[Đồng nhân][Vong Tiện]Ma Đạo - Song Sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Au: scientistR (Back Fire)  

Nguồn: WabiSabiVivi

Link raw: https://www.ptt.cc/bbs/BB-Love/M.1507961309.A.397.html

QT:https://www.wattpad.com/story/128225824-%C4%91%E1%BB%93ng-nh%C3%A2n-b%E1%BA%A3n-qt-convert-ma-%C4%91%E1%BA%A1o-t%E1%BB%95-s%C6%B0

======================

Cái này dịch cho vui thôi nha vì mình chả biết tiếng Trung :( ,anh chị em nào nếu không thích có thể bỏ qua  đừng ném đá mình là được. Vào đọc rồi thì cân nhắc, H nặng đó :)))))

Tên khác: Bạn trai đệ đệ yêu ta phải làm sao bây giờ.

======================

Hai vị huynh đệ của Lam gia kia cực kì phiền toái.

Nếu Ngụy Vô Tiện đã nói như vậy thì ý của hắn chính xác là: Lam Vong Cơ cùng Lam Trạm cực kì phiền toái, tất nhiên không bao gồm Lam Hi Thần.

Ngụy Vô Tiện kéo lại vạt áo bào luật sư của mình cùng rương hành lý thon gọn bước ra khỏi cửa sân bay của Cô Tô, lúc này Lam Vong Cơ đã đem xe ngừng khu chờ đợi để đón hắn, mà phía trước Lam Trạm cũng dừng trước mặt đứng ở đó.

Đứng ở cửa sân bay xuất khẩu chờ hắn.

Ngụy Vô Tiện trời sinh đã mang một khuôn mặt tươi cười, cả người vận một thân cây đen, quần dài bó sát lại cặp chân thon dài cùng bờ mông căng tròn của hắn. Mái tóc đen hơi rối cùng bước chân đầy tự tin nhẹ nhàng bước lên, tuấn mĩ đến mức làm người ta không thể rời con mắt. 

Lam trạm sắc mặt nhìn như bình tĩnh không chút dao động, nhưng Ngụy Vô Tiện lại thấy từ khuôn mặt làm như chẳng có gì lại nhìn ra hình bóng thỏ con đang gấp gáp chờ đợi chủ nhân.

"Chào, Lam Trạm." Cái này rõ ràng chỉ mới  17 tuổi mà lại giống nhị ca của cậu y như đúc, chả khác gì là một ông cụ non cả.

Ngụy Vô Tiện đầu tiên là kinh ngạc một giây, ngay sau đó cười cười hướng cậu đi qua, đối mặt cơ hồ sắp cùng chính mình tề bình tầm mắt, hắn duỗi ngón tay nhẹ nhàng xoa mái tóc đen mềm mại, cảm động nói: "Bao lâu không gặp mà ngươi cao thấy rõ. Sao thế hôm nay không đi học à?"

"Không." Lam Trạm thấp giọng trả lời, giúp Ngụy Vô Tiện cầm rương hành lý, giữ chặt tay hắn rồi mới đi. "Đi thôi, anh hai đang đợi."

"Lam Vong Cơ cũng tới?" Đây là một câu nghi vấn nhưng giọng điệu thì lại hoàn toàn chắc chắn.
Tuy rằng hắn chỉ là nói cho Lam Vong Cơ bản thân chuẩn bị xuống máy bay, không cần người tới đón. Thế nhưng hắn lại không chút nghi ngờ hai người thực chất đều đem tâm ý khát vọng, không cần nói trước mặt đối phương cũng hiểu. (Chém)

Rương hành lý bị kéo trên sàn nhà trơn bóng phát ra âm thanh rất nhỏ, Lam Trạm nắm tay hắn, bước chân cũng không gấp gáp. Ngụy Vô Tiện tâm tình phức tạp mà nhìn chằm chằm vào màu áo sơ mi trắng toát bên cạnh, vai cùng cổ áo đều căng đến tinh tế kì lạ, Lam Trạm nắm tay hắn có hơi lỏng lẻo khiến hắn muốn rút tay về. Nhưng mới vừa động, Lam Trạm liền nắm chặt hắn.


