[Đồng nhân]Vong Tiện] Ma Đạo - Camera???? {****}

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

=========H==========

Camera ta chỉ nhìn thôi.

à rế a ta nghĩ bản thân sắp hỏng rồi.

=============**************============

Ngụy Vô Tiện ngồi trầm ngâm trên giường, có chút buồn bã suy nghĩ. Mấy ngày trước Lam Vong Cơ có nói với hắn về việc công tác, do đặc thù công việc của y là một kiến trúc sư nên mấy việc đi làm xa nhà này cũng bình thường đối với y, nhưng về phía Ngụy Vô Tiện lại chịu không được.

Bảo hắn xa Lam Vong Cơ một tháng hả? Chẳng khác gì bảo hắn nhảy lầu tự tử cả. Ngụy Vô Tiện đau đầu suốt mấy ngày liền có nên suy nghĩ giả bộ bệnh giữ y ở lại không. Nhưng suy cho cùng đây là công việc của Lam Vong Cơ, hắn làm vậy thì quá ích kỉ rồi, đấu tranh tư tưởng một lúc cuối cùng Ngụy Vô Tiện cũng đưa ra quyết định.

Lam Vong Cơ mấy ngày này chuẩn bị cho chuyến công tác sắp tới nhưng vẫn không quên Ngụy Vô Tiện, có lần này rồi cũng sẽ có lần sau, chuyến này đi 1 tháng ai biết chuyến sau đi bao lâu. Ánh mắt hơi hơi nghiêng về thân ảnh đang nằm trên ghế, thở dài. Không gặp Ngụy Vô Tiện trong một thời gian, có trời mới biết y sẽ phải khổ sở như thế nào đâu.

Lam Vong Cơ chuẩn bị mọi thứ xong xuôi, ngày mai là tiến hành xuất phát ấy vậy mà Ngụy Vô Tiện vẫn trầm tư ngồi trên salon, chẳng có ý định sẽ tới quấy rối Lam Vong Cơ. Y đã từng nghĩ đến tràng cảnh hắn nũng nịu ngồi trên đùi mình nói liến thoắng một hơi dài, thậm chí còn chọc ghẹo y nhưng xem ra hắn không có ý định làm vậy.

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng đi tới ngồi cạnh Ngụy Vô Tiện, với tay đem hắn ôm vào lòng, Ngụy Vô Tiện cũng tự biết phối hợp ngoan ngoãn nằm trong lòng của y. Hiếm khi thấy hắn im lặng như vậy, Lam Vong Cơ nói khẽ nói:" Lần này ta đi 1 tháng.... ngươi ở nhà phải biết tự chăm sóc bản thân."

"....."

"Ta đã chuẩn bị  đồ ăn hết rồi, nếu thích ăn cái gì cứ lấy tiền ra mua."
"....."

"Trời mấy ngày nay rất lạnh, nên giữ ấm thân thể tránh nhiễm phong hàn."

"....."

"Nếu cảm thấy có gì đó không tốt thì gọi ta, ta sẽ trở về ngay."

"...." Ngươi nghĩ ta là con nít lên ba sao, mấy chuyện vặt này làm khó ta chắc????? Cuối cùng Ngụy Vô Tiện vẫn đè nén âm thanh sắp bùng nổ trong cổ họng, nói.:" Biết rồi biết rồi, Tiện Tiện đã hiểu, ngươi cứ an tâm làm việc những chuyện này ta sẽ chú ý, sẽ chăm sóc bản thân cẩn thận được chưa."

 Lam Vong Cơ nhìn hắn như vẫn chưa tin, Ngụy Vô Tiện phì cười liếc y một cái nói." Vậy sao ngươi không lo cho bản thân đi, ngươi đi một tháng, ban đêm phải làm như thế nào đây?"

Lam Vong Cơ nhìn hắn chằm chằm không nói, trên eo Ngụy Vô Tiện lại tăng thêm mấy phần lực đạo, hắn oa oái nói:" Nhị ca ca không đúng sao? Ngươi đi xa như thế chắc chắn sẽ phải nhịn rất khổ sở đó, hơn nữa không có ta ở đó thì người sẽ nhờ ai, nè nè đừng có nói với ta là ngươi sẽ ngoại.... ưm ưm...."

