[Đồng nhân][Vong Tiện]Nhâm dần.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùng 3 khai bút.

...........

Nguỵ Vô Tiện thở dốc, sau đó lại rên rỉ, phía sau hắn không ngừng bị đâm vào kịch liệt, giống như muốn đem hắn chẻ đôi không thương tiếc, thỉnh thoảng bên tai lại vang lên tiếng gầm gừ, tay chân đều bị giữ chặt, điều duy nhất hắn có thể làm là nâng mông lên thật cao để người phía sau hắn yêu thương kịch liệt.

A mùa xuân là mùa khởi đầu một năm mới.

...............

Xuân đến trên vùng cỏ rộng lớn, trải dài trước mắt là màu xanh ngút ngàn, xen lẫn những bông hoa đủ màu sắc sặc sỡ, thêm chút mùi hương và ngày đầu xuân. Trên thảm cỏ xanh mướt ấy, Nguỵ Vô Tiện lười biếng nằm dài, hắn duỗi thân ngáp một cái rõ to, cuối cùng vươn mình đứng dậy.

Nguỵ Vô Tiện vốn là một con hổ đực, trên mặt có một vết sẹo dài dữ tợn, nhưng cũng không làm giảm đi sức hút của hắn, bộ lông cam vàng óng ả dưới ánh mặt trời, làm hắn rất tự hào với bộ lông của mình, không phải khoe khoang đâu, mỗi ngày bỏ ra hai tiếng đồng hồ để liếm lông đó, hắn có thể tự hào nói ta đây có bộ lông đẹp nhất loài hổ. Vì vậy Nguỵ Vô Tiện tự nhiên coi đó là chuẩn mực của mình, mị lực có thừa, rất nhiều hổ cái đều mon men tới gần hắn để kết đôi.

Mặc dù nhan sắc có thừa nhưng thực lực có hạn, hắn đã trải qua nhiều cái mùa xuân rồi mà vẫn chưa kết đôi với nàng hổ nào cả. Nghe nói hiện tại có An Nhiên cô nương, một con hổ cái ở dưới hạ lưu suối rất đẹp, nhiều người đều tới đó cầu thân, Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, hay là hắn thử một lần, biết đâu câu trúng tình duyên, có thể sau này không còn lo cô đơn mùa xuân nữa.

Nghĩ liền làm, Nguỵ Vô Tiện suất phát đi, trên đường gió xuân phất phơ trên bộ lông của hắn, nhìn qua như đám cỏ lau uốn lượn trong gió, vừa phóng khoáng lại ưu nhã, hắn thảnh hơi bước đi, nhìn qua giống như đi dạo hơn là đi cặp kè tìm đôi.

Khi đã thấm mệt, Nguỵ Vô Tiện ngồi nằm nghỉ ở dưới một cái cây gần đó.

Trong cơn mơ màng, hắn thấy nhiều chuyện hồi nhỏ, những khúc nhạc rời rạc chập chờn, khi đó hắn còn là một con hổ nhỏ xíu với tiếng gầm chẳng doạ được ai, thậm chí còn khiến lũ nai bật cười. Còn có một cục lông trắng như tuyết, hay nằm lăn lóc bên cạnh hắn, dường như cục lông này vốn chẳng thích nói chuyện với ai, duy nhất có mình hắn là cục lông đó mới lại gần.

Nguỵ Vô Tiện choàng tỉnh.

Đúng rồi, hình như đã lâu lắm, có một vài đoạn kí ức phủ bụi trong lòng hắn, một đoạn dài câu chuyện đó, không biết vì sao Nguỵ Vô Tiện lại quên mất.

Hắn ngáp ngắn ngáp dài, đang định bụng đi ăn gì đó, chợt phía trước có một cái bóng trắng mập mờ đang nhìn về phía hắn.

Giống như ảo giác, Nguỵ Vô Tiện mơ hồ nghỉ, cái bóng trắng trước mặt như hoà làm một với cái cục bông trong giấc mộng của mình.

A, là một con bạch hổ!

Bạch hổ tới gần Nguỵ Vô Tiện, giống như thăm dò, lại giống như tìm hiểu, hắn thấy nhiều cảm xúc trong mắt con bạch hổ này, có vui mùn có chờ mong, nhưng tất cả gói gọn trong đôi mắt không gợn song đó, Nguỵ Vô Tiện lại không dám chắc chắn bất cứ điều gì.