"......" Ngụy Vô Tiện muốn nói, anh hai của ngươi mới là bạn trai ta đó.

Hắn không hiểu, đứa em trai này kém Lam Vong Cơ hơn mười tuổi, như thế nào khi từ bé xíu đã muốn dính chặt lấy hắn rồi.

Lam Trạm rất kín đáo mà quay đầu lại nhìn hắn một cái, thấp giọng nói: "Ta cũng... Rất muốn gặp ngươi." Thanh âm kia mang theo một tia ủy khuất không rõ.

Ngụy Vô Tiện đáy lòng mềm nhũn, nhéo nhéo bàn tay đang nắm chặt giữa hai, cười trả lời: "......Ta biết."
Thôi, coi như là đùa một chút với đứa em còn nhỏ này vậy.

Ừ thì nhỏ :)))))), nó đè ra thao thì lúc đó có mà rên.

Ngụy Vô Tiện cùng Lam gia huynh đệ phải gọi là nghiệt duyên —— Nhưng nếu đổi lại là Lam Vong Cơ nói lại thì chính xác là "nhân duyên",——. Lúc hắn mới 10 tuổi đã được đưa đến Cô Tô Lam thị, một nơi nổi danh với gia truyền mấy trăm năm đào tạo người tài (Chém) để học.
Lúc đó viện trưởng của Vân Thâm thư viện là Lam Khải Nhân, cũng là người mà Lam gia các huynh đệ nơi đây gọi là thúc phụ. Vậy mà khi Lam Hi Thần được 17 tuổi cuối năm nay, chức viện trưởng của ông đã được giao lại cho gia trưởng Lam Hi Thần kế thừa.

Cái nơi này phải nói là rất khắc nghiệt, nổi tiếng với phong cách học tập mấy đời "Cũ Kỹ" truyền lại học, cổ hũ, nghiêm khắc, chẳng những nam nữ trong học viện phải cách ly.Thậm chí điều lệ còn đặt ra môn sinh mỗi ngày 5h dậy, 10h đúng phải đi ngủ, cố gắng rèn luyện khí lực nghiêm minhHơn nữa đối với lễ nhạc cần phải có sự tinh thông dư luật ,với Ngụy Vô Tiện mà nói chẳng khác gì cái thời đồ đá còn được bảo tàng trong cái xã hội thời hiện đại này. Ấy thế mà lại dạy ra những học giả lịch sử nổi danh, ngoài ra còn có luật học gia, Hán học gia, âm nhạc gia cùng rất nhiều nhân vật chính trị nổi tiếng khác. 
Bởi vậy rất nhiều cha mẹ mong muốn đem con của mình tới nơi này mà nghiêm khắc học tập một phen. 

Vân mộng là tập đoàn tài chính lớn nhất của Giang thị, người đứng đầu là Giang Phong Miên, lại có quen biết với bạn cũ trong Vân Thâm học viện. Nhìn hai đứa tiểu hài tử bướng bỉnh suốt ngày gây sự, đúng lúc lại đến tuổi đi học thế là liền đem bọn họ quăng vào nhập học để "ngoan ngoãn" mà  rèn luyện tính tình.
Mà Ngụy Vô Tiện khi đó vào học đã gặp gỡ Lam Vong Cơ.

Tóm lại năm đó Ngụy Vô Tiện đối Lam Vong Cơ chính là những ngày đùa dai, chó sủa gà bay trứng vỡ, nhưng mấy cái đó bây giờ đều là chuyện cũ đã chìm vào mây khói.
Hiện tại Lam Vong Cơ đã nổi danh với cái tên nhà cổ sử học gia cùng trung ương nhà bảo tàng học viện (Khúc này ko hiểu cho lắm). Mà Ngụy Vô Tiện lại là nổi tiếng là luật sư tố tụng quốc tế thương nghiệp, hắn năm ấy 23 tuổi, mới từ học viện tốt nghiệp không lâu liền trợ giúp Vân Mộng Giang thị bấy giờ đang đối đầu với tập đoàn tài chính Kỳ Sơn Ôn thị rất lớn trong nước. Trong một cuộc độc quyền tố tụng với giá trị 3 tỷ đôla, hắn thắng kiện, vì thế nên thanh danh của Ngụy Vô Tiện lập tức truyền xa.

