Boss phản diện cục súc lên sàn vs. Vật hy sinh ngứa đòn phản kích

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đâm Máy Bay Lên Giời đang nghiêm túc suy nghĩ, có lẽ là do hắn rủa Tuyệt thế dưa leo dưa không có chỗ dùng, nên giờ bị nghiệp quật.

Trong địa lao u ám bẩn thỉu, có bóng hình một người quần áo xộc xệch, tóc dài xõa tung tán loạn đang nằm trên mặt đất.

Kẻ nằm dưới đất kia vắt tay lên trán suy nghĩ một hồi, sau đó bò bò ra gần cửa nhà lao.

"Này này, tiểu huynh đệ, nói chuyện phiếm một chút đi."

Tiểu ca cai ngục này có một cái đầu bò cực lớn, nhìn qua có vẻ hơi đáng sợ, nhưng vì thân hình y quá nhỏ so với đầu, thành ra trông rất buồn cười.

Ca ca đầu bò trừng mắt nhìn tên lớn gan nọ, ra vẻ kiêu ngạo quở mắng: "Thiên lao trọng địa, không được làm ồn ào!"

Thượng Thanh Hoa khẽ bụm miệng cười.

Một canh giờ trước, Mạc Bắc Quân còn đang nắm tay hắn kéo đi, vậy mà không hiểu sao, hắn chỉ trượt chân một cái, thoát ly khỏi cái tay của Mạc Bắc Quân, người đã xuất hiện ở chỗ này.

Trong lòng lại nhịn không được muốn phun tào.

Đâm Máy Bay Lên Giời chỉ muốn làm một người vô hình bé nhỏ, giảm thiểu tối đa sự tồn tại của bản thân. Hắn lùi a lùi, lùi một mạch đến góc nhà giam, bắt đầu trồng nấm.

Hắn trồng nấm hơn hai tiếng đồng hồ, chờ đến mọc rễ cũng không chờ ra được boss phản diện, lá gan lại biến lớn chui ngược ra cửa lao, bắt đầu lôi tiểu ca cai ngục làm đối tượng cà khịa.

"Đừng nóng đừng nóng, ta không có làm ồn ào mà, chỉ muốn nói chuyện đàng hoàng thôi. À đúng rồi, huynh đệ, ngươi có bạn gái không?"

Cai ngục: "...Bạn gái là cái gì?"

Thượng Thanh Hoa cười nói: "Chính là tức phụ đó, có biết tức phụ là cái gì không?"

Tiểu ca nọ đen mặt: "Hừ, không có."

Thượng Thanh Hoa lại hỏi: "Thế ngươi có bạn trai không?"

Ngục tốt không thể hiểu nổi: "...Bạn trai là cái quỷ gì?"

Thượng Thanh Hoa cười đến vô cùng vui vẻ dạt dào, đáp: "Là tướng công, phu quân đó, hiểu chưa?"

Cai ngục: "..."

"Tiểu huynh đệ, ngươi đừng im lặng như thế chứ! Ngươi có biết cái gì gọi là ngầm thừa nhận không? Ngầm thừa nhận chính là..."

"Không có!!" Ca ca đầu bò hét ầm lên.

"A? Thế thì thật không khéo. Ta có!"

"...Bao giờ mới có người thay ca đây?"

Thượng Thanh Hoa vui đến không thể tả, ôm bụng cười ngặt nghẽo. Cười xong thì lại chui về góc nhà giam.

Aiz, trái tim thiếu nam mong manh của ta thật chịu không nổi, boss phản diện cuối cùng cũng lên sàn rồi.

Từ xa vang lên tiếng bước chân giẫm lên nền đá, Thượng Thanh Hoa nghển cổ dòm một chút, là một nam nhân mặc y phục họa sắc nổi bật đang lững thững hướng về chỗ này.

Đâm Máy Bay Lên Giời nhịn không được phun tào: Ngươi cái đồ con mèo Ba Tư lòe loẹt!

Hồng bào rộng thùng thình uốn lượn dài hơn cả trượng, từ trên xuống dưới phô trương quá mười cân phục sức vàng ròng, lớp trang điểm dày cộm khiến dung mạo còn yêu mị gấp bảy lần nữ tử. Ăn mặc như vậy bất kể đi đến đâu cũng kéo theo ánh mắt của kẻ khác.

"Ai nha, chúng ta gặp lại rồi." Hồng bào nam tử nâng tay, hé hàm răng trắng tinh khẽ cắn vào lớp sơn móng đỏ, trên móng tay là chiếc nhẫn vàng cực đại gần như che khuất nửa khuôn mặt y.

"..." Thượng Thanh Hoa khóe miệng giật dữ dội: "Đại nhân a, ta và ngài trước đây chưa có gặp qua nhau..."

