Lại đây ta kể các ngươi nghe, về chuyện tình đẹp nhất thế gian

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đâm Máy Bay Lên Giời là một cây viết văn ngựa đực.

Còn là một cây viết văn ngựa đực có chút tiếng tăm.

Sau đó bị dòng đời xô đẩy.

Khiến hắn từ một trai thẳng ba tốt trở thành tác giả tiểu thuyết đam mỹ.

Aiz, thói đời ngày nay, muốn giữ vững bản sắc trai thẳng cũng thật mẹ nó quá khó khăn.

Ma tộc đều biết, Mạc Bắc thị cao quý chính là ngụ tại vùng sâu nhất của Bắc Cương, quanh năm lạnh giá.

Cung điện của Mạc Bắc Quân, ngoại trừ y ra cũng chỉ có thêm vài người hầu, luôn luôn mang theo vẻ tĩnh mịch cô độc.

Chỉ có điều bọn họ không một ai ngờ tới, từ ngày Phong chủ An Định Phong chuyển vào...

Liền gà bay chó sủa.

Lên kỳ Nguyên Anh rồi, Thượng Phong chủ thích nghi cực tốt với cái lạnh thấu xương của Bắc Cương, hắn mỗi khi không có việc gì làm sẽ đi tóm một đống yêu thú thả vào trong điện cho tụi nó rượt nhau.

Thượng Thanh Hoa ngày nào cũng chơi đến cực kỳ vui vẻ, vừa tiếp tục sáng tác vừa làm loạn, chỉ thiếu điều viết luôn tình ca của hắn và Mạc Bắc Quân xướng lên cho cả thiên hạ nghe.

Một ngày nọ, đại thần Đâm Máy Bay như thường lệ hoàn thành chương thứ n về tình "đồng chí" giữa các nam đệ tử trong Thương Khung Sơn, đang chuẩn bị ngủ trước, thì thấy đại vương nhà hắn đẩy cửa phòng bước vào.

"Đại vương, hôm nay ngài xong việc thật là sớm nha." Thượng Thanh Hoa cười hì hì, vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình: "Nào lại đây, mau lại đây! Tiểu Mạc Bắc không cần sợ! Hôm nay cha ôm ngươi đi ngủ nhé!"

Mạc Bắc Quân đã quen với kiểu ăn nói không biết trời cao đất dày của Thượng Thanh Hoa, y cởi áo khoác ngoài ra ném sang bên cạnh, nét mặt thâm trầm nhìn kẻ đang lắc lư trên giường kia...

Đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời tự nhiên thấy rùng mình.

Hắn ba bước gộp làm hai, lập tức xoay người liều mạng chạy.

Tay còn chưa chạm được đến cửa phòng, đã bị tóm cổ ném ngược trở lại.

"Đại... Đại vương bình tĩnh... Xúc... xúc động là ma quỷ... Ha ha..." Thượng Thanh Hoa mặt méo xệch nhìn Mạc Bắc Quân đang chầm chậm tiến về phía hắn, trong lòng gào thét tiết tháo sắp không giữ được rồi.

Tuy tiết tháo vốn đã bị quẳng ra sau đầu từ lâu, nhưng kêu lão tử lần đầu mà không sợ? Có cái em gái ngươi!

Mạc Bắc Quân nhướng mày nhìn hắn: "Không phải lúc nãy còn rất mạnh miệng sao?"

"Ta nói giỡn đó! Là giỡn thôi! Đại vương ngài rộng lượng đừng chấp kẻ hèn như ta mà..." Thượng Thanh Hoa cười khan mấy tiếng.

"Đâu có. Chỉ là ta vừa nghiên cứu xong số sách do ngươi viết, phát hiện thêm được một vài thứ mới lạ." Mạc Bắc Quân chống cằm cười.

"..." Này thì nâng đá tự đập chân mình.

"Thật ra ta có chút tò mò, rốt cuộc là lý do tại sao, ngươi lại hiểu rõ vấn đề 'kia' đến thế, còn viết được thành sách..." Mạc Bắc Quân sâu xa nhìn hắn.

Gương mặt Thượng Thanh Hoa phút chốc tái nhợt.

Ngươi muốn ta nói sao? Chẳng lẽ là nói do ta sống ở thời đại Internet phát triển, phim con heo tràn lan không cần trả phí, cái đồ người tối cổ như ngươi chống mắt lên mà xem ta chế tạo xà phòng đây!!?

"Lẽ nào..." Mạc Bắc Quân thoáng trầm giọng, nhiệt độ xung quanh bỗng chốc cũng tụt dốc không phanh: "...đây không phải lần đầu của ngươi?"

"Không phải!! Là... là do ta xem xuân cung đồ đấy! Ta vì muốn ở cùng một chỗ với ngươi nên mới chuẩn bị trước..."

Thượng Thanh Hoa gào lên, gào được giữa chừng thì im bặt.

Sao tự dưng cảm thấy hình như cái câu mình vừa nói kia có gì đó rất sai...

