[Đồng nhân][Vong Tiện]Ma Đạo- Một ly rượu Ricard (12)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đầu tiên nói một chút khi vào đọc, có rape, np và tất nhiên là đối với nhân vật chính nên mong các bạn cân nhắc trước khi đọc. Bởi vì khi đã là fan cuồng của Vong Tiện nên mình nghĩ các bạn sẽ không thích đâu, vì vậy có thể rẽ sang các đồng nhân khác (Thật đó, không đùa đâu).

-> Đây là đồng nhân, đây là đồng nhân, đây là đồng nhân. Chuyện quan trọng phải nói 3 lần :)))

Èo wattpad ko cho riêng tư thì sau này viết nữa phải làm sao?????

=============...................==============

Lưng Ngụy Anh đập vào vách tường lạnh lẽo, cả người gập lại vì đau, trong đầu cậu hiện tại chỉ toàn một mảnh trắng xóa cùng với tên của người kia chạy ngang dọc. Ngụy Anh vung tay, muốn dùng chút lí trí còn xót lại dứt khoát đứng dậy nhưng vẫn lảo đảo ngã vào lòng của tên khô kệch kia.

" Thằng oắt này trông thế mà cũng nuột dữ, xem ra đêm nay chơi vui rồi."

"Làm nhanh nhanh một chút, còn bọn tao đang xếp hàng chờ lượt đó."

...

Những lời còn lại Ngụy Anh không còn nghe rõ nữa nhưng chắc chắn cũng chẳng tốt đẹp gì, hiện tại vết thương khi nãy đã bắt đầu chảy máu, cậu có thể cảm nhận rõ ràng chất lỏng lạnh ngắt đó trào ra liên tục, đầu óc cũng ngày càng lạnh lẽo.

Bóng tối luôn là thời điểm thích hợp nhất để che đi mọi thứ, ngay cả khung cảnh buồn nôn trước mắt, Ngụy Anh đau đớn nhớ lại cũng là cái đêm mơ hồ không có ý thức, cũng là Lam Trạm đã ở bên cạnh cậu.

Lam Trạm!

Đau đớn xé rách thân thể khi bị tiến vào đột ngột khiến Ngụy Anh hét lên một tiếng yếu ớt, cậu có thể cảm nhận thân thể đang bị thô bạo chà đạp, từng tế bào đều kháng nghị một cách điên cuồng. Ngụy Anh kịch liệt vùng vẫy đổi lại là xâm nhập sâu hơn và từng trận đòn, hai chân bị giữ chặt mở rộng, tay bị trói không thể vung lên, eo lại bị uốn cong đau đớn, giờ phút này Ngụy Anh cảm thấy đây chính là địa ngục.

"Mẹ kiếp thằng này chặt quá đó." Cái gã thô kệch thốt lên, mùi thuốc là nông nặc phả vào khiến dạ dày Ngụy Anh cuộn trào mãnh liệt, bên dưới cũng tê dại đến mất cảm giác, cậu vặn vẹo eo đau đớn, một mùi vị tanh nồng tỏa ra khắp nơi.

"Lam....Trạm." Ngụy Anh thổn thức nghĩ, Lam Trạm ngươi nhanh cứu ta....

"Thằng này đúng là kiệt phẩm đó, làm nó mạnh đến như vậy mà vẫn im lặng."

"Nãy giờ nó cứ gọi ai thế, xem ra vẫn còn vương vấn à, vừa hay tao mới lấy điện thoại của nó đây, để xem nào...... thông báo một vài tin hay ho vậy."

..............

Lam Trạm chầm chậm bước đi trong công viên, sau khi đưa Lô Tâm về nhà anh cũng chẳng quay lại vì có muốn cũng không biết phải đối mặt như thế nào.

Ngụy Anh nếu đã đưa ra đề tài ngầm đuổi khéo anh đi, chẳng lẽ lại mặt dày đứng lại cùng với cậu ta bàn luận về chuyện đó sao?

Thực ra khi nói tới lần đầu tiên của hai người, Lam Trạm biết đó chỉ là một lời nói dối, chẳng lẽ ngay cả việc sáng hôm sau thức dậy mà không có cảm giác gì anh cũng không phát hiện ra? Lam Trạm thở dài, dưới những ngày về đông, bầu trời lúc nào cũng lạnh như vậy.

Chẳng lẽ giữa mình và cậu ta kết thúc một cách lãng xẹt như vậy sao?

lam Trạm còn đang suy nghĩ, cuối cùng vẫn cắn răng nhấc điện thoại lên, ngón tay định lướt trên dãy số quen thuộc thì chợt một cú điện thoại vang lên, cắt ngang qua dòng tâm trí của Lam Trạm. Anh nhíu mày mở ra, cái tên Ngụy Anh hiện lên đầu dãy khiến tim anh chậm đi một nhịp.