Kỳ thật ngũ quan của nam tử kia cũng thập phần xuất sắc, có điều lớp trang điểm trên mặt y thật sự quá chướng mắt, Thượng Thanh Hoa vừa thưởng qua, liền tự thấy tổn hại đến thẩm mỹ của mình.

Đúng rồi đấy, gặp qua một kẻ diêm dúa như ngươi mà không nhớ, kẻ đó đầu óc nhất định có vấn đề! Đâm Máy Bay đại thần trong lòng gào thét.

Hồng bào nam tử có vẻ không thèm quan tâm đến cái biểu cảm mắt chó bị tổn hại ta sống không còn gì luyến tiếc của Thượng Thanh Hoa, y nhấc một tay áo lên che miệng, cười cười: "Ngươi trí nhớ cũng thật kém. Khi ấy cũng nhờ ơn ngươi đẩy ta ra ngoài với Trương Linh Nhi kia đó."

"..."

"Lục... Trường Khanh?" Thượng Thanh Hoa dè dặt hỏi.

"Đúng rồi nha!" Hồng bào nam tử vỗ tay tán thưởng hắn: "Chỉ có điều, tên của ta không phải Lục Trường Khanh, mà là Đoan Mộc Mạc Ly nha~"

"Vậy Lục Trường Khanh thật..."

"Bị ta trói lại nhốt trong thiền viện gần đó." Đoan Mộc Mạc Ly cười khúc khích.

"..."

Ngươi diễn cũng thật quá nhỉ, giả bộ mỹ nam tử yếu đuối giả cũng thật có khí chất. Tà khí có thể hoàn hảo che giấu, ngoại hình cũng biến đổi đến cả Trương đại tiểu thư kia cũng không nhận ra. Ngươi mà sinh vào thời của ta còn phải vất vả đóng vai phản diện làm gì, với kỹ xảo diễn xuất này tuyệt đối cầm chắc giải Oscar! Nói không chừng còn có thể lao ra khỏi địa cầu, hướng vào vũ trụ!

"Đại nhân ngài xem, ta chỉ là tu giả kỳ Kim Đan bé nhỏ, có thể có giá trị lợi dụng gì chứ." Thượng Thanh Hoa cười yếu ớt.

"Bé nhỏ? Ta không nghĩ vậy đâu. Không phải Mạc Bắc Quân rất coi trọng ngươi sao?" Đoan Mộc Mạc Ly cười cười.

"Không đâu không đâu! Tiểu nhân chỉ là đi theo hầu hạ đại vương thôi, nào có quan trọng gì..."

"Ta lại cho rằng ngươi mà chết sẽ khiến y đau lòng lắm đấy..."

Vẻ mặt Thượng Thanh Hoa như đưa đám: "Vậy là đại nhân không hiểu y rồi. Mạc Bắc Quân sẽ cười vào mặt ngài và cho tiền để đưa xác ta về."

"Đừng vô lý..."

"Ngài nói đúng. Nghĩ tới chuyện đó, có khi y sẽ bắt ngài tự bỏ tiền túi trả phí vận chuyển ấy chứ."

"Ta còn chưa giết ngươi nhé..."

Đoan Mộc Mạc Ly nhìn cái vẻ sống chết mặc bay của Thượng Thanh Hoa, đột nhiên nổi trận lôi đình.

"Ta kêu ngươi tránh xa Mạc Bắc Quân ra! Ngươi ở cạnh y chắc chắn không có ý tốt gì!"

Thượng Thanh Hoa nhổm người dậy, ngạc nhiên:
"Đúng là không có ý tốt gì. Ta lại gần Mạc Bắc Quân với mục đích quyến rũ y thiệt mà. Haiz, nhưng cũng đâu còn cách nào. Ai bảo vẻ ngoài của ta quá đẹp kia chứ, đại vương mê ta mê đến không chịu nổi á."

"..."

Thượng Thanh Hoa thấy Đoan Mộc Mạc Ly trố mắt nhìn mình, nhịn không được bật cười thành tiếng.

Sau đó cười không nổi nữa.

Đoan Mộc Mạc Ly nổi giận đùng đùng tung một chưởng đập nát cửa nhà lao, sau đó túm cổ Thượng Thanh Hoa nhấc lên khỏi mặt đất.

"Ngươi cũng thật lạc quan. Để bây giờ ta bẻ tay chân ngươi, xem ngươi có còn cười được nữa không!"

Đâm Máy Bay Lên Giời nháy mắt mặt trắng bệch, hắn liều mạng gào lên:
"Đại vương! Cứu mạng a!!"

Nói đại vương, đại vương đến.

Đoan Mộc Mạc Ly còn chưa kịp làm gì Thượng Thanh Hoa đã bị một cước đá văng.

