【 Vong Tiện 】 Đối tượng võng luyến của tôi là bác sĩ quản giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


http://tansheng624.lofter.com/post/201ca2d9_12dfd8299

Tác giả: Đàm sinh

Bác sĩ kỉ x cảnh sát tiện

Hiện đại AU, tư thiết như núi, không có tri thức chữa bệnh, toàn mù viết.

*Võng luyến: Yêu ảo hay yêu đương qua mạng. Aiiii không biết dịch sao nên tui để nguyên vậy luôn.

Tuy rằng hai người gửi giọng ghi âm cho nhau nhưng giả thiết đặt ra là qua thiết bị thu thì giọng nó bị lệch tông, Kỉ và Tiện không nghe ra giọng thật của đối phương.

Bản dịch không chính xác, nếu cảm thấy phiền xin hãy click back.

Chính văn

Đầu năm mùng một, Lam Vong Cơ bị bắt tăng ca, thực hiện một cuộc phẫu thuật lớn, cứu về một lính cảnh sát đang chơi nhảy dây ở quỷ môn quan.

Lính cảnh sát bị thương rất nặng, hai vết thương do đạn bắn,còn có nhiều chỗ gãy xương tróc da. Vết máu trên mặt đã khô lại, sưng to giống đầu heo, vậy mà vẫn còn mơ màng có chút ý thức, Lam Vong Cơ rất kinh ngạc về sinh mệnh tràn đầy của cậu.

Lính cảnh sát tên Ngụy Vô Tiện, là đại đội trưởng cục cảnh sát hình sự của thành phố,. Tuổi trẻ anh tuấn, ở đỉnh giới giải trí chạm mặt với nhiều phạm tội nguy hiểm, cậu phá không ít những vụ án lớn, đôi mắt kia đã nhìn qua rất nhiều tội ác con người, nhưng vẫn như cũ tràn ngập dũng khí, chính trực thiện lương.

Thoát khỏi nguy hiểm, rốt cuộc trong một buổi sáng Ngụy Vô Tiện tỉnh dậy. Cậu không thể uống nước, môi trắng bệch, sắc mặt còn tệ hơn so với giấy dán tường vứt. Giang Trừng gác đêm cho cậu, khổ sở trong lòng chả để đâu cho hết, cái này còn đau hơn nhiều so với mấy vết thương trên người.

Nhưng mà cái vị đại đội trưởng cảnh sát hình sự vừa tỉnh lại , chuyện thứ nhất hỏi không phải là tội phạm bị tóm chưa, cũng không thèm hỏi tình trạng tàn tật của bản thân, yết hầu nghẹn đau khàn cả giọng nói câu gì đó. Giang trừng ngay từ đầu không nghe rõ, dí sát vào, lo lắng trong lòng tan sạch bách, hận không thể cho cậu một cước:" Tàn tật đến nơi rồi còn đòi điện thoại! Ngươi mau nằm cho ta!".

Ngụy Vô Tiện tỉnh lại ngày thứ hai, người đến thăm đầy náo nhiệt.

Không biết ai đề xuất thăm lẵng hoa, hai người cao to đem hoa đi đến đặt ở góc tường, mấy đồng nghiệp trong đội tiểu hỏa tử cười to, nhìn vào còn tưởng cửa hàng nhà ai vừa khai trương. Trên mặt Ngụy Vô Tiện quấn một vòng băng vải, vừa bực mình vừa buồn cười, vốn định mắng bọn họ hai câu, nhưng cậu hiện tại không thể nhanh mồm miệng được, đành phải hậm hực từ bỏ.

Lam Vong Cơ tới kiểm tra phòng, căn bản không có chỗ đặt chân. Phòng bệnh của Ngụy Vô Tiện chen đầy người, đại nam nhân 1 mét 8 khóc lóc, còn có tiểu cô nương hùng hổ chất vấn, cộng thêm nhiều người mồm năm miệng mười cãi cọ, lẵng hoa trái cây để lung tung. Lông mày Lam Vong Cơ nhăn lại, phòng bệnh sao lại thành như vậy, người bệnh làm sao nghỉ ngơi được.