"Ồ?" Nhiệt độ nháy mắt bình thường trở lại, Mạc Bắc Quân có vẻ rất vui, nụ cười trên môi càng đậm: "Không ngờ ngươi lại nóng lòng như vậy. Vậy ta..."

"Có thể nào dời sang hôm khác không? Hôm nay... ta chưa có chuẩn bị gì cả!" Thượng Thanh Hoa vội ngắt lời y.

"Không cần lo. Ta chuẩn bị rồi." Mạc Bắc Quân lôi liền một đống thứ không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi quẳng lên giường, sau đó quan sát vẻ mặt Thượng Thanh Hoa.

Cái mặt Đâm Máy Bay Lên Giời hết đỏ lại trắng, sau cùng chuyển sang xanh lét.

"Đã... đã vậy thì..."

Đại thần Đâm Máy Bay đấu tranh tâm lý kịch liệt. Đấu tranh xong thì bày ra vẻ mặt ông đây không thiết gì nữa, dạng chân dạng tay ngã phịch xuống giường.

Đến đi! Đau một lần còn hơn đau lâu dài! Ngươi có giỏi thì nhào vào đây xem nào!!

Mạc Bắc Quân cũng không hề khách khí, một tay kéo mở vạt áo người kia, sau đó cởi ra y phục của chính mình.

Thượng Thanh Hoa cứng đờ như con cá nằm trên thớt mặc người xâm phạm. Hắn từ đầu tới cuối vẫn luôn nhắm chặt mắt, đến khi ngoại bào trên người đều bị lột không chừa cái nào, mới lấy hết dũng khí cả đời run rẩy hé mắt ra nhìn.

Sau đó tác giả liền bị đâm mù mắt chó.

...Ôi cái định mệnh!!

Trước mắt Thượng Thanh Hoa là một cơ thể tuyệt mỹ, làn da trắng mà khỏe khoắn, cơ bắp rắn chắc, cơ bụng sáu múi đầy đặn, cảm tưởng như mọi thớ thịt trên cơ thể đó chỉ cần cử động nhẹ cũng sẽ toát lên vẻ cường tráng của chủ nhân nó. Kết hợp với khuôn mặt yêu nghiệt kia, quả là một thứ vũ khí có thể giết người trong chớp mắt!

Thượng Thanh Hoa nhìn lại cơ thể mình...

Ủa nhưng mình mới là tác giả bộ này cơ mà?

Rất không khoa học! Phản thực tế!! Đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời gào thét suýt văng tục.

Mạc Bắc Quân thấy ánh mắt hắn nhìn mình hơi kỳ lạ, nghi hoặc hỏi: "Ngươi sao vậy?"

Thượng Thanh Hoa không trả lời y mà chỉ tận lực co rúm lại muốn che thân.

Gà luộc cũng có tôn nghiêm mà! Tác giả đại thần rớt nước mắt.

Mạc Bắc Quân nhìn hắn cuộn người lại như cái bánh hấp, không nhịn được bật cười, sau đó y ghé sát đến tai Thượng Thanh Hoa, tà tà thổi một ngụm khí: "Đừng sợ, bản vương sẽ khiến ngươi dục tiên dục tử..."

Thượng Thanh Hoa đứng hình mất 5s, sau đó cả người đều bị thiêu thành con tôm luộc.

Mẹ nó sao con trai ta có thể yêu nghiệt như vậy!!

Mạc Bắc Quân hài lòng nhìn nam nhân nhà y ngoan ngoãn co cụm một chỗ, nheo mắt nghĩ một chút, rồi bắt lấy hai tay Thượng Thanh Hoa kéo lên đỉnh đầu, tiếp đó một đường hôn xuống.

"Mạc... Mạc Bắc Quân..." Thượng Thanh Hoa lạc giọng kêu tên y, hô hấp cũng dần trở nên gấp gáp.

Đột nhiên phía dưới lành lạnh, Mạc Bắc Quân đã cởi tiết khố của hắn ra, một tay cũng cởi của chính y...

Tác giả nhìn rồi nhìn, rất cảm thấy muốn cười "Ha ha" hai tiếng.

Cuộc đời thật bất công, rõ ràng khi hắn soạn thảo "Cuồng ngạo tiên ma đồ" chỉ miêu tả nam chính cường đại ra sao, tung hô tung đến tận trời xanh, chứ đâu có nhớ là cũng miêu tả nam phụ là cái dạng nào. Vì cái lông gì mà của y cũng khủng bố chấn động thế kia?

...WTF!?

Thượng Thanh Hoa e ngại nhìn quá lâu sẽ bị tổn thương tâm lý, liền bò một đường muốn bò ra khỏi giường.

Cái thứ đó mà nhét vào người là sẽ có án mạng đó được không!?

Đại thần Đâm Máy Bay nội tâm sóng gió kịch liệt, chỉ có điều hắn mới bò được ba bước, đã bị Mạc Bắc Quân túm cổ chân lôi trở lại.