Bọn họ đều hiểu trong khả năng bộc lộ tài năng của bản thân, chỉ tiếc là thời gian ở chung lại quá ít. 

Lam Vong Cơ ngồi ở ghế tay lái, trong tay cầm một quyển sử của xã hội kinh tế Trung Quốc,
tuy rằng ánh mắt luôn theo dõi từng trang giấy, nhưng mà từ lúc đến sân bay đến giờ, một khắc cũng chẳng thèm lướt nhìn qua. 

Lam Trạm lôi kéo Ngụy Vô Tiện dọc theo lối đi bộ đi tới, Lam Vong Cơ thật ra đã ngay lập tức nhìn thấy hai người kia, tầm mắt một khắc không dời  thân ảnh tuấn dật quen thuộc mà một tháng mỏi mòn không thấy.
"Ai, đã lâu không gặp, Lam nhị ca ca!" Ngụy Vô Tiện đem hành lý cất lên xe, ngồi xuống ghế phụ bên cạnh, thân mật mà hướng Lam Vong Cơ cười cười, không thấy được ánh mắt có chút thất vọng của Lam Trạm tiến vào ngồi phía sau. 
"Ừ, bay rất lâu?" Lam Vong Cơ đặt sách xuống, nhìn kỹ xem thấy thần sắc của hắn có chút tái nhợt, nhàn nhạt hỏi.

"Bay 14 tiếng đồng hồ, ở bắc cực trên biển bay qua 7' 78 ( Chổ này không hiểu cho lắm), lạnh cực kì, khi đó ta ngủ không được, nhìn cực quang mòn con mắt! A, Lam Trạm còn nhỏ, có cơ hội chắc chắn sẽ mang ngươi đi xem, quang cảnh lúc đó cực kì đẹp, đẹp đến mức khó có thể tưởng tượng."
Tuy rằng mỏi mệt, nhưng Ngụy Vô Tiện cực kì cao hứng mà trò chuyện rất chi tiết chuyến công tác đi Mỹ lần này, hai huynh đệ Lam gia  cũng không cắt ngang cuộc trò chuyện ồn ào của hắn, cực kì phối hợp lắng nghe.

Lam Vong Cơ yên tĩnh điều khiển xe, thỉnh thoảng liếc nhìn Ngụy Vô Tiện, quả nhiên chuyến đi đường dài này khiến hắn rất mệt mỏi, một chút liền nhắm mắt. Cho đến khi xe của Lam Vong Cơ tiến vào học viện Vân Thâm tới biệt thự riêng, Ngụy Vô Tiện sớm đã dựa vào ghế điều khiển phụ ngủ rồi.

"Anh hai." Nhìn Ngụy Vô Tiện không có chút phòng bị ngủ, Lam Trạm bỗng nhiên mở miệng nói.

"...... Ngụy anh ngày mai còn phải ra tòa, đêm nay không được."
Lam Vong Cơ nhìn người em như đúc từ một khuôn của mình thời niên thiếu kia, lắc lắc đầu.


Lam Trạm tất nhiên không còn nhiều lời nữa, ánh mắt lưu ly giống Lam Vong Cơ như đúc đang mạnh mẽ áp chế dục vọng sâu sắc trong lòng.

Cậu không phải không có ghen ghét mà nhìn anh hai trưởng thành mở ra cửa xe, hướng ghế phụ bên cạnh đem thiếu niên đang ngủ say ôm ra. Thuần  thục đem khuôn mặt của thiếu niên nhẹ nhàng ghé vào đầu vai của mình để tránh ánh nắng, không khí cực kì ái muội.

Ngụy Vô Tiện lần này tới Vân Thâm Bất Tri Xứ là bởi vì tranh cãi một vụ kiện nhỏ.

Học viện Vân thâm  tọa lạc ở giữa sườn núi, năm trước dưới chân núi Thải Y Trấn có một ông nhà giàu đột nhiên lấy ra bản khế ước nhà đất, công bố học viện Vân Thâm là nhà hắn, yêu cầu trả lại và bồi thường đất vân vân, rồi sau đó nói ra cái giá trên trời. Tuy rằng cái loại dân sự tranh cãi tầm thường này không đáng để Ngụy Vô Tiện thu vào mắt, nhưng Lam Vong Cơ mở miệng, hắn tất nhiên vui vẻ nhận lời.

