Cuồng ngạo tiên ma đồ là một cuốn tiểu thuyết đam mỹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đâm Máy Bay Lên Giời muốn viết một cuốn tiểu thuyết, về một đại tác giả danh tiếng lẫy lừng xuyên thư.

Tác giả danh tiếng kia sau khi xuyên vào sách, cảm thấy thật sự rất vui mừng.

Tác giả đại thần đã đọc thể loại xuyên qua vô số lần, lần nào cũng là nhân vật chính sau khi xuyên nắm giữ bàn tay vàng nghịch thiên, một đường không ngừng đi lên đập phản diện như con, sau đó lập ra hậu cung hơn mười nghìn em gái xinh tươi mơn mởn...

Nhưng rất nhanh, vị tác giả ấy cười không nổi nữa.

Vì hắn nhận ra hắn không phải là nam chính nghịch thiên cải mệnh, cũng không phải phản diện lẫy lừng tiếng tăm, mà là một vật hy sinh chân chó tụt hố đồng nhân văn.

Giả dụ tình huống bây giờ, Thượng Thanh Hoa nhìn nhìn cái mặt đẹp giai của Mạc Bắc Quân, rất có xúc động muốn đấm cho nó biến dạng mà lại không dám.

Tay! Cái tay! Ngươi làm ơn bỏ cái tay đang mò trên người ta ra! Xin cảm ơn!

Thượng Thanh Hoa biết Mạc Bắc Quân sẽ không giữa rừng hoang núi thẳm đè mình ra mà làm trò đồi bại, nhưng y hôn cũng không hôn mà chỉ sờ loạn một hồi, da gà da vịt của Đâm Máy Bay Lên Giời cũng nổi lên từng mảng rồi.

Thượng Thanh Hoa thật sự nghiêm túc suy nghĩ, hay là mình vứt bỏ tiết tháo tuổi già, hướng dẫn Mạc Bắc Quân làm cái chuyện kia.

Cuối cùng vẫn là kiềm chế.

Vị thiên chi kiêu tử này cả đời ăn chay, y còn chưa có vượt rào, Thượng Thanh Hoa hắn dám khi quân phạm thượng như vậy có khả năng sẽ bị tiễn xuống suối vàng luôn.

Sờ cũng sờ xong rồi, có vẻ Mạc Bắc Quân chính thức không biết nên làm gì tiếp theo, y hơi ngưng lại, sau đó vò loạn đầu Thượng Thanh Hoa lên.

"..."

Thượng Phong chủ cạn lời liếc nhìn búi tóc gọn gàng của mình giờ bị vò loạn thành một đống, trông cứ như một người đang quằn quại trong đau đớn vậy.

...Nhưng mà, y từ lúc bắt đầu đến giờ vẫn chưa từng cho mình một lời xác nhận.

Thượng Thanh Hoa thoáng trầm mặc, sau đó ngẩng lên nhìn Mạc Bắc Quân.

"Đại vương, vừa rồi..."

Hắn kỳ thực muốn đem chuyện nói rõ ràng một lần.

Là hai nam nhân trưởng thành, hắn không muốn nghĩ rằng sau cùng chỉ là tự mình đa tình, cũng không muốn giữa hai người mập mờ không rõ ràng.

"Ngài đối với ta có phải là..." Thượng Thanh Hoa có chút run giọng.

Đã sống qua hai kiếp, vậy mà khi chờ đợi một câu trả lời của người mình luôn ngưỡng vọng, vẫn là trước sau không ngừng bất an.

Mạc Bắc Quân nhìn hắn một hồi lâu, khóe mắt đuôi mày đều là ôn nhu không hề che giấu, y nhẹ giọng: "Ừ."

Một câu ngắn tới như vậy, lại chính là câu trả lời đẹp nhất mà Thượng Thanh Hoa mong muốn.

Thượng Thanh Hoa cảm thấy hạnh phúc vô cùng, lập tức tóm lấy ống tay áo người kia.

"Đi thôi." Mạc Bắc Quân gõ đầu hắn một cái: "Từ giờ tới lúc chúng ta đặt chân đến Tây vực, sẽ cho ngươi ăn đủ món ăn các vùng."

"... Dạ?"

"Đêm qua lúc đem ngươi rời Thương Khung, ngươi nằm mơ cũng liên tục kêu tên ta đòi ăn."

"..."

"Có vẻ những ngày vừa qua khi ta không ở cạnh, ngươi chịu đói khát không ít."

