cái, Ngụy Vô Tiện còn nói:" Ngươi nói thật đi, mới vừa rồi là không phải là bị dọa rồi chứ?"

Lam Vong Cơ nói: "Vì cái gì?"

"Không vì cái gì cả". Ngụy Vô Tiện nhún nhún vai, trước đó ta có gặp qu nhiều cô nương, đa phần đều không tiếp thu được chuyện này.

Lam Vong Cơ bình tĩnh nói: "Chuyện này không có gì, ta không để ý."

Lúc này có nhân viên phục vụ tới hỏi Lam Vong Cơ muốn gọi món gì, Lam Vong Cơ gọi một chén trà xanh, lại hỏi Ngụy Vô Tiện có muốn hay không, Ngụy Vô Tiện phất phất tay nói: "Không cần, tùy tiện tâm sự đi."

Ôn Uyển ngồi trên đùi Ngụy Vô Tiện , đang dùng thìa múc bánh gato ăn vui vẻ. Ngụy Vô Tiện một bên trông nhóc xem thử có trét bơ lên người hay không, một bên cùng Lam Vong Cơ câu có câu không nói chuyện tào lao.

Nói là nói chuyện tào lao, đại bộ phận cũng đều là Ngụy Vô Tiện nói Lam Vong Cơ nghe. Khi nhắc tới công việc, Lam Vong Cơ nói mình làm ở thành Gl , Ngụy Vô Tiện ánh mắt sáng lên: "Thật là đúng dịp, ta cũng vậy".

Lại hỏi nghề nghiệp, Lam Vong Cơ trầm mặc thật lâu, cuối cùng phun ra bốn chữ:" Quản lý công ty".

Ngụy  Vô Tiện nhanh mắt liền thấy trên cổ tay y một cái đồng hồ hàn hiệu??:" Cái đó là ông chủ cho ngươi hả?"

Lam Vong Cơ không trả lời, coi như đồng ý.

Trong đầu Ngụy Vô Tiện tuôn ra bốn chứ lớn:Thể diện công việc!

Ngụy Vô Tiện ý cười đầy mặt: "Ngươi chính là tiêu chuẩn *kim cương Vương lão ngũ trong mắt các cô nương rồi, thế nào lại còn đi xem mắt?".

*ý nói là người đàn ông độc thân, đẹp trai, có tiền, tài giỏi..... nói chung là đạt chuẩn mọi mặt.

Lam Vong Cơliếc hắn một cái: "Không phải ngươi cũng vậy?"

Ngụy Vô Tiện ước nghiêm mặt nói: "Ta tiêu chuẩn rất cao."

Lam Vong Cơ nhấp một ngụm trà, mặt không đổi sắc nói: "Ta cũng vậy."

Ngụy Vô Tiện cười ha ha: "Vậy ngươi cảm thấy ta thế nào?"

Hắn cũng không quản được miệng nói ra câu này, không nghĩ tới Lam Vong Cơ lại chân thành nói: "Rất tốt."

Da mặt dày của Ngụy Vô Tiện đã rèn qua 28 năm trời, vậy mà giờ phút này lại cảm thấy khá ngượng ngùng, liền cười ha ha lái đề tài.

Ôn Uyển ăn xong bánh gatô, Lam Vong Cơ lại mua cho nhóc một ly sữa bò, chờ hai người thanh toán xong ra khỏi quán cà phê cũng đã 4 giờ chiều.

Ngụy Vô Tiện hỏi:" Giờ chúng ta đi đâu đây?"

Lam Vong Cơ nói:" Ngươi muốn."

Ngụy Vô Tiện cau mày nghĩ nửa ngày, cuối cùng nói: "Ta không biết, mỗi lần đi ra mắt đều bị đập chết tại cửa ải quán cà phê kia rồi. "

Lam Vong Cơ tựa hồ lộ ra một chút ý cười, Ngụy Vô Tiện nhìn một cái cảm thấy trái tim đột nhiên bị ai đó nhéo một cái.

Lam Vong Cơ đề xuất: "Đi xem phim?"

Ngụy Vô Tiện chỉ chỉ Ôn Uyển: "Ta sợ nó nháo."

Lam Vong Cơ nhẹ gật đầu, cúi đầu hỏi Ôn Uyển: "Muốn đi đâu ?"

Ánh mắt Ôn Uyển bất quá chỉ mới tới đầu gối Lam Vong Cơ, Nhất thời không thể phát ra thanh âm gì.

Ngụy Vô Tiện ngồi xổm xuống xoa nhẹ đầu nhóc:" Lam ca ca hỏi nhóc kìa, muối đi đâu chơi đây?"

Ôn Uyển nghĩ nghĩ, ánh mắt lóe sáng ánh sao, tràn ngập hi vọng nói:" Đi công viên chơi."

Ngụy Vô Tiện niết đầu tỏ vẻ khinh bỉ:" Sao ngây thơ thế, không đi."

Ôn Uyển đôi mắt ầng ật nước nhìn về phía đầu gối của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ ho một tiếng:" Nó chỉ là một đứa bé, muốn đi công viên chơi cũng rất bình thường."

Ôn Uyền xoa xoa ngón tay cọ vài cái, ôm lấy chân của y.

Ngụy Vô Tiện thấy Ôn Uyển đổi phe, thiếu chút nữa là phụt cười, liền tùy miệng nói:"  Đi cũng được, nó thích ôm người, đến lúc đó đừng tìm ta."

Lam Vong Cơ một mặt khiển trách: "Ngươi không phải phụ thân nó?"

Ngụy Vô Tiện không có chút nào áy náy: "Đúng vậy a, ha ha."

Lam Vong Cơ không nói gì.

Y cúi người ôm lấy Ôn Uyển: " Đi công viên trò chơi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net