Rốt cuộc cũng có cơ hội để hẹn hò.                 

Đúng vậy, hắn cố gắng hết sức để thi đậu, cuối cùng đem huynh đệ từ nhỏ đến lớn cãi cọ một trận rồi mới tách ra khi phát hiện ra tâm ý của mình đối với Lam Vong Cơ, cũng do vậy mà nhận thấy được tình cảm Lam Vong Cơ dành cho mình, vậy nên cứ thuận theo mà tiến tới. 

(R.I.P Trừng muội)

May mắn Lam Vong Cơ ở cùng với hắn một trường đại học, bốn năm hai người đều ở chung.
Tuy rằng cũng không có trực tiếp đối với y là bằng hữu thân thiết, thái độ cũng rất hào phóng,??? Ngụy Vô Tiện cũng muốn mọi người xung quanh biết được tâm ý rõ ràng của hai người, không muốn bị gọi là cái gì yêu đương vụng trộm kia. 

Đáng tiếc Ngụy Vô Tiện sau khi tốt nghiệp công tác rất bận rộn, chẳng những phải đảm nhiệm vụ của Vân Mộng Giang thị, hắn còn thường xuyên ra nước ngoài để hm gia các vụ kiện tụng tranh chấp, mà Lam Vong Cơ lại đối hắn cực kì dung túng, vậy nên thời gian hai người dành cho nhau không nhiều.

Một cái vấn đề nhỏ khác là em trai của Lam Vong Cơ - Lam Trạm từ lúc nhỏ, nhìn ánh mắt cùng thái độ của cậu đối với hắn, mỗi khi làm hắn cảm thấy thấy thiếu niên kia giống với thời điểm Lam Vong Cơ còn nhỏ y đúc, hiện tại cũng không biết hắn là trốn tránh hay là thừa nhận.

Một Lam Vong Cơ đã là bình dấm to đùng, bây giờ lại đến một cái tiểu Lam Trạm y như vậy, sự tình thật sự khó giải quyết.

Về chiều, giữa sườn núi là ba tầng kiến trúc  lấp lánh ánh đèn.

"Ngụy Anh, nên tỉnh."

Ngụy Vô Tiện nằm ngửa trên giường lớn của Lam Vong Cơ, quần dài màu đen cùng áo sơmi cũng chưa cởi, bị hơi thở băng tuyết quen thuộc vây quanh, cả người lập tức thả lỏng, áp lực công việc nhờ vậy mà hoàn toàn giải phóng. Cảm giác thoải mái mà ngủ đến trời tối, bị Lam Vong Cơ đem ngàn lần mới tỉnh dậy, đèn trong phòng thậm chí còn chưa bật, phải dựa vào ánh đèn lờ mờ bên ngoài đường xuyên qua cửa kính mới miễn cưỡng nhìn thấy hình dáng của Lam Vong Cơ.

"Lam nhị ca ca......" Ngụy Vô Tiện theo bản năng duỗi tay ôm lấy eo của y, đem mặt chôn vào vòm ngực ấm áp vững chãi, hít thật sâu một hơi.

"Là mùi vị của ngươi." Hắn thỏa mãn lẩm bẩm nói. "Ta rất nhớ ngươi."

"Ta cũng vậy." Lam Vong Cơ vuốt ve đầu tóc một tháng qua không có thấy, vì ngủ mà có hơi rối loạn, đuôi tóc chưa được cắt chỉnh tề mà hơi dài, thoạt nhìn qua vẻ mặt ngây ngô khi mới ngủ dậy, mái tóc đen nhánh phiêu ở cần cổ trắng nõn cực kì gợi cảm.

Ngụy Vô Tiện ngẩng mặt hướng y đòi hôn, mạnh mẽ hướng vào không chút kiêng kị, Lam Vong Cơ vươn tay giữ phía sau đầu hắn, cũng đáp trả đem đầu lưỡi của mình nhẹ nhàng chạm vào. Mười phần chiếm hữu mà quấn lấy, Ngụy Vô Tiện trốn, y liền đuổi theo, bắt lại chính là công thành chiếm đất một phen.