"Này anh bạn." Nguỵ Vô Tiện ngượng ngùng cười, " Ngươi hình như tìm lộn người rồi đúng không? Hay đến đòi nợ cái gì? Ta không nhớ rõ đâu, trí nhứo của ta khá kém."

Bạch hổ nhìn hắn như nhìn một sinh vật lạ, cuối cùng nó không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đi vòng quanh Nguỵ Vô Tiện, sau đó cái đuôi của nó khẽ cuộn lấy đuôi của Nguỵ Vô Tiện, nhẹ nhàng dựa vào.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy lông tơ trên người đều dựng đứng hết cả lên.

"Này!" Nguỵ Vô Tiện hét lên, ba đời bảy kiếp lần đầu tiên có một con hổ dám làm vậy với hắn, đã vậy còn là hổ đực. "Ta không biết có chuyện gì nhưng ngươi tìm lộn người rồi!" Lông mao của hắn xù lên, nhe răng cuộn vuốt, giống như hắn sẵng sàng lao vào con hổ này bất cứ lúc nào.

Bạch hổ dường như cảm thấy hắn hó chịu, trong ánh mắt như có cái gì đang nứt ra, hoặc có lẽ do Nguỵ Vô Tiện tự nghĩ vậy, bạch hổ nhìn hắn một cái, sau đó nhẹ hàng nói:" Nguỵ Anh."

"...!!!"

Biết được tên của hắn, con bạch hổ này không phải dạng vừa đâu, hay là hắn mấy năm trước chơi bời quá trớn gì, bị bắt ghi sổ nợ cạch mặt nhớ tên.

Hắn hoảng hốt nói:" Ngươi là ai? Sao lại biết tên của ta??"

Bạch hổ nhìn hắn, sau đó nhẹ nói:" Ta là Lam Trạm."

Lam Trạm? Nguỵ Vô Tiện lục tung trí nhớ, giống như cố gợi lại cái kí ức mà người kia nói ra, cảm thấy hình như hắn đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi.

"Lam Trạm à." Nguỵ Vô Tiện giả vờ cười:" À À, lâu rồi không gặp, sao thế, đột ngột đến tìm ta là có chuyện gì?"

Lam Vong Cơ đến gần hắn, bước chân ưu nhã, đôi mắt nhạt màu, bộ lông trắng tinh uốn lượn dưới ánh nắng, trời ạ, xét về ngoại hình có thể nói đây là hàng chất lượng cao đó, bạch hổ cũng không thường xuyên xuất hiện ở nơi rừng sâu này đâu, có thể tận mắt thấy quả thật khiến người ta cảm kích, hắn tự nghĩ thầm, lại cảm thấy đau lòng, xét về vẻ đẹp người này còn hơn hắn một bậc ấy chứ.

Lam Vong Cơ nghe đứng trước mặt hắn, cái đôi lại một lần nữa uốn lấy đuôi của Nguỵ Vô Tiện, giọng nghe trầm trầm đều đều:" Ta đến để kết đôi."

"..."

"!!!!"

Sống tới 25 tuổi đầu Nguỵ Vô Tiện bỗng nhiên hoài nghi tai của mình có thể hư rồi.

Nguỵ Vô Tiện cười trừ:" Này anh bạn, hình như có gì đó nhầm lẫn, tôi là nam nhân đấy, chúng ta cùng phe mà, làm sao có...." Hắn chưa nói hết, lại thấy sắc mặt Lam Vong Cơ có chút khó coi, liền im bặt.

Lam Vong Cơ nhìn hắn, khoé môi lạnh lùng nói từng chữ:" Là ngươi nói."

"Nói?.... Nói gì cơ?"

Y rũ khoé mắt, giọng như buồn rầu:" Kết đôi này, là ngươi ấn định."

Y vẫn nhớ rõ, trong đêm gió lạnh hôm đó, người này cười cười nhìn y, nói rõ to, sau này nếu không có cô nương nào, ta sẽ làm tân nương của ngươi."

Sau bao năm, y vẫn nhớ lời nói này, nhớ nụ cười của hắn, nhớ rõ tấm chân tình này vì một người khẽ động, vậy mà khi quay lại, hắn lại tàn nhẫn hỏi y là ai.

