chương 35 + chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

                                                                      CHƯƠNG 35

Tối.

Sa mạc rộng lớn với bầu trời rực sao sáng. Làm gió mạnh mẽ khẽ vút qua làm lòng người xao động.

Tại ốc đảo xanh xanh xa xăm giữa sa mạc. 1 cô gái nhỏ nhắn, mái tóc xanh xanh khẽ đung đưa theo gió. Ánh mắt tím long lanh huyền ảo nhìn lên bầu trời đêm.

"Anh hai... anh đang ở đâu" Yuuki một mình giữa không trung rộng lớn. Đến lúc này nó mới được yên tĩnh nhớ lại người anh của mình.

"Em sẽ tìm được anh. Nhất định sẽ tìm được. Hãy chờ em nhé anh hai."

Đôi mắt tím đượm buồn thấm đẫm lệ. Lâu rồi nó chưa khóc, mà hình như chính nó cũng không nhận ra nó đang khóc.

Những hình ảnh từ quá khứ như 1 dòng suối đổ ào về.

~~~~~hồi tưởng~~~~~

-chào em. Yuuki.

-ơ. Anh là....

-em không nhớ cũng phải. Anh là anh trai của em. Anh đã tìm em lâu rồi. 2 ta đã bị lạc nhau từ nhỏ

-thật sao?

-ừ. Lại đây nào cô bé

-anh hai!!!!!!!!

~~~~~~~~~

-anh hai. Em muốn ăn kem

-không được. Em đang đau họng mà.

-đi mà. Em muốn ăn kem. Nha anh hai~~~

-con nhóc này. Em muốn bệnh nặng hơn à. Không ăn kem. Anh mua bánh cho em

-yay! Yêu anh hai!

~~~~~~

-cô bé. Nếu muốn khóc thì khóc đi. Đừng gồng mình quá.

-nhưng... em ... em đã hứa với bà sẽ không khóc

-không sao đâu. Chỉ trong hôm nay thôi. Hãy tựa vào anh. Anh sẽ ở bên em.

-anh hai!!!

~~~~ kết thúc hồi tưởng~~~~

-Yuuki. Em sao thế? -Raian khẽ vỗ vai nó.

-em khóc sao? -Asisu đưa tay lau đi những giọt nước mắt kia

-ơ... không không có -Nó lắc đầu chối bay chối biến

-hì. mà... sao hai người không vào trong nghỉ ngơi đi

-đến giờ ăn tối rồi, bọn ta không thấy em nên đi tìm. Cũng trễ rồi, mau vào trong đi -Asisu dịu dàng xoa đầu nó rồi đi vào, Raian cũng bước theo sau, con nhóc Yuuki tự cười 1 mình, hướng mắt ra sa mạc một lát rồi cũng đi vào.

"chờ em nhé anh hai"



-oáp ~~~~ -Yuuki vươn mình ngáp 1 hơi dài. Dụi dụi mắt như 1 chú mèo nhỏ, nó mau chóng sửa soạn y phục rồi ra ngoài

-chà, xem ra trời còn khá sớm. 

-tiểu thư Yuuki, người dậy rồi à. Trời vẫn còn sớm, người nghỉ ngơi thêm 1 lát đi ạ -Minue đang đứng gác trước lều mỉm cười nhìn nó

-thôi khỏi. Lỡ dậy rồi không muốn ngủ nữa. Ta đi lòng vòng 1 lát, chốc nữa mọi người tỉnh lại có hỏi thì bảo ta đi dạo. 

-Tiểu thư, người dậy sớm thế? Người muốn đi đâu à -Unasu từ đâu bước lại

-ừm. Đi dạo 1 lát 

-tôi đi cũng người

-khỏi. Ta muốn 1 mình -Yuuki quay đầu bước đi luôn. Để lại 2 người đằng sau với ánh nhìn khó hiểu. 

-Hình như sau khi gặp lại, tiểu thư có vẻ gì đó buồn buồn. Ta thấy người còn lạnh lùng hơn trước -Minue nhíu mày nhìn bóng dáng Yuuki khuất xa xa

-tôi cũng thấy thế thưa tướng quân.  Trông người có vẻ xa cách hơn rất nhiều. Phải chăng có chuyện gì với người -Unasu lo lắng suy nghĩ

-hai người làm gì vậy -Ruka từ đâu xuất hiện tò mò

-không có gì. chỉ là thấy tiểu thư hình như có chút chuyện buồn thì phải

-chuyện  của Yuuki, tốt nhất là hai người đừng tò mò, không khéo lại rước họa vào thân đấy -Carol từ trong lều chui ra cười cười

-hoàng phi! 

-ấy ấy! đừng có quỳ! -Carol hoảng hốt ngăn lại trước khi 3 người kia lại tiếp tục trò "thi hành lễ nghĩa"

-mà... Yuuki đâu rồi

-tiểu thư đi dạo rồi ạ. 