Lướt qua hàm răng trắng tinh cùng vách trong khoang miệng mềm mại, thậm chí xâm nhập đến tới gần yết hầu, cơ hồ như muốn lấp kín hô hấp, Ngụy Vô Tiện không tự chủ mà vặn vẹo thân thể, bàn tay ấn ở trước ngực Lam Vong Cơ sờ tới sờ lui, giống như đẩy ra lại như âu yếm, tiếng nước mê người vang lên trong căn phòng yên tĩnh cực kì kích thích thính giác, Ngụy Vô Tiện bị hôn đến đầu lưỡi tê dại, chỉ bạc trong suốt không tự chủ mà trượt từ khóe miệng chảy xuống.

Giống như một trận đánh nhỏ, nam nhân thắng lợi tất nhiên sẽ hốt được tù binh trở về.

"Ha a, ha......" Ngụy Vô Tiện há mồm thở dốc để hấp thu dưỡng khí bị rút cạn khi nãy, tay chân đều có chút nhũn ra, bả vai phải dựa vào trong ngực Lam Vong Cơ mới chống đỡ.

Lam Vong Cơ cởi bỏ từng hạt nút một trên áo sơ mi màu đen của Ngụy Vô Tiện lúc này đã bị động tác của hai người vò thành một mảng nhăn nhúm mềm mại, y áp sáp đến bên người hắn, làn da trơn nhẵn tái nhợt lập tức đập vào tầm mắt. Trong lòng rất rõ mà quặng đau một cái

Lam Vong Cơ không biết chính mình vì cái gì sẽ có tâm tư như vậy, có lẽ là đau lòng hắn công tác bận rộn, hoặc cũng có lẽ là đau lòng hắn không nên một mình bên ngoài đối mặt với hổ lang nghiệp chủ.

Hoặc là không rõ ràng đồ vật trên người hắn.?????

Bản thân Ngụy Vô Tiện rất thích màu đen, có khi sẽ đi tìm những bộ màu đỏ để phối với trang phục của mình, mà màu này đối lập hoàn toàn một tủ quần áo trắng toát của Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ trút đi bỏ đi áo sơ mi nhăn nhúm bị mình vò nát, Ngụy Vô Tiện thấy vậy vội vàng nhanh tay tháo đi dây quần của hai người, mơ hồ như muốn xé ra kéo rớt dây lưng ngay ngắn của Lam Vong Cơ. Tùy tiện ném nó lên sàn nhà phát ra tiếng vang thanh thúy.

Lam Vong Cơ mặc hắn lôi kéo quần áo trên người mình, không nhanh không chậm mà duỗi tay sờ đến mép giường, tới ngăn kéo lấy ra một cái bình thủy tinh nhỏ chứa đầy dịch bôi trơn,
Tay trái ấn vài cái, mùi đàn hương thanh đạm lập tức lan tỏa phiêu dật trong không gian. 

Ngụy Vô Tiện bị y nhẹ nhàng đè xuống trên giường, đôi tay vòng qua đầu gối, quần dài cũng bị đá rơi xuống, cả người trần trụi, chỉ còn duy nhất quần lót màu đen trên người, bó sát lấy cái mông đầy đặn của hắn. 

Hắn ghé vào trên giường, hơi hạ vòng eo mảnh khảnh, đem cái mông nhếch lên càng cao hướng trước mắt Lam Vong Cơ đĩnh đĩnh, trên quần lót là nhãn hiệu nổi tiếng, mùa xuân năm đó đã từng tung ra hai loại đen trắng trên poster, hắn mang vào chẳng khác gì người mẫu,cực kỳ gợi cảm.

"Giúp ta cởi." Ngụy Vô Tiện quay mặt đi, cười cười đưa ra yêu cầu chỉ dẫn y.

Lam Vong Cơ nhẫn nhịn nuốt nước bọt, tay phải chậm rãi phủ lên lớp vải mỏng bao lấy mông thịt, bóp nhẹ vài cái, bắt lấy cạp quần lót kéo xuống, ngón tay dính dịch bôi trơn trong suốt ấn ấn ở kẻ mông sâu hút, xoa bóp một chút liền đẩy vào.