Nguỵ Vô Tiện vò đầu bứt tai, bối rối:" Cái gì đó, à thì... lâu quá ta quên rồi." Lại thấy mình như kẻ ăn xong chùi miệng vứt bát, lại vớt vát nói:" Hay là người có nhớ nhầm ta với ai không

Lam Vong Cơ phập phồng, dường như giận hắn vô tri, sau đó lục ;ục lôi ra một vạt, là một chùm lông nhỏ màu cam vàng óng.

Hắn nhìn nhìn một chặp, khó hiểu hỏi:" Này ngươi lấy đâu ra vậy, thế gian này nhiều con hổ màu lông như vậy lắm."

Y nghiến răng nói:"Đây là của ngươi, là vật ngươi để lại."

Nguỵ Vô Tiện gắng nhìn kĩ, lại mò mịt, đầu hắn hơi nhói, vết sẹo xưa cũ lại phát tát ra, từng đợt âm ỉ tràn vào trong đầu, dường như trong kí ức mập mờ của hắn, cũng đã từng trải qua chuyện như vậy.

Thấy hắn không ổn, Lam Vong Cơ liền tới gần, đem hắn cuộn vào lòng, sau đó nhẹ liếm lông trên người hắn, như muốn bảo đừng sợ ta ở đây. Bộ lông của y ấm áp, bao phủ lên lông màu cam của Nguỵ Vô Tiện, hài hoà lại đẹp đẽ, giống như trời sinh ra là để dành cho nhau.

Nguỵ Vô Tiện cảm thấy không ổn, trước mắt hắn chập chờn, trăng đen đan xen, như một câu chuyện trong cuốn sách, lật qua từng trang một, đem hắn đi từng bước từng bước trải qua một đời.

.........

Hồi đó khi còn là một con hổ thiếu niên tăng động, Nguỵ Vô Tiện rất ưa thích khám phá, hắn lấy mặt trời làm điểm xuất phát, hoàng hôn làm trạm dừng chân, trên thảo nguyên lộng gió hay cánh rừng âm u, hắn đều muốn đắm chìm trong đấy một lần. Trải qua bao nguy hiểm, cũng cảm thấy cuộc đời thật đẹp.

Cho đến một ngày, hắn đặt chân đến dưới một ngọn núi tuyết, bảy tất nhìn lên trắng xoá một vùng, cả một ngọn núi rộng lớn như đắm chìm trong cái màu trắng tinh khôi ấy, hắn hứng thú bừng bừng, cũng muốn lên đây dạo chơi.

Tất nhiên khí hậu ở đây khá lạnh, Nguỵ Vô Tiện không dám tiến sâu, chỉ lảng vảng gần chân núi, cho đến khi hắn thấy một cục bông nhỏ nằm co ro trong tuyết, máu tươi vương vãi xung quanh.

Không cần nghĩ ngợi, Nguỵ Vô Tiện liền tới gần, xem xét cục bông nhỏ ấy, nhìn qua vết cắn khá sâu, cũng được một thời gian nên máu đã đông lại trên lông, vón thành từng cục xấu xí, vậy mà cục bông nhỏ vẫn thở thoi thóp, sức sống mãnh liệt như vậy làm hắn động lòng. Vì vậy Nguỵ Vô Tiện nhẹ nhàng cắn lấy cổ của nó gắp lên, men theo con dốc đi xuống núi, tìm thấy một cái hang động gần đó, liền đem cục bông nhỏ đi vào.

Hắn ngó tới ngó lui, lấy một ít lá khô tới đem cục bông đặt xuống, sau đó nhìn nhìn xung quanh, xác định nơi đây an toàn, được bao phủ bởi cây cối, hắn liền an tâm để cục bông nhỏ lại, ra ngoài tìm chút nước và lá thuốc.

Khi hắn quay lại, liền mớm nước cho cục lông nhỏ, rửa đi vết thương trên người nó, lại cẩn thận đem lá thuốc đắp lên, đây là hồi bé mẹ hắn hay làm vậy khi hắn nghịch ngợm bị đau, sau này có chút kiến thức, chuyện tìm thuốc cũng dễ hơn một chút.