Lam Vong Cơ cuối xuống chặn cái miệng đang nói linh tinh của Ngụy Vô Tiện, hắn cũng biết làm theo như đã làm cùng y vô số lần,trong lòng đắc ý, xem ra quấy rồi lam Vong Cơ bước 1 đã thành công, giờ thì chỉ còn quyến rũ y một chút nữa là được. 

Ngụy Vô Tiện phối hợp ngửa đầu để tiện cho Lam Vong Cơ cắn mút tại phần cổ trắng nõn của hắn dọc theo xương quai xanh hãm sâu, Lam Vong Cơ vươn tay nhấc eo hắn lên, tay còn lại mở từng nút buộc trên cổ áo Ngụy Vô Tiện, nhanh chóng tiến tới hai đầu ngực đã đứng thẳng lên vì dục vọng của hắn. Đột nhiên Ngụy Vô Tiện lấy hai tay đẩy đầu Lam Vong Cơ ra, nhanh chóng ngồi dậy thở dốc.

Lam Vong Cơ khó hiểu nhìn hắn, phía dưới đã ngẩng cao đầu, y cố nén dục vọng tiến tới ấn chặt Ngụy Vô Tiện xuống, ánh mắt ẩn ẩn tơ máu nhìn hắn khó hiểu. Ngụy Vô Tiện cười cười nói:" Chờ một chút, Lam Nhị ca ca như thế nào lại gấp gáp như vậy." Nói rồi Ngụy Vô Tiện làm bộ nháy mắt với y một cái, cái tay thon gầy từ dưới salon lấy ra một cái camera. 

"......" Lam Vong Cơ như vẫn chưa hiểu mục đích của Ngụy Vô Tiện, vẫn chờ hắn nói tiếp.

"Ta nghĩ kĩ rồi, ngươi đi lâu như vậy bản thân ta sẽ ức chết mất. Ban đêm không có ngươi sẽ rất khó ngủ, phía dưới cũng sẽ khó chịu. Bản thân giải quyết cũng được thôi nhưng phải có cái gì đó giúp ta chứ? Ngươi xem xem phía dưới không có ngươi sẽ nghẹn chết rồi."

Những lời lẽ này nói ra không chút che dấu, sợ là ngay cả xấu hổ cũng không biết viết như thế nào đi, nhưng đây là Ngụy Vô Tiện đối với hắn mà nói những chuyện như vậy là bình thường. Hắn yêu Lam Vong Cơ, mọi việc cùng y cho dù có bao nhiêu lần thì đối với hắn vẫn không đủ.

"Vậy nên ta muốn quay lại cảnh chúng ta đang làm tình."
"....."

"......"

Lam Vong Cơ nhìn hắn chằm chằm, cả người đơ ra một lúc như bị thiên lôi giáng xuống, phảng phất như hóa thành tượng gỗ. Ngụy Vô Tiện chờ mãi vẫn chưa có câu trả lời, không nhanh không vội nói." Nhị ca ca sẽ không ích kỉ như thế chứ? Chỉ là một cuộn băng thôi mà, ta cam đoan ngoài ta ra sẽ không có ai xem đâu."
"...."

"Không được."

"Vì sao không được.?" Ngụy Vô Tiện bất mãn nói."Ta cũng có dục cầu chứ, Lam Trạm ngươi đi rồi bản thân ta khi muốn cũng phải giải quyết chứ, ai ai ngươi đừng như vậy. Khi ngươi về ta sẽ xóa nó đi, được không?"

Lam Vong Cơ vẫn đang trầm ngâm, vừa định mở miệng giải thích cái gì đó thì Ngụy Vô Tiện lại lao tới thì thầm." Đừng lo quay xong ta sẽ copy cho ngươi một cuộn, cho ngươi cầm theo xem thỏa thích, ngươi muốn bao nhiêu tư thế đều được, ta đảm bảo hình ảnh sắc nét cũng rất cận cảnh. Âm thanh lại tuyệt vời, không khiến ngươi thất vọng đâu."

"....." 

"Đi mà đi Lam Trạm, ngươi đừng tuyệt tình như thế, nếu ngươi không cho ta quay thì sau này ta cũng không cho ngươi chạm vào, cho ngươi cô đơn tới già luôn lúc đó......"