Ngụy Vô Tiện nhỏ giọng phát ra tiếng  rên rỉ, ngẩng đầu lên cảm thụ được dị vật nhập từng chút xâm nhập lấy mình, nhục huyệt tự động buộc chặt tiếp nhận, như là muốn bài trừ  lại như là khát vọng bên trong hắn.

Có chất lỏng bôi trơn trợ giúp, ngón tay thứ nhất thuận lợi thâm nhập khai phá mị thịt, cảm giác được vách trong mềm mại đang tham lam dùng sức bao vây lấy ngón tay, Lam Vong Cơ chậm rãi trừu cắm vài cái liền đem ngón tay thứ hai tiến vào, dựa vào ký ức trước đây mà ấn vào bên trong đang được khai phá, xoay một vòng như họa. Tiểu huyệt nguyên bản không bị kích thích từ bất cứ đồ vật gì bên ngoài, đem cái miệng nhỏ chậm rãi xoa đến đỏ bừng.

"Ô a, nhanh lên......" Ngụy Vô Tiện tuy rằng ghé vào trên giường nhưng vẫn cứ liều mạng khiêu khích, hắn chậm rãi đong đưa vòng eo đem ngón tay ở bên trong thân thâm nhập sâu hơn tới nơi mà hắn mong muốn, trong cơ thể ấm áp mà ướt nóng, khát vọng được nam nhân thao lộng như kích thích khoái cảm đối với Ngụy Vô Tiện, chỉ cần nghĩ như vậy đã khiến cả người hắn nóng lên, gương mặt ửng đỏ.


"Hồ nháo." Lam Vong Cơ nhẹ giọng trách mắng, lại theo như nguyện vọng của hắn đem ngón tay thứ ba tiến vào, tốc độ trừu sáp càng lúc càng mau làm thân thể hắn thích ứng, lúc này mới cúi người hôn Ngụy Vô Tiện. Ngày thường Lam Vong Cơ thanh lãnh ít lời môi, lúc này lại dị thường bất chấp dọc theo cái cổ mảnh khảnh, lướt qua bả vai mà hôn, ở tấm lưng tinh tế kéo dài tình ý. 

"Ha, thật ngứa, Lam nhị ca ca, ngươi hôm nay như thế nào...... Nhiệt tình như vậy?"
Ngụy Vô Tiện lắc lắc bả vai, trốn tránh cái hôn ướt át ở phía sau.

"...... Ta đã lâu chưa gặp ngươi." Lam Vong Cơ liếm dọc theo tấm lưng đi xuống, từ đường cong cơ bắp thon gọn đang căng chặt chậm rãi trượt từ từ, lưu lại một chuỗi dấu hôn màu đỏ nhợt nhạt,
Tay trái vẫn không quên ở hậu huyệt đang dần mềm mại kia không nhanh không chậm khai thác.

"Ân... Như thế." Ngụy Vô Tiện ngữ khí chậm rãi trở nên mềm mại mà lười biếng, hắn xoay người cười tà: "Vậy còn chờ cái gì? Ta muốn ngươi, cực kì muốn."

"Không được, chờ một chút." Lam Vong Cơ thế nhưng cự tuyệt hắn, cường ngạnh mà đẩy thêm ngón tay thứ tư, tiếp tục cẩn thận xoa tiểu huyệt, như là sợ làm hắn bị thương, thật cẩn thận đem đường đi chật hẹp bên trong vuốt ve từ tốn, thẳng đến khi ấn lên điểm nhạy cảm bên trong, lúc này thiếu niên tuấn mĩ bị áp phía dưới cả người đều căng thẳng, ngẩng cao mà phát ra tiếng rên rỉ đứt quãng.


"Ở trên giường thong thả ung dung  thật không giống ngươi." Ngụy Vô Tiện thở hổn hển, hơi chút nâng lên vòng eo, thân thể xoay lại,  bàn tay vươn ra đem cổ Lam Vong Cơ kéo xuống phía dưới cùng hắn hôn môi nồng nhiệt.

Lam Vong Cơ ánh mắt tối sầm lại, rút ra ngón tay đã nhuốm thủy quang đầm đìa, cầm hai cánh mông nở nang của hắn tách ra, đem cự vật đã sớm đã sưng to bất kham mạnh mẽ cắm đi vào, một hơi đẩy tới nơi sâu nhất.