Tiểu hộ sĩ nhìn Lam bác sĩ sắc mặt âm trầm tỏa ra hàn khí ngầm bảo người sống chớ lại gần trong vòng ba mét , nhỏ giọng giải thích nói đều là người ở cục, không thể kiềm nén cảm xúc cũng là điều dễ hiểu.

Lam Vong Cơ lạnh lùng nói: "Trong phòng bệnh không được ồn ào."

Chủ trị bác sĩ lên tiếng, người không liên quan toàn bộ đuổi ra ngoài. Trong lúc nhất thời phòng bệnh vắng vẻ, Ngụy Vô Tiện muốn nói một câu công đạo cũng không thể mở miệng. Cậu trưng vẻ mặt đưa đám nhìn Lam vong Cơ, thanh âm nhó bé như muỗi kêu:" Bác sĩ, anh có thể thay tôi nói được không, bảo bọn họ đem điện thoại cho tôi."

Lam Vong Cơ không trả lời, chờ kiểm tra xong, gọi y tá tới thay băng mới trả lời: "Không được."

Là không tiện gõ tin nhắn, hay là không cho chơi điện thoại?

Ngụy Vô Tiện nằm ở trên giường, phỏng đoán nửa ngày, cuối cùng cảm thấy cả hai đều hợp lí, bay sạch can đảm.

Ngụy Vô Tiện nằm viện ngày thứ mười, toàn bệnh viện đều biết phòng bệnh 311 có một tiểu cảnh sát ca ca. Vị tiểu ca ca này có thể trêu ghẹo, bị hai vết thương đạn còn gãy nhiều khúc xương mà không chịu nghiêm túc nghe lời dặn của bác sĩ, mỗi ngày dùng nhiều phương thức da dạng trêu ghẹo tiểu hộ sĩ một trăm lần cũng không chán. Vượt qua cửa ải cuối năm, bị thúc giục kết hôn muốn nổi điên, vậy mà trong thời khắc mấu chốt lại đưa tới một Ngụy Vô Tiện, khiến cho nhiều nam nữ độc thân không có việc gì phải chạy tới phòng bệnh 311 đảo một vòng.

Lam Vong Cơ theo điểm kiểm tra phòng, tình huống của Ngụy Vô Tiện dần chuyển biến tốt, có thể hát cũng có thể uống nước. Chỉ khác thường ở chỗ mỗi ngày Ngụy Vô Tiện năn nỉ ỉ ôi muốn nghịch điện thoại, Lam vong Cơ cảm thấy kỳ lạ, một cảnh sát sao lại nghiện net nặng như vậy.

Ngụy Vô Tiện muốn điện thoại không phải để chơi game, cậu có một đối tượng yêu qua mạng, tên là "Hàm quang Quân."

Lịch làm việc và nghỉ ngơi của Ngụy Vô Tiện không có quy luật, làm cảnh sát thường thường đêm hôm khuya khoắc có vụ án gọi đi, làm liên tục mấy ngày cũng là chuyện bình thường. Ngụy Vô Tiện lại lười chảy thây, cơm không chịu ăn cho tốt. Pháp y Ôn Tình sợ hãi cậu sớm hay muộn cũng đem chính bản thân đi vào đường chết, mạnh mẽ giới thiệu cho cậu một đối tượng võng luyến. Hy vọng có thể buộc lấy tên họ Ngụy tùy tiện này, bằng không lỡ đâu lại thay một cái đội trưởng mới, mọi người lại phải một lần nữa rèn luyện.

Ôn Tình đưa ra tài khoản WeChat, Ngụy Vô Tiện thất thần gõ số vào khung, nhưng bản thân cậu lại không phát phát hiện, mình nhấn sai một số ở giữa trong dãy số. Tìm kiếm ra kết quả, chân dung đối phương là một người niên lão thanh phong, một cây cổ cầm rất có ý vị. Danh là Lam nhị, kêu "Hàm Quang Quân". Thêm người này vào danh sách, Ngụy Vô Tiện bỏ qua lời cảnh cáo của pháp y Ôn Tình, cầm lấy khăn lạnh mà Ôn Ninh mới mua về, đem mặt vùi vào.