"Ta..." muốn nói là lúc đó ta nằm mơ thấy ngươi đang múa cho ta xem.

Đại thần Đâm Máy Bay rất thức thời ngậm mồm lại, sau đó như nghĩ ra cái gì mà phấn khích đến đỏ bừng mặt: "Chờ một chút, đại vương, cái ngài vừa nói kia, chẳng lẽ là... Ngài khao?"

Mạc Bắc Quân nhìn Thượng Thanh Hoa một hồi, sau đó chỉnh lại cổ áo cho hắn, nhẹ giọng:
"Ừm."

.......
Ròng rã hơn một tháng đi đường, hai người rốt cục đặt chân đến địa phận Tây Vực.

Rừng Minh Linh gần thành Đoan Mộc, quanh năm mây mù che phủ, nhìn từ xa đã thấy âm khí quỷ khí mù mịt.

Đâm Máy Bay Lên Giời lại bắt đầu run rẩy lợi hại.

"Đại vương nhân từ, ngài tha cho kẻ hèn này đi mà!"

Thượng Thanh Hoa nước mắt nước mũi tèm lem, tay chân hắn quấn lấy cái cây bên cạnh như con khỉ, một vẻ sống chết cũng không nguyện vào bên trong cùng Mạc Bắc Quân.

Cũng phải thông cảm cho sự nhát gan của tác giả Đâm Máy Bay, hắn cũng vừa mới nhớ ra khi còn ngồi đánh máy soạn thảo "Cuồng ngạo tiên ma đồ", rừng Minh Linh chỉ được hắn thuận tiện mô tả là:

Lạc Băng Hà một tay chống cằm, nhướng mày nghe Ninh Anh Anh vui vẻ giơ tay, líu lo miêu tả cho hắn về những kiến thức mới mẻ nàng vừa học được về rừng Minh Linh Tây Vực, nơi đó được đồn rằng tu giả dưới kỳ Nguyên Anh một khi lạc bước vào, đều vĩnh viễn không có đường trở ra.

Chấm hết.

Cực kỳ gắn gọn súc tích, đến chính hắn là tác giả còn không hiểu sao mình có thể đào ra một cái hố như vậy.

Lại còn...

Không thể trở ra?

Xin tha cho lão tử mới chỉ là Kim Đan sơ kỳ thôi được không, còn cách kỳ Nguyên Anh một vòng Địa cầu x2+1 nữa đấy!

Với sự biến thái của hệ thống rốt cuộc sẽ lấp cái hố to tướng này thế nào, tác giả đại thần không cần nghĩ cũng biết.

Mạc Bắc Quân lôi một hồi không được, bắt đầu mất kiên nhẫn, bổ ra một chưởng.

Linh lực các đời quân chủ mang khí thế dời non lấp bể, một chưởng này vừa ra, liền trực tiếp tách mặt đất làm đôi.

Thượng Thanh Hoa sững sờ tới ngồi phệt xuống đất, tay cũng thoát ly khỏi cái cây yêu quý mà hắn bám rễ suốt nửa canh giờ, chưa kịp hoàn hồn, đã bị nhấc lên.

"Ngươi sợ cái gì? Cho rằng ta bảo vệ không nổi ngươi?" Trên trán Mạc Bắc Quân nổi gân xanh.

"Không... Không đâu. Làm gì có. Là ta sợ vướng tay vướng chân đại vương thôi. Ngài xem ngài xem, tu vi ta thấp như vậy..."

Thượng Thanh Hoa ôm đùi đã quen, đến chém gió cũng phải nghĩ cách chém sao cho hoàn mỹ.

Chẳng lẽ hắn huỵch toẹt vì ta là vật hy sinh, công dụng chính là tùy thời bị hệ thống ném ra giữa cho nhân vật chính và nhân vật phản diện đối chưởng?

Ông đây còn chưa có quên nhá!!

Có lẽ do cảm thấy cuộc sống này chính là một bể muối, mà Đâm Máy Bay Lên Giời vừa hay lại thường xuyên bị đổ một xô cả muối lẫn hành vào mồm, hắn trở nên sợ Đông sợ Tây, lúc nào cũng lo mạng nhỏ không giữ được.

"Không cần sợ, có ta ở bên ngươi." Mạc Bắc Quân nhàn nhạt nhìn hắn, rồi như lo Thượng Thanh Hoa không tin tưởng mà nhấn mạnh: "Nhất định bảo vệ ngươi an toàn."