Y lăn trên đất ba vòng liền, sau khi ngồi dậy thì chửi ầm lên:

"Mạc Bắc Quân ngươi dám làm hỏng lớp trang điểm của ta!!"

Mạc Bắc Quân lạnh nhạt nhìn y: "Ngươi nhốt hắn ở đây."

Đoan Mộc Mạc Ly quệt vết máu trên môi, cực kỳ không phục: "Ngươi tránh xa hắn ra một chút. Kẻ như hắn đi theo ngươi rõ ràng chỉ vì muốn được ngươi che chở."

Mạc Bắc Quân kéo Thượng Thanh Hoa đang ngã chổng vó dưới đất lên, giọng điệu khẳng định: "Hắn sẽ không phản bội ta."

"Hứ." Đoan Mộc Mạc Ly tức giận khịt mũi mấy cái: "Đừng có trách ta không báo trước. Ngươi bị những kẻ thân tín phản bội bao nhiêu lần vẫn không rút được kinh nghiệm gì hết."

Mạc Bắc Quân nhìn y: "Không phải ngươi chưa từng phản bội ta sao?"

Đoan Mộc Mạc Ly nghe một lời kia có hơi khựng lại, sau đó xụ mặt:
"...Ta kiểm tra hắn một chút, không có ý định bẻ tay hắn thật đâu."

"Ừm, ta biết."

"Đại vương, y là..." Thượng Thanh Hoa theo quán tính bị văng đi hơn chục vòng, khi hắn được kéo dậy đầu óc vẫn còn choáng váng chưa hiểu gì cả.

"Là người ta muốn đưa ngươi tới gặp. Đoan Mộc là chủ nhân của rừng Minh Linh..."

"Là ân nhân." Đoan Mộc Mạc Ly lập tức ngắt lời y.

"Ân nhân?" Thượng Thanh Hoa ngạc nhiên hỏi lại.

"Đúng rồi đấy. Khi Mạc Bắc Quân còn bé cha hắn từng đến đây tìm ta kết minh, sau khi ra ngoài lão già ấy cũng bỏ quên tiểu tử này trong rừng luôn. Nếu khi đó không nhờ có ta thì thằng nhóc đó tiêu đời từ lâu rồi." Đoan Mộc Mạc Ly dài giọng, hai mắt híp lại đầy vẻ đe dọa: "Thượng Thanh Hoa, ngươi đừng tưởng ta không biết, ta nhìn Mạc Bắc Quân từ nhỏ lớn lên, kiểu người như ngươi tiếp cận y không có ít đâu."

Tác giả đại thần khẽ cười khổ.

Người trước mặt nói nhiều như vậy, hắn cũng hình dung được phần nào câu chuyện rồi.

Biểu hiện này, cứ như bà mẹ đang lo cậu con giai quý tử của mình bị một gã trai hư lừa phỉnh vậy.

Giống như đi xem mắt ấy...

Thượng Thanh Hoa bật cười, sau đó nghiêm mặt, bước tới trước mặt Đoan Mộc Mạc Ly, trịnh trọng chắp tay.

"Đoan Mộc đại nhân, đa tạ ngài trước đây đã giúp đỡ đại vương của ta. Ta biết Mạc Bắc Quân y đã từng chịu rất nhiều thương tổn trong quá khứ, ta cũng không dám hứa hẹn rằng từ giờ cho tới về sau ta chắc chắn sẽ không làm y thương tâm. Nhưng xin ngài hãy tin tưởng ta, đối với Mạc Bắc Quân, ta chính là quan tâm y, tin tưởng y, tâm duyệt y. Cho dù sau này có sóng gió gì xảy ra, ta cũng sẽ cùng y đối mặt."

Nói xong những lời này, Thượng Thanh Hoa cúi người hành một lễ.

Đoan Mộc Mạc Ly có vẻ không ngờ hắn sẽ nói một tràng dài như vậy, nhất thời không biết phản ứng ra sao.

Y mất tự nhiên xoay người sang hướng khác, thoáng cao giọng: "Mạc Bắc Quân, Lưu Sương ngươi cần, ta để trong thư phòng ấy. Ngươi tự mình tìm đi!"

Nói xong, y phất tay rời khỏi.

Thượng Thanh Hoa nhìn theo bóng hình đã khuất của Đoan Mộc Mạc Ly, trên mặt đều là ý cười khó cưỡng.

Hắn bỗng chốc quay người, đối diện với Mạc Bắc Quân.

Mạc Bắc Quân đã nhìn hắn từ lâu, phảng phất như trong ánh mắt y bây giờ chỉ tồn tại bóng hình Thượng Thanh Hoa.

"Đại vương, vừa rồi là ta tỏ tình đó."

"..."