Buổi tối, Ngụy Vô Tiện tra thẩm xong phạm nhân, chuẩn bị mang nhóm người đi ăn khuya, chờ hậu kỳ công tác kết thúc, vụ án này của bọn họ coi như xong, tâm tình của tiểu Ngụy cảnh sát rất tốt, nhất định phải đi tới quán ăn khuya.

Thịt nướng phối với bia cộng thêm ánh trăng quả thật rất mê người, Ngụy Vô Tiện muốn gọi thêm hai xâu cánh gà nướng, điện thoại đột nhiên đinh một tiếng vang lên, WeChat truyền tới tin" Tôi đồng ý lời mời kết bạn của cậu, hiện tai chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện."

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy giới tính của Hàm Quang Quân là nam, lại thấy ánh mắt như hổ rình mồi của Ôn Tình, cho rằng gần đây nàng đọc tiểu thuyết kì quái gì đó. Nhưng vẫn quyết định tiếp nhận thiết lập này, gửi một biểu tượng "Biển ~" coi như chào hỏi, nhìn cái biểu tượng cuộn sóng nhỏ kia khiến Ngụy Vô Tiện có chút cảm thấy đặc sắc.

Đối phương nhanh trả lời: "Cậu là?"

Ngụy Vô Tiện gửi tới một biểu tượng cảm xúc, sau đó phát một tin :" Di lăng lão tổ, võng luyến nha tiểu ca ca."

Khung chat vẫn chưa xuất hiện dấu hiện đối phương nhập trả lời, Ngụy Vô Tiện đợi nửa ngày cũng không có hồi âm cũng có chút sợ, chẳng lẽ chọc vào thầy chủ nhiệm cao trung nào hả? Nói nhiều như vậy mà.

Cậu chờ rồi chờ, đối phương vẫn chưa có bất kì hồi âm nào, đợi đến khi cả nhóm cơm rượu đầy đủ, bên kia rốt cuộc nhắn lại:" Nhàm chán."

Ngụy Vô Tiện thoát khỏi án tử liền cao hứng, gửi tới một biểu tượng nữ hài tử dẫu miệng muốn ôm.

Hàm Quang Quân đại khái chưa thấy qua vẻ mặt như vậy, trầm mặt hồi lâu mới nhắn:" Vì cái gì muốn võng luyến."

Thẳng nam cứng như sắt thép gặp phải tử gay, Ngụy Vô Tiện cười nhắn lại:" Bởi vì tôi thích anh!."

Hàm Quang Quân tựa hồ không có biết nhiều biểu tượng cho lắm, đáp lại mộ cái: " :) "

Ngụy Vô Tiện cảm thấy Hàm Quang Quân rất có ý tứ, ngón tay ở bàn phím nhỏ gõ không ngừng. Cậu gõ chữ tốc biến, đối phương có điểm đáp không kịp.

Chờ một xâu thịt dê mới nướng xong chui hết vào bụng, cả đội đều no căng, Ngụy Vô Tiện già đời còn đang cười to trả lời tin nhắn của Hàm Quang Quân, Ôn Tình tiến lên đánh vai cậu: "Trả tiền!"

Ngụy Vô Tiện móc túi nhưng không có xu nào. Mà cậu lại đang vội vàng gửi tin cho Hàm Quang Quân, thế là cậu từ từ đứng lên khỏi cái ghế nhựa, theo chủ quán đi vào trong quầy quét mã.

Trong lúc đang thanh toán Wechat báo tin số dư tài khoản không đủ, cậu lấy thẻ ngân hàng bù vào, thẻ ngân hàng cũng tỏ vẻ không đủ tiền anh trai ơi. Ngụy Vô Tiện lúng túng, chủ quán cảnh giác nhìn cậu, lo lắng liệu đây có phải là một đám người muốn ăn quỵt hay không?

Hôm nay là cậu mời khách, nếu mới lâm trận mà đã bỏ chạy thì sau này lên làm lãnh đạo còn mặt mũi nhìn ai?

