Thượng Thanh Hoa cùng đại vương nhà hắn đi du lịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đâm Máy Bay Lên Giời không nhịn được bắt đầu hoài nghi nhân sinh, hắn xuyên vào không phải một cuốn tiểu thuyết hố cha, mà là một thế giới đồng nhân tràn ngập gei.

Trong ánh sáng tinh tế thanh khiết của sớm mai, thân hình thon dài cân đối của Mạc Bắc Quân như một pho tượng được điêu khắc tỉ mỉ, đẹp đẽ tới hư ảo.

Y đang nghiêng ngươi tựa vào cửa sổ cách Thượng Thanh Hoa chưa tới mười bước chân, trầm lặng lật mở quyển sách đang cầm trong tay.

Đại thần Đâm Máy Bay Lên Giời trực tiếp lên cơn đau tim.

Bởi vì quyển sách Mạc Bắc Quân đang cầm kia đích xác chính là "Thương Khung Sơn bí sử"!

Tên sách tuy có hơi ngớ ngẩn, chữ viết trên trang giấy lại càng thảm hại không nỡ nhìn, nhưng đấy chính là quyển đồng nhân hắn ngồi chém gió về Liễu Thanh Ca với Nhạc Thanh Nguyên đó!!!

Đừng nhìn hắn mới chỉ viết một chương thì không sao, một chương hắn cũng có thể ném H văn vào đầy rẫy, yếu tố 18+ dữ dội đến độ khiến Nhạc Thanh Nguyên nếu đọc được cũng phải tăng xông ngất xỉu.

Ấy vậy nhưng Mạc Bắc Quân lại đọc đến vô cùng nghiêm túc, đọc đến không-thể-rời-mắt!

Thanh Hoa bé nhỏ muốn đào một cái lỗ để chui xuống...

"Ngươi tỉnh rồi?"

Một giọng nói đột ngột vang lên làm Thượng Thanh Hoa sợ hãi đến độ lăn xuống gầm giường.

"Đại... Đại vương... Quyển sách đó..."

"Do ngươi viết?" Mạc Bắc Quân nhướng mày.

"Không không không! Là ta mua! Ta mua đó!" Thượng Thanh Hoa gào ầm lên.

"Ngươi thích thể loại này?" Mạc Bắc Quân híp mắt quan sát hắn.

"Không..." Thượng Thanh Hoa triệt để tuyệt vọng.

"Ừm." Mạc Bắc Quân có vẻ không quan tâm lắm đến lời nói dối trắng trợn của hắn: "Không ngờ quan hệ của Liễu Thanh Ca với Nhạc Thanh Nguyên là như vậy..."

"..." Thượng Thanh Hoa lại nhịn không được trong lòng bắt đầu rơi lệ: "Đại... Đại vương, có thể cho ta xin lại được không?"

"Không thể."

"... Eh?"

"Ta cần nghiên cứu thêm thông tin từ nó."

"..." Nghiên cứu? Là nghiên cứu gì? Có thể từ một quyển sách miêu tả quá trình lăn giường với hơn 60 tư thế nghiên cứu ra cái gì?

Không hiểu sao Đâm Máy Bay Lên Giời lại cảm thấy có một luồng gió lạnh lẽo thổi vù qua mông.

Đại thần Đâm Máy Bay lẳng lặng lùi về cuối giường, lùi thật sát, tìm kiếm an toàn. Hắn cảm giác mình không nên mở miệng hỏi thêm một cái gì cả, im lặng là vàng, miệng tiện là do ngươi đáng chết.

"Đi thôi." Mạc Bắc Quân đột ngột bước tới chỗ của hắn, nhấc hắn ra khỏi giường.

"Đi đâu cơ...?" Thượng Thanh Hoa ngơ ngác.

"Dẫn ngươi đi gặp một người."

Mạc Bắc Quân tâm trạng có vẻ không tồi, y bạo lực kéo một hồi, cuối cùng gỡ thành công miếng cao dán bám dính mang nhãn hiệu Thượng Thanh Hoa.

.......
"Đại vương, chúng ta đang đi đâu vậy...?" Thượng Thanh Hoa cơ mặt giật giật mấy cái, hắn bỗng dưng nhớ lại hình ảnh quyển "Thương Khung Sơn bí sử" vẫn còn đang treo lủng lẳng bên hông Mạc Bắc Quân.

Là đi gặp ai lại mang theo "hàng cấm" thế chứ? Bảo ta không sợ? Có cái rắm!

Đi đường đã hơn hai canh giờ, Thượng Thanh Hoa kỳ thật có chút không hiểu vì sao Mạc Bắc Quân không trực tiếp kéo hắn dịch chuyển tới địa điểm kia.

Nghĩ nghĩ một hồi ra rất nhiều câu hỏi, nhưng không hiểu sao cảm thấy sau khi mở miệng liền sẽ thất thân, cuối cùng vẫn là lựa chọn ngậm miệng nhìn giời.