Nguỵ Vô Tiện nhìn cục lông nhỏ dường như đã có sức sống trở lại, nhịp thở đều đặn, có điều vùng này thuộc băng, nó co ro trong đống lá Nguỵ Vô Tiện làm, thôi đã giúp thì giúp cho trót, hắn đi tới bên cạnh, cuộn mình lại xung quanh cục bông nhỏ, dùng bộ lông của mình ủ ấm cho nó.

Hắn nhìn cục lông không khó chịu nữa, thì thầm:" Này nhóc, nhóc là người đầu tiên hưởng soái đấy, không phải ai muốn cũng được đâu, sau này khoẻ lại không được quên công ơn của ta đấy."

Cục bông nhỏ hơi cựa quậy, không biết là có nghe rõ không, cuối cùng cuộn tròn, ép mình sát vào bộ lông mềm mại của Nguỵ Vô Tiện, ngủ say.

Mỗi ngày, ngoài việc tìm dược với nước, Nguỵ Vô Tiện còn phải đi tìm thức ăn cho cả hai, ở vùng này hắn ít gặp nai hay bò rừng, nếu may thì có một bữa ăn thịnh soạn không thì đi tìm thỏ mà ăn tạm, tuy vậy nhưng ở đây lại nhiều thỏ hoang sinh sống, nên cả hai con hổ cũng không tính là đói lắm.

Nguỵ Vô Tiện cẩn thận mớm đồ ăn cho cục bông nhỏ, xong xuôi lại liếm lông cho nó, đem những vết đen vón bẩn xấu xí kia bỏ đi, ăn no thì ủ ấm, mỗi khi thấy túm lông trắng cọ cọ vào người hắn, Nguỵ Vô Tiện liền ngứa tay xoa đầu nó, không thì thổi phồng lên, làm cho đống lông trắng mềm mại kia rối xù.

Nhìn qua là một con hổ trắng, nhưng có vẻ chỉ mới tầm 12 13 tuổi thôi, không hiểu sao lạc mẹ, lại làm mục tiêu cho lũ chó sói, hắn nghĩ thầm, coi như nhóc may mắn gặp được ta, không thì cục bông nhỏ sẽ trờ thành cục bông héo, héo xơ héo tàn luôn.

Nguỵ Vô Tiện ưa ngủ, một khi ngủ liền nằm đến tận trưa hôm sau, không rõ ngày đêm, nhắn nhớ bên tai có một tiếng kêu non nớt, cọ cọ vào người hắn, Nguỵ Vô Tiện mở mắt muốn nhìn rõ, đập vào tầm nhìn là một đôi mắt lưu ly xinh đẹp, có lẽ cục bông nhỏ đã khoẻ lại phần nào, nó nhìn chằm chằm vào hắn như thể xem ai đã cứu nó.

"Xì, hahahahahaha, cục bông nhỏ, mới tỉnh dậy liền tăng động rồi, ta không biết là ngươi đáng yêu như thế đó." Hắn phấn khích cuộn người đứng lên, nhìn tiểu bạch hổ non nớt bất lực, Nguỵ Vô Tiện rất cao hứng, không bỏ công hắn chăm sóc mấy tuần liền, cục bông nhỏ quả thật rất đẹp.

Hắn vươn vuốt ra lại véo lại sờ, nhẹ nhàng nhưng nhanh gọn, tiểu bạch hổ vừa mới bình phục, lại là một con hổ nhỏ, tất nhiên không thể phản kháng, đánh bất lực cho Nguỵ Vô Tiện chiếm tiện nghi, nhéo nhéo sờ sờ, đem nó nhéo đến hồng hồng lại rất đáng yêu.

"Ta tên Nguỵ Anh, ngươi tên gì? Ngươi ngủ lâu quá, ta chẳng biết phải gọi sao cả, mau mau nói tên đi, nếu không ta cứ gọi ngươi là cục bông trắng đó."

Tiểu bạch hổ nhìn hắn, như hơi đắn đo, xong lại vang lên gọng nói non nớt:" Ta là Lam Trạm."

"Lam Trạm? Tên thật dễ nghe."

Nguỵ Vô Tiện cười cười, chọt chọt Lam Trạm vài cái:" Ta thấy ngươi nằm dưới đống tuyết, động lòng cứu đem về, cha mẹ ngươi đâu? Sao lại bị thương như thế?"

