[Đồng nhân][Vong Tiện] Ma Đạo- Một ly rượu Ricard (13)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngụy Anh ngất đi rất lâu, kể từ ngày đó đến giờ cậu hầu như chìm sâu trong cơn sốt và chứng mất máu trầm trọng, Chứng bệnh Hemophilia khiến máu của cậu ồ ạt chảy và không có dấu hiệu dừng lại, nhất là với vết thương trên đầu và cả ...... bên trong, nhiều lúc Ngụy Anh còn nằm mơ màng bản thân vừa nhìn thấy cha mẹ đang vẫy tay với mình. Đến khi tỉnh dậy, điều đầu tiên đập vào mắt cậu không phải là khuôn mặt lo lắng của Giang Yếm Ly hay tiếng cằn nhằn của Giang Trừng, ga trải giường của bệnh viện hay mùi thuốc sát trùng nồng nặc mà là một căn phòng lạ, tông màu trắng làm chủ đạo nhưng không gây cảm giác xa vời, trong không khí phảng phất mùi hương mà bản thân cậu đã đắm chìm vào nó vô số lần.

Là phòng của Lam Trạm sao?

Ngụy Anh mơ màng nghĩ, cậu ngu ngơ gật gật đầu, cố gắng nhúc nhích cơ thể sắp liệt hết cơ của mình, xoa xoa cổ tay tê mỏi, sau đó mới chậm chạp ngồi dậy, từng kế bào trong não bị cậu ép buộc gồng lên để nhớ tới diễn biến ngày hôm đó. Ngụy Anh chán nản day day mắt, trong miệng lại trào lên vị tanh tưởi quen thuộc.

Hôm đó..... hình như có 3 người, đều là những kẻ kinh tởm nhất trong tâm trí của cậu, rồi sau đó, sau đó..... từng kí ức như lũ đạp vào khiến Ngụy Anh ngay lập tức không thể thích ứng, cậu đau đớn ôm đầu, lần đầu tiên trong cuộc đời cậu cảm thấy cơ thể mình kinh tởm như vậy mặc dù chị luôn nhắc nhở phải giữ bản thân cho thật tốt. Ngụy Anh hét lớn một tiếng, cậu loạng choạng bước xuống giường, lao vào nhà tắm, từng dòng nước lạnh buốt chảy tứ tung khắp cơ thể bầm tím của cậu. Giống như một kẻ điên, Ngụy Anh ra sức kì cọ trên da thịt của mình, như muốn lột hết chúng xuống, vết thương chưa kịp lành lại bị xé toạt ra, máu cùng nước mắt hòa quyện chảy đầy dưới chân, mọi vật trước mắt chao đảo như một cơn ác mộng.

Ngay lúc này người mà cậu muốn gặp nhất lại là người mà cậu không muốn gặp nhất.

Bài hát mê hoặc của Siren* cùng những câu thoại hoang dại như những lớp sóng bạc đánh trên nền đại dương sâu thẳm, từng chút từng chút một nuốt gọn con người của cậu. Ngụy Anh mơ hồ nghĩ, trước mắt cậu hình ảnh của người kia nhạt nhòa hơn bao giờ hết.

Cuối cùng cậu ngồi co ro trong một góc tường, cố gắng trấn định bản thân một cách giả dối nhất, kim phút từng chút từng chút nhích lên phá tan sự tĩnh lặng trong phòng, phá tan đi những định kiến trước đó.

Ngụy Anh ngước mặt lên, ánh mắt mở to hơn bao giờ hết.

*********+++++++++++*********

Lam Trạm đứng trước cửa phòng, phải mất một lúc sau anh mới đủ can đảm để mở cửa.

Ngụy Anh hôn mê đã gần 3 ngày, dĩ nhiên trong khoảng thời gian dài đằng đẵng đó, bất cứ khi nào chợp mắt anh cũng đều mơ thấy ác mộng, hoặc là khuôn mặt như muốn lao vào ăn tươi nuốt sống của Giang Trừng. Tất nhiên nếu không có Giang Yếm Ly ngăn lại, có thể khi Ngụy Anh tỉnh dậy cậu sẽ cho anh ăn thêm vài viên thuốc ngủ nữa.

Chuyện của cậu, anh đã nhờ anh hai điều tra giúp, kết quả cũng sớm có rồi, chỉ là bây giờ anh không để tâm mấy chuyện đó, việc anh lo lắng nhất bây giờ là Ngụy Anh có còn nhìn thẳng vào mắt anh và nói những lời dông dài nhảm nhí của cậu ta hay không.

"Két". Tiếng vang cứng ngắc và cô độc đập thẳng vào màng nhĩ, thứ tiếng không mấy êm tai khi trời bước vào đông, bên trong căn phòng ảm đạm đến thiếu sức sống, thậm chí một vài tia nắng yếu ớt còn chẳng buồn len vào khe cửa, Lam Trạm hít thở thật sâu, cố gắng để cơ mặt cứng ngắc của mình thả lỏng hết sức có thể.