Ngụy Vô Tiện nhanh chóng gửi tin cho Giang Trừng nhờ chuyển khoản giúp, không biết Giang Trừng đang bận việc gì, không hồi âm lại. Giang Yếm Ly vẫn còn trên phi cơ, Kim Tử Hiên thì đang ở đây, cậu không muốn vì chuyện này mà lại nợ hắn một cái ân tình thì thật không đáng.

Ngụy Vô Tiện nghĩ tới nghĩ lui, dính vào tiền thì không thấy có ai đáng tin cậy hết. Cuối cùng, cậu đành nhờ vào vị Hàm Quan Quân gần nhất đang nói chuyện với mình, chấm đỏ vẫn còn sáng, Ngụy Vô Tiện da mặt dày hỏi anh:" Tiểu ca ca, có thể cho tôi mượn ít tiền được không? Qua mấy phút sẽ trả lại cho."

Đối phương rất dứt khoát, hỏi cậu: "bao nhiêu?"

Ngụy Vô Tiện tính nhẩm một chút nói ra. Đối phương hình như cũng không lo lắng cậu là kẻ lừa đảo, tiền nhanh chóng gửi đến. Ngụy Vô Tiện muốn khóc, Ôn Tình thật vất vả, không nghĩ tới lại đáng tin cậy như vậy, người này cũng quá ngốc! Sợ không phải là một học sinh tiểu học đó chứ.

Ngụy Vô Tiện phát ra một đống biểu tượng khóc lóc cảm kích, đối phương lại trầm mặc.

Ngụy Vô Tiện đối loại tinh thần nhiệt tình như vũ bảo này quả thật rất cảm động, vừa hay Giang Trừng đã chuyển tiền cho cậu, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng nhận, rồi trả cho Hàm Quang Quân.

Giang trừng đợi nửa ngày, Ngụy Vô Tiện lấy tiền cấp tốc, vậy mà một câu cảm ơn cũng không nhắn lại khiến Giang Trừng rất tức giận, hắn phát giọng khiển trách:" Lấy tiền liền chạy! Ngươi là loại người gì vậy!!!".

Ngụy Vô Tiện lúc này cũng không có tâm tình quản hắn. Hàm Quang Quân bên kia trầm mặc giống như một hồ nước sâu, cậu trầm tư một chút, gửi năm cái biểu tượng bao lì xì, sau đó chuyển tới một tệp âm thanh:" Thu tiền của tôi thì chính là người của tôi, tiểu ca ca, anh võng luyến sao?"

Không biết có phải hay không bởi vì thanh âm của Ngụy Vô Tiện quá mức êm tai, một lát sau, Hàm Quang Quân ma xui quỷ khiến nhận bao lì xì, khung thoại xuất hiện một chữ: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện lúc này mới yên lòng, một búp cải trắng thuần khiết như vậy, không thể để người khác cướp về nhà.

Ngụy Vô Tiện là cảnh sát hình sự, bận rộn đến mức chân không chạm đất, đừng nói là chơi di động, xem đồng hồ thôi cũng tốn sức rồi. Nhưng Hàm Quang Quân càng thần kỳ, một ngày có không ít thời gian là hoàn toàn mất tăm, thời gian đối phương xem ra cũng quá lộn xộn.

Thứ hai Ngụy Vô Tiện bận đến rạng sáng mới về nhà, nằm ở trên giường phát tin tức cho Hàm Quang Quân. Đối phương gửi giọng tới, thanh âm trầm thấp lại từ tín rất dễ nghe, nói rằng anh đang lái xe. Ngụy Vô Tiện có điểm ngốc, Hàm Quang Quân không phải là tài xế xe vận tải đó chứ?

Thứ tư tan tầm sớm, Ngụy Vô Tiện đánh xong trò chơi mới hơn 9 giờ tối, cấp Hàm Quang Quân phát tin tức nói chính mình muốn ăn gà rán với bia. Đối phương thực kiên nhẫn khuyên cậu buổi tối nên ăn ít một chút, đi ngủ sớm một chút thân thể mới tốt. Cơm hộp Ngụy Vô Tiện đang cầm trên tay không tự chủ dừng lại, thầm nghĩ có khi Hàm Quang Quân là đại thúc về hưu dưỡng sinh?