-ừm. thôi kệ đi. trời còn sớm. ăn sáng cái đã

-để thần lấy đồ ăn cho người





                                        CHƯƠNG 36:

-Mọi người... đông đủ cả rồi chứ? -Menfuisu tay giữ cương ngựa nhìn quanh. Hình như chỉ còn thiếu cô nhóc tóc xanh thôi thì phải

-thưa còn thiếu tiểu thư Yuuki ...

-ta đây!

Yuuki ngắt lời Minue bước tới cạnh con ngựa của mình rồi leo lên. Trên vai nó là 1 chú đại bàng nhỏ khiến mọi người không khỏi tò mò nhưng cũng không ai hỏi gì rồi cả đoàn lên đường luôn

Trời nắng nóng chói chang như muốn thiêu đốt tất cả những gì sẵn có. Đoàn người ai ai cũng mồ hôi nhễ nhại nhưng tinh thần vẫn vui vẻ bởi họ đã cứu được hoàng phi và nữ hoàng yêu kính.

 Carol ngồi cùng ngựa với Menfuisu mà khuôn mặt đầy nét tươi tắn hạnh phúc. Cô luôn tò mò ngắm nhìn những thứ trên đường đi với vẻ mặt thích thú làm Menfuisu cũng buồn cười theo. Asisu vì trước giờ chưa từng cưỡi ngựa nên đi cùng Raian. giờ Yuuki nó mới công nhận nha. Hai người này hợp đôi dễ sợ. Nhìn cái cách Raian chăm sóc, lo lắng từng li từng tí cho Asisu kia thì cũng hiểu rồi a~ thêm cả việc Asisu trước giờ chưa từng gần gũi với nam nhân nào trừ Menfuisu mà giờ lại chịu ở cạnh Raian thì Yuuki nó càng nghi ngờ thêm à. Phải ghép cặp hai người này mới được! 

Yuuki đánh ngựa đi song song với Raian và Asisu

-hai người có vẻ hạnh phúc quá nhờ. Bộ yêu nhau rồi à?  -Nó nói với vẻ mặt nham hết sức 

-... -Asisu không nói gì. Chỉ có 1 biểu hiện là mặt bất chợt đỏ lên rồi quay sang chỗ khác. Raian cũng đồng biểu hiện. có điều chỉ hắng giọng rồi thúc ngựa vượt lên trước thôi

-ớ. -Yuuki nhìn họ ngớ người. Cái biểu hiện đó... không lẽ là thật hả!!!!!

-nè nè hai người kia! mau đứng lại đó trả lời tui coi!!!!! -Nó sau 1 hồi ngớ người thì cũng mau chóng đuổi theo. Càng đuổi theo Raian lại càng chạy nhanh hơn. Chẳng mấy chốc lại vượt mặt Menfuisu mà chạy xa. Phía sau Yuuki cũng hưng phấn dí theo. Menfuisu nhìn cảnh rượt bắt kia mà bất ngờ. Chị của hắn cũng chơi trò này á? Carol thì không màng xem Asisu có biểu hiện thế nào, chỉ thích thứ giựt lấy cương ngựa trong tay Menfuisu mà nhập bọn đuổi theo Yuuki là Menfuisu hoảng hồn

Thế là... trên cái sa mạc nóng như thiêu đốt ấy... có 5 con người trên 3 con ngựa chơi trò rượt bắt. Phía sau là 1 đoàn người ngựa cũng đuổi theo. Cảnh tượng thật không còn gì bằng. Sau này lúc Asisu cùng Yuuki và Carol ngồi nói chuyện với nhau, 1 cô nhóc con của người nào đấy cứ níu lấy tay mẹ nó mà đòi kể lại chuyện này làm mẹ nó thì mặt đỏ như gấc còn 2 người kia cứ phá lên cười. À tất nhiên đó là chuyện của tương lai~



-WOA!!!! ĐẸP QUÁ!!!! -Carol thốt lên sửng sốt với cảnh tượng trước mặt. 5 chiếc thuyền to lớn đang đậu hoàn toàn làm bằng tay của những người thợ đóng thuyền. 1 kiệt tác to lớn theo thế kỉ (cái này xem truyện cho rõ, tập 26 Nữ Hoàng Ai Cập. Neko không biết tả sao đâu ). Sau vài tiếng đồng hồ trong sa mạc, cuối cùng cả đoàn cũng đã đến được vách đá trên biển 

Không chỉ riêng gì Carol. Cả Yuuki, Asisu, Raian cùng tất cả binh lính Ai Cập đều không khỏi ngỡ ngàng. À. Trừ Menfuisu và Minue vì chính 2 người này đặt làm mà

-lớn thật. -Yuuki xuýt xoa

-Mình lên tàu ngay chứ -Carol hưng phấn níu níu tay Menfuisu. Cô thực rất thích mấy con tàu này nha

-cứ để mọi người lên tàu trước. Ta với nàng tắm biển 1 lát. Các anh em thả dây cho ta -Menfuisu lắc đầu, quay lại nói với binh lính rồi ôm chầm lấy Carol nhảy xuống biển

-oái! Thiếp không có mang áo tắm!!!! 

