Chương 11: Na-san!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- Ngươi là người ở vách núi mấy hôm trước đúng không?

Nawaka không nói gì, nàng được nhẫn giới chi thần nhớ rõ kìa, có phải là hôm đó nàng phá hỏng buổi hẹn hò của hai người họ hay gì, muốn diệt khẩu đúng không? Xin lỗi, nàng đánh không lại...

- Nàng là đệ tử của ta! - Madara thay Nawaka nói chuyện.

- Ngươi nhận nàng làm đệ tử vào ngay hôm đó luôn sao? Nhanh vậy?

Nói vậy rồi Hashirama tiến lên ý đồ muốn nhìn rõ Nawaka hơn, nàng ở trong thần thức cầu cứu Izuna liên hồi:

[Izuna mau giúp ta, ngươi mạnh lắm mà, ngươi làm gì đó đi chứ!]

[Ta làm gì giờ, dù không muốn nhưng ta phải nói thật là ta đánh không lại hắn đâu.]

[Không cần! Ngươi làm cho Chakra của ta hỗn loạn lên đi]

Nàng nghe nói nếu Chakra hỗn loạn thì sẽ rơi vào trạng thái không ổn định, rồi sẽ gây ra hiện tượng chóng mặt và ngất đi?

- "Không biết tin đồn này chuẩn không nữa..."

Bây giờ, ngay tại đây, nếu Chakra của nàng cũng bị như vậy, chỉ cần nàng ngất đi thôi, chỉ một chút thôi, thì sẽ không còn khó xử nữa.

[Chakra hỗn loạn? Để làm gì?]

[Cứ làm đi!]

[Này là ngươi nói nha!]

Vừa dứt lời Izuna đã nhanh chóng điều khiển Chakra của Nawaka chạy khắp nơi trong cơ thể theo một cách không có trật tự gì, cơ thể nàng bắt đầu cảm thấy mệt mỏi...

- Làm sao vậy? - Madara nhận ra Nawaka có điều gì không ổn.

- "Chóng mặt quá..."

Tầm nhìn bắt đầu trở nên mơ hồ, nàng không dám ngẩng đầu lên nhìn, bởi nếu làm như vậy sẽ trông rất giống nữ chính đang cầu cứu sự trợ giúp của nam chính.

Vậy nếu bây giờ ngẩng đầu lên, đối diện nàng còn ai khác ngoài Madara cơ chứ, có chết nàng cũng không ngẩng lên đâu...

- "Cảm giác khi Chakra hỗn loạn là thế này sao?"

Nawaka chỉ kịp nghĩ một câu cuối cùng trước khi ngất đi, khi nàng ngã xuống, thật may Madara đã kịp đỡ lấy...

- Cô ấy làm sao vậy? - Hashirama bắt đầu lo lắng.

Dù sao đó cũng là đệ tử của bằng hữu hắn, không lo làm sao cho được, hơn hết nàng còn là ninja Konoha.

- Đưa cô ấy tới bệnh viện đi! - Tobirama nói.

***********************************************

- Ưm...

Nawaka tỉnh dậy, nàng nhìn thấy trần nhà có màu trắng, mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mũi, Nawaka hoảng sợ bật dậy.

- Bệnh... bệnh viện!?

- Ngươi tỉnh rồi!

- ?

Nawaka quay sang bên cạnh, Madara đang ngồi ở đó, trong bộ tộc phục Uchiha che kín cổ, mái tóc dài đến tận eo, một nửa khuôn mặt bị tóc che khuất, đôi mắt đen láy ánh lên vẻ 'người sống chớ tới gần', nhưng dù nhìn theo góc nào thì cũng rất đẹp.

- Sư phụ... - Nawaka nhỏ tiếng nói.

Nói sao thì nói nhưng nàng vẫn là nữ nhân, vẻ đẹp như vậy kiếp trước nàng còn bị thu hút, bây giờ nhìn nó lại chân thật và sống động như vậy, nếu không cảm thấy gì nàng liền không phải con người.

- Chakra của ngươi đột nhiên bị hỗn loạn, tuy không có nguy hiểm gì, nhưng ngươi đã bất tỉnh tận 3 ngày rồi.

- 3... 3 ngày!? - Nawaka có vẻ bất ngờ.

- Hashirama đã tận tay giúp ngươi đấy, nếu tỉnh rồi thì nghỉ một chút đi, ta giúp ngươi làm thủ tục xuất viện! - Madara nói.

- "Hình như hơi sai sai!" - Đây là suy nghĩ của Nawaka.