"...Đại... đại vương, ngài nghe ta nói, nhất định phải nghe ta nói! Thứ đó không thể cho vào được đâu... Người bình thường không chịu nổi đâu!" Thượng Thanh Hoa vẻ mặt tái nhợt.

"Không phải chính ngươi đã viết rằng hai nam nhân cũng có thể làm vậy với nhau sao?" Mạc Bắc Quân ngạc nhiên.

"Lý... lý thuyết thôi. Ai mà biết có thật hay không chứ... Ha ha..."

"Ừm..." Mạc Bắc Quân có vẻ đang suy nghĩ gì nghiêm túc lắm, y nghiêng đầu trầm tư một hồi, rồi nhạt giọng nói: "Vậy giờ ta với ngươi thực hành là sẽ biết có được hay không."

Gương mặt Thượng Thanh Hoa nháy mắt trắng bệch.

"Áááááááááá!!"

Đêm đó, tẩm phòng của Thượng Thanh Hoa không ngừng vang lên tiếng thét cứu mạng thảm thiết, dọa mấy con yêu thú tán loạn bỏ chạy.

.......
"Hầy, ánh sáng cũng thật là rực rỡ quá đi..."

Đại thần Đâm Máy Bay thở dài, gắng gượng mở mắt, chỉ cảm thấy hôm nay tia UV ngoài cửa bỗng dưng chói sáng như chân lý của đam mỹ chiếu qua tim, chói đến đau cả mông.

Thượng Thanh Hoa đích xác là bị Mạc Bắc Quân "làm" cả đêm. Khi hắn tỉnh dậy, mặt trời bên ngoài đã cao quá đỉnh đầu.

Đại thần Đâm Máy Bay dùng sức nhấc người lên, niệm một pháp quyết giảm đau nhức, sau đó bắt đầu bắn giá trị cừu hận sang Mạc Bắc Quân.

Ngươi thì hay rồi ha... Ăn no xong thì ngủ, đúng là dục-tiên-dục-tử ha!! Thượng Thanh Hoa nghiến răng nghiến lợi.

Mắng mỏ chán chê, hắn lại kiệt sức nằm vật xuống, chống tay ngắm nhìn "tiểu mỹ nhân" đang say ngủ.

Haiz, con trai ta quả là một người đàn ông đẹp trai! Nhìn xem nhìn xem, khi ngủ cũng có thể soái như vậy!

Mạc Bắc Quân bình thường đều là vẻ mặt lạnh nhạt dửng dưng, số lần y cười cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, đã thế lại còn toàn là cười nhạt. Có điều khi say ngủ nét mặt dường như nhu hòa hơn rất nhiều, không hề có một tia phòng bị...

Thật ra đấy không phải vấn đề, vấn đề quan trọng chính là...

Ta tự nhiên muốn ăn đậu hủ của y!

Không thể trách được, đồ ngon bày ra trước mắt, muốn kiềm chế cũng khó.

Thượng Thanh Hoa hai mắt sáng rực, đang chuẩn bị giơ tay sờ mấy cái, Mạc Bắc Quân đột nhiên tỉnh dậy.

Tác giả đại thần bị một màn này dọa cho suýt thì lên cơn đau tim.

May mà mình rút móng vuốt lại kịp, nếu không đã bị y một cước đá ra khỏi phòng rồi! Tác giả xoa ngực, cố gắng an ủi trái tim thiếu nam mỏng manh dễ vỡ.

Mạc Bắc Quân hơi hé mắt nhìn Thượng Thanh Hoa, sau đó kéo hắn về phía mình.

Thượng Thanh Hoa không kịp đề phòng, liền bị y kéo vào trong lòng. Nằm một hồi, mặt liền nóng bừng như bị lửa đốt.

Hắn cuộn người trong lòng Mạc Bắc Quân hồi lâu, sau đó vòng tay ôm ôm đại vương nhà mình, ngẩng đầu nhìn y.

"Đại vương nè, ta bỗng dưng nảy ra một ý tưởng."

"Hửm?" Mạc Bắc Quân định ngủ thêm một hồi, nghe hắn nói, lại mở mắt ra.

"Khi đại vương xử lý xong công việc rồi, chúng ta cùng nhau du sơn ngoạn thủy nhé?" Thượng Thanh Hoa cười rạng rỡ: "Ta muốn cùng ngài đi xa thật xa, ngắm nhìn thế gian phồn hoa mỹ lệ."

Hắn nói xong câu này, liền vươn tay vén sợi tóc vương trên mặt Mạc Bắc Quân.

"Sau khi ngắm trọn cảnh vật nhân gian, chúng ta lại về Bắc Cương, cùng sống an nhàn bên nhau cả đời."

Mạc Bắc Quân nhìn hắn thật lâu, như muốn khắc ghi vĩnh viễn khoảnh khắc này vào trong tâm.

Y hôn lấy mu bàn tay Thượng Thanh Hoa, thay cho một lời thệ ước.

"Được."

Một đời một kiếp, mãi không thay đổi.

HOÀN.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net