Thượng Thanh Hoa hớn hở: "Đợi sau này đại vương cũng phải tỏ tình lại với ta đó!"

"..."

Thượng Thanh Hoa cười vang, nắm tay Mạc Bắc Quân tìm đường đến thư phòng.

.......
Lưu Sương là tên một loài hoa thân mềm, chỉ nhỏ bằng hai đầu ngón tay, nhìn qua cực kỳ giống hoa dại ven đường.

Trông vô dụng như vậy, ấy thế mà lại là bảo vật nghìn năm mới nở một lần, sau khi sử dụng có thể giúp chủ nhân của nó tăng liền một kỳ tu vi.

Chỉ có điều vô lý ở chỗ, mặc kệ ngươi đang ở tu vi tầng thứ bao nhiêu, sau khi sử dụng đều khiến ngươi tăng được một tầng.

Cái thứ hố cha này, quả nhiên chỉ trong tiểu thuyết của hắn mới có đất tồn tại.

"Đại vương, thứ này..." Thượng Thanh Hoa tò mò nhìn bông hoa đang lung lung lay lay, trông cứ như một người bé xíu sắp bị gió cuốn bay vậy, cực kỳ có tính tấu hài.

"Cho ngươi dùng."

"Dạ...?" Thượng Thanh Hoa kinh ngạc vô cùng, hắn tròn mắt nhìn Mạc Bắc Quân.

Y không hề nhìn lại Thượng Thanh Hoa, mà chỉ chầm chậm nói:
"Tuổi thọ của loài người rất ngắn ngủi. Khi ngươi ở kỳ Nguyên Anh rồi, sẽ sống thêm được rất lâu..."

Thượng Thanh Hoa thật sự không nghĩ rằng y sẽ làm vậy vì mình, hắn giơ tay ra, nắm lấy vạt áo Mạc Bắc Quân.

Không được rồi tự nhiên muốn khóc thì phải làm thế nào đây?

Thượng Thanh Hoa nhịn rồi nhịn, cuối cùng vẫn là nhịn không nổi, nước mắt nước mũi tèm lem.

"Hức đại vương ơi!"

Đợi Thượng Thanh Hoa khóc chán chê, Mạc Bắc Quân cũng không chê bẩn mà lấy khăn lau nước mắt cho hắn.

"Đại vương, hay ngài cũng dùng đi. A đúng rồi, cả Đoan Mộc đại nhân nữa, ba chúng ta chia làm ba phần có được không?"

Mạc Bắc Quân nhẹ giọng: "Lưu Sương chỉ có thể để một người dùng."

Thượng Thanh Hoa nhìn đóa hoa trên bàn, nét mặt đều là tiếc hận rèn sắt không thành thép.

Nhắc đến Đoan Mộc Mạc Ly, Thượng Thanh Hoa chợt nhớ ra một số chuyện.

"Đúng rồi đại vương, lúc ở khu rừng kia, ngài có nhớ một người tên Lục Trường Khanh..."

"Ta đã biết đó là Đoan Mộc Mạc Ly rồi."

"..."

"...Ta thấy Đoan Mộc đại nhân và ngài đã quen biết từ lâu, nhưng sao ngài chưa từng nhắc tới y vậy?"

"Y không thích người ngoài biết tới mình."

"Vậy lần đó..."

"Y có sở thích giả làm nhân loại."

"..."

"Để...?"

"Y đang cược xem lần giả trang thứ 201 này ta có thể nhận ra không. Thua liên tục hơn 150 ván tâm trạng y có vẻ càng lúc càng thất thường..."

"..." Thượng Phong chủ cạn lời.

Cái gì gọi là lạc thú của người có tiền? Chính là mày tưởng tượng ếu tới được cái sự lạc thú đó!

"Vậy sau này ta còn có thể gặp y không?"

Mạc Bắc Quân nhìn hắn hồi lâu, đáp: "Rừng Minh Linh là nhà của Đoan Mộc, dù y có đi tới đâu, cuối cùng vẫn sẽ về với cố hương."

"Mà chúng ta, nếu có lòng, sẽ luôn tìm được y."

Thượng Thanh Hoa mỉm cười.

Hắn bỗng dưng cảm thấy thật tốt, hóa ra ngoài hắn, còn có một người vẫn luôn thật lòng quan tâm, trân trọng Mạc Bắc Quân.

Thượng Thanh Hoa nắm lấy tay y, nhẹ giọng: "Bây giờ, ngươi đưa ta về nhà đi."

******
Đoan Mộc Mạc Ly: Ta sẽ không nhìn hắn! Cái thằng nhóc Thượng Thanh Hoa lùn tịt ấy!

Mạc Bắc Quân: Ngươi đang giận dỗi cái gì? Không phải chỉ là hắn ăn hồ lô đường của ngươi thôi sao?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net