Madara đối với nàng dường như nhẹ nhàng hơn thì phải, lần trước hắn còn nhìn nàng với ánh mắt nhìn con rối của mình thế kia, vậy mà giờ lại thế ư?

- Mà khoan...

Nawaka nhận ra điều gì đó, con rối... chắc không phải nàng sẽ thay thế Obito đâu chứ, trường hợp này cũng không phải là không thể.

Trong nguyên tác, Madara chọn Obito là bởi vì hắn yêu quý rất nhiều người, hắn hiểu biết thế nào là tình yêu, ở tuổi 13 khai song câu ngọc, mà nàng... 9 tuổi đã khai song câu ngọc.

Còn về tình yêu thương mà đối với Madara chắc chỉ là vấn đề thời gian, Nawaka nghi ngờ rằng Madara để nàng tiếp xúc với Hashirama, Tobirama và những người khác là để nuôi dưỡng họ trở thành con tốt thí và giúp hắn biến nàng thành một con người hoàn toàn khác.

- Nghe cũng có lý... - Nawaka nhỏ giọng thì thầm, và cũng chỉ trong chốc lát, Madara vừa nhẹ nhàng với nàng liền biến thành kẻ xấu ngay lập tức.

- Cái gì có lý cơ?

Từ phía sau, một thanh âm trầm thấp vang lên, tuy không tính là đáng sợ nhưng có vẻ hắn là người nguy hiểm, Nawaka quay người ra phía sau... nàng đoán không sai, là Tobirama!

- Tobirama đại nhân! - Nawaka vẫn không quên thân phận của mình.

Tobirama này... phải cảm ơn vì Izuna đã ngủ vì mệt, nếu không bây giờ nàng chắc chắn sẽ rất nhức đầu cho coi.

- Đệ tử của Madara phải không? Ta quên mất không hỏi tên ngươi... - Hashirama từ đâu xuất hiện.

- Ta là Uchiha Nawaka! - Nawaka trả lời.

- Nawaka sao? Cái tên đó hợp với ngươi thật đó! - Hashirama khen.

- Cảm ơn Hashirama đại nhân!

Mọi người nghĩ chuyện nhạt nhẽo vậy sao? Đừng thấy Nawaka bình tĩnh như vậy, thật ra nàng hiện đang rất hoảng loạn đấy, không biết vì một lí do gì mà từ kiếp trước cho tới kiếp này, ngoại trừ người thân ra thì mỗi khi nàng tiếp xúc với người khác giới đều sẽ tim đập nhanh và suy nghĩ lung tung.

Mà hiện giờ nàng ở đây với 2 nam nhân, hơn nữa bọn họ cũng rất đẹp, đừng nhìn Hashirama như vậy mà kinh thường, tận mắt chứng kiến rồi mới cảm nhận được.

- Ta có thể gọi ngươi là Na-san không? - Hashirama cười hỏi.

- Na-san?

Hashirama gật đầu, miệng cười như hoa nở, Nawaka hơi bối rối, gọi như vậy hình như không ổn lắm thì phải:

- Gọi như vậy hình như có chút...

- Thân mật! Có chút thân mật phải không? - Hắn cắt lời Nawaka.

Nàng gật đầu, đã biết thì sao còn hỏi, cố ý sao?

- Nếu ta và Na-san gần gũi hơn không phải rất tốt sao? - Hắn nghiêng đầu cười với nàng.

Nawaka đơ người, ôi cái nhan sắc này, biểu cảm ngây thơ này, nàng không biết là Hashirama cũng có thể đẹp tới mức như vậy...

- Nhưng ta không muốn gần gũi với Hashirama đại nhân! - Dù đã bị hắn quyến rũ nhưng nàng vẫn giá lắm.

- Sao cơ?!

Hashirama như sét đánh ngang tai, ngay lập tức ủ rũ mà dựa đầu vào góc tường trồng nấm, Nawaka tỏ vẻ hắn thừa Chakra quá rồi, có thể chia cho nàng một chút được không?

- Đại ca! Trước mặt người khác ngươi cũng có thể làm vậy được sao? - Tobirama cáu gắt nói bên cạnh.

- Sao cơ? Tobirama... đệ mắng ta sao...? - Hashirama bày ra biểu cảm bị tổn thương - Tobirama không thương ta... Na-san cũng không thương ta...

- "Hình như ta vẫn chưa đồng ý để ngươi gọi Na-san cơ mà?"

Nawaka nhìn bên ngoài cửa sổ, trời đã bắt đầu tối rồi, đúng là yên bình thật đấy, dù biết là không thể... nhưng ước gì nó cứ thế này mãi nhỉ?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net