Chương 1: Cuộc gặp gỡ bất ngờ!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Thôi rồi! Đời này coi như bỏ...

Chắc mọi người cũng muốn biết chuyện gì đang xảy ra phải không? Ta cùng quay về mấy tiếng trước...

Một nữ nhân với khuôn mặt lờ đờ đứng trên dốc núi. Nàng tên Nawaka, họ Uchiha.

Nàng vốn dĩ không phải là người thế giới này, mà là một linh hồn xuyên tới.

Mang họ Uchiha... nhưng nàng là vốn không kiêu ngạo, nhưng cần giả bộ ngạo kiều.

Tất nhiên nàng cần phải trở thành cường giả mới được gia tộc tán thành và sống nhàn hạ trong một thời gian.

Nàng chỉ là một tộc nhân bình thường, không giống với những người xuyên không khác mang thân phận bá đạo.

Nawaka sống mờ nhạt trong đám tộc nhân, nàng năm nay 9 tuổi, chưa thức tỉnh Sharingan và cũng không tới học viện... bởi vì nó còn chưa được thành lập.

Địa điểm nàng xuyên tới chính là lúc Konoha vừa ra đời.

Bây giờ thì nàng lại học theo Uchiha Itachi nhảy vực tự sát rồi dùng Kunai cứu chính mình.

Bất quá, sau khi nhảy xuống, nàng liền phát hiện  bản thân quên không mang Kunai theo.

Và tình cảnh ra giống như vậy, nàng đang rơi tự do từ trên cao xuống.

- Aaaaaa!

Nawaka hét lên, mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ và nằm ngoài dự đoán của nàng, vốn dĩ nàng chỉ muốn luyện tập thôi chứ không có ý định tự sát đâu.

Biết là ở trong thế giới ninja thì không dễ dàng sống sót nhưng ít nhất cũng phải để nàng được chứng kiến cái gì đó vĩ đại xảy ra đã chứ?

Đúng lúc này, đôi mắt đen láy chuyển thành màu đỏ tươi... song câu ngọc xoay tròn, Sharingan thức tỉnh.

"Vút!"

Bỗng một bóng đen vụt qua, chớp mắt nàng liền nằm trong vong tay người đó.

Nawaka khiếp sợ hoàn toàn, rơi từ trên cao xuống... nàng còn chưa hết hoảng sợ đâu, bây giờ còn trải nghiệm cảm giác bay từ dưới lên... mẹ nó hảo kích thích.

- Tiểu cô nương không sao chứ? - Một giọng nói dịu dàng vang lên.

- K... không sao...

Nàng ngẩng đầu lên nhìn người vừa cứu mình, nói thật thì cũng không phải là quen biết nhưng nàng có cảm giác đã nhìn thấy người này ở đâu rồi.

- Chắc là hoảng sợ một chút thôi! - Là một người khác.

- "Có người nữa sao?" - Nàng thầm nghĩ.

Nawaka nhìn lại bản thân, không bị trầy xước gì cả.

- Cảm ơn...

- Không có gì đâu! - Người kia vui vẻ cười.

Bỗng nàng nhìn sang bên cạnh, đồng tử co rút lại, cả người run rẩy, nàng sợ, sợ cái ánh mắt âm u của người kia.

Nước mắt sắp ra rồi, Nawaka ngửa đầu lên trời, nghe nói làm vậy nước mắt sẽ không rơi xuống, lấy tính cách của Uchiha mà nói, nàng cũng bị nhiễm chút rồi.

Nàng sẽ không để danh dự của bản thân bị đánh mất dễ như vậy, Uchiha sẽ không khóc, cho dù có là trẻ con cũng không khóc, không khóc, không được phép khóc.

- Tiểu cô nương, ngươi làm sao vậy? - Lại là giọng nói ban nãy.

- Ta... - Nàng lắc đầu ý bảo không sao.

Nàng cúi đầu xuống, dùng tay gạt đi những giọt nước mắt còn đọng lại, rồi ngẩng đầu lên...

- Cảm ơn hai vị đại nhân! Ta chỉ là dân thường, không xứng làm hai vị quan tâm! Cáo từ!

Nàng quay người rời đi, phải nói thật lúc đầu nàng định nói bình thường thôi, nhưng nghĩ lại thì đây là thời đại Konoha vừa thành lập, em trai là đệ đệ, anh hai là ca ca gì gì đó.

Nên cuối cùng nàng quyết định dùng từ như vậy luôn, nhưng mà Nawaka không thể ngờ được rằng, cả hai người họ đều phát hiện sơ hở trong lời nói của nàng.