Thứ sáu Ngụy Vô Tiện gặm hồ sơ, cơm trưa ăn không đúng hạn, Hàm Quang Quân chủ động phát tin tức, nhắc nhở quy luật ăn uống nhớ phải uống nhiều nước ấm. Xưa nay mỗi khi mùa hè Ngụy Vô Tiện chẳng bao giờ uống nước ấm, thấy tin nhắn gửi tới một ly trà, cậu thiếu chút lấy gói trà ở quán bên đường nhai luôn vào miệng, thôi cũng coi như dưỡng sinh.

Thường xuyên qua lại, Ngụy Vô Tiện theo thường lệ không vội về nhà, nhưng lại hay nhìn di động xem Hàm Quang Quân có nhắn tin cho cậu hay không.

Các tiểu cô nương trong cảnh đội rất kì quái, gần đây bọn họ anh minh thần võ, hào khí ngút trời nhìn đội trưởng chìm đắm trong tình yêu, mùi chua nồng nặc, mà đặc biệt không có tiền đồ hơn nữa chính là yêu qua mạng, ngay cả mặt mũi đối phương như thế nào cũng không biết.

Có người nói cậu lỡ đâu là một học sinh tiểu học đang tập yêu đương, Ngụy Vô Tiện liền kêu ngạo đưa đoạn ghi âm mà Hàm quang Quân gửi cho cậu, thanh âm trầm thấp từ tính lại giàu nghị lực, chính là thuộc dạng lạnh như băng. Thế là có các tiểu cô nương kêu gào, kết luận đối phương nhất định là cực phẩm soái ca, khóc la muốn Ngụy Vô Tiện đem Hàm Quang Quân nhường cho nàng.

Ngụy Vô Tiện dường như xem cái điện thoại là bảo bối, nhanh chóng cất đi, huýt sáo:" Không có cửa đâu."

Hai người duy trì mối quan hệ không cảm giác này hơn nửa năm, Ngụy Vô Tiện không có việc sẽ đi trêu ghẹo chọc cười, mà Hàm Quan Quân cũng không ngại phiền phức. Thoáng cái đã tới cửa ải cuối năm, mà năm này cũng thật khéo, đầu năm mùng một trùng phải lễ tình nhân.


Đêm giao thừa nhà nhà đoàn viên, cục thành phố nghỉ, Ngụy Vô Tiện lẻ loi một mình không có nơi nào đi, đành phải chui vào ổ nhỏ chơi game. Trên TV phát sóng những chương trình cuối năm đầy màu sắc, Ngụy Vô Tiện mở loa rất lớn, làm như vậy hàm ý rằng nhà của cậu rất náo nhiệt, trên thực tế thì sủi cảo cũng không có.

Đêm 30 tết, Ngụy Vô Tiện ở nhà một mình, nấu một tô mì, luộc hai quả trứng. Xuống bếp hoạt động, coi như ăn tết.

Hôm nay Hàm Quang Quân không phát tin nhắn cho cậu, cậu đã gửi cho Hàm Quang Quân mấy cái biểu tượng rồi, đối phương cũng chưa trả lời. Nghĩ đến chắc người kia đang quây quần bên người thân, làm gì rảnh rỗi mà hẹn hò qua mạng.

Chờ đến 0 giờ, Ngụy Vô Tiện nghe thấy tiếng pháo hoa nổ vang trên bầu trời, hết đợt này đến đợt khác, mỗi năm qua cậu đều ở trong tiếng động ồn ào náo nhiệt này ngủ thiếp đi. Không biết vì cái gì, nghe thấy tiếng pháo vang vọng như vậy, Ngụy Vô Tiện liền an tâm đi vào giấc ngủ.


Đinh một tiếng thanh âm nhắc nhở, Ngụy Vô Tiện sờ soạng nửa ngày cuối cùng cũng mò được di động, mở khóa, tại thời khắc 0 giờ này, Hàm Quang Quân gửi đến một tin nhắn:" Chúc mừng năm mới."