Nên nói một câu, chấm dứt tất cả chuyện này đi.

Để bắt đầu một câu chuyện mới.

Sở dĩ từ ngày người thiếu niên cao gầy kia bước vào cuộc sống của anh, Lam Trạm đã không biết rằng câu chuyện này vốn sẽ không có hồi kết.

Cuộc sống của anh giống như những ngày đông, thậm chí anh hai có từng nói nó giống như bên trong lâu đài của bà chúa tuyết, nơi mà cậu bé Kay đáng thương ngồi xếp những mảnh vụn của chiếc gương vỡ.

Lam Trạm không còn rõ những giấc mơ đã kết thúc như thế nào, điều duy nhất anh cảm  nhận được là nụ cười rạng rỡ của một thiếu niên trong ánh nắng đơn bạc, thiếu niên đó lập lại vô số lần khi anh chỉ là một cậu bé sáu tuổi. Để rồi dần dần thành một giọt rượu cay nồng đọng trên cổ họng cùng tâm can, từ bé đến lớn ôm một giấc tình si với thiếu niên như hoa nở ngày hè kia.

Đáng tiếc người đó không phải là Ngụy Anh trước mắt.

Nhưng lại mang đến cho anh cảm xúc mà chính bản thân còn không biết.

Lam Trạm chậm rãi hướng về giường, trong đầu cũng chuẩn bị sẵn tâm lí, có một điều anh chắc chắn rằng, cậu sẽ nhìn anh một ánh mắt khinh bỉ.

Nên dừng ở đây trước khi nó bị đẩy xa hơn.

Đợi anh thật sự sẵn sàng, có thể quên đi hình bóng kia, lúc này mới thật sự chấp nhận con người thật của cậu.

Trên giường lại trống trơn.

*************--------------***************

Giang Yếm Ly ngồi ngay ngắn trên ghế, day day trán, ánh mắt mệt mỏi mà lướt qua thân ảnh bên cạnh.

Hai đứa em này chưa bao giờ khiến nàng hết lo lắng, đã già đầu rồi vậy mà ngày nào cũng phải bắt chị nó sốt vó chết đi được.

Giang Trừng xụ mặt không nói gì, người ngoài nhìn vào lại tưởng hắn mới bị sét đánh trúng mặt cháy đen thui, sau khi ăn xong 3 tô canh củ sen, lúc này trên mặt hắn mới dịu đi đôi chút.

"Cái tên Ngụy Vô Tiện chết bầm đó, rốt cuộc là.... là làm cái quái gì để ra nông nổi này!!!! Mà chị nữa, sao lúc đó lại ngăn em lại, sao không để em cho cái tên họ Lam kia một trận đi, chị ngăn em lại làm gì."

Giang Yếm Ly đối với vẻ tức giận của em trai mình cũng thành quen, lắc lắc đầu:" Ngụy Anh còn rất mệt, em đừng gây thêm phiền hà cho nó, hơn nữa,...... chắc gì em đánh lại Lam Vong Cơ."

Một câu này thành công may kín miệng của Giang Trừng lại, tiện thể tặng kèm luôn dao găm vào ngực khiến hắn hậm hực ngồi lại tại chỗ cũ.

"Chị còn chuyện đó thì phải làm sao đây?"

Giang Yếm Ly cúi đầu lại lắc lắc đầu, cuối cùng im lặng, nàng nhìn căn phòng đóng kín mít kia thở dài. "Để cho Ngụy Anh nghỉ ngơi một chút, nó mệt rồi."

Nói rồi nàng nhìn lướt qua điện thoại của Ngụy Anh, hơn chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn thoại, dừng một chút vẫn là tháo sim ra rồi quăng đi.

Đúng lúc này, một thân hình gầy gò bước ra, chập chững không vững, trên mặt trắng bệch như tờ giấy.

"A...... tỉnh rồi sao...... Mạc Huyền Vũ."

-------------------------------------------

Tính cho nó END nhanh rồi, nhưng mà nghĩ lại để drama hít cho phê.

Lí do vì sao Lam trạm từ chối Ngụy Anh hiện tại chắc cũng rõ rồi ha, vì y luôn tâm niệm chỉ có duy nhất một hình bóng của Ngụy Anh từ kiếp trước, lúc chưa trọng sinh ý, vì đối với lam Trạm mà nói đó chính là tình đầu, là chấp niệm nên khi đứng trước một con người mới như vậy ( kiếp sau) nên y không chấp nhận. Mặc dù sau đó Ngụy Anh dùng thân xác Mạc Huyền Vũ để sống bên cạnh y, dù gì cũng qua cầu Nại hà mà, chấp niệm khó quên nhất chính là thứ ám ảnh cả kiếp sau.

Còn về Mạc Huyền Vũ, tất nhiên sẽ có đất diễn rồi, nhưng drama hơi nhiều, và như mình nói đầu truyện có OOC và kết không mấy chi vui vẻ cho lắm nên các bạn cần cân nhắc kĩ, cám ơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net