Khoảng khắc mà nàng quay người rời đi, nàng đã vô tình để lộ gia huy Uchiha sau lưng và cả hai người họ đều nhìn thấy.

- Uchiha... luôn tự nhận là dân thường sao?

- Không!

Đúng như lời Nawaka nói, hai người kia là hai vị đại nhân, hai vị tộc trưởng, hai người mạnh nhất nhẫn giới, nhắc tới tên là ai cũng biết.

Là Uchiha Madara và Senju Hashirama!

Cả hai vẫn thường lên đây ngắm ngôi làng và nói chuyện, nhưng hôm nay, khi họ vừa đặt chân tới liền nghe thấy tiếng hét của một bé gái.

Không do dự gì, Hashirama liền chạy hướng về phía âm thanh phát ra và cứu người.

Mọi chuyện cứ thế diễn ra cho đến khi Nawaka rời đi...

Nhưng vì nàng quá hấp tấp, nên đã vấp ngã...

"Bụp!"

Nàng ngã xuống, nhưng nàng không ngồi dậy, vì sao? Bởi vì nếu đứng dậy sẽ rất xấu hổ.

Thay vào đó nàng nằm luôn, đợi khi nào cả hai người họ đi nàng liên ngồi dậy, nhưng hình như nàng tính sai rồi, là do nàng chưa nhận ra hai người họ là ai?

- Tiểu cô nương không sao chứ? - Hashirama lên tiếng và chạy lại đỡ nàng lên.

Nawaka dùng hết sức nặng của mình để hắn không đỡ được, nhưng thật đáng tiếc, nàng quên mất rằng đây là thế giới Ninja, và người đó lại là Hashirama, có gì mà không đỡ được.

- Các ngươi bây giờ như vậy yếu ớt sao? - Madara hướng phía Nawaka hỏi.

Giọng nói trầm thấp, mặt lúc nào cũng hằm hằm, thành công dọa nàng hoảng sợ lần 2.

- Madara! Dù sao cũng là tộc nhân của ngươi, đừng dọa nàng thế chứ!

- Ma... Madara?

Nawaka ngơ ngác hỏi, Madara nào? Madara nào cơ? Là Boss đại chiến lần 4 á? Thật không?

- Ngươi không nhận ra hắn sao? Là tộc trưởng của ngươi đấy!

Hashirama vừa nói vừa chỉ tay về hướng Madara.

Nói thật thì nàng rất thích Madara, hắn vừa đẹp, vừa mạnh, vừa tốt, vừa cao, cái gì cũng hoàn hảo cả

Hồi đó nàng còn thắc mắc tại sao mọi người trong làng ai cũng bài xích với Madara cả, nàng đã thấy vẻ mặt của hắn rồi nhưng chỉ là trên màn hình máy tính mà thôi, và nàng cảm thấy nó không đáng sợ là mấy.

Nhưng phải tận mắt chứng kiến thì mới biết được đúng không? Bây giờ nàng đã tận mắt thấy rồi nè, nó thực sự khác rất nhiều so với những gì nàng nghĩ.

Sợ thật đấy, không đùa đâu!

- Không ngờ lại như thế này... - Nawaka lẩm bẩm.

Âm thành rất nhỏ, dường như bản thân nàng cũng không nghe thấy được, nhưng Madara và Hashirama nghe được, vì họ là Ninja.

- Không ngờ cái gì? - Madara lần nữa lên tiếng.

Nawaka bây giờ đã không còn có cái gì gọi là ý thức, nàng buột miệng trả lời:

- Ta cứ nghĩ Madara là người tốt, nhìn vậy chứ không đáng sợ, giờ thấy mới biết hắn như nào...

- Ta thế nào? - Madara lần nữa hỏi, nhưng lần này có vẻ nghiêm túc hơn, hắn muốn biết trong mắt tộc nhân thì bản thân hắn là người như thế nào.

- Ghê quá đi...

Cả hai im lặng không nói gì, Hashirama lo lắng nhìn bằng hữu của mình, hắn thấy Madara tốt như vậy mà sao ai cũng sợ hắn thế.

- Vậy trước đó ngươi nghĩ sao?

- Ta nghĩ... - Âm thanh bất ngờ ngưng hẳn.

Nawaka đã lấy lại nhận thức... Nàng biết nàng lỡ lời...

"Chết con rồi... Ai đó cứu với!!!" Nawaka gào thảm thiết trong lòng cầu mong có người tới cứu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net