Ngụy Vô Tiện gửi lại một cái biểu tượng chúc tết, có chút giận dỗi Hàm Quan Quân hôm nay không để ý tới cậu, chuẩn bị quăng di động đi, thừa dịp pháo hoa còn vang để tiến vào mộng đẹp. Nào ngờ đối phương gửi đến một tệp âm thanh, Ngụy Vô Tiện bị tiếng pháo hoa ầm vang nên nghe không rõ, cậu lấy tai nghe ra bật âm lượng to nhất, thanh âm của đối phương vẫn dễ nghe như vậy, nhưng không phải lạnh băng mà là rất nghiêm túc, nói:" Tôi thích em."

Ngoài cửa sổ pháo hoa bùm bùm, Ngụy Vô Tiện ngốc lăng, không kịp phản ứng lời của anh là có ý gì, cậu nghe lại mấy lần, đến khi nghe rõ, tay run cực kì.

Đối phương thấy cậu không đáp lại, bên kia lại gửi tin:" Ưu đãi Lễ tình nhân, rạp hát diễn vở Romeo và Juliet, vừa hay tôi có hai vé."

"Em nguyện ý, cùng xem sao?"

Ngụy Vô Tiện rất kinh ngạc, thật lâu thật lâu không có trả lời.

Cậu nghĩ tới nghĩ lui, sâu thẳm trong lòng kêu gào mạo hiểm chấp nhận tình yêu như thế này xác xuất không cao, ngồi loại trừ đủ các loại trêu đùa. Nhưng cậu vẫn không thể tin được Hàm Quan Quân lại đột nhiên thổ lộ, cậu lén gửi tin nhắn khác cho Giang Trừng, nói rằng bản thân được người khác tỏ tình phải làm sao bây giờ,bên chỗ của Giang Trừng ồn muốn chết lại còn phát giọng nói qua: "A."

Vì Hàm Quan Quân chân thành nói không có lấy cậu ra làm trò đùa, Ngụy Vô Tiện đem toàn bộ thần phật trong lòng quỳ lạy cúng bái, lúc này mới an tâm hơn một chút. Cậu chuẩn bị sẵn sàng hít sâu một hơi, Bấm Wechat mở điện thoại: "Anh nói nghiêm túc sao?"

Đối phương giống như cố kỵ cái gì, vẫn đè nặng giọng nói trả lời nói: "Phải."

"Anh thật sự muốn tán tỉnh tôi?"

"......"

"Không nói chính là đồng ý!"

Hàm Quang Quân trầm thấp trả lời: "Ừ."

Ngụy Vô Tiện cười to: "Nhưng anh còn không biết tôi là ai."

Hàm Quang Quân nói: "Biết."

Ngụy Vô Tiện có tâm trêu ghẹo: "Biết cái gì, biết tôi muốn đi theo anh gọi là cha sao?"

Hàm Quang Quân: "......"

Liên tục xác nhận Hàm Quang Quân là thật sự muốn cùng cậu tỏ tình,Ngụy Vô Tiện rạo rực đến mức đuôi muốn vểnh lên trời. Gõ địa điểm hẹn gặp, Ngụy Vô Tiện thay quần áo, gửi tới tin nhắn:" Tôi tới tìm anh.", sau đó liền vui sướng chạy từ thành thị M khu Vân Mộng sang phía Cô Tô. Nhưng mà cậu không đoán trước được, nữa đường lại tình cờ đụng độ một âm mưu rạng sáng mùng một đi trả thù, đầu năm khởi đầu quả thật náo nhiệt.

Nói tiếp quán cà phê chưa đóng cửa kia, Hàm Quang Quân cũng không thể chờ gặp Di lăng Lão Tổ, ngoại trừ một cái tin nhắn " Tôi đến tìm anh." Đối phương cũng không nhắn thêm bất cứ dòng nào.


Một cú điện thoại từ bệnh viện Đệ Nhất gọi tới, có một vị cảnh sát không trực ban đi ra ngoài gặp phải tên côn đồ cầm súng, anh dũng chiến đấu với tên kia, trúng hai phát đạn, liền được đưa tới bệnh viện Đệ Nhất gần đây.