Lời còn chưa kịp nói xong Lam Vong Cơ lại một lần nữa đè hắn lên salon thì thầm." Chỉ có.... lần này, khi ta về thì xóa đi."

"Tất nhiên tất nhiên rồi, người thật đã về thì ta cần gì cuộn băng đó nữa." NGụy Vô Tiện cười tươi, tiện tay với cái camera để lên trên bàn, chỉnh chỉnh một cái để nó hướng về phía hai người, lúc này mới hài lòng nói:" hướng này tốt rồi, vừa sáng lại không che lấp, ừm chỉ còn chờ xem chất lượng như thế nào thôi, ngươi thấy sao....." 

Hắn vừa mới dứt lời đã thấy Lam Vong Cơ móc ra một cái máy điện thoại của y, đem đặt phía trên ghế salon, y chỉnh chỉnh một chút liền đem nó đặt quay cận cảnh Ngụy Vô Tiện.

"....."

Ngụy Vô Tiện cố nén một trận cười to trong lòng, âm thầm trêu ghẹo Lam Vong Cơ thích lắm mà cứ làm bộ, lúc này y mới liếc nhìn hắn dường như có thể đoán ra trong lòng hắn nghĩ gì, vì vậy liền cuối xuống lấp môi hắn thêm một lần nữa.

Cả người Ngụy Vô Tiện đã sớm nằm vô lực trên ghế sa lon mặc y lăn lộn, hắn nhíu mi nhìn trần nhà, vòng eo mảnh khảnh nâng lên để Lam Vong Cơ lột đi những trở ngại cần thiết thoáng chốc cả người hắn đều lõa lồ, phô ra trước mặt Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ bất ngờ.

Quần lót thân của Ngụy Vô Tiện rõ ràng là của y.

y Liếc nhìn hắn một cái, Ngụy Vô Tiện cười cười không nói, tóc mai xòa xuống che đi cái lỗ tai đang phiếm hồng.

Sau khi hai người kết hôn, bản thân Ngụy Vô Tiện đều được Lam Vong Cơ chăm sóc rất cẩn thận, hơn nữa cũng đã quen đụng chạm thân mật mỗi ngày vì vậy bây giờ một tất một tất trên cơ thể hắn đều gào thét tên y, muốn cùng y sát nhập mãnh liệt, đem dục vọng cả hai hòa làm một.

Lam Vong Cơ rất nhanh đã không kìm chế nổi, hai tay y du tẩu khắp nơi mẫn cảm trên cơ thể Ngụy Vô Tiện, phần da thịt trắng bóc đã bị tình dục nhiễm đỏ bừng một mảng. Lam Vong Cơ hôn lên vùng bụng mềm mại của hắn rồi di chuyển thấp dần xuống phía dưới. Mỗi tất da mà y lướt qua đều thành công châm lửa trong người Ngụy Vô Tiện, phía dưới đã sớm trướng đau mà hắn vẫn không biết sống chết càm ràm:" Nhị ca ca, ngươi chậm quá đó nhanh một chút đi." 

Bản thân hắn cũng không chịu nổi, đối với loại khiêu khích của Lam Vong Cơ chẳng khác gì gãi không trúng chỗ ngứa, cúc huyệt dưới thân vì biết những động chạm thân mật này mà co rụt lại đã vậy y cứ khiêu khích qua lại trước mặt hắn, con bà nó lão tử biết ngươi rất đẹp rồi, đừng có lấy sắc dụ người như thế?????

Ngụy Vô Tiện tức tối lắc lắc eo, trên tay cũng tăng lực đạo vuốt ve cơ bụng rắn chắc của Lam Vong Cơ không ngừng thở dốc."A ngươi nhanh một chút nha Lam Trạm. Nhanh....nhanh thượng ta."

Lam Vong Cơ đối với mấy lời nói của Ngụy Vô Tiện vẫn để ngoài tai, ánh mắt liếc qua cái camera đang nhìn chằm chằm về phía bọn họ, tuy nói vậy nhưng cảm giác vẫn thật không thoải mái, cứ như có ai đó đang nhìn trộm vậy.