Lam Trạm buồn rầu nói:" Hôm đó cùng cha mẹ đi kiếm ăn, nhưng bị sói phục kích, bây giờ ta không biết cha mẹ như thế nào."

Nhìn qua đều là tiểu hài tử non nớt, lại trải qua biến cố như vậy chắc chắn rất là hoảng sợ, Nguỵ Vô Tiện cảm thấy phải an ủi cục bông trắng này, vì vậy đem nó cuộn vào trong lòng, liếm lên đám lông sau cổ nó.

"Không cần lo, khi nào ngươi khoẻ lại, ta liền....."

Nói đến đay Nguỵ Vô Tiên suýt nhảy dựng lến, là do Lam trạm bổng nhiên ngao một tiếng, giiatj phát mình nhảy ra khỏi người hắn.

"...???"

"!!!!"

"Này ngươi làm sao thế?"

"Ngươi ....ngươi....".

Lam Trạm mặt đỏ bừng, gắt gao nhìn hắn, lại đụng đến vết thương chưa lành, đành bât lực chống đỡ trên chân, nhưng biểu tình của nó lại tựa như hung dữ, lại như xấu hổ, gắt gao nhìn chằm chằm vào Nguỵ Vô Tiện.

Hắn không hiểu đầu đuôi gì, đột nhiên Lam Trạm rít lên:" Không được liếm!"

"Hả ? Cái gì hông được liếm cơ? Này nhón, lúc ngươi mê man ta đã liếm không biết bao nhiêu lần rồi đó!."

"..."

Lam Trạm vẫn gắt gao nhìn hắn, vẻ mặt uỷ khuất:" không được liếm sau cổ ta."

Phía sau cổ Lam trạm là một vùng lông trắng ngần, thoáng qua còn mềm mại hơn mấy chỗ khác, lúc vệ sinh cho nó hắn không để ý, giờ thấy rõ quả nhiên vùng lông đó đẹp thật.

Hắn cười tinh quái:" À vậy á hả, chậc chậc, thế ngươi phải biết là ta đã liếm qua nơi đó hơn trăm lần rồi." Giọng điệu hắn ngả ngớn, như lưu manh ức hiếm con gái nhà người ta.

Lam Trạm không nói chuyện với hắn, cuộn tròn lại như uỷ khuất lắm, nhìn cục bông nhỏ lại bật chế độ cách ly khỏi hắn, nó có bật khóc, chắc chắn hắn sẽ bật cười.

"Rồi rồi, không liếm thì không liếm, nếu ngươi đủ sức nói với ta trước khi ngất, ta chác chắn sẽ không liếm thật hahahahahah."

Hắn tới gần, cuộn Lam Trạm lại thêm một làn nữa để ú ấm cho nó, thân thể của hắn gần như phủ lên người tiểu bạch hổ, nhẹ liếm trên mặt nó.

"Không giận nữa, chỗ này có ta với ngươi, ngươi giận ta như vậy thì không khí ngột ngạt lắm đó."

Lam trạm dường như có chút xấu hổ, cuói cùng vùi mặt vào bộ lông vàng kia, không thể nói, thân thể Nguỵ Vô Tiện như một cục than hồng, làm nó không thể cưỡng lại được, chỉ muốn chìm vào đó thật sâu.

Nguỵ Vô Tiện khi rảnh rỗi lại trêu chọc Lam trạm, đến độ lông trên người nó xù hết lên, phát ra tiếng kêu nhỏ như mèo, mặt đỏ lựng quay đi chổ khác, sau đó hắn lại đi kiếm ăn,

Buổi tối cả hai cũng chẳng ngại ngùng, Nguỵ Vô Tiện đảm nhận vai trò ôm ấp, Lam Trạm thì nằm trong lòng hắn, giống như một cái chăn ấm phủ lên trên người nó, hít một hơi thật sâu. Trên người Nguỵ Vô Tiện là mùi cỏ hương xanh mát của mặt trời, là vùng trũng nước đọng, mạnh mẽ đầy sức sống, còn trên người Lam Trạm là hương tuyết giá lạnh, tinh khiết sáng người, như một đám mây trắng trải dài trên bầu trời của Nguỵ Vô tiện.