Đạo đức nghề nghiệp của Lam Vong Cơ không cho phép anh có bất kì do dự gì, anh lập tức lái xe đến bệnh viện. Để lại tin nhắn giải thích không thể có mặt đúng hẹn, mà bên kia đối phương lại không trả lời.

Hoa hồng Lam Vong Cơ dần héo trong hộp quà.

Rất nhiều ngày trôi qua, Di Lăng Lão Tổ không gửi tới bất kì tin nhắn nào. Anh bắt đầu nghĩ thanh âm dễ nghe của nam nhân kia có lẽ là tức giận vì bị cho leo cây, cũng thử gọi điện qua nhưng không ai nghe máy. Wechat của Di Lăng Lão Tổ từ đầu đến cuối vẫn im lặng, giống như cái dãy số này đã bị người kia vứt bỏ.


Nói không chừng đối phương chẳng qua chỉ muốn vui đùa, cũng không có chuẩn bị tốt tâm tình yêu đương. Hoặc là do anh thổ lộ quá tệ, đối phương không đành lòng cự tuyệt, đành phải lấy phương thức này kết thúc một đoạn tình.

Mà tiểu cảnh sát do anh cứu lại đang tim gan cồn cào muốn điện thoại của mình, trêu ghẹo tiểu cô nương chỉ để lên mạng.

Lam Vong Cơ nhìn qua mặt kính thấy Ngụy Vô Tiện đang khóc lóc than thở khẩn cầu Giang Trừng, lại lần nữa mở ra vòng bằng hữu Di Lăng Lão Tổ.

Trống không.

Ngụy Vô Tiện năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng Giang Trừng đêm hôm khuya khoắt đi ngang qua bệnh viện cũng lén mang theo điện thoại đưa cho cậu.

Điện thoại Iphone kiểu mới không sạc liền tắt máy, mà Giang Trừng cũng chả đem đồ sạc cho cậu. Ngụy Vô Tiện cầm điện thoại lạnh lẽo trong tay, mắng thầm trong lòng Giang Trừng là tên chày gỗ. Đêm khuya tĩnh lặng, khóc không ra nước mắt.

Đêm nay Lam Vong Cơ trực ban, anh kiểm tra phòng theo thường lệ. Vị cuối cùng là tiểu cảnh sát kia, Lam Vong Cơ gõ cửa đi vào, đối phương thấy Lam Vong Cơ giống như thấy cứu tinh: "Lam bác sĩ, anh có đồ sạc không?"

Văn phòng Lam Vong Cơ cũng không xa, Ngụy Vô Tiện lại muốn đi theo. Hiện tại cậu đã có thể xuống đất vận động đơn giản, nhưng mà vẫn còn phải tiếp tục tĩnh dưỡng. VỪa vào cửa, Ngụy Vô Tiện lạnh đến run người, Lam bác sĩ vậy mà chẳng mở điều hòa, tiết kiệm gì ghê thế? Lam Vong Cơ lấy đồ sạc đưa cho cậu, liếc liếc nhìn tiểu cảnh sát đang run lập cập, mở điều hòa.

Ngụy Vô Tiện chờ không kịp về phòng bệnh, cắm sạc vội vàng mở máy. Rốt cuộc nhìn thấy biểu tượng quen thuộc, vội click mở WeChat.

Cậu biến mất mấy ngày gần đây, Hàm Quang Quân gửi tới rất nhiều tin nhắn, tin gần nhất cách đây hai phút, Hàm Quang Quân hỏi cậu: "Người tuổi trẻ bây giờ nghiện net đều rất lớn sao? "

Ngụy Vô Tiện gửi qua một cái biểu tượng, gõ chữ: "À không, tôi không có."

Không biết vì cái gì, Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm giác Lam bác sĩ ngồi bên cạnh mình đột nhiên cứng đờ người.Không biết Lam bác sĩ đang trò chuyện Wechat với ai, ngón tay gõ gõ, lướt nhanh trên bàn phím.

Hàm Quang Quân bên kia cũng vậy, vẫn đang hoạt động.

Ngụy Vô Tiện cảm thấy bản

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net