Thượng Thanh Hoa mở lớn mắt.

Đây là lần đầu tiên... có người nói sẽ bảo vệ mình.

Như một luồng gió mát mẻ thổi tan mọi lo lắng sợ hãi, Thượng Thanh Hoa bỗng chốc vui vẻ, nhấc bội kiếm lên, cười rạng rỡ:
"Được, vậy nhờ ngài!"

.......
Rừng Minh Linh chiếm một diện tích rất lớn của Tây Vực. Nhìn từ góc độ của nhân loại, rừng rậm này dường như trải dài vô tận.

Nơi đây có rất nhiều ma thú dị thảo tồn tại, càng vào sâu, đẳng cấp của ma thú lại càng cường đại. Nhưng chỉ cần nhắc đến những thảo mộc quý hiếm bên trong, không tu giả nào mà không mỏi mắt trông mong, chẳng màng nguy hiểm tới tính mạng cũng muốn dấn thân đi vào.

Lề rừng phần lớn là ma thú cấp thấp, những ma thú này, Mạc Bắc Quân nửa điểm cũng không thèm để vào mắt, tùy tiện nhấc tay mấy cái, liền dùng một mũi tên băng ghim tất cả lên thân cây.

Ở trong rừng một hồi, đại thần Đâm Máy Bay còn cho rằng mình sẽ bị đẩy ra đánh mấy con quái nhỏ. Ai ngờ thật sự nhiệm vụ chỉ có bưng trà nhóm lửa làm ấm giường...

Hắn khẳng định mình hiện tại không phải giai đoạn yêu đương gì, mà giống như trước đây làm chân sai vặt tùy thời bị Mạc Bắc Quân đè ra sờ soạng hơn.

Này là quấy rối nhé, ta muốn đình công, ta muốn BẠO ĐỘNG! Vị tác giả nào đó nội tâm gào thét.

Hai ngày sau, bọn họ tiến vào địa bàn của ma thú cấp cao.

Thượng Thanh Hoa ban đầu còn lo lắng, hắn căn bản không tồn tại một chút kiến thức nào về khu rừng này, có thể hay không giữa đường nhảy ra mấy sinh vật khủng khiếp phun lửa phì phì.

Quả nhiên, lo lắng là bằng thừa.

Đâm Máy Bay Lên Giời bây giờ đã rất tự nhiên mỗi lần nhìn thấy yêu thú là lôi bánh kẹo ra, vừa gặm vừa lấp lánh ánh mắt ngắm đại vương nhà hắn đập từng con ra bã...

Một con đại xà vừa thò cái đầu, chưa kịp thị uy liền ăn một mũi băng vào họng.

Một con sói to hơn năm người trưởng thành cộng lại, hú chưa được ba tiếng đã bị quất văng xa tới cuối rừng.

Một đám nhện to khủng bố độc còn chưa kịp phun, đã lĩnh vài tấn băng vào mặt.

Thượng Thanh Hoa cảm thấy này không phải là đi đánh đấm gì, mà giống tấu hài hơn.

Nhưng mà đại vương nhà hắn thật cmn siêu soái a!!!

Thượng Thanh Hoa phấn khích bám theo đuôi Mạc Bắc Quân, tiếp tục sự nghiệp chân chó tôn y lên tận mây xanh.

Sau khi Mạc Bắc Quân nhẹ nhàng xử lý xong một con sư tử ba đầu, cả hai liền giảm tốc độ, từ từ tiến vào trung tâm rừng Minh Linh.

Đi được hơn một nén nhang, bỗng thấy sương mù nổi lên khắp bốn phía.

"Đại vương..." Lời còn chưa kịp nói ra, Mạc Bắc Quân đã nắm lấy tay hắn.

"Từ lúc này dù có chuyện gì cũng không được chạy loạn, phải luôn ở cạnh ta."

"Ưm." Thượng Thanh Hoa cảm thấy có chút bất an, nhưng vẫn gật mạnh đầu.

Hai người tiến càng lúc càng sâu, chỉ chốc lát sau, bóng dáng đã bị sương mù dày đặc nuốt chửng.

******
Thượng Thanh Hoa tiếp tục cười.

Thượng Thanh Hoa sử dụng kỹ năng [quyến rũ].

Thượng Thanh Hoa hình thành bạo kích với Mạc Bắc Quân.

Mạc Bắc Quân: Trong lòng ngũ vị tạp trần nhưng cơ mặt không biểu cảm được be like -.-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net