Hắn liếm lên bộ lông của Lam Trạm, tinh tế né ra phần cổ của nó, làm sạch bụi bẩn, mà Lam Trạm cũng rất ngoan, không gầm gừ muốn cắn khi hắn tới gần, thậm chí có chút hưởng thụ ưu đãi của Nguỵ Vô Tiện, để cho hắn chải chuốt.

Quảng thời gian hai người kề vai bên nhau, lại là khúc nhạc đầy màu sắc vang lên trong cuộc sống trắng tinh của Lam trạm.

Đến khi vết thương của Lam Trạm khỏi hẳn, Nguỵ Vô Tiện đem nó về nhà, khi hắn cắp cổ Lam Trạm đi lên, khi thì tự nó đi, cả hai cùng đồng hành, chỉ là nơi này có môi trường sống lạnh hơn chỗ của hắn, nên Nguỵ Vô tiện cảm thấy hắn có thể đóng băng bất cứ lúc nào.

Càng lên cao thời tiết càng lạnh, trời lại bắt đầu tối, hắn lo lắng nếu cả hai không tìm thấy, đã vậy không có nơi trú ẩn, rất có thể sẽ vùi thây nơi đây.

May mắn, Lam Trạm gầm kêu nhẹ một tiếng, cắn cắn chân của hắn, ý bảo đến nơi rồi. Phía trước là một cái hang, từ bên trong lao ra một con hổ trắng trông có vẻ lớn tuối, đoán chắc là gia đình của cục bông nhỏ này, hắn liền đem người giao ra, còn cười thầm:" Cả nhà Lam Trạm mặt ai cũng đều như vậy hả, nghiêm khắc phát sợ, hay ở đây lạnh quá, cơ mặt đông cứng hết rồi, nên nhìn mặt ai cũng liệt."

Hắn cũng phát hiện gần đó có một con hổ khác, giống Lam Trạm y đúc, chỉ là đôi mắt sẫm màu hơn, có lẽ trạc tuổi với hắn. Mẹ của lam Trạm lại là một khác hẳn, bà hay cười, khi thấy con của mình trở về, bà vui mừng phát khóc, không chỉ riêng bà, cả nhà Lam Trạm ai cũng lo đến nỗi rụng hết cả chùm lông.

"Cảm ơn Nguỵ công tử." Lam phu nhân mỉm cười, nhìn Lam Trạm đang cuộn tròn bên cạnh mẹ mình và anh trai Lam Hoán. "Trời cũng đã tối, hay Nguỵ công tử ở lại qua đêm, ngày mai hẳng về. Ở đây ban đêm tuyết rơi gió lạnh, nếu muốn về sẽ rất nguy hiểm."

Hắn thấy Lam Trạm nhìn mình, ánh măt lưu luyến không nỡ, liền gật đầu đồng ý, ở lại nhận sự tiếp đón nồng hậu, còn cùng Lam Trạm chơi thật vui.

Lam phu nhân thấy Nguỵ Vô Tiện đang lè lưỡi liếm lông cho Lam trạm, còn lấy móng mình cào cào lên người hắn, trong mắt và hiện ý cười, lâu rồi Trạm nhi mới có một người chơi cùng vui như vậy, hầu như những con hổ trắng trên đây đều không thích chơi với nó, nên Trạm nhi chỉ có gia đình và huynh trưởng kề quanh.

Bà mỉm cười thâm sâu, còn Lam Khải Nhân thì hừ một tiếng, nói thầm không biết quy củ, Lam Hoán nhìn em trai mình vui như vậy, mặc dù ngoài mặt đều một bộ dạng không quan tâm, nhưng sâu trong lòng chắc chắn là mùa xuân về.

Chỉ là hắn tính lộn, dù ở trong hang sâu, nhưng bắt hắn trong vòng một ngày phải thích nghi với cái rét nơi đây quả thật quá sức, vậy nên đêm tối, hắn nằm lạnh co ro cuộn tròn, cả người hơi run rẩy. Bộ lông trên người hơi cứng, giống như là thành trì cuối cùng của hắn, Lam Trạm thấy vậy lo lắng không thôi, muốn nhào vào lòng hắn để sưởi ấm, nhưng thân thể nó còn nhỏ quá, chỉ có thể chạy quanh Nguỵ Vô Tiện, dụi đầu vào ngực hắn.