Ngụy vô Tiện khó chịu thở dốc, cắn răng đem cái mông mình cọ xát chỗ đó của Lam Vong Cơ, ý đồ cầu hoan rõ ràng, chỉ muốn y nhanh nhanh hung hăng cọ xát chỗ kia của hắn. Lam Vong Cơ cũng nhịn không nổi nữa, tình dục trong mắt ập xuống như thủy triều, trực tiếp tiến sâu vào trong cơ thể Ngụy Vô Tiện.

"A." Ngụy Vô Tiện cất cao giọng, rất nhanh đã biến thành một tiếng rên rĩ uyển chuyển, hai tay hắn bấu chặt vào lưng Lam Vong Cơ, khóe mắt bão lệ không ngừng. Vừa tiến vào đã nhanh chóng sáp nhập liên tục điểm nhạy cảm của Ngụy Vô Tiện, hắn chỉ biết vô lực ôm chặt lấy y, cơ thể vì bị trừu sáp mà không ngừng nảy lên ma sát với ghế. Trên cái ghế salon nhỏ này căn bản không thể chứa nổi hai người đàn ông trưởng thành, vì vậy Ngụy Vô Tiện liền được Lam Vong Cơ bế lên cho hắn ngồi trên người mình, hai tay y nhấc cái mông Ngụy Vô Tiện lên, lại một đợt trừu sáp mãnh liệt kéo tới.

Đèn trong phòng bật sáng, có thể thấy rõ hai thân thể đang giao hợp rõ ràng, camera lại hướng về chỗ của hắn còn có cái điện thoại mà Lam Vong Cơ đặt nữa, thoáng chốc Ngụy Vô Tiện cảm thấy thở không nổi, cảm giác bị quay như thế này đúng là quá kích thích rồi. Trong căn phòng tĩnh lặng chỉ có tiếng thở dốc của Lam Vong Cơ và tiếng rên rĩ không chút che dấu của Ngụy Vô Tiện, từng tế bào trong thần kinh của Ngụy ô Tiện căng đến cực hắn, hắn quay khuôn mặt phiếm hồng của mình vào camera, không ngừng thở dốc thậm chí còn liếm liếm môi, nhìn vào thật ngon miệng.

Ừm đem hết mấy biểu cảm này thu lại để Lam Vong Cơ xem em trên giường y có bao nhiêu cuồng dại. Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, trong lòng thoáng vui vẻ vì vậy mà tiếng kêu rên ngày càng phóng túng hơn.

Lồng ngực của bọn họ kề sát rạt nhau, phía dưới tiểu huyệt cũng căng đến cực hạn, vô cùng biết điều mà co rút ngậm lấy hung khí trong cơ thể, tiếng cơ thể ma sát cùng tiếng nước ngày càng được phóng đại, thoáng chốc bao phủ cả căn phòng.

Lam Vong Cơ nhìn người đối diện trong ngực mình, cả người hắn ửng hồng, bộ dáng như chú cá nhỏ vớt ra trong nước trông rất đáng thương, tuy vậy nhưng Ngụy Vô Tiện lại luôn cố gắng ném cho y một cái mị nhãn khiêu khích. Lam Vong Cơ không nói gì hạ thân đưa đẩy càng hung ác hơn.

"A Lam Trạm ....sắp tới.... ta sắp tới rồi." Ngụy Vô Tiện căng cứng người lại, năm ngón tay hắn đan chặt vào tay Lam Vong Cơ, hai chiếc nhẫn đính hôn cũng vì thế mà sáng lên lạ thường, phản chiếu lên ánh sáng lấp lánh. Đột nhiên Ngụy Vô Tiện hét một tiếng, cả người phóng thích bắn ra, đồng thời Lam Vong Cơ cũng nhanh chóng bắn vào bên trong hắn. 

Cao trào đi qua, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng nâng Ngụy Vô Tiện nằm xuống, phải mất một lúc lâu để cho tình dục lắng lại, lúc này hắn mới có sức nói vài câu.:" Nhị ca ca hôm nay làm cũng quá nhiệt tình rồi." Ngụy Vô Tiện cười cười, ánh mắt liếc về phía cái điện thoại phía trên nheo mắt cười:"Xem ra đều quay lại hết rồi, ngươi xem xem có nên lấy ra copy lại cho ngươi xem không."

"Một."

"????" 

"Một cái gì?" Ngụy Vô Tiện khó hiểu nhìn về phía Lam Vong Cơ.