Cố gắng trấn định đi tâm đang loạn cào cào trong lòng, Lam trạm nhấn nút nghe, điều chỉnh nhịp thở để giọng mình trở nên bình thường nhất.

"Ngụy Anh? Có chuyện gì......"

Còn chưa trả lời hết câu bên kia đầu dây đã vang lên giọng một người đàn ông xa lạ cùng tiếng la hoảng sợ của Ngụy Anh.

"A chào đại ca, anh hai bên đầu dây kia là người yêu của thằng oắt này hả? Hahahaha tụi đàn em chơi đùa với nó nè , có muốn qua hưởng thụ chung không?"

Điện thoại trên tay của Lam Trạm đã bị siết chặt đến cực hạn, gân xanh hằn lên rõ ràng khi anh có thể nghe thấy tiếng rên đầy hoảng sợ của Ngụy Anh, cùng tiếng thở dốc đầy khoái lạc,. Khỏi cần động não cũng biết bên kia đang xảy ra cái gì, Lam Trạm hít sâu một luồng khí lạnh, ngay cả giọng nói cũng đầy buốt giá." Không tồi, nói địa chỉ đi!"

"HÌ hì hì anh hai cũng thật biết hương vị đỡ mất công tụi em chụp ảnh, được rồi đường 179, phố xxx, hẻm 36, nhanh lên một chút thằng oắt gọi tên anh đến khàn cả cổ rồi kìa!"

"A ......Lam .....Trạm, đừng...... a đừng đến."

Mắt Ngụy Anh bây giờ thật sự đã ngấn lệ, ngay lúc này sao? Ngay lúc này mà Lam Trạm đến đây làm gì, nhìn bộ dạng nhếch nhác hiện giờ của cậu sao? Ngụy Anh thở dốc, dù là trong hay ngoài đã đau đến chết lặng. Hiện tại mấy lời bẩn thỉu cùng chà đạp cậu cũng chẳng còn cảm nhận được nữa.

"A!........."

Ngụy Anh không biết khi nghe cuộc gọi đó, Lam Trạm đã chạy xe với tốc độ như thế nào để đến tìm cậu, cũng không biết khi nhìn vào ánh mắt lưu ly nhạt như sắp nổ tung đó, hình ảnh cậu phản chiếu là như thế nào.

Lần đầu tiên Lam Trạm biết cảm giác muốn giết người là như thế nào.

Anh thấy Ngụy Anh nằm dưới thân của những gã đàn ông ghê tởm, máu tươi đã nhiễm đỏ một vùng cùng kết cấu dâm loạn trước mắt, tất cả như một mớ hổn độn đâm thẳng vào tim anh.

..........

"A đau......." Ngụy Anh thì thào khi thấy có một lực mạnh lôi cậu ra, cả người cậu giờ đây đã vô khí lực, ngay cả khả năng phân biệt cũng không còn, xung quanh là mùi hỗn tạp đủ thứ cùng những gì nằm trên thân thể cậu. gắng gượng dùng chút sức lực còn lại, Ngụy Anh mở to mắt nhìn cước bộ chầm chậm của người kia bước tới.

Lần đầu Tiên trong đời cậu cảm thấy sợ hãi đến như vậy.

/Là Lam Trạm sao?/

Người kia nhìn cậu rất lâu, cuối vẫn cứng nhắc cúi người xuống đem áo khoát trùm cậu lại rồi bế lên, máu tươi rưới đầy cả con hẻm.

"Mẹ kiếp..... hắn hắn ta...... chắc chắn đã có học qua karatewondo."

Một gã thì thào, Lam Trạm chẳng thèm liếc mắt giẫm mạnh lên mặt hắn ta một cái, gã cong người rên rĩ đau đớn, giống như cảm thấy làm như vậy sẽ vấy bẩn chân mình, Lam Trạm liền nhấc chân chà thật mạnh lên mặt tên kia.

"Ngụy ....Anh?"

Trong cơn mơ hồ cậu đã nghe người kia gọi như vậy.

/Ừ/

/Lam Trạm./

/Ta ở đây!/

Nhắm mắt rồi lại mở, trong mơ cũng như hiện thực, đối với kiếp này hay kiếp sau tỉnh dậy đều thấy một bộ dáng không đổi của người kia, cố chấp tìm kiếm lại cố chấp ưu sầu. Ngang bướng không từ bỏ, cũng giống như mộng tưởng của cái gã Icarus kia, cuối cùng lại rơi xuống biển như một viên đá trước người cha Daedalus của mình

Giống như vòng tay ấm áp lúc trước từng ôm cậu vào lòng như thế.

Lúc đó Ngụy Anh cũng chẳng thấy được nhịp thở gấp gáp của người kia, cũng chẳng thấy đôi mắt mở to đầy hoang dại, từng giọt nước mắt cứ thế mà chậm rãi trượt xuống. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net