Nguỵ Vô Tiện miễn cưỡng cười, nhìn cục bông nhỏ đang quanh tâm tới hắn mà xoắn suýt cả lên:" Cục bông nhỏ, ngươi nên nằm với mẹ đi, cứ như thế coi chừng người cóng trước là ngươi đó."

Lam Trạm không nghe theo lời hắn, chỉ nói:" Nguỵ Anh, ngươi lạnh."

"Thì sao? Ngươi làm sao sưởi ấm cho ta được."
"Ta..."

"Ngoan nghe lời đi, đợi mai mốt ngươi lớn rồi, ta cho ngươi sưởi ấm ta tha hồi luôn."

Đôi mắt Lam Trạm mở to:" Thật?"

"Thật chứ sao, nhưng người phải lớn chút đi, chứ giờ nhỏ xíu như vậy làm sao làm được hahahah."

Lam Trạm nhìn hắn, giận hắn bây giờ mà con cười được, chỉ đanh bất lực thè cái lưỡi nhỏ hồng của mình ra, liếm liếm lên mặt của hắn.

Lam Khải Nhân thấy Nguỵ Vô Tiện không chịu được lạnh, cùng mọi người thảo luận một chút, liền quyết định chọn một con hổ giúp hắn ấm lên, trong tộc có một con hổ trắng cao to hơn Ngụy Vô Tiện, liền kêu gã cuộn quanh hắn, đem thân thể trùm lên, lông hổ trắng ở đây rất dày, giúp loài này có thể chịu được cái lạnh nơi đây, Lam Trạm nhìn nhúm lông vàng cam kia bị sắc lông trắng của con hổ khác bao gọn, trong lòng bỗng nhiên dâng lên một ngọn lửa tức giận, nó không muốn thấy Nguỵ Vô Tiện được người khác ôm ấp, chỉ có mình nó mới được có đặc quyền này thôi, chỉ là với tình hình hiện tại, quả thật không có cách nào khác.

Nguỵ Vô Tiện cuộn tròn trong lòng con hổ trắng kia, mơ màng ngủ mất, hôm nay đối với hắn quả thật rất mệt, bao nhiêu kí thịt mở trên người cũng đem đi đốt hết trong cái lạnh này rồi. Đang tỉnh tỉnh mê mê, hắn thấy cục bông nhỏ đến gần bên hắn, hết cắn lại lôi, sau đó không cam lòng, cảm giác bất lực trào lên trong đôi mắt lưu ly đó, nó chạy vào nhúm lông vàng cam, quyết tâm tìm một chỗ trống để chen vào, tiếng kêu bất lực như mèo nhỏ của Lam trạm khiến Nguỵ Vô Tiện phì cười, cuối cùng hắn vươn tay, đem Lam Trạm ôm vào lòng, còn nhẹ nhàng liếm lông của nó.

Lúc hắn chìm vào giấc ngủ sâu, có cảm giác chút chút cái gì đó mềm mềm ướt ướt trên miệng, giống như được ai đó hôn lên, rồi lại dứt ra, kéo đi mất.

Sáng ngày hôm sau, được chiêu đãi đồ ăn toàn thỏ, hắn cuối cùng cũng lấy lại thể lực, chào tạm biệt mọi người.

Lam Trạm tất nhiên không muốn hắn đi, cứ vòng quanh Nguỵ Vô Tiện suốt, cái đầu nhỏ của nó cọ vào người hắn, hắn phì cười sờ sờ đầu Lam trạm:" Sao thế, nhớ ta rồi hả, không muốn ta đi?"

"Ừm"

"Hhahahahah, thiệt là, sau này có duyên còn gặp lại mà, ngươi lo cái gì chứ."

Thấy Lam Trạm còn bịn rịn, dường như hông an lòng, Nguỵ Vô Tiện nghỉ một chút, liền bứt nhúm lông của mình ra cho nó:" Đây nè, cái này cho ngươi, sau này gặp lại cứ xoè ra, đảm bảo không quên đâu."

Nói xong một nữa, đột nhiên một ý nghĩ tinh quái lướt qua đầu, hắn cười bí hiểm:" Nếu ngươi còn không tin, sau này nếu ngươi lớn lên tới 25 tuổi, ta

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net