"tùm" 

Carol hét lên thất thanh nhưng đã quá trễ ~ Tiếng la của cô đã bị át đi bởi tiếng gió a~ (đứng trên vách nhảy xuống biển :3)

-Yuuki. em không lên thuyền sao? -Asisu quay lại nhìn nó. Hiện giờ mọi người đều đã lên thuyền a. Cả Raian cũng lên từ thuở nào mà đang đứng nhìn cách đóng thuyền xuýt xoa 

-em cũng tắm biển 1 lát. Lát nhớ thả dây cho em -Yuuki cũng xắn váy lên và...

"tùm"

nhảy xuống luôn~


Yuuki lặn xuống sâu, để mặc làn nước biển lạnh buốt bao lấy cả cơ thể. Dòng nước trong vắt, mặn chát vả vào mặt, thấm qua lớp áo, bọc lấy cả cơ thể nhỏ bé của Yuuki như muốn nuốt chửng lấy nó.

"..."

Yuuki tâm trí trống rỗng. Lúc này nó chẳng muốn suy nghĩ gì thêm nữa. Nó muốn để cho nước biển 1 lần gột sạch đi nỗi lo âu trong nó, để nó có thể trở lại là 1 con người nghịch ngợm như trước và không bận tâm đến mọi chuyện kia

Lặn xuống rồi bơi lên, ngụp lặn trong làn nước mát làm tinh thần nó thêm phần sảng khoái. Cũng phải thôi, lâu rồi nó chưa tắm biển còn gì. Tài năng bơi lội của nó đâu phải 1 sớm 1 chiều. Ngày trước lúc hay đi bơi cùng đám bạn, nó cũng thường bơi ra xa giữa biển rồi ở đó nguyên 1 ngày để rồi tối lại bơi về ấy chứ. Nhớ lúc đó cả bọn lo cho nó gần chết, thuê cano tìm khắp nơi cuối cùng chạy ra xa giữa biển thì thấy nó đang phè phỡn bơi ngửa nằm phơi nắng... cạn lời...

"cộp"

Đang bơi thảnh thơi thì bất chợt nó đụng đầu phải 1 cái thứ gì đó

"1 cái thùng?"

Yuuki tò mò nhìn cái thùng trôi nổi trên mặt nước mà mình vừa đụng phải. KHá bất ngờ về sự xuất hiện của cái thùng này nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng chả liên quan gì đến nó. Đang định quay đi thì trong thùng lại phát ra tiếng động như tiếng của 1 con thú. hơi tò mò, nó ngẫm nghĩ 1 lát rồi cũng quyết định đem cái thùng này lên thuyền.

Yuuki vẫy tay ra hiệu, binh lính lập tức thả dây ngay cho nó. Ôm theo cái thùng leo lên thuyền, nó làm mọi người bất ngờ về sự có mặt của cái thùng gỗ nhưng cũng không ai dám hỏi gì nó, chỉ có cung nữ lặng lẽ lau khô tóc rồi thay y phục cho nó thôi

-Yuuki, đây là gì thế? -Asisu chỉ tay vào cái thùng mà nó vừa đem lên

-em không biết. lúc bơi đụng phải thôi. -Yuuki lắc đầu rồi đặt cái thùng xuống. vừa đặt xuống thì bên trong thùng lại phát ra tiếng kêu đầy đau đớn của 1 con thú

-trong thùng có con gì đấy -Raian tiến lại mở ra.

Bên trong thùng, 2 con vật 1 đen 1 trắng đang nằm tựa vào nhau. cả 2 đều nhỏ như những chú mèo con. con màu trắng dường như còn bị thương còn con màu đen thì luôn cố phát ra những âm thanh yếu ớt tựa như đang cầu cứu. chúng nó giương đôi mắt to tròn nhìn Yuuki làm nó không khỏi bất ngờ.

-hình như... bọn chúng cầu cứu em đấy Yuuki. -Asisu nhìn 2 con vật kia 

-chúng bị thương rồi. cần chữa trị gấp -Raian đem 2 con vật ra khỏi thùng rồi lùi ra để Yuuki xử lí. dù gì cũng là do nó đem về, tốt nhất là tùy nó quyết định

Yuuki ngồi xuống cạnh 2 con vật, con màu đen thấy Yuuki thì cố bước đến cạnh nó, còn dùng mũi cạ cạ vào chân nó rồi quay lại cạ mũi vào con màu trắng đang thoi thóp. Yuuki hiểu ý liền bế con màu trắng lên xem xét.

"chân bị gãy!"

sau đó Yuuki mau chóng sơ cứu cho con vật nhỏ. đợi đến lúc hoàn thành thì trời cũng đã tối rồi.


khụ. cuối cùng ta cũng kiếm được 1 tấm hình đại diện cho Yuuki. (khổ lắm đó) mọi người vote nhiều và cmt mạnh nào ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net