Tác giả Đâm Máy Bay Lên Giời tái xuất giang hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đâm Máy Bay Lên Giời đích thực những ngày vừa qua rất nhàn hạ.

Cái chân bị thương của hắn đã khỏi từ lâu, bên cạnh cũng không có một Mạc Bắc Quân suốt ngày nhăm nhe độc chết hắn bằng mì nấu, ngày ngày đều được đệ tử An Định Phong bưng trà hầu hạ, đúng là nhàn rỗi đến có chút phát chán.

Còn nhớ hai tháng trước ngay khi vừa phát hiện chân của Thượng Thanh Hoa đã lành, Mạc Bắc Quân lập tức vác cả người cả chăn khiêng hắn phóng như bay về Bắc Cương.

Thượng Thanh Hoa vừa mới kèm nhèm mở mắt ra đã lại gặp lịch sử tái diễn, bị Mạc Bắc Quân lẳng một phát như lẳng bao tải xuống giường.

Đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời nằm trong chăn không ngừng phun tào, cuối cùng vẫn quyết định chui đầu ra, chỉ có điều vừa liếc mắt, đã bị khung cảnh trong phòng làm cho sững sờ.

Xung quanh tường trải đầy chăn mền đủ các loại.

Cơ mặt Thượng Thanh Hoa giật giật mấy cái, quyết định thò chân xuống giường để đứng lên.

Đứng chưa kịp vững, đã ngã thẳng cẳng.

Thượng Thanh Hoa sau khi đập mặt xuống sàn nhà nhét đầy chăn ga gối đệm màu sắc sặc sỡ, mặt không biểu cảm bò dậy.

"Đại vương, cái này..." thật con mẹ nó quá làm màu rồi.

"Lần trước đưa ngươi đến, ngươi kêu lạnh."

Nên lão nhân ngài nhét chăn mền khắp nơi như vậy sao? Sao không thể bình thường một chút, để một chậu than sưởi ấm trong phòng chẳng lẽ rất kỳ quái à??

"Nhưng như vậy đại vương ngài đi lại sẽ khó khăn..."

"Ta không sao. Nếu ngươi không đi được, ta lại như hồi nãy ném ngươi lên giường."

"..." Thứ cho kẻ hèn này thà bò từ cửa phòng vào còn hơn.

Nhưng chí ít thì sau khi ở Bắc Cương hơn một tháng, thấy Thượng Thanh Hoa dù suốt ngày vùi mình trong chăn đệm mà vẫn cứ run run rẩy rẩy như con mèo bị nhúng nước, Mạc Bắc Quân cuối cùng đại phát từ bi thả hắn về Thương Khung Sơn.

"Sau khi xong sự vụ ở đây, ta sẽ tới tìm ngươi."

"..." Đại gia à, ngài cứ ở đây lâu lâu một chút, ta liền thực vui vẻ.

Trở về thời điểm hiện tại, nếu nói Thượng Thanh Hoa tiêu diêu tự tại đến hoàn toàn ném thằng con mình ra sau đầu cũng không đúng.

Những ngày ở Bắc Cương hắn còn miệt mài soạn ra một bài diễn văn dài mười nghìn chữ, vận dụng toàn bộ kiến thức ít ỏi của thanh niên ba tốt Đâm Máy Bay Lên Giời khi còn ngồi trên ghế nhà trường về sinh học và chủ nghĩa Marx-Lenin, cuối cùng thuyết phục thành công vị Mạc Bắc nào đó rằng ăn mì mỗi ngày có hại như thế nào, chúng ta cần hấp thu đủ chất dinh dưỡng để phát triển cơ thể khỏe mạnh, tiến tới xây dựng Chủ nghĩa xã hội vinh quang.

Mạc Bắc Quân ù ù cạc cạc nghe hắn kêu gào hơn một tiếng đồng hồ như mấy tên đa cấp lừa đảo đang gọi vốn từ mấy bà thím, cuối cùng xoa xoa thái dương quyết định giảm số ngày làm mì xuống.

Chiến đấu thắng lợi đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời sung sướng tới rớt nước mắt. Hắn mơ hồ cảm thấy những tháng ngày vui vẻ tự tại của mình sắp đến rồi.

Còn nhớ trước khi đi Mạc Bắc Quân có nói khoảng một tháng sau sẽ tới Thương Khung Sơn tìm mình, nhưng càng đến gần những ngày đó Thượng Thanh Hoa càng cảm thấy không ổn.