"A!" Ngụy Vô Tiện phát ra tiếng thét thống khổ cùng vui thích, một thời gian không có làm, lúc này đây tiếp nhận toàn bộ nguyên căng thô to của y quả nhiên có chút khó khăn.Nhưng hắn không thể chờ đợi lâu hơn được nữa, trong khoảng thời gian ở bên nước ngoài, bản thân hắn đối với người này đã dồn nén bao nhiêu nỗi nhớ cùng dục vọng, muốn hoàn toàn chiếm hữu y đều ập đến như vũ bão, cuối cùng lại hóa thành một câu rên rỉ thở dài: "Thật thoải mái......"

Lam Vong Cơ cúi xuống ôm chặt hắn, chậm rãi bãi đưa eo thốc lên làm nhục bích xoắn chặt để dần thích ứng dục vọng thô to, xong rồi mới muốn cùng hắn làm cái gì thì làm.

"Lam nhị ca ca, làm, ta —— ta muốn ngươi, muốn đến sắp điên rồi...... a!"
Ngụy Vô Tiện ngẩng đầu đặt lên bờ vai rắn chắc của đối phương, phía dưới không ngừng bị va chạm khiến khoái cảm tầng tầng lớp lớp vây quanh hắn. Trong miệng lẩm bẩm nói mê sảng chính là  kích thích Lam Vong Cơ càng thêm dùng sức đánh vào cái điểm mẫn cảm sâu trong kia,
khiến hắn hưởng thụ cực độ.

"Ngụy anh......" Lam Vong Cơ đem hai chân hắn mở rộng ra vào liên tục, hai tay mạnh mẽ hữu lực ôn nhu kéo Ngụy Vô Tiện ôm vào trong lòng ngực, đem thân thể hai ngườikề sát, lại rất có kĩ xảo mà hôn vành tai trơn bóng của hắn, muốn ngừng mà không được, cực kì yêu thích hướng thanh niên trong lòng ngực ngày càng muốn nhiều hơn.

"Ân a...... Thật sâu, thật lớn, a a, thoải mái...... Lam nhị ca ca..... Ô, chính là nơi đó, cho ta...... A a!"

Ngụy Vô Tiện bị đâm đến ánh mắt mê loạn, khoái cảm bao trùm lấy hắn, truy đuổi dục vọng,
Trong miệng không chút kiên dè rên rỉ chính là một hồi kích thích nam nhân sau lưng, đỉnh chóp hung tợn hướng tới bộ phận mẫn cảm nhất bên trong cơ thể, không chút lưu tình mà nghiền ép.
Ngụy Vô Tiện cao giọng thét ra tới.

Thấy thế, Lam Vong Cơ hơi chút thả chậm tốc độ, để hắn có thể lấy lại chút hơi bình ổn nhịp thở,
Vòng eo cường tráng thong thả đẩy một hơi vào huyệt động đang không ngừng co rút kia, thẳng đến khi bụng nhỏ dán chặt vào cái mông thịt, không thể đâm sâu hơn nữa mới dừng lại. Rồi lại chậm rãi nghiền ép điểm quen thuộc kia, lúc này mới thong thả ung dung rút khỏi, vật trụ thô dài ướt đẫm mang theo dịch thể trượt xuống, phát ra tiếng nước rất nhỏ khuấy động sự yên lặng trong phòng, cực kì dâm mĩ.

"Không xong, Lam nhị ca ca, ngươi quên em trai của ngươi ở nhà sao? Ngươi cứ như vậy làm ta, âm thanh đã sớm truyền ra rồi......"

 Ngụy Vô Tiện hơi thanh tỉnh một chút chút, tiếng nói trong cổ họng lúc nãy do không tiết chế dẫn đến thanh âm có chút khàn, giống như tiếng mèo khảy cái lục lạc phát ra thanh âm thanh thúy, mà tiếng này vừa hô ra đã khiêu khích dục vọng của Lam Vong Cơ, cũng khiêu khích một người khác.

"Không sao." Lam Vong Cơ nói, tựa hồ có chút không được tự nhiên.
"Không

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net