"MỚi vừa rồi mới có một tư thế."

"....."

"Ngươi nói quay bao nhiêu tư thế cũng được" (À rế à ~~~)

"......Vậy nên???" Ngụy Vô Tiện cảm thấy có dự cảm không tốt, nuốt bọt hỏi.

Lam Vong Cơ bình tĩnh nhìn hắn, " Lên ban công,  quay tiếp."
"......"

"Uây, này này chờ đã sao ngươi có thể nghĩ ra được chứ, sao chúng ta không thử làm ở phòng tắm, này....này"

Ngụy Vô Tiện chưa kịp dứt lời đã bị Lam Vong Cơ bế lên, dương vật của y vẫn nằm sâu trong tiểu huyệt của Ngụy Vô Tiện, hai cánh chân thon dài của hắn chỉ biết nghe lời mà quấn chặt lên eo Lam Vong Cơ.

"Thật không nghĩ ra ngươi lại là người như vậy nha Lam nhị ca ca." Hắn cười cười gãi cằm y.

Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm, tối hôm nay quả là có thu hoạch lớn rồi.

============HOÀN===============

NÓi một chút sau khi Lam Vong Cơ đi công tác qua lời kể của Lam Hi Thần.

Lam Hi Thần ngồi cạnh em trai thấy nó lôi ra một cái điện thoại, suốt ngày mỗi khi rảnh là sẽ gọi điện hỏi thăm tình hình Ngụy Vô Tiện, sau đó lại ngồi nghịch nghịch điện thoại.

"??????"

Buổi tối thì không ngủ chung phòng mà tách ra.

Nói chung thỉnh thoảng cứ thấy Lam Vong Cơ lấy tai nghe cắm vào rồi lại nhìn chăm chăm vào cái điện thoại, một khắc cũng không rời.

Tuy nó không biểu lộ gì ngoài mặt, sống lưng ngồi thẳng, khuôn mặt lãnh đạm, ai nhìn vào cũng không nghĩ rằng nó đang làm cái gì cơ mà Lam Hi Thần cảm thấy có cái gì đó không đúng?

Sao cái lỗ tai lại đỏ chứ.

Lam Hi Thần lập tức chạy đi lấy thuốc nhỏ mắt.

Đúng rồi, có phải do anh ảo giác hay không mà tối hôm đó lại nghe thấy tiếng của Ngụy Vô Tiện hơn nữa còn là.....

Lam Hi Thần run run người quyết định qua ngồi với thúc phụ.

Tốt nhất không nên biết thì hơn.

.......

Sau khi Lam Vong Cơ trở về, bọn họ vẫn thống nhất xem lại cuộn băng ghi hình đó.

Quả nhiên âm thanh rất tốt, chất lượng thì miễn bàn, sắc nét đến cực điểm, thậm chí Ngụy Vô Tiện còn có thể thấy rõ vẻ mặt khoa trương cũng như nơi giao hợp của hắn và y, ngồi bên cạnh cười lớn.

Ừm không ngờ đường cong Lam Vong Cơ lại nuột nà hữu lực như vậy, cả phần hông từ phía dưới trở xuống cũng thật đầy đặn. Ngụy Vô Tiện len lén liếc phía dưới người bên cạnh một cái, cuối cùng vẫn kiềm chế không vươn tay ra sờ sờ mông của Lam Vong Cơ xem thử của mình với của y ai đầy đặn hơn.

Nếu làm vậy e rằng hắn lại bị ném lên giường thêm một nữa quá.

Vừa rồi mới quay về cả hai người lao lực cũng đủ rồi, thậm chí còn nhất trí quay lại nữa. Sau này nếu muốn so sánh, lôi ra coi là được.

Ngụy Vô Tiện nghĩ thầm rồi cười cười dựa vào lòng Lam Vong Cơ, cơn buồn ngủ lập tức ập đến, hắn co ro lại rồi rúc người vào tìm một vị trí dễ chịu trong lòng người kia, nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ. Lam Vong Cơ nhìn hắn, y cuối xuống đặt một nụ hôn nhẹ trên tóc mai Ngụy Vô Tiện.

Bên ngoài gió xuân cũng bắt đầu thoáng qua, thổi bay cánh hoa nhẹ nhàng chìm vào cơn gió rồi bay mất hút.





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net