Đêm qua tác giả đại thần lại nằm mơ bị vị đại hán cơ bắp cuồn cuộn một tay cầm quả dưa leo đầy gai vả bôm bốp vào mặt, tay còn lại nhét mì với bảy sắc cầu vồng vào mồm hắn, vừa nhét vừa gào:
"Mi viết đều là những thứ dở hơi gì! Ăn ngay cho ông! Dám không ăn à? Này thì không ăn này!"

Mỗi một từ "không ăn này", dưa leo huynh lại cho hắn ăn một quả dưa vào mặt.

Đâm Máy Bay Lên Giời khóc lóc thảm thiết, lăn qua lăn lại, cuối cùng lăn một đường xuống giường, tỉnh ngủ.

Mấy ngày liền mơ cùng một giấc mơ, Thượng Thanh Hoa thật sự là bị ám ảnh tới độ chỉ cần nghe thấy từ mì cũng biến sắc, nếu có người ép hắn ăn mì hắn thật sự hồn lìa khỏi xác luôn.

Miệng tiện đáng chết! Nếu bây giờ được quay về thời điểm lần đầu đòi Mạc Bắc Quân nấu mì, lão tử sẽ đấm cho chính mình ói mì ra luôn!

Vừa nghĩ như thế, Thượng Thanh Hoa đã bị một tên đệ tử ngoại môn nhào lên người.

"Phong chủ, Thanh Tĩnh Phong và Bách Chiến Phong lại gây sự rồi!"

Thượng Thanh Hoa nhất thời hắc tuyến đầy mặt.

Lại gây nữa? Không phải cách đây hai hôm mới làm loạn một trận sao?

Thượng Phong chủ uể oải đỡ trán: "Có chuyện gì xảy ra?"

"Nghe bảo Văn sư huynh Bách Chiến Phong mắng Lạc Băng Hà kia là... tạp chủng, Ninh Anh Anh sư tỷ không phục, liền một cước đá văng Văn sư huynh..."

"Sau đó?"

"...Sau đó hai phong liền đánh hơn nửa canh giờ rồi."

"..." Dưa leo huynh, ta bỗng cảm thấy bất lực quá.

Thượng Thanh Hoa khẽ thở dài, suy nghĩ một chút rồi nói:
"Trước đừng đem người phong ta tới đó vội." Sau đó xoay người, đi tìm Nhạc Thanh Nguyên: "Đợi một canh giờ nữa hẵng đến."

Quả không ngoài dự đoán, khi Nhạc Thanh Nguyên và Thượng Thanh Hoa vừa tới, liền nhìn thấy một đám nhóc lao vào đánh đấm đến bay cả một mảng rừng...

"Ninh sư tỷ, do tên ma đầu Lạc Băng Hà kia nên giờ Thẩm sư bá mới bỏ đi, ngươi trái lại còn nói đỡ cho hắn?" Một tên đồ đệ của Bách Chiến Phong vừa bị văng khỏi vòng chiến, liền không kiêng nể gì mà chống tay gào lên.

Sự thần kỳ của Bách Chiến Phong ở chỗ chính là mấy người này không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng liền trực tiếp kéo toàn bộ giá trị thù hận qua.

Ninh Anh Anh nghiến răng bổ ra một kiếm khí, chính mình cũng gào lại: "Tên cẩu độc thân ngươi thì hiểu cái gì? Im miệng cho ta!!"

Tên đệ tử kia lách người một cái tránh được, dùng ánh mắt không thể tin nổi mà nhìn Ninh Anh Anh: "Cẩu độc thân cũng là cẩu! Phải biết yêu quý bảo vệ động vật!!"

"..." Thượng Thanh Hoa và Ninh Anh Anh đều bị sự thẳng thắn của vị đệ tử kia làm cho câm nín.

Ừm, tiểu huynh đệ đây bất khuất như vậy, sau này khẳng định sẽ làm nên nghiệp lớn!

Trầm ổn như Nhạc chưởng môn cũng nhìn không nổi nữa, y dùng nội lực hất văng cả hai đám khỏi nhau, sau đó bắt đầu một bài thuyết trình dài gần hai tiếng đồng hồ, liên miên không dứt như mấy nhà hiền triết giảng đạo, chủ đề chính là tình đồng môn sư huynh đệ không nên thế này thế kia. Sẽ làm Thẩm sư bá của các ngươi đau lòng các thứ...

"Dài dòng như vậy, không phải chốt bằng một câu lần sau tụi bay còn dám gây ông đây đi tìm Liễu Thanh Ca cho cả đám một trận sao?" Thượng Thanh Hoa ở một bên vừa gà gật vừa nghĩ.

Hắn ngắt một cọng cỏ đuôi chó đưa lên miệng cắn, lại bắt đầu ngáp ngắn ngáp dài lên ý tưởng về tình tiết của bộ tiểu thuyết sắp tới.

Không thể làm về Băng ca với Dưa leo huynh nữa. Lần trước khi hắn vừa xuất bản một quyển "Sư tôn ta thật yêu kiều", liền bị Thẩm Thanh Thu không biết từ đâu lao đến túm cổ áo lắc như lắc con gà chết:
"Đâm Máy Bay Lên Giời, ngươi chán sống rồi!??"

"Ấy... Dưa... Dưa leo huynh, sao huynh nỡ lòng nào nói thế? Ta cũng là vì đứa con ta vất vả sinh ra... Phải biết Băng ca là thế nào dũng mãnh, một đêm ngự trăm nữ, giờ thu lại chỉ còn ngươi, ta chỉ là... giúp con trai ta biết thêm... một vài kiến thức thôi mà..."

Thượng Thanh Hoa bị y lắc đến suýt tắc thở, sau khi nói xong hồn cũng lìa khỏi xác mà bay cao, bay cao...

Thẩm Thanh Thu nghe hắn nói có hơi khựng lại, sau đó lại suy nghĩ gì mà mặt lúc đỏ lúc trắng, rút ra Tu Nhã kiếm, cười đến ôn nhu dịu dàng:
"Ừm, ngươi nói đúng, ngươi là vì Lạc Băng Hà nghĩa bất từ nan, vậy thì ta cũng phải tiêu diệt ngươi để trừ hại cho dân."

Thượng Thanh Hoa nháy mắt mặt trắng bệch, lập tức co giò bỏ chạy, chạy chưa được bao xa, đã bị đập cho một trận.

Nếu đã không thể viết về cp Băng Thu, có lẽ lần này hắn nên chuyển nạn nhân (gạch bỏ) đối tượng sang Liễu Thanh Ca và Nhạc Thanh Nguyên.

Mà có lẽ nên thử để Liễu Thanh Ca nằm dưới, hình tượng nữ vương thụ ôn nhu công vừa mới mẻ vừa hấp dẫn như vậy, nhất định độc giả của hắn sẽ không ngừng kêu gọi xuất bản thêm.

Một niềm hưng phấn cấm kỵ len lỏi xuất hiện...

Hắn nhìn nhìn sang Nhạc Thanh Nguyên, đè nén cảm giác tội lỗi nơi cuống họng, sau đó tự giác bò về An Định Phong vừa sám hối vừa viết bản thảo.

"Chưởng môn sư huynh, ngươi phải tin ta, ta thật sự là vì những độc giả thân yêu mỏi mắt mong chờ mà lôi ngươi xuống hố. Nếu có ngày Liễu Thanh Ca tuốt gươm đòi mạng ngươi cũng nhất định phải che chở ta a."

Đâm Máy Bay Lên Giời miệng gặm bánh bao, lệ rơi đầy mặt mà vẫn không ngừng dùng tốc độ tay phi nhân loại chém gió ra tình tiết.

Đến khi hắn hoàn thành chương một dài gần mười nghìn chữ, đã mơ màng nằm xuống bàn ngủ say như chết.

Thượng Thanh Hoa đang nằm mơ, hắn mơ rằng sau khi mình trở thành tác giả ăn khách nhất tu chân giới, liền vung tiền bản thảo mua đứt một tửu lâu, ngày ngày làm ông chủ đếm tiền chìm trong mỹ thực, một bên gào thét nạt nộ sai bảo Mạc Bắc Quân như con, còn bắt y cởi trần mặc váy lá nhảy điệu múa truyền thống của thổ dân da đỏ...

Đợi đến khi hắn cười hềnh hệch từ trong mộng đẹp tỉnh lại, đã phát hiện mình không còn ở trong Thương Khung Sơn phái.

...Đệch!

******
Thượng Thanh Hoa: Lạc Băng Hà con trai ta bỏ rơi ta rồi, quả là thằng nhóc xấu xa! Mạc Bắc Quân suốt ngày ép ta ăn mì, cũng không tốt đẹp gì! Dưa leo huynh, nói cho ta nghe đi, huynh là người tốt đúng không?

Thẩm Thanh Thu phe phẩy quạt, cười cười: Đương nhiên rồi. Cõi đời này không có ai tốt hơn ta.

Thượng Thanh Hoa: !!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net