"Trong rừng Minh Linh tại Tây Vực tồn tại một loài hoa tên Lưu Sương, có thể giúp người dùng nó tu vi thăng tiến." Mạc Bắc Quân khí định thần nhàn ngồi chễm chệ trong xe ngựa cho Thượng Thanh Hoa ngồi phía trước đánh xe, y vén rèm xe lên, diện vô biểu tình trả lời: "Hai tháng sau là tới thời điểm Lưu Sương nở hoa."

"..." Hắn thân là tác giả mà lại chưa từng nghe qua loài hoa này. Thì ra tác phẩm mình viết không đơn thuần là hố cha nữa, này là hố ông nội!

Hắn cũng không định hỏi câu tiếp theo, đương nhiên đồ tốt là cho Mạc Bắc Quân dùng, Thượng Thanh Hoa hắn chắc chỉ đi theo làm khu khuân vác.

Nhưng biết đâu biểu hiện xuất sắc lại được y tiện tay vứt cho cái rễ cây dùng thừa. Tu vi tăng một xíu cũng là tăng!

Đâm Máy Bay đại thần cực kỳ không có tiền đồ mà cười ngu ngốc một hồi.

"Chúng ta nghỉ trưa, nửa canh giờ nữa sẽ lên đường."

Mạc Bắc Quân đã ra lệnh, đương nhiên Thượng Thanh Hoa liền vô cùng ngoan ngoãn tự giác dọn chỗ bày lương khô, thiếu điều bẻ nhỏ nhét từng miếng đưa lên miệng y.

"...Ngươi có vẻ nhiệt tình nhỉ?" Mạc Bắc Quân khó hiểu nhìn Thượng Thanh Hoa vui vẻ một cách bất thường vừa phẩy quạt vừa đấm bóp chân cho y.

"Hì hì... Là do ta cảm thấy đại vương ngài quả là anh tuấn vô song. Ta thật ái mộ còn không bằng một phần mười của ngài a."

Chân chó! Tột đỉnh chân chó!

Mạc Bắc Quân có vẻ không quan tâm lắm đến mấy câu nịnh hót của hắn, khẽ híp mắt lại: "Còn gì nữa?"

"..." Ta cảm thấy ngươi có bệnh.

Thượng Thanh Hoa hơi im lặng, sau đó móc gan móc phổi đáp lại: "Đại vương tu vi thâm hậu, vẻ ngoài khí phách, ờm, còn nhân trung long phượng."

"Hết rồi?"

"...Hết rồi."

Giọng Mạc Bắc Quân chợt lạnh xuống: "Ngươi cũng thật biết nói chuyện."

Biết nói chuyện mà ngươi trả cho ta cái vẻ mặt đó hả?

Thượng Thanh Hoa thật sự cảm thấy Mạc Bắc Quân có bệnh, nhưng lại không thể không dỗ y, suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm: "Trong lòng ta, đương nhiên đại vương ngài là tốt nhất."

Lời vừa nói ra, sắc mặt Mạc Bắc Quân hòa hoãn hẳn.

Làm nhân vật phản diện mà lại đi so đo với vật hy sinh như ta, thằng con mình sao lại nhỏ mọn như vậy chứ.

Mạc Bắc Quân vẫn chưa biết mình đã bị Thượng Thanh Hoa liệt vào loại người lòng dạ nhỏ nhen so đo từng tí, ngồi thêm một lát, liền nghe tiếng hét từ xa vọng lại.

Thượng Thanh Hoa cực kỳ muốn lờ nó đi, nhưng đó lại là tiếng hét của một nữ nhân, cứ cho hắn có thể, cũng chưa chắc Mạc Bắc Quân đã lờ nó đi được.

"Đại vương, vừa rồi..."

"Có gì sao?"

"..." Hắn xin được rút lại, Mạc Bắc Quân chính là hình mẫu tiêu chuẩn của câu nói sống chết mặc bay.

"Vừa rồi có tiếng hét... hay là ta qua đó xem thử?" Thượng Thanh Hoa rụt rè hỏi.

"Được."

Không ngờ lại được đồng ý dễ dàng như vậy, Thượng Thanh Hoa vô cùng cao hứng mà ngự kiếm phi như bay tới chỗ tiếng kêu cứu.

Gần đến nơi, thì ngừng lại.

Sau đó chui vào tán cây bên cạnh.

"Này tiểu huynh đệ." Đâm Máy Bay Lên Giời mặt không biểu cảm từ phía sau vỗ vai vị nhân huynh đang núp lùm trong bụi.

"Aa... Ưm." Tiếng hét còn chưa kịp bật ra, đã bị Mạc Bắc Quân nhét giẻ vào mồm.

"Không được hét. Ngươi dám hét đại vương ta sẽ sẽ cắt lưỡi ngươi." Tác giả đại thần cười hì hì.

Nhìn vị hung thần ác sát tỏa ra sát khí ngợp trời kia, nhân huynh nọ cực kỳ ngoan ngoãn mà gật đầu lia lịa.

"Tốt lắm." Thượng Thanh Hoa cởi bịt miệng cho hắn, trầm giọng: "Ta hỏi, ngươi trả lời. Trước tiên, ngươi là ai, núp ở đây làm gì? Thứ hai, cô nương đằng kia..." Khóe mắt hắn giật giật mấy cái: "Bọn họ đang làm trò khỉ gì vậy?"

Vị nhân huynh đấu tranh tâm lý một hồi, sau đó bắt đầu lắp bắp: "... Ta tên gọi Lục Trường Khanh, nhà ở trấn bên cạnh. Người kia... nàng ấy tên Trương Linh Nhi, là thanh mai trúc mã của ta, nàng ấy đang theo đuổi ta... Còn ta thì..."

"Chẳng lẽ chỉ vì vậy mà ngươi mặc kệ nàng ta không cứu?" Thượng Thanh Hoa ngạc nhiên.

"Ngươi không hiểu! Đây... Đây cũng không phải lần đầu nàng ấy bày trò như vậy." Lục Trường Khanh tức tốc thanh minh.

"..."

"Hiểu rồi." Lãnh tĩnh ngồi xuống bên vị nhân huynh đang run cầm cập, Thượng Thanh Hoa bắt đầu than thở tiếc hận kịch hay như vậy mình lại không mang theo bỏng ngô.

Nhìn năm vị đại hán kia một bên cười hề hề buông lời trêu ghẹo, nữ tử yếu mềm không ngừng khóc cầu lẩn trốn, chạy tới chạy lui gần một nén nhang, vẫn không hề có dấu hiệu muốn ngừng.

Đột nhiên, Trương Linh Nhi kia rút từ đâu ra một cây chủy thủ, lưỡi đao để lên cổ mình.

Thượng Thanh Hoa suýt thì sặc nước miếng. Đừng tưởng hắn không nhìn ra, cây chủy thủ kia căn bản không-hề-mở-lưỡi!

Ấy vậy mà năm người nọ thật sự dừng lại, ăn ý liếc mắt nhìn nhau sau đó một người nhảy ra đánh văng chủy thủ, những kẻ khác giữ tay chân nàng bắt đầu xé quần áo.

Sau đó, tiếp tục xé quần áo.

Cuối cùng, vẫn còn đang xé quần áo.

Tên đàn ông xé quần áo kia mồ hôi đầy mặt, ánh mắt oán niệm trôi về phía bụi cây đều có thể hóa thành thực thể luôn rồi.

Đột nhiên Thượng Thanh Hoa có chút thông cảm cho bọn họ. Dù sao một bộ quần áo muốn xé nửa canh giờ cũng không dễ dàng, cho nên hắn giúp người ta một phen đi, vẫn là giúp người ta một phen đi há.

Hắn lén lút vòng ra sau lưng Lục Trường Khanh, đem người đẩy ra ngoài.

"..." Vị nhân huynh nằm không cũng dính đạn dùng ánh mắt tuyệt vọng thảm thiết nhìn Thượng Thanh Hoa.

Trương Linh Nhi thấy ý trung nhân vừa lên sàn, lập tức gào khóc thảm thiết:
"Lục lang, ngươi cuối cùng cũng tới rồi!!"

Nhân vật chính đã lên sân khấu, kẻ ngoài cuộc như hắn cũng nên rút lui, đối với việc này, ánh mắt năm người kia nhìn về phía Lục Trường Khanh là cảm kích, là vui mừng, là kích động đến độ hận không thể lấy thân báo đáp.

Rời khỏi rồi, Thượng Thanh Hoa thật sự muốn ôm bụng cười một trận. Mối quan hệ này, đúng là một người đuổi một người chạy, dây dưa như vậy không biết đến bao giờ.

Đi được một đoạn, Mạc Bắc Quân bỗng dưng nhìn sang hắn, lạnh nhạt:
"Một người không có tình cảm, cuối cùng vẫn sẽ làm kẻ còn lại tuyệt vọng."

Thượng Thanh Hoa hơi khựng lại, hắn ngẩng đầu, đối diện với Mạc Bắc Quân, nhẹ giọng:
"Đại vương, có lẽ ngài vẫn luôn không tin tưởng. Câu nói muốn đi cùng ngài trọn đời trọn kiếp, ta kỳ thực chưa bao giờ nghĩ sẽ thay đổi."

Một giây sau, Mạc Bắc Quân kéo hắn vào lòng.

******
Tác giả có lời muốn nói:

Người chơi Mạc Bắc Quân sử dụng kỹ năng [tình cảm] với người chơi Thượng Thanh Hoa, hiệu quả